Đêm thật tối, không gió không trăng, chỉ có mưa phùn giăng kín bầu trời.
Bùi Tu Vân ngồi uống rượu dưới mái hiên.
Ngày thường, chàng chỉ uống vài ly, thế mà hôm nay lại uống khá nhiều.
Đã mấy hôm rồi chàng cứ mãi trằn trọc, cả đêm không ngủ được.
Từ sau khi biết mình có tình cảm khác với Tống Tích, chàng suy nghĩ rất nhiều.
Mà nghĩ càng nhiều thì nỗi lòng càng loạn.
“Tiên sinh!” Tống Tích gõ cửa “ầm ầm” như muốn thể hiện sức mạnh vô hạn của mình vậy.
Bùi Tu Vân đặt ly rượu xuống, đứng dậy mở cửa, nhưng còn chưa thấy người đâu thì mùi rượu đã xộc vào mũi chàng.
“Tiên sinh…” Tống Tích ôm eo Bùi Tu Vân, dáng vẻ nhếch nhác, nói: “Con đến rồi.”
Bùi Tu Vân đóng cửa lại, cúi đầu dùng ngón tay nâng cằm nàng lên, trong mắt hiện ra sự bắt bẻ, “Đúng là đến rồi, nhưng lại say khướt mà đến.”
“Say chẳng sao đâu ạ.
Tiên sinh muốn nói gì với con thế? Con sẽ cẩn thận lắng nghe.” Nàng xoa xoa tai, nói cười toe toét.
“Vậy hãy nghe cho kĩ, kiếp này ta chỉ nói một lần thôi.
Sau này không được nghe nữa thì đừng cảm thấy tiếc nuối.” Bùi Tu Vân cúi người, đôi môi hơi lạnh cọ lên vành tai của nàng.
“Không tiếc nuối ạ.” Bên tai vừa nhột vừa ngứa, nàng cười đáp.
“Trước đây, vi sư định xem đoá mai là vợ, xem hạc là con để sống xong kiếp này.
Tất thảy trên thế gian hễ có cầu ắt khổ, vô dục vô cầu [1] mới có thể sống một đời thoải mái.” Có lẽ, giọng nói hôm nay của chàng đã vì say rượu mà trở nên trầm thấp quyến rũ.
“Thế nhưng lại có một người phải đảo lộn cuộc sống của ta cho bằng được.
Người đó chẳng hề tôn sư trọng đạo [2], lấy sự ngây thơ đơn thuần làm bia đỡ, để rồi thi thoảng lại đến trêu chọc ta.
Mấy ngày nay, vi sư đã suy nghĩ kỹ rồi, ta rất muốn hỏi người đó xem, liệu người đó đã chuẩn bị tâm lý để chấp nhận hậu quả khi trêu chọc ta chưa?” Môi chàng ươn ướt như mưa xuân, cọ lấy vành tai của nàng.
Tống Tích mơ mơ màng màng nghe thấy, nhưng vì say rượu nên phản ứng hơi chậm, “Ai mà to gan thế ạ?”
“Tống Tích, trên đời này còn ai gan to bằng trời như thế nữa sao…” Chàng mềm giọng bảo, hơi thở ấm nóng như muốn thiêu đốt tai nàng.
“Hoá ra là con…” Tống Tích thở phào nhẹ nhõm, cái tay không chịu ngồi yên, luồn vào cổ áo của chàng.
Bùi Tu Vân đè bàn tay lộn xộn của nàng lại, lạnh lùng nói: “Muội biết ta là người như thế nào không? Muội thật sự dám xằng bậy như thế sao?”
“Người là tiên sinh, người là tiên sinh đối xử tốt với Tống Tích nhất.” Lòng bàn tay nóng rực của Tống Tích áp vào cần cổ trắng nõn của chàng, lẩm bẩm nói.
Cơ thể của tiên sinh mát thật, cảm giác khi sờ giống như một miếng ngọc lạnh ấy, rất thoải mái.
“Tống Tích, muội nghe kĩ cho ta.
Ta không phải nam nhân khác mà chọn bừa một nữ tử để chung sống cả đời.
Mong muốn lớn nhất của ta là một đời, một kiếp, một đôi.
Vợ của ta và ta phải tâm ý tương liên, trừ bản thân nàng ra thì ta chính là người quan trọng nhất.
Cho nên, Tống Tích, suy nghĩ kỹ xem muội còn muốn trêu chọc ta nữa không.” Sắc mặt của chàng nom rất nghiêm nghị.
Tống Tích nghe mà chẳng hiểu, rốt cuộc tiên sinh đang muốn nói gì thế?
“Nếu làm được những điều ta nói thì muội có thể tiếp tục.” Đôi mắt của Bùi Tu Vân sâu thẳm hơn cả màn đêm, lẳng lặng nhìn nàng, sau đó từ từ thả tay nàng ra.
“Tiên sinh yêu cầu nhiều như thế, vậy tiên sinh có thể làm được gì ạ?” Tống Tích chớp đôi mắt say lờ đờ, hỏi.
“Cho muội một đời tự do, không bị thế tục trói buộc.”
Tống Tích nghe chữ lọt chữ không, nhíu mày hỏi: “Người muốn con xem người là người quan trọng nhất ngoài bản thân con ra, thế người thì sao?”
“Muội quan trọng nhất.” Chàng dừng lại, “Quan trọng hơn cả ta.”
Tống Tích suy nghĩ một chút rồi nhón chân, nói bên tai chàng, “Tiên sinh nói cái gì trêu chọc với chả trêu chọc, con nghe không hiểu.
Con cũng không hiểu tiên sinh đang muốn nói gì, nhưng nếu tiên sinh muốn con xem người là người quan trọng nhất…” Nàng dừng lại, cánh môi ấm áp kề sát bên tai Bùi Tu Vân.
“Tiên sinh, ở trong lòng con, người đã là người quan trọng nhất từ lâu lắm rồi.”
Nàng vừa dứt lời, Bùi Tu Vân lập tức thả hẳn tay ra.
Bàn tay của Tống Tích luồn vào cổ áo, đặt lên lồng ngực vững chắc của chàng.
Cảm giác ấm áp ấy như sưởi ấm trái tim giá lạnh của Bùi Tu Vân, khiến khuôn mặt như ngọc của chàng ửng đỏ.
Chàng ôm chặt Tống Tích vào lòng, “Tống Tích, có lẽ muội không hiểu, đời này đã mặc định rằng phạm vi hoạt động của nữ tử chỉ vỏn vẹn trong nhà của họ.
Nếu thế tục muốn xiềng xích muội, ta chấp nhận thay muội tháo bỏ gồng xiềng ấy.
Ở bên cạnh ta, dẫu muội muốn làm một cô nhóc cả đời, ta cũng nguyện lòng thương muội.”
“Con vốn là một cô nhóc mà…” Tống Tích dụi khuôn mặt nhỏ của mình vào ngực chàng, “Tiên sinh từng nói nếu con thắng sẽ cho con ăn kẹo mận.
Con muốn ăn kẹo mận ạ.”
“Được.” Bùi Tu Vân cúi đầu, một nụ hôn ấm áp nhẹ đặt nơi tóc nàng.