“Tiên sinh…” Nửa người trên của Triệu Minh Đức được giải thoát, cậu nhìn thấy một góc áo màu xanh da trời liền vội cúi đầu.
“Triệu Minh Đức, hôn nhân đại sự phải được đôi bên tình nguyện.
Hôm nay Tống Tích đã không đồng ý, nếu con cứ tuỳ tiện cầu hôn, ắt sẽ tan rã không vui.” Chàng đặt hai tay lên vai Tống Tích, lạnh giọng dạy dỗ.
“Nhưng mà muội ấy —” Triệu Minh Đức nhìn Tống Tích, nàng khẽ giương cằm lên, hai mắt trừng trừng ánh lên lửa giận.
“Không có nhưng mà, thái độ của Tống Tích đã rất rõ ràng.
Chẳng lẽ con còn bất mãn về chuyện hôm nay?”
Triệu Minh Đức suy nghĩ một chút, bên mặt vẫn nóng rát vì đau.
Cậu cắn răng lắc đầu.
“Được rồi, hôm nay con về trước đi.”
“Vâng.” Triệu Minh Đức không cam lòng.
Rõ ràng hôm qua, Tống Tích đã bằng lòng, tại sao chỉ mới trải qua một đêm, nàng đã hoàn toàn đổi ý?
Thấy Triệu Minh Đức rầu rĩ ra về, Tống Tích không quên nhá đấm với bóng lưng của cậu ta.
Bùi Tu Vân bắt lấy cổ tay nhỏ nhắn của Tống Tích, “Muội đi theo ta!”
Để lại cả lớp ngơ ngác nhìn nhau.
Bước vào phòng phía sau rồi, khi chỉ còn hai người họ, Tống Tích tủi thân nói: “Tiên sinh, không phải con cố tình đánh huynh ấy.
Nhưng hôm nay con vừa tỉnh dậy đã có bà mối nào tới nhà, nói này nói nọ với cha con, khẳng định nếu bây giờ con không gả cho huynh ấy thì đời này của con chẳng gả được cho người nào tốt nữa.
Con còn nhỏ mà, không thèm gả chồng!”
Nghe nàng nói xong, Bùi Tu Vân chậm rãi hỏi: “Muội còn nhớ hôm nay muốn lấy gì từ chỗ ta không?
“Dạ? Lấy cái gì?” Tống Tích chớp đôi đồng tử đen láy, mù mờ hỏi.
“Xem ra những gì hôm qua ta nói với muội, muội đều quên sạch rồi.” Bùi Tu Vân chắp tay, đầu ngón cái của tay trái vuốt nhẹ đốt ngón tay phải.
Tống Tích ngẩng đầu, kéo kéo ống tay áo của chàng, lắc lia lắc lịa, “Hôm qua con uống say… Nhất định là tiên sinh sẽ tha thứ cho một con ma men đúng không ạ?”
“Muội quên lời ta nói, vì sao ta phải tha thứ cho muội?” Bùi Tu Vân lạnh nhạt rút tay áo về, sau đó lấy một quyển sách trên kệ, thản nhiên lật ra.
Thấy chàng thật sự lơ mình, Tống Tích rối rít không thôi.
Nàng chắp tay trước ngực, dán lên lưng Bùi Tu Vân, lẩm bẩm: “Tiên sinh, con sai thật rồi.
Người đại nhân đại lượng, mong người tha thứ cho con.”
“Không tha thứ.” Bùi Tu Vân chẳng buồn nhúc nhích.
Tống Tích đến bên cạnh chàng, đặt hai tay lên mặt sách, cẩn trọng hỏi: “Vậy… con làm bánh quýt để xin lỗi người nhé?”
Bùi Tu Vân cúi đầu, nhanh như gió đọc từng con chữ trong sách, vẫn im lặng không nói gì.
Tống Tích nhụt chí, bĩu môi nói: “Đều tại tên Triệu Minh Đức chết tiệt kia, quẳng cho con mớ phiền phức lớn như vậy.
Bây giờ tiên sinh cũng mặc kệ con rồi, sao con lại xui xẻo thế chứ.”
“Triệu Minh Đức gây phiền phức gì cho muội?” Bùi Tu Vân hỏi lại.
Tống Tích thở dài một hơi, vội đáp: “Huynh ấy tìm một bà mối nói rất hùng hồn, đến cha con cũng bị thuyết phục.
Bây giờ con không muốn lập gia đình, con cảm thấy mình vẫn còn nhỏ lắm.
Nhưng họ lại nghĩ rằng nếu bây giờ con không gả cho Triệu Minh Đức thì tương lai sẽ không gả được cho người nào tốt lành.”
Bùi Tu Vân vứt quyển sách lên kệ, đến mức giá sách vang lên một tiếng.
Chàng nghiêng mặt, đối diện với ánh mắt của Tống Tích, “Trở về nói với cha muội, rằng muội không muốn gả chồng.”
“Con nói rồi, nhưng cha con không nghe.” Vẻ mặt của Tống Tích khốn khổ.
“Muội cứ nói là muội còn nhỏ, không muốn gả chồng.
Sau này nếu gả, dù muội hai mươi cũng được, bốn mươi cũng chẳng sao, chỉ cần muội muốn, Bùi Tu Vân ta lấy muội.” Ánh mắt của chàng sáng như đuốc, đến nỗi khiến mắt nàng cũng nóng lên.
Tống Tích lập tức kinh ngạc.
Không chờ nàng kịp suy nghĩ, thân thể hơi gầy của Bùi Tu Vân đã áp lại, đôi tay vây lấy nàng trong góc kệ sách.
Chàng cúi đầu, dịu dàng cất giọng: “Bây giờ, ta có nên giúp muội nhớ lại chuyện tối qua không?”
“Tiên sinh…” Tống Tích nhìn chàng, mặc dù hai má đỏ ửng nhưng trong lòng vẫn nhen lên sự hi vọng.
“Hôm qua, muội gọi ta là Tu Vân.” Chàng nắm chặt bàn tay của Tống Tích rồi đặt lên cổ mình, sau đó chậm rãi dẫn dắt tay nàng luồn xuống dưới cổ áo…