Bạch Bích Vi Hà

Chương 55: Tắm Chung 1 Hơi H





“Tích Nhi…” Tống Tích nghe thấy tiếng gọi mơ hồ.

Ngón tay thon dài của chàng thiếu niên chậm chạp vuốt ve cằm dưới của nàng.
“Nóng…” Nàng nâng tay lên, xúc cảm ẩm ướt và ấm nóng chảy đầy bàn tay.

Làn nước ấm áp trượt dài qua từng kẽ tay, trong như ngọc bích, tạo nên từng lớp sóng nhỏ trên mặt nước.
Tống Tích mở mắt ra, chỉ thấy hơi nóng đang bốc lên trước mặt mình, sương trắng lượn lờ.
“Ưm —” Nàng muốn đứng dậy nhưng chân đã mất hết sức lực, cả người ngã vào vòng tay hao gầy của chàng thiếu niên.

Bùi Tu Vân khẽ nâng tay, nhấc ấm trà làm bằng gốm màu xanh trên bàn, rót một tách trà hoa cúc cho nàng.
“Uống cái này đi.” Cánh tay ngọc của Bùi Tu Vân vòng ra trước ngực nàng.
Tống Tích còn hơi chóng mặt, nhận lấy tách trà trong tay chàng, một hơi uống cạn.
Ngón tay thon dài của Bùi Tu Vân đồng thời xoa ấn hai huyệt Thái Dương của Tống Tích, nàng khẽ ậm ừ, vùi tấm lưng của mình vào lồng ngực trần của chàng.
Mắt chàng thẫm lại, dịu dàng hỏi: “Có đỡ hơn không?”
“Đỡ hơn nhiều rồi ạ.” Chợt nhớ đến Ngũ Giác Lăng, Tống Tích quay đầu, sốt sắng hỏi: “Ngũ Giác Lăng đâu rồi?”
“Ta đã đưa hiệu thuốc nghiền thành hai phần, một phần gói kín, phần còn lại thì ta uống rồi.”
Ngón tay của chàng nắm hàm dưới của Tống Tích, quay mặt nàng về chỗ cũ.

Chàng cúi đầu, chống cằm lên tóc cô.
“Tiên sinh thấy sao rồi ạ?”
“Rất khoẻ.”
Tống Tích thở phào nhẹ nhõm, duỗi tay đặt tách trà lên bàn.

Lúc tay nàng chạm vào chiếc bát gốm trắng ngà thì muỗng sứ va vào thanh bát, phát ra thanh âm giòn tan.
“Đây là gì ạ?” Tống Tích cầm chén lên, múc một muỗng hoa quế đường đỏ.
“Đồ ăn vặt của Kim Lăng, mầm khoai sốt quế, làm từ hoa quế ướp đường rưới lên mầm khoai đấy.


Muội ăn thử đi.” Ngón tay của chàng đặt trên bả vai bóng loáng của Tống Tích, chầm chậm vuốt ve.

Thoạt nhìn như vô tình nhưng lại ẩn hiện mấy phần quyến rũ.
Đã đói meo cả ngày nên Tống Tích ngon lành ăn mấy muỗng.
“Từ từ thôi.” Chàng dùng ngón tay cọ khoé miệng của Tống Tích, lau sạch sốt quế.
“Dạ.” Nàng nhai mầm khoai mềm, lớ ngớ đáp.

Vị giác đã mất đi cuối cùng cũng quay lại nhờ vị ngọt thanh của hoa quế.

Mầm khoai thơm ngọt, hương quế len khắp kẽ răng.
Khi chén sứ cạn, Bùi Tu Vân gác nó sang một bên.
Bàn tay của chàng vốc một làn nước ấm, đổ xuống mái tóc đen mượt của Tống Tích.

Chàng cong ngón tay làm thành chiếc lược, nhẹ nhàng chải suôn mái tóc như thác.
“Tích Nhi, muội có thèm ta chăng?” Chàng khẽ hỏi.
“Gì ạ?”
Bùi Tu Vân cúi đầu, dán môi lên mặt cô, hơi ấm len lỏi vào lỗ tai, “Vi sư muốn biết, muội thấy khoai mầm sốt quế hay thấy cơ thể của vi sư ngon?”
Mắt hạnh của Tống Tích trợn lên, ấp úng nói: “Nhưng cơ thể của tiên sinh chưa khoẻ…”

Chàng khẽ cười, “Muội thử không?”
Tống Tích đỏ mặt, hơi nhích người nhưng lúc này, nàng mới nhận ra bản thân đang ngồi trong lòng chàng.

Thứ vốn còn mềm mại dưới mông dần dần trở nên cứng nóng.
“Nhưng…” Trước khi nàng nói hết câu, cánh tay dài của Bùi Tu Vân đã luồn qua nách của Tống Tích, nắm trọn đôi bầu ngực màu kem mà vân vê.
“Ta không sao, cơ thể của ta, ta hiểu rõ nhất.” Móng tay được cắt dũa gọn gàng từ tốn khảy hai đỉnh núi trắng hồng.
“Ưm… muội còn có việc.” Tống Tích vịn thùng tắm, muốn đứng dậy.

Mấy ngày nay, nàng luôn lo lắng cho cơ thể của tiên sinh nên đã tạm gác lại những suy nghĩ không trong sáng đó.

Nhưng tiên sinh lại bất ngờ hành động, khiến nàng bất ngờ khôn cùng.
“Tích Nhi đã ăn được vi sư rồi nên không thèm vi sư nữa ư?” Bàn tay to nắm lấy vòng eo nhỏ, chàng nghiêng người đến trước, ấn nàng lên vách thùng tắm.
Thứ thô to dưới háng chạm phải bắp đùi…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.