Đêm dài trăn trở, lại thêm một ngày bôn ba, cuối cùng cơ thể của Bùi Tu Vân cũng không gắng gượng nổi mà sốt cao.
Ở lại Kim Lăng tịnh dưỡng hơn mười ngày, hai người mới khởi hành về phía Đông Nam.
Vòng qua Thái Hồ, tạt ngang Vô Tích, Tô Châu, sau đó lại đi về phía Tây, đến Hồ Châu.
Lúc quay lại Hàng Châu đã là cuối hè.
Gió thổi hiu hiu, liễu đưa nhẹ nhàng, hoa bẽn lẽn nở, mặc dù thôn Vân Kiến thuộc quản lý của Hàng Châu nhưng đây lại là lần đầu tiên nàng đến đây.
Xe ngựa dừng trước huyện nha Tiền Đường, Bùi Tu Vân vén mành xe rồi bước xuống.
Chàng xoay người, ngón tay đạm mạc cầm lấy tay Tống Tích, đỡ nàng xuống xe ngựa.
“Tiên sinh đến huyện nha để đánh trống kêu oan ư?” Tống Tích nghi hoặc.
Ở thôn Vân Kiến, nếu không có việc gì thì thôn dân sẽ không đến huyện nha, nàng thật sự không nghĩ ra vì sao Bùi Tu Vân lại đưa mình đến chỗ này.
“Ta có gì oan?” Bùi Tu Vân hỏi lại.
Tống Tích nghiêng đầu, người hại tiên sinh vào năm năm trước đã bị tru di cửu tộc, hẳn là oan khuất của tiên sinh đã được xử lý rồi.
Bùi Tu Vân mặc y phục màu lam, thoạt nhìn có cảm giác sâu thẳm như cái bóng, tay áo của chàng phấp phới theo gió.
“Ta không những không có oan ức mà còn có chuyện vui.” Chàng nắm cổ tay nhỏ nhắn của Tống Tích, bước vào huyện nha.
“Chuyện vui? Chuyện vui gì ạ?” Tống Tích lẩm bẩm.
Đi qua hai cánh cổng, một người đàn ông trung niên mặc quan phục may bằng màu lam đứng ở lối vào tiền sảnh, hai ống tay áo chắp lại, đang nói chuyện với một ông cụ ăn mặc thô sơ.
“Ôi, Bùi tiên sinh tới rồi à.” Vừa thấy chàng, y lập tức chắp tay tạm biệt ông cụ kia.
Sau khi ông cụ đi rồi, y phất tay ra hiệu cho họ chờ một lát rồi bước vào sảnh lớn.
Không bao lâu sau lại cầm một cuộc giấy chu sa, vội vàng đi ra.
“Sau lần tiên sinh nói chuyện với ta, ta đã mời người viết thư pháp giỏi nhất đến Tiền Đường để viết bức hôn thư này.
Không ngờ chuyến đi Kim Lăng của tiên sinh lại mất gần hai tháng.” Y tủm tỉm cười, đưa hôn thư cho chàng.
Bùi Tu Vân giơ tay nhận lấy, rồi đặt vào tay của Tống Tích, “Mở ra xem đi.”
Tống Tích tháo dây cột bằng tơ hồng phía trên, từ tốn mở cuộn giấy ra.
Nét mực vẫn còn thơm lan khắp mặt, trên nền giấy đỏ, tên họ và ngày sinh của hai người được viết bằng chữ Khải như rồng bay phượng múa, còn có tên họ của người chứng hôn.
Dòng đầu tiên bên trái hôn thư ghi thêm một dòng chữ nhỏ: Chiêm tinh làm chứng, Tần Tấn giao hảo [1].”
“Chúc mừng hai vị!” Người đàn ông trung niên nói.
Bùi Tu Vân chắp tay đáp: “Chờ khi hoa quế về thành, hôn lễ của Bùi mỗ nhất định không thể thiếu sự góp mặt của Tiền đại nhân.”
“Nào dám nào dám, nhất định sẽ đến!” Ông cười trả lời.
Tống Tích vô thức nhoẻn miệng cười, đôi mắt sáng rỡ, hỏi Bùi Tu Vân, “Tiên sinh, có cái này là chúng ta trở thành vợ chồng rồi đúng không ạ?”
Tiền huyện lệnh vuốt cằm, cười bảo: “Còn không phải sao? Đây chính là hôn thư do quan phủ chứng đó.”
“Cảm ơn đại nhân!” Tống Tích liên tục khom lưng.
“Vị nương tử này thú vị thật.” Người đàn ông trung niên cười ha ha, vỗ nhẹ bả vai của Bùi Tu Vân.
Bàn tay của Bùi Tu Vân nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng dừng lại, bình thản nói: “Đứng lên đi, eo muội muốn gãy rồi kìa.”
Tống Tích đứng thẳng dậy, nắm chặt hôn thư nhìn tới nhìn lui, không khỏi bật cười thành tiếng.
“Vui đến thế à?” Bùi Tu Vân cũng bị tiếng cười của nàng ảnh hưởng, khoé mắt cong lên.
“Dĩ nhiên rồi! Bao giờ về muội phải treo cái này lên tường, sáng nào mở mắt dậy cũng phải thấy nó mới được!” Nàng hưng phấn nhảy tung tăng.
Bùi Tu Vân ôm nàng, chào tạm biệt Từ huyện lệnh rồi hai người quay lưng rời đi.
Tống Tích vẫn ôm bức hôn thư, ríu ra ríu rít bên tai chàng.