Bách Biến Dạ Hành

Chương 119



Nhất Văn Tộc?

Một cái tên mà Tử Phong lần đầu nghe thấy, cả Hàm Hương mặc dù hiểu biết tương đối rõ về các chủng tộc ở lục địa Thiên Tước cũng chưa bao giờ nghe qua tộc này. Như vậy Nhất Văn tộc có thể là một chủng tộc tộc nằm ngoài lục địa, hoặc xa xôi hơn có khi còn là nằm ngoài Rigel. Nhưng… Tử Phong là Long tộc cơ mà, tại sao Huyền Cơ lại nói hắn là Nhất Văn tộc?

- Không phải là Long tộc à? Tôi là Tử Huyền Long mà… - Tử Phong có vẻ khó hiểu nói - Nhất Văn tộc gì đó mà bà nói là gì? Có nhầm lẫn gì ở đây không vậy?

- Ha ha ha… con trai ngoan! Ngươi cho rằng một bà mẹ là Long Hoàng như ta đây lại lú lẫn tới mức nói bừa một cái tên rồi đem nó gán vào cho ngươi sao? - Huyền Cơ cười có vẻ hứng thú nói - Muốn biết thực hư như thế nào phải không? Được thôi, ta sẽ cho người nhìn tận mắt thứ được gọi là “Nhất Văn”.

Huyền Cơ khẽ phất tay, ngón trỏ của Huyền Cơ chỉ thẳng vào người của Tử Phong ngồi gần đó. Ngay khi Tử Phong nhìn thấy ngón trỏ của Huyền Cơ đang chỉ vào người mình, trong cơ thể hắn bắt đầu xảy ra hiện tượng lạ.

Viên Long Châu thường ngày vẫn nằm ngay trong người hắn ở vùng Đan Điền vào lúc này lại bắt đầu sinh ra biến dị, nó giống như bốc hơi biến mất không còn tồn tại ở đó nữa. Ngay cả viên Ngọc Châu của Ngọc Kỳ Lân mà Tử Phong ngày trước đã vô tình nuốt phải cũng biến mất theo. Cơ thể Tử Phong bỗng dưng lại bị mất đi cả Long Châu và Ngọc Châu nên khiến toàn bộ chân khí trong người hắn ngay lập tức gặp cảnh rối loạn đến cực độ.

Long Châu chính là trung tâm toàn bộ sức mạnh của Tử Phong. Nó là thứ được kết tinh qua quá trình tu luyện gian khổ trong thời gian dài của hắn. Long Châu giúp chân khí trong cơ thể luân chuyển theo một lộ trình tuần hoàn nhất định, nó cũng là nơi ẩn chứa lực lượng cũng như thiên phú của Tử Huyền Long. Chính vì thế nên Long Châu, hay Yêu Đan, hay Kim Đan đa phần đều giống nhau về công dụng và được gọi chung là Tiên Đan, đều là kết tinh của người tu luyện thuộc Yêu tộc hay Nhân tộc.

Tiên Đan là thứ trọng yếu, và nó cũng chính là điểm yếu, mất nó cũng tương đương với việc mất tất cả sức mạnh cũng như tu vi đã tu luyện tích lũy. Đây là điểm yếu chung của Yêu tộc cũng như Nhân tộc tu luyện ở lục địa Thiên Tước.Tuy nhiên cũng may là điểm yếu này chỉ tồn tại cho đến cảnh giới Bán Tiên thôi. Bởi khi vượt qua Bán Tiên, đạt tới Tiên Nhân, Tiên Đan sẽ dần biến hóa thành Nguyên Anh không thực thể, hòa nhập với linh thể, từ đó điểm yếu chí mạng ấy sẽ không còn nữa. Nhưng không phải bất kỳ ai đề thăng cảnh giới lên Tiên Nhân cũng đều mất đi Tiên Đan, bởi có người vẫn giữ lại nó. Điển hình như Ngọc Kỳ Lân - Khương Ngọc, hắn dù đã đạt cảnh giới vô cùng cao nhưng vẫn giữ lại Ngọc Châu, bởi nó không còn là nơi chất chứa một số sức mạnh trọng yếu nữa.

Quay lại hiện thực, Tử Phong không phải hạng cường giả nổi bật gì lắm, Long Châu trong cơ thể vừa biến mất thì hắn ngay lập tức phun ra một ngụm máu. Toàn thân chấn động đến mức nguy hiểm, chân khí lưu động trong cơ thể vì đã mất đi Long Châu điều khiển nên chạy loạn khắp các kinh mạch. Việc này khiến Tử Phong cảm giác như thân thể mình sắp bành trướng rồi nổ tung thành vạn mảnh vậy.

Hàm Hương ngồi cạnh Tử Phong, nàng nhìn thấy Tử Phong ôm bụng rồi phun ra một ngụm máu, cả người hắn run rẩy kịch liệt nên nàng vô cùng lo lắng. Hàm Hương vội đỡ lấy Tử Phong đang sắp ngã người ra sau, nàng cũng không quên ngước mặt nhìn về vị Long Hoàng Huyền Cơ với ánh mắt không cam tâm.

- Ta đã làm gì hắn đâu mà tiểu hồ ly ngươi nhìn ta với ánh mắt thù địch như vậy chứ? Huyền Cơ cười mỉm, bà xòe bàn tay ra thì trên bàn tay của bà đã xuất hiện hai viên ngọc lóng lánh. Một viên ngọc màu tím và một viên ngọc như pha lê trong suốt được bao bọc bởi những kí tự kỳ lạ. Viên ngọc màu tím chính là Long Châu của Tử Phong, còn viên ngọc trong suốt như pha lê là Ngọc Châu của Ngọc Kỳ Lân.

Huyền Cơ như thể chẳng quan tâm tới Tử Phong đang gầm gừ đau đớn lẫn Hàm Hương hốt hoảng lo lắng một bên, bà cầm hai viên châu, ánh mắt long sọc liếc sơ qua rồi cười nói:

- Đây là dấu tích kí tự của Nhất Văn tộc, ngươi nhìn cho rõ đi.

“Nhìn cái đầu bà” Tử Phong đang đau đớn đến mức muốn chết đi sống lại cũng phải thầm chửi. Bà già này khiến hắn ôm bụng thổ huyết như thế mà bây giờ còn bảo hắn nhìn cho kỹ thì nhìn thế quái nào được? Ngồi còn không yên chứ huống gì đến chuyện căng mắt ra mà ngắm đồ trên tay bà?

Huyền Cơ cười lạnh rồi khẽ búng tay, một luồng hào quang màu tím từ ngón tay Huyền Cơ bay ra rồi bao trùm lấy Tử Phong. Vừa được hào quang tím bao bọc lấy, Tử Phong ngay lập tức cảm thấy cơ thể mình đã trở lại trạng thái bình thường, không đau đớn, không rối loạn gì nữa, nhưng Long Châu trong người vẫn không xuất hiện, nó vẫn nằm yên trên tay Huyền Cơ.

Huyền Cơ đưa tay cầm lấy Ngọc Châu, tay còn lại giữ lấy Long Châu. Huyền Cơ đưa hai viên châu lại gần trước mắt Tử Phong rồi nói:

- Long Châu thì ngươi đã biết rồi, còn Ngọc Châu của Ngọc Kỳ Lân thì ngươi không biết tại sao ngươi nuốt nó mà không bị bạo thể chết phải không? Tất cả là nhờ những kí tự đang bao bọc lấy Ngọc Châu. Nó chính là kí tự linh hồn của Nhất Văn tộc, đại biểu cho ngươi chính là tộc nhân của Nhất Văn tộc, và nhờ nó áp chế Ngọc Châu nên ngươi mới không bị bạo thể. Chính vì những kí tự này nên ta mới biết ngươi là Nhất Văn tộc, nếu không thì đến ta cũng khó mà tìm ra dấu tính Nhất Văn của ngươi.

Tử Phong sau khi ổn định trạng thái thì hít lấy một hơi dài cho bình tĩnh rồi nói:

- Tôi không biết gì về chuyện này hết, bà giải thích hết toàn bộ những gì bà biết về chuyện này cho tôi nghe một lượt đi, chứ nói chung chung như thế ai mà hiểu!

Hàm Hương tròn mắt nhìn Tử Phong, không ngờ Phong ca của nàng lại thẳng thắng đến thế. Đại ý của Tử Phong quá rõ ràng, hắn chả biết cái quái gì hết nên hắn cũng không rõ cần bắt đầu hỏi từ đâu, thôi thì để Huyền Cơ nói tuột ra hết một lượt toàn bộ sự việc cho khỏe. Có điều Tử Phong này cũng quả bá đạo, nói chuyện với Long Hoàng mà giống như hắn đang bắt một tội nhân khai ra hết mọi tội trạng của mình vậy.

Ấy vậy mà Huyền Cơ lại không nổi giận, bà chỉ cười thầm rồi bình thản nói: - Nhất Văn tộc không phải là một chủng tộc. Kỳ thực, chúng là những sinh mệnh bình thường như bao tộc khác, chỉ khác ở chỗ, chúng là những “kẻ được chọn” mà thôi. Những kẻ được chọn khác biệt với những sinh linh bình thường duy nhất ở một điểm: linh hồn chúng có những “kí tự đánh dấu”, đại biểu cho chúng là những kẻ được chọn.

- Kẻ được chọn? Ai chọn? Chọn làm cái gì? - Tử Phong chợt hỏi.

- Con trai! Muốn nghe mẹ ngươi giải thích thì đừng lên tiếng chen ngang một cách bất lịch sự như thế - Huyền Cơ nhíu đôi mày với lớp vảy tím - Những gì ta không nói cặn kẽ, tức là chưa tới lúc ngươi được biết, còn những gì ta đang nói và sắp nói ra cũng chưa chắc đã đúng vì… vũ trụ này không có gì là tuyệt đối. Vậy nên hai ngươi cứ nghe ta nói qua một lần, không cần hiểu, chỉ cần nghe thôi.

Hàm Hương mặc dù không liên quan gì lắm đến chuyện này, nhưng nàng cũng nhu thuận gật đầu rồi lắng nghe. Tử Phong thì bị Huyền Cơ không cho nói leo nên cũng đành câm lặng ngồi một chỗ.

- Nhất Văn tộc không phải là những sinh mệnh được sinh ra theo cách bình thường, mà chúng là những kẻ được chọn từ vô số sinh mệnh đặc biệt từ khắp vũ trụ. Nhất Văn tộc sẽ hóa sinh ra một cơ thể theo một cách thức đặc biệt, và những kẻ được chọn đời sau sẽ tái sinh vào cơ thể ấy. Cách thức tạo ra thân thể chính là “ký sinh” vào chủng tộc khác, giống như ngươi đang dùng thân thể Long tộc vậy.

Tử Phong càng nghe càng kỳ quái, hắn bỗng dưng lại trở thành chủng tộc “ký sinh” rồi sao?

- Thông thường, mỗi một lần sinh ra “kẻ được chọn” đời kế tiếp, luôn luôn là hai người được chọn, đó sẽ là một cặp nam nữ - Huyền Cơ cười đầy ẩn ý - Tất cả những kẻ được chọn, những kẻ được đánh dấu ký hiệu Nhất Văn, đều có một nhiệm vụ chung. Nhiệm vụ ấy sẽ thức tỉnh dần dần dựa theo tu vi của chúng. Tuy nhiên trong quá trình tu luyện phát triển, vẫn sẽ có những cặp Nhất Văn gặp chướng ngại. Và nếu chướng ngại ấy ảnh hưởng tới nhiệm vụ, thì ký hiệu Nhất Văn sẽ biến mất, khi đó chúng sẽ trở lại thành những sinh mệnh bình thường.

- Chướng ngại dễ gặp nhất chính là… sự chênh lệch cảnh giới của hai kẻ được chọn, và… chúng thất lạc lẫn nhau - Huyền Cơ hai tay mân mê chơi đùa hai viên long châu và ngọc châu, còn ánh mắt thâm sâu mang sắc tím của bà thì nhìn vào Tử Phong như thể bà biết hoàn cảnh hắn đang gặp phải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.