Bách Biến Dạ Hành

Chương 129: Mồ chôn tập thể



Yêu Thành trong thoáng chốc đã biến thành một bãi chiến trường vô cùng hỗn loạn. Chớp mắt trước đó, người người đang còn bàn luận về nội dung của cuộc họp tại Thập Nhị Điện, vậy mà chớp mắt sau, cảnh hỗn chiến đã diễn ra khắp nơi.

Hơn tám chín phần mười người ở Yêu Thành đã bị Thất Quỷ điều khiển, cặp mắt của họ hóa thành một màu đen đậm tỏa ra quỷ khí như một lớp sương đen ở vùng mắt. Lý trí của những người này hoàn toàn bị điều khiển, họ không còn không chế được bản thân mà chỉ có duy nhất một ý nghĩ, đó là giết tất cả những ai không mang mang quỷ khí ở Yêu Thành.

Vậy nên một phần nhỏ những người còn chưa bị Thất Quỷ điều khiễn đã bị tấn công bất ngờ, mặc dù có chống đỡ đến độ nào đi nữa thì số lượng người bị khống chế cũng đủ đè bẹp chất lượng.

Tuy nhiên trong số những người không bị khống chế vẫn có những nhân vật mang thực lực đủ để chống chọi trong một khoảng thời gian dài.

-☉-

Tại một góc phố, một con sói cao lớn với một lớp lông màu đỏ máu đang chạy rất nhanh, nó là một con Huyết Lang. Bốn chân nó chỉ lướt qua mặt đất mà thân ảnh đã vút qua một khoảng cách rất xa chỉ để lại một tàn ảnh màu đỏ. Ngoài để lại tàn ảnh, con Huyết Lang ấy còn vừa chạy vừa gào rú.

- Cái con mẹ nó! Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Huyết Lang đang chạy thì dưới mặt đường bỗng có một vết nứt xé toạt cả con đường làm hai, một dòng dung nham nóng bỏng men theo vết nứt phun trào ra ngoài.

Huyết Lang bị cả dòng dung nham sôi sùng sục ấy cuốn lên cao, cả người nó ngay lập tức bị nướng chín, huyết nhục tan chảy đến lộ cả khung xương màu đỏ sậm.

Huyết Lang bị dung nham bắn ngược lên không trung thì nó tự xoay người, thu nhỏ lại thành một tên ở trần mặc quần dài, thân người đầy thương tích với những vết bỏng cháy khét khắp người.

Vân Phi vừa hiện thân người, nhảy lui về một con đường vắng, mặt mày tức giận gầm gừ quát lớn:

- *** mẹ lũ ngu học bọn bay, thấy tao không đánh thì làm tới à? Má!!!

Vân Phi vừa hét xong thì những vết thương trên người hắn cũng lành lại bằng mắt thường có thể trông thấy, trong thoáng chốc mà người hắn đã lành lặn trông như chưa từng bị thương.

Nhìn số lượng một đám Yêu nhân đến vài trăm mạng đang đuổi theo sát nút mình, kẻ dùng thuật pháp, kẻ mang vũ khí, các loại pháp bảo muôn hình vạn trạng mang theo vô số công kích đang cuốn tới từ sau Vân Phi, cả dòng dung nham vừa rồi là của một tên trong số chúng thi triển.

Vân Phi nghiến răng nghiến lợi, trước đó không lâu hắn còn đang thảnh thơi đánh một giấc ngon lành ở nhà trọ. Vậy mà khi tỉnh dậy đã thấy vài trăm kẻ ở chung khu phố của hắn bỗng hừng hừng đuổi theo chém giết.

Vân Phi định chạy trước rồi xem tình hình thế nào đã rồi tính, vì vừa ngủ dậy nên còn chưa rõ Yêu thành vừa gặp chuyện gì. Nhưng bị “thui” bởi dung nham thế này đã khiến Vân Phi nổi giận rồi.

Cặp mắt màu đỏ của Vân Phi nổi lên những đường gân máu, mái tóc dựng đứng phát ra khí tức chết chóc, một mùi máu nồng nặc từ người Vân Phi bốc ra cùng với làn chân khí bao bọc xung quanh người hắn khiến ai trông thấy cũng run sợ.

Một cây côn lớn hiện ra, Vân Phi chộp lấy, miệng hắn đỏ lòm với hai cặp răng nanh dữ tợn đang gầm gừ, Vân Phi ngửa cổ tru lên một tiếng dài rồi vung côn lao thẳng về đám Yêu nhân đang kéo tới kia.

Ngay khi Vân Phi vừa xông vào đám Yêu nhân mà tả xung hữu đột, nơi Vân Phi vốn đang đứng trước đó bỗng có một bóng ảnh đen mờ hiện ra. Đó là một cô gái nhỏ nhắn với chiếc mũ trùm đầu có đôi tai thú nhô cao.

Tiểu Thanh vừa hiện thân nhưng chỉ đứng yên đó mà không hề tham chiến hay có động thái gì, nàng chỉ nhìn Vân Phi đang gào rú giữa muôn trùng vây của kẻ địch. Phép thuật, chiêu thức, cả những rung chấn mạnh bạo đang ầm ầm bao vây lấy Vân Phi vào bên trong. Nhưng tên cẩu tặc ấy như một con chó điên bị dồn vào đường cùng, gào rú chống trả, cắn xé kẻ địch một cách không sợ hãi, bởi vì con chó ấy thật sự không sợ chết.

Tiểu Thanh nhàn nhã ngả lưng dựa vào tường như nghỉ ngơi, hai tay nàng mân mê chơi đùa một thanh phi đao nhỏ đen tuyền, đôi mắt đen láy nhìn về cuộc chiến của Vân Phi, miệng thì tủm tỉm cười như có vẻ hứng thú trước cảnh chó điên cắn người ấy.

Bất ngờ ngay lúc đó, một tiếng nổ vang trời phát ra từ trung tâm Yêu Thành. Tiểu Thanh ngoái đầu nhìn qua vị trí phát ra tiếng nổ ấy, đó là nơi diễn ra cuộc chiến khốc liệt nhất, nơi mà đám thiên tài bị điều khiển cùng với nhóm của Ngân Tuệ đang giao tranh. Nơi đó còn đang tụ tập gần cả trăm nghìn Yêu nhân bị Thất Quỷ điều khiển bao vây, số lượng cực kỳ đông đảo chứ không như vài trăm tên ít ỏi bao vây Vân Phi nơi này.

Nhắc đến Ngân Tuệ, Tiểu Thanh lại nhớ đến chuyện nàng đồng ý giúp Ngân Tuệ ba chuyện để đổi lấy thứ có thể giúp nàng chế ngự năng lực của Cửu Diễn Miêu trong người. 

Mỗi lần Ngân Tuệ sử dụng một phi đao mà Tiểu Thanh đưa cho, Tiểu Thanh sẽ xuất hiện mà giúp đỡ. Có tất cả ba thanh phi đao, và cách đây vài hôm, Ngân Tuệ đã sử dụng một cái, khi đó Tiểu Thanh đã giúp Ngân Tuệ thu phục một nhân vật.

Trong quá trình thu phục kẻ đó, Tiểu Thanh đã vô tình biết đến rất nhiều sự việc xoay quanh nguyên nhân mà Ngân Tuệ hay Vô Diện đang làm ở chiến trường viễn cổ này, những thông tin đó đang khiến Tiểu Thanh rất khó xử, nàng không biết phải đối diện với sự thật khó tin ấy như thế nào. Nàng không biết phải giúp ai, giúp Vô Diện… hay giúp Minh Nguyệt.

Trở lại cuộc nội chiến, Tiểu Thanh chỉ đứng nhìn tất cả, nàng không tham chiến, cũng chưa có ý định giúp đỡ ai, nàng chỉ đang… chờ đợi một điều gì đó.

-☉-

Tiếng nổ phát ra từ trung tâm Yêu thành chính là đến từ đại sảnh của Thập Nhị Điện.

Ngay khi Ngân Tuệ vạch trần chuyện nội gián và vụ những người ở đây bị Thất Quỷ điều khiển, hỗn chiến đã xảy ra ngay lập tức.

Tất cả những kẻ bị nhiễm quỷ khí đều tập trung tiêu diệt Ngân Tuệ trước tiên, mục tiêu của Thất Quỷ chính là Ngân Tuệ, kẻ đã cuỗm mất Thạch Thành ngay trước mũi bọn chúng.

Kẻ đầu tiên ra tay chính là Tử Minh bị quỷ khí chế ngự, nhưng Tử Minh vừa vung tay chém một đường đao quang bay vút tới Ngân Tuệ thì Ngân Tuệ dường như đã biết trước nên đã tránh được.

Tử Minh chớp đôi mắt đen đậm, hai tay giang ngang như một con phượng hoàng vỗ cánh, tức thì toàn thân hắn bốc lên những ngọn lửa đỏ lòm. Hai cánh tay của Tử Minh hóa thành cánh phượng, hai bàn chân là hai bộ vuốt sắc nhọn. Tử Minh thân mang hình dạng nửa Phượng nửa người vỗ cánh phóng thẳng tới tấn công Ngân Tuệ.

Nhưng vừa mới vỗ cánh, Tử Minh đã nghe thấy một tiếng tru lớn, một con Hồ Ly khổng lồ từ đâu xuất hiện đang nhe nanh há mõm cắn tới người Tử Minh.

Đó là một con Hồ Ly rất lớn, cả người bốc lên ngọn lửa xanh hừng hực, vừa nóng bỏng lại vừa mang khí tức âm hàn. 

Băng Hỏa Hồ vừa hiện thân đã nhắm thẳng về Tử Minh mà tấn công.

Tử Minh vừa nhìn thấy Băng Hỏa Hồ thì Băng Hỏa Hồ đã lao vút tới trước mặt, miệng há to, bên trong miệng nó đang tích tụ một khối lửa màu xanh lam.

Tử Minh chuyển hướng không tấn công về Ngân Tuệ nữa, hắn cất lên một tiếng Phượng ngân lớn tới rung chấn cả màng nhĩ. Cả người Tử Minh bốc lửa ngùn ngụt, trong phút chốc hóa thành một con Phượng Hoàng Lửa cao lớn đến cả chục mét.

Hỏa Phượng Hoàng vừa hiện thân, đôi cánh bừng bừng lửa vỗ mạnh, tạo ra một đợt sóng lửa dày đặc tản ra khắp đại sảnh nơi diễn ra hỗn chiến. 

Mọi người bên trong nhận thấy nhiệt độ tăng chóng mặt, khi nhận ra Tử Minh hiện ra chân thân là Phượng Hoàng đang vỗ cánh, cả đám nhanh chóng tìm cách lui ra khỏi phạm vi ảnh hưởng của Tử Minh.

Riêng chỉ có Băng Hỏa Hồ là vẫn lao vút qua đợt sóng lửa, miệng há to ngoặm vào cánh của Hỏa Phượng Hoàng. Băng Hỏa Hồ vì lao tới rất nhanh nên khi va chạm với Hỏa Phượng Hoàng liền khiến cả hai bị văng ra khỏi đại sảnh, bay vút ra ngoài, rơi vào khoảng không bên ngoài Thập Nhị Điện.

Hỏa Phượng Hoàng Tử Minh bị Băng Hỏa Hồ do Lạc Ngân và Lạc Huyên cuốn bay ra khỏi Thập Nhị Điện, từ bên trong đại sảnh ấy, một thân ảnh bỗng nhún người lên không trung, hóa thành một con Rồng lớn uốn lượn rồi đuổi theo Băng Hỏa Hồ thông qua lỗ hổng mà Hỏa Phượng Hoàng và Băng Hỏa Hồ vừa tạo ra trên vách tường thông ra ngoài không trung.

Mọi việc diễn ra rất nhanh, từ khi Ngân Tuệ né được một đao quang của Tử Minh đến khi Tử Minh bị Băng Hỏa Hồ húc bay ra bên ngoài rồi một kẻ khác đuổi theo chỉ diễn ra trong vòng vài giây ngắn ngủi. Đến khi đợt sóng lửa do Hỏa Phượng Hoàng gây ra tan mất thì Băng Hỏa Hồ, Tử Minh, và con Rồng vừa đuổi theo cả hai đã lao ra bên ngoài mất hút.

- Là Tề Hạo - Ngân Tuệ nhận ra con Rồng vừa hiện thân đuổi theo Băng Hỏa Hồ là Thủy Long Tề Hạo nên thầm nói.

Như vậy Băng Hỏa Hồ do Lạc Ngân và Lạc Huyên hợp thể đang phải đối phó với hai kẻ khó nhằn từ Điểu tộc và Long tộc. Ngân Tuệ không dám chắc hai cô bé ấy sẽ chiến thắng, chỉ mong hai đứa ấy cầm cự đủ lâu là được rồi, dù sao hai cô bé tuy mạnh nhưng thiếu nhất đó là kinh nghiệm chiến đấu.

-☉-

“Roeẹt Roẹt”

Có tiếng sét tí tách bùng nổ từ đâu đó. Yến Linh còn đang phân tích tình hình xung quanh, nàng tạm thời chưa muốn ra tay khi chưa rõ có nên giết những người bị nhiễm quỷ khí này hay không. Nhưng cuộc hỗn chiến vừa xảy ra, một thân ảnh như thiểm điện đã giương kích phóng tới trước mặt nàng.

- Thái Yên - Yến Linh gằn giọng, nàng nhận ra cây kích vàng đen có mũi kích xoay tròn này, đó là pháp bảo bản mệnh của Ám Lôi Long Thái Yên.

Đúng như Yến Linh nói, kích vừa xuất tới thì thân ảnh Thái Yên đã ầm ầm như sét đánh tới trước mặt nàng. Thái Yên vẫn mang vẻ mặt cuồng bạo như thường, chỉ khác là đôi mắt đã nhiễm quỷ khí biến thành một màu đen kịt mà thôi.

Thái Yên vừa hiện thân, mũi kích kèm theo những luồng sét dày đặc đã nhắm vào đầu Yến Linh mà đâm tới.

Yến Linh chân trái bước ra sau làm trụ, chân phải giẫm mạnh tới trước làm vỡ cả mặt sàn đại sảnh, linh nhãn trên trán phát ra hào quang bảy sắc rực rỡ, hư ảnh Tam Nhãn Linh hầu hiện ra sau lưng nàng đang vỗ ngực gào thét.

ẦM… một tay Yến Linh nắm chặt rồi đấm về trước, nắm đấm mang theo áp lực khủng bố chấn nát cả không khí tạo ra tiếng ầm ầm như cả trời đất rung chuyển đấm thẳng vào mũi kích của Thái Yên.

Tay không đối chọi với cây kích có mũi xoay tròn kèm theo điện quang, vậy mà Yến Linh không hề bị xây sát chút nào, đã vậy áp lực từ cú đấm của Yến Linh còn khiến Thái Yên bị chấn lùi vài bước, cây kích màu vàng đen của Thái Yên còn bị đấm bay ngược ra sau.

Vừa chấn bay Thái Yên, Yến Linh đã phát giác ra có hai luồng khí tức nguy hiểm từ hai bên hông nàng ập tới.

Thế nhưng Yến Linh không hề quay người lại, hư ảnh Tam Nhãn Linh hầu bao bọc Yến Linh rú vang một tiếng, tức thì Yến Linh đã hóa thành bộ dạng ba đầu sáu tay, hình thái chiến đấu hay được thấy ở Tôn Viên và Yến Linh.

Hai đầu bốn tay vừa hiện ra thêm, Yến Linh đã nhanh chóng tạo thủ ấn chuẩn bị tấn công. Yến Linh không cần nhìn cũng biết, vì với linh nhãn trên trán, mọi động tĩnh trong khu vực này đều được Yến Linh nắm rõ trong lòng bàn tay. Yến Linh nhận ra hai kẻ đang áp sát mình là hai con Độc Xà miệng đang phà ra từng làn hơi độc tố xanh đậm nhìn rất rợn người, miệng chúng há to như muốn vồ tới nuốt Yến Linh và bụng. Hai con Độc Xà này đích thị là Phàm Vũ và Ngọc Uyển.

Hai con Độc Xà to lớn từ hai hướng trườn tới, miệng chúng há to phun ra một làn sương xanh độc tố. Làn sương độc lan tới đâu, bàn ghế, tường đá, mọi thứ bị nó nhiễm tới đều tan chảy bốc mùi rất ghê rợn. Ngay cả một vài người trong đây cũng bị nhiễm phải, mặc dù có Chân Khí hộ thể nhưng ai nấy cũng phải nhanh chóng thoái lui thoát khỏi độc vụ.

Yến Linh tuy không sợ độc khí, nhưng lỡ như nhiễm phải cũng sẽ tốn không ít Chân Khí để giải độc. Trong tình trạng khắp nơi đều là địch, tránh tiêu hao được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

- Đệ Bát Chuyển -

Yến Linh hô lớn, tức thì cả người ba đầu sáu tay của nàng lóe sáng rồi tách ra làm ba thân ảnh. Ba thân ảnh tách ra giống hệt Yến Linh như đúc, chỉ có điều ba dung mạo lại thể hiện ba sắc thái khác nhau. Một Yến Linh mặt mày dữ tợn đầy sát khí gọi là “ác thi” vừa tách ra đã lao vút tới đón đầu Phàm Vũ. Một Yến Linh có gương mặt nhân từ hiền lành gọi là “thiện thi” thì đón đầu Ngọc Uyển. Còn lại thân ảnh có gương mặt lạnh nhạt thường thấy của Yến Linh thì đang vung hai dải lụa trên tay, hai dải lụa cuộn tròn lại giống như hai cây bổng, Yến Linh hai tay cầm hai bổng, miệng cười nhạt một tiếng rồi lao thẳng về Ám Lôi Long Thái Yên đang gào thét xông tới hướng này một lần nữa.

Phàm Vũ và Ngọc Uyển từ hình thể của rắn độc to lớn khi tiếp cận tới gần thiện thi và ác thi do Yến Linh vừa phân ra kia thì bỗng rùng mình hóa thành nhân hình. Phàm Vũ và Ngọc Uyển, mỗi người nắm trên tay một thanh xà kiếm có lưỡi uốn cong nhiều khúc trông giống như một con rắn thật.

Xà kiếm của Phàm Vũ và Ngọc Uyển đối chọi với tay không nhưng đầy dũng mãnh của thiện thi và ác thi vừa phân ra của Yến Linh.

Ngay gần đó, Tôn Viên cùng dùng Bát Cửu Huyền Công đến đệ bát chuyển, phân ra một ác thi và một thiện thi tung hoành giữa muôn trùng kẻ địch. Ác thi ra đòn chứa đầy sát khí, luôn nhắm vào chỗ chết của địch mà muốn một kích tất sát. Thiện thi ra đòn chậm rãi từ tốn, nhưng đầy hiểm hóc dễ dàng chế ngự địch thủ.

Tôn Viên và Yến Linh tạm thời chưa muốn giết hết những ai tấn công mình, vì dù sao những người đang bị quỷ khí chế ngự này đều nằm trong thế lực của Yêu tộc, giết họ chẳng khác nào tự chặt tay chặt chân để đầu hàng Thiên Sứ và Thần Ma đang nhăm nhe ngoài kia cả.

-☉-

Tôn Viên và Yến Linh vì nghĩ tới đại cục nên mới không ra sát chiêu, tạm thời vẫn dây dưa khó xử, chỉ đánh bay những ai tới gần. Nhưng nhóm của Ngân Tuệ thì khác.

- Hai con khỉ kia, không cần nương tay gì hết, giết được kẻ nào thì giết, cứ giết sạch hết đám ngu ngốc đó đi cho ta.

Tôn Viên và Yến Linh không cần nhìn về người vừa lên tiếng cảnh báo, cả hai đều biết câu đó là do Ngân Tuệ vừa hét vang nhắc nhở hai người.

Ngân Tuệ vừa lớn tiếng nói thì có một mũi kiếm hướng về nàng đâm tới. Kiếm mang theo khí âm hàn bốc ra hơi sương lạnh toát nhắm vào giữa trán của Ngân Tuệ mà đâm tới.

Phụp… mũi kiếm đâm vào đầu Ngân Tuệ, nhưng lại giống như đâm vào không khí. Ngân Tuệ vẫn đứng yên đó, nụ cười quỷ dị nở trên môi như khiêu khích tên vừa đâm phải ảo ảnh của nàng.

Kẻ ra kiếm là Vân Hào, một nhân vật tiếng tăm của Miêu tộc. Nhưng vì Vân Hào đang bị quỷ khí chế ngự nên chỉ tấn công và xuất chiêu theo bản năng mà không có tính toán gì. Khi nhận thấy bản thân đã đâm trúng Ngân Tuệ nhưng cô ta lại không bị thương thì Vân Hào hơi khựng lại, nhất thời không biết làm gì tiếp theo.

Vào lúc đó, một luồng khí tức mạnh bạo dồn ép tới. Ánh mắt đen tuyền của Vân Hào nhìn qua thì chỉ kịp nhìn thấy một cây búa lớn màu vàng chói vỗ mạnh vào mặt mình. Vân Hào bị đập đến vỡ cả mũi, bay như một quả banh bị đánh văng ra xa.

Đại Tượng vừa vung búa đánh bay Vân Hào thì lại tiếp tục xoay thân tung một đấm ra sau. Cú đấm kèm theo một tấm chắn màu vàng, Đại Tượng đấm ngay vào một luồng kiếm quang vừa bay tới gần mình. Kiếm quang va vào lá chắn trên tay Đại Tượng, ngay lập tức bị phản chấn bay ngược ra ngoài.

Vừa đánh bay Kiếm Quang, Đại Tượng lại bân rộn chạy tới chạy lui đánh đông dẹp tây, đuổi sạch những kẻ muốn tiếp cận gần Ngân Tuệ. Gần đó, Dã Trư cũng vừa bóp nát đầu tên Lý Tỳ đã khiêu khích hắn trước đó không lâu. 

Bàn tay của Dã Trư nhuốm đầy máu tươi của Lý Tỳ, gương mặt dữ tợn với hai chiếc răng nanh to lớn mọc ngược lên trên trông vô cùng khủng bố. Dã Trư vừa diệt sát Lý Tỳ thì đã tìm ngay một kẻ khác đang muốn tiếp cận Ngân Tuệ.

Đại Tượng với cảnh giới Đại Yêu thì khó mà giết được những kẻ thiên tài này, nhưng với Dã Trư lại khác, đối phó với những kẻ bị quỷ khí chế ngự, chỉ hành động theo bản năng mà thiếu tư duy thì cùng đẳng cấp đã có sự chênh lệch thấy rõ rồi.

-☉-

Ngân Tuệ từ đầu đã không hề ra tay, chỉ tránh một đao của Tử Minh rồi lui lại để Đại Tượng và Dã Trư, hai kẻ to cao lực lưỡng ấy bảo vệ. 

Ngân Tuệ không ra tay vì vẫn chưa đến thời điểm thích hợp. Nàng từ trước tới nay luôn có kế sách rõ ràng trước mọi việc, không hành động kiểu đánh tới đâu thì hay tới đó. Nàng chỉ muốn mọi việc đều diễn ra theo dự tính, càng đơn giản càng tốt, nhất là kết quả đạt được là có lợi nhất theo như nàng tính toán.

Ngân Tuệ vuốt nhẹ cánh tay trái, cánh tay vũ khí có chứa nguồn năng lượng Địa Châu bên trong, lòng thầm nghĩ: 

“Với sức lực của mình chỉ dùng được một lần, trong một đòn quyết định đó tuyệt đối phải giết sạch tất cả”

Ngân Tuệ nhìn xung quanh, mặc dù là địch đông nhưng không có sự đoàn kết, thực lực cũng chỉ đánh theo bản năng nên không có gì phải lo ngại. Điều đáng lo là số lượng của kẻ địch, bởi người bị nhiễm phải quỷ khí ở Yêu thành đã đến vài trăm ngàn mạng, chỉ lấy thịt đè người thôi cũng đủ chết rồi. Mặc dù có thể dựa vào thực lực chống đỡ và giết dần, nhưng kẻ địch thật sự là Thất Quỷ đang kéo tới đây, tốn sức để giết đám lâu la bị quỷ khí điều khiển này xong thì khi gặp Thất Quỷ ắt sẽ thua không còn gì để nói.

Bên ngoài Thập Nhị điện, từng dòng người với cặp mắt đen ngòm đang kéo tới. Khi cuộc chiến ở đại sảnh diễn ra được một hai phút thì bên ngoài đã bu kín Yêu nhân bị quỷ khí bao vây. 

Cả trăm ngàn Yêu nhân đó đang gầm rú tung chiêu vào Thập Thị Điện. Ở Thập Nhị Điện có một tấm lá chắn phòng thủ cực mạnh, nhưng đối mặt với công kích của một số lượng đông đảo như vậy, tấm lá chắn chỉ chống đỡ được một thời gian ngắn đã bị đánh tan nát.

Khi tấm lá chắn vỡ nát, hàng loạt Yêu nhân xông vào khắp các ngả đường ở Thập Nhị Điện, hướng về phía đại sảnh mà lao tới, nhìn như một đàn ong khổng lồ che kín cả vùng trời đang lao về con mồi vậy.

Ngân Tuệ nhắm mắt định thần, ngay khi tấm lá chắn bảo vệ Thập Nhị Điện bị vỡ thì Ngân Tuệ liền mở mắt ra, miệng hô lớn:

- Dã Trư, bắt đầu đi!

Dã Trư đang cuồng bạo gào rú cắn xé gần đó nghe Ngân Tuệ nhắc tới mình thì chợt dừng động tác, quăng cái thây ma đã bị hắn xé rách hơn phân nửa xuống sàn.

- Trường Lực… - Dã Trư ngửa cổ gầm vang - Tử Tâm Thực…

Lấy nơi Dã Trư đứng làm trung tâm, dường như tất cả trường lực xung quanh nơi này đều bị uốn cong về phía Dã Trư. Lực hấp dẫn vốn tác động hút lên mọi vật theo hướng xuống mặt đất, bấy giờ đã bị uốn cong về Dã Trư, khiến Dã Trư trở thành tâm của lực hấp dẫn.

Bàn ghế, đất đá, mọi vật đều rung động rồi bắt đầu nghiêng lệch về hướng của Dã Trư, sau đó giống như lực hấp dẫn đã biến mất mà chỉ còn lại Dã Trư là trung tâm khiến vạn vật đang bị hút dần về Dã Trư… kể cả con người cũng bị tác động.

Mới đầu trường lực của Dã Trư còn yếu, chỉ hút được những vật nhỏ, nhưng trường lực ấy ngày càng tăng mạnh hơn nữa. Đến khi từng mảng tường lớn ở đại sảnh nứt vụn ra rồi bay về Dã Trư mới thấy lực hút của Dã Trư đang lớn dần đến thế nào.

Khi lực hút đủ lớn, hành động của tất cả mọi người xung quanh đây cũng bắt đầu bị ảnh hưởng. Tôn Viên và Yến Linh mang vẻ mặt kỳ quái, khó hiểu trước hành động này của Dã Trư, đòn thế này tuy hút mọi vật về hắn, nhưng như thế trông chẳng khác gì tự sát cả. Tuy nhiên đang nghi hoặc thì Ngân Tuệ đã hét lớn cảnh báo.

- Tôn Viên, Yến Linh, lập tức rời khỏi đây - Ngân Tuệ cũng không quên nhắc tới Đại Tượng - Đồ nhi, ngươi xong việc rồi, nhanh chóng lui ra ngoài trước đi.

Tôn Viên và Yến Linh tuy không hiểu Ngân Tuệ đang làm gì, tuy nhiên cả hai cũng nghe lời. Thiện thi và ác thi phân ra từ đệ bát chuyển của hai người lập tức bay về hóa làm một với bản thể, sau đó Tôn Viên và Yến Linh liền lao vượt qua vòng bao vây xung quanh, hướng ra bên ngoài của Thập Nhị Điện mà bay ra xa.

Đại Tượng nghe vậy thì cũng không chần chừ mà lập tức xoay người, húc đổ một cánh cửa rồi hướng thẳng ra bên ngoài, chân đạp trên không trung tạo ra những tấm lưới trận pháp dưới đế giày bay vút đi mất.

Khi Tôn Viên và Yến Linh bay đi, đám còn lại trong đại sảnh bỗng quay mặt về Ngân Tuệ, đồng thời lao về phía nàng.

- Tốt lắm, như con thiêu thân lao vào cái chết, vậy hãy để ta làm ngọn lửa thiêu chết lũ các ngươi.

Bên ngoài Thập Nhị Điện, từng đàn từng đàn Yêu nhân từ dạng người cho tới dạng Yêu dữ tợn đang gào thét bu về đại sảnh từ khắp mọi nẻo đường. Bên trong đại sảnh, còn gần hai mươi kẻ thiên tài bị chế ngự với ánh mắt đèn ngòm như bầu trời đêm bốc ra từng làn sương đen cũng gầm rú lướt qua trường lực của Dã Trư mà vung pháp bảo đánh tới Ngân Tuệ.

Ngân Tuệ ngay lúc đó liền vươn tay trái lên, cả cánh tay như một cỗ máy biến hóa lắp ráp, trong tích tắc biến thành một khẩu pháo hình trụ có miệng pháo đang phát sáng. Bên trong khối sáng của miệng pháo, một viên ngọc đang tích tụ năng lượng, nếu nhìn kỹ thì nó như một hòn đá cuội, tuy nhiên thực chất đó chính là Địa Châu.

- TẤT CẢ CÁC NGƯƠI… CHẾT ĐI - Ngân Tuệ gầm vang.

Cánh tay trái hiện đã biến thành khẩu pháo lớn của Ngân Tuệ rung lên bần bật. Một tiếng nổ cực lớn vang lên, một luồng xung lực khủng khiếp từ miệng pháo có chứa Địa Chân bắn thẳng ra ngoài.

Luồng xung lực tuy rất mạnh, nhưng nó lại bay chậm nên những kẻ ở đại sảnh đang lao về hướng Ngân Tuệ dễ dàng tản ra hai bên né tránh.

Ngân Tuệ lại không hề lo lắng đến chuyện chúng né được đòn ấy, nàng đang nở một nụ cười trông có vẻ điên cuồng đầy chết chóc. Cánh tay trái của Ngân Tuệ sau khi bắn xong phát ấy thì hóa lại thành cánh tay bình thường, nhưng nó lại vô lực buông thõng xuống trông như Ngân Tuệ đang bị liệt tay vậy.

Luồng xung lực quả thật không nhắm về những kẻ đang lao tới, mà nó bắn thẳng về kẻ đang đứng yên gần đó, kẻ đang dùng Tử Tâm Thực tạo ra lực hút với mọi vật xung quanh: Dã Trư.

Ngân Tuệ đang muốn quay người thoát ra khỏi nơi này càng nhanh càng tốt, nhưng nàng vừa động chân thì nhận ra thân thể mình như không nghe theo lời nàng điều khiển nữa, nó vẫn cứ đứng cứng đơ ra nhìn đám thiên tài kia đang xông tới gần mình hơn.

“Hay thật, rốt cuộc mình vẫn không ngờ đến chuyện sử dụng Địa Châu lại khiến mình thoát lực đến bất động như bây giờ, xem ra mình không kịp nhìn vẻ ngu ngốc của Thất Quỷ khi chúng đến đây rồi”

Ngân Tuệ buông xuôi, mặt cười ngạo nghễ nhìn mọi thứ trước mặt.

Luồng xung lực kia bắn trúng người của Dã Trư liền giống như dầu đổ vào lửa, một hấp lực khủng khiếp bỗng cuồng bạo bộc phát. Lúc trước trường lực hấp dẫn của Dã Trư vẫn chưa đủ hút những kẻ ở đây, nó chỉ khiến hành động của chúng bị chậm đi. Nhưng khi xung lực từ Ngân Tuệ bắn trúng người mình, Dã Trư ngay lập tức biến thành một quả bom trọng lực cực kỳ khủng khiếp.

Trong nháy mắt, lực hút của Dã Trư tăng lên chóng mặt, mọi vật chất ở gần đó bị dính chặt về hướng Dã Trư khiến Dã Trư giống như tâm của một quả cầu lớn được bao bọc bởi vô số thứ đang bám vào ngày càng dày đặc.

Từ vật chất, những kẻ gần Dã Trư cũng không thể chống đỡ được lực hút đang tăng theo cấp số nhân ấy mà bị nó hút về rồi dính chặt luôn vào quả cầu đang ngày càng to ra và bên trong quả cầu ấy là Dã Trư.

Đây chính là điều Ngân Tuệ đang làm, nàng dùng Địa Châu khuyếch đại trường lực của Dã Trư đến cực hạn, biến Dã Trư thành tâm của một hố đen có lực hút siêu mạnh tác động đến mọi thứ xung quanh. Trong đại sảnh này chỉ còn có hơn hai mươi mạng, nhưng bên ngoài thì đang có cả trăm ngàn Yên nhân đang kéo tới đây. Khi quả “bom trọng lực” là Dã Trư kia phát đến cực hạn, toàn bộ mọi thứ ở Yêu thành này có thể sẽ bị tác động đến. Lúc đó, xem như một cái hố chôn tập thể của trăm ngàn Yêu nhân nơi đây đã được hình thành mà không có lối thoát, một quả cầu thịt đang dần thành hình.

Ngay khi Ngân Tuệ đang buông xuôi thì một thân ảnh màu vàng vọt tới trước mặt nàng. Đó là một tên cao lớn có nước da màu vàng kim vì hắn đang trong hình dạng của Kim Thân: Hoàng Kim Ngưu Đại Tượng.

Đại Tượng vừa vọt tới thì đã đẩy cây búa lớn về trước người Ngân Tuệ. Không để Ngân Tuệ kịp phản ứng hay nói một lời nào, Đại Tường đã cầm cán búa, tay vận toàn bộ chân khí trong người, tạo ra một lực phản chấn cực mạnh đẩy cây búa văng đi.

Phần đầu cây búa màu vàng của Đại Tượng như hút chặt lấy thân thể mềm mại đang vô lực của Ngân Tuệ, cán búa thì bị lực đẩy sinh từ phản chấn do Đại Tượng tác động khiến cả cây búa như một quả tên lửa bắn thẳng ra khỏi Thập Nhị Điện, xuyên qua lỗ hổng do Đại Tượng tạo ra từ trước khi hắn húc cửa tạo ra, mang theo Ngân Tuệ phóng thẳng ra ngoài.

Đại Tượng dùng phản chấn đẩy cây búa đi thì bản thân đã không còn thời gian để thoát khỏi quả bom trọng lực có tâm là Dã Trư được nữa. Ngân Tuệ vô cùng bất ngờ trước tình huống này, nàng đã bảo Đại Tượng rời khỏi đây từ trước, tại sao hắn lại quay lại, tại sao hắn lại không nghe lời nàng, tại sao?

- Ta nợ nàng cả đời này…

“Ngươi”... Ngân Tuệ chỉ thoáng thấy miệng của Đại Tượng mấp máy được vài từ thì thân hình vàng kim của hắn đã bị trường lực của Dã Trư hút lấy khiến hắn không kịp làm gì cả. Đại Tượng ngay lập tức nhập bọn với đám thiên tài ở trong Thập Nhị Điện, bị hút vào rồi chôn vùi vào trong quả cầu trọng lực khủng bố kia. Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ đã lấp mất bóng dáng của Đại Tượng, hắn chìm vào khối vật chất dày đặc đang ngày càng lớn lên ở Thập Nhị Điện.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, chỉ trong khoảnh khắc mà Ngân Tuệ vừa bị Đại Tượng “tống” ra khỏi Thập Nhị Điện. Quả bom trọng lực do Dã Trư làm tâm kia liền bùng nổ. 

Một tiếng nổ kinh thiên động địa, mang theo tiếng gào thét chói tai từ bên trong nó, đó là tiếng của Dã Trư, hắn đang tự bạo.

Quả cầu phóng đại đến cực lớn, tạo ra lực hút đến vài dặm, cả trăm ngàn Yêu nhân đang vây lấy Thập Nhị Điện ngay lập tức trở thành nạn nhân của quả bom trọng lực ấy. Tiếng la hét, tiếng gầm rú vang lên khắp mọi ngõ ngách, tất cả mọi thứ trong phạm vi vài dặm quanh quả cầu liền bị hút về nó rồi dính chặt bên trong, tạo thành một cái mồ chôn sống hàng trăm ngàn sinh linh Yêu nhân ở Yêu Thành.

Bị dính vào đó thì không biết sống chết thế nào, nhưng chắc chắn chúng sẽ không thể thoát ra được. Nhất là ở tâm của quả cầu bây giờ đã khổng lồ lơ lửng giữa không trung này là đám thiên tài bị chôn sâu trong đó càng không có cơ hội thoát ra.

Trong thoáng chốc ấy, Yến Linh và Tôn Viên cũng đã chứng kiến và hiểu rõ kế hoạch điên cuồng này của Ngân Tuệ. Ngân Tuệ đã tạo ra một cái mồ chôn tập thể dành cho toàn Yêu thành. Bây giờ bên ngoài còn rất ít Yêu nhân bị quỷ khí chế ngự, với thực lực của họ thì thừa sức hạ gục hết. Tuy nhiên liệu chỉ vài người ở đây có thể chống lại được Thất Quỷ, bảy con quỷ đứng đầu Thần Ma đang trên đường tới đây hay không? Khi mà lực lượng chủ chốt thì bị chôn vùi bên trong nấm mồ khổng lồ kia?

-☉-

Sâu bên dưới lòng Thập Nhị Điện.

Trong tầng hầm mật thất của Ngân Tuệ tạo ra trước đó.

Hiện chỉ có Vũ Nhật và Bạch Kỳ túc trực ở đây. Hai tên này không được tham chiến khi Ngân Tuệ chưa gọi. Và dấu hiệu Ngân Tuệ dành cho Vũ Nhật và Bạch Kỳ được phép tham chiến đó là khi Thập Nhị Điện biến mất. 

Đến hiện tại, Thập Nhị Điện đã hoàn toàn vụn vỡ, biến thành đống cát đá để chôn vùi Yêu nhân trong nấm mồ khổng lồ đó, dấu hiệu cho hai tên này tham chiến đã xuất hiện.

Vũ Nhật ngồi nhìn Bạch Kỳ đang quằn quại đau đớn ở giữa tâm đại trận do Ngân Tuệ tạo ra từ trước.

Vũ Nhật nhìn Bạch Kỳ đang đưa hai tay lên vò đầu, mặt mày đau đớn gào thét, xung quanh hắn là những loại khí tức kỳ lạ đủ màu sắc đang ào ào tuôn vào người Bạch Kỳ.

Vũ Nhật kinh ngạc nhìn cảnh tượng này, cuối cùng hắn cũng đã hiểu tại sao Bạch Kỳ được xem là nhân vật chủ chốt của cuộc chiến chống Thần Ma lần này, và Vũ Nhật cũng đã hiểu bản chất của thứ năng lực sao chép kia của Bạch Kỳ, nó không đơn giản chỉ là… sao chép.

Trở lại vài ngày trước đó, khi hai đứa nhóc Song Khả tự hy sinh bản thân mình thì cảnh tượng sau đó đã khiến Vũ Nhật kinh hãi. Bởi Vũ Nhật nhận ra dường như khi Song Khả tan biến, thì khí tức của nó lẫn luồng chân khí do nó tự diệt kia bỗng cuốn tới người Bạch Kỳ.

Ngay lúc đó Bạch Kỳ bỗng như nổi điên, nhưng cũng may Ngân Tuệ đã đá Bạch Kỳ bay vô tâm trận. Nhờ vậy mà Bạch Kỳ mới không bị mất tự chủ, qua một thời gian ngắn thì Bạch Kỳ dường như lột xác, ánh mắt hắn bỗng trở nên huyền ảo hơn, luồng khí tức của hắn cũng dần dần mang một loại tinh thần lực rất mạnh.

Ngân Tuệ đến bấy giờ mới cười nói:

- Năng lực của hắn không phải là sao chép, mà có thể gọi nó là “Tước Đoạt”. Trước đó Song Khả vẫn còn sống nên hắn chỉ đoạt được một ít Huyễn Thuật của Song Khả mà thôi. Một khi Song Khả chết đi, Bạch Kỳ sẽ tước đoạt toàn bộ Huyễn Thuật của Song Khả.

- Như vậy… - Vũ Nhật kinh hoảng - Nếu đám người từng để hắn chạm vào mà chết đi, thì toàn bộ năng lực của chúng sẽ chính thức rơi vào tay con heo này sao?

- Đúng vậy, năng lực, ngay cả ký ức, kinh nghiệm chiến đấu cũng như toàn bộ công pháp của chúng sẽ bị Bạch Kỳ tước đoạt lấy.

- Tên này… quá khủng khiếp!?

Vũ Nhật câm lặng hồi lâu rồi sợ hãi than. Nếu tước đoạt hàng loạt năng lực cường đại cũng như kinh nghiệm chiến đấu của đám thiên tài kia, chẳng phải Bạch Kỳ có thể thành “chúa tể” chiến trường này sao?

Ngân Tuệ biết Vũ Nhật đang nghĩ gì, nàng chỉ trầm ngâm nói:

- Ngươi phải ở đây canh giữ hắn, đại trận này có thể giam cầm và giúp hắn chế ngự tạm thời, nhưng một khi hắn thoát ra, hắn sẽ không còn là một tên ngốc dại gái như trước, hắn sẽ là một con quỷ thật sự, con quỷ điên cuồng không thể khống chế được, chính con quỷ này là mòn quà ta dành cho Thất Quỷ, để cho bọn chúng biết, như thế nào mới được gọi là Quỷ ha ha ha ha…

Vũ Nhật biết Ngân Tuệ đang muốn để Bạch Kỳ làm nhân tố quyết định trong cuộc chiến chống Thất Quỷ. Nhưng nếu Bạch Kỳ đã không thể kiếm soát được thì khi đó biết đâu hắn lại đánh giết toàn bộ người bên mình lẫn bên địch.

- Ngươi không cần lo đến chuyện đó, chỉ cần thả hắn ra lúc Thất Quỷ tới đây - Ngân Tuệ quay lưng vừa đi vừa nói - Đến lúc đó, Môn Chủ sẽ giải quyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.