Bách Bộ Ma Ảnh

Chương 41: Cao vạn vi cốc - thâm cốc vi lăng



Cao vạn vi cốc - Thâm cốc vi lăng

Cửa loan phòng dịch mở, cùng với một người vận lễ phục song hỷ lẻn vào, Ngọc Lan những tưởng trái tim mình nhảy thót ra ngoài, mặc dù nàng đã có sự chuẩn bị và tự nhủ thầm với mình, đây là thời khắc mà nàng đã chở đợi. Nàng đã tự nhủ và động viên mình với ý niệm đó, nhưng khi tân lang len qua cửa loan phòng thì tim nàng vẫn không sao làm chủ được. Nó đập thình thịch như trống, trận và muốn nhảy thót ra khỏi lồng ngực.

Ngọc Lan cúi mặt nhìn xuống, nàng nghĩ thầm :

- "Mình đã là nương tử của huynh ấy rồi. Đã là phu thê cùng nhau tế bái thiên địa, bái song đường. Mình và Ngạn huynh sẽ sống trọn đời bên nhau. Mình sẽ cố gắng làm tròn phận trách của một người vợ hiền với huynh ấy".

Ý nghĩ đó lướt qua đầu nàng, chẳng biết cảm xúc như thế nào mà Ngọc Lan cảm nhận mặt mình đang nóng dần lên, cùng với sự nóng dân của chân diện thì người nàng run nhẹ. Nàng không sợ điều gì cả, mà sao tứ chi cứ muốn nhủn ra trong cảm giác bồi hồi, lẫn âu lo.

Nàng nghĩ tiếp :

- Huynh ấy sẽ đối xử tốt với mình mà. Ngạn huynh không phải là con người xấu, mình biết mà.

Nàng nhìn qua tấm khăn lụa trùm đầu.

Ngọc Lan thấy Kim Tiêu bước đến bàn, quay lưng lại với mình, chàng cầm tịnh rượu chuốc ra chén rồi tự uống một mình.

Ngọc Lan cúi mặt nhìn xuống.

- Ngạn huynh hẳn cũng có tâm trạng giống như mình, mình cũng không ngờ sự biến lại quá đột ngột như thế này. Bỗng dưng Ngạn huynh và Đổng đại ca lại quyết định ngày song hỷ. Ngạn huynh có thật lòng yêu mình không nhỉ.

Nàng thở nhè nhẹ để xua những tâm niệm đó ra khỏi đầu mình. Tiếng chân nhè nhẹ của Kim Tiêu bước đến bên nàng. Trái tim nàng như muốn ngừng đập khi tay Kim Tiêu đụng vào tấm lụa phủ trên đầu.

Tấm lụa được gỡ ra, Ngọc Lan ngẩng mặt nhìn lên. Nàng quá đỗi ngỡ ngàng và bàng hoàng đến độ không tin vào mắt mình mà phải chớp mắt rồi mở to hết cỡ.

Đập vào hai con ngươi mở to hết cỡ của Đổng Ngọc Lan không phải là Ngạn Kim Tiêu mà là Giang Giang Tử.

Ngọc Lan ngỡ ngàng nói :

- Sao lại là cô nương?

Ngọc Lan toan đứng lên, nhưng Giang Giang Tử đã nhanh tay điểm vào tịnh huyệt, ép nàng ngồi trở lại tràng kỷ, Ngọc Lan bối rối.

- Cô nương làm gì vậy, cô nương muốn gì?

Nàng thốt ra lời nói đó mà sắc diện đỏ bừng nóng lên. Ngọc Lan nghĩ đến chuyện động phòng, mà người vào loan phòng lại là một nữ nhân chứ không phải Kim Tiêu, điều đó khiến nàng vừa thẹn vừa nóng bừng mặt.

Nàng miễn cưỡng hỏi lại lần nữa :

- Sao lại là cô nương?

- Nàng lạ lắm à?

- Ta sẽ la lên cho mọi người đến.

- Nàng cứ việc thét lên cho mọi người kéo đến đây chứng kiến Giang Giang Tử và Đổng Ngọc Lan ở cùng trong loan phòng, cùng vận lễ phục song hỷ rồi sau đó nàng sẽ được chứng nghiệm cái chết của Ngạn Kim Tiêu.

Ngọc Lan nheo mày hỏi :

- Ngạn huynh đâu?

- Ngạn Kim Tiêu ở đâu, Giang Giang Tử cũng không biết. Nhưng vì sao có chuyện tráo người này, nếu nàng muốn biết phải đi hỏi Ngạn Kim Tiêu. Tất cả những gì Ngạn Kim Tiêu đã sắp xế cả rồi.

- Huynh ấy sắp xếp chuyện này với ý gì?

- Không ngoài một người duy nhất là Tà Nhân Vô Diện. Và một chuyện duy nhất là lấy lại Ngọc ấn.

- Cô nương hãy giải huyệt cho Ngọc Lan. Ngọc Lan sẽ đi hỏi Đổng đại ca. Tại sao hai người đó sắp đặt với nhau mà không nói lời nào cho Ngọc Lan. Đổng đại ca và Ngạn huynh xem thường Ngọc Lan ư?

- Đây không phải là lúc để cho nàng đi lung tung. Đêm nay là đêm động phòng của tiểu thư với Ngạn Kim Tiêu mà.

- Động phòng...

Ngọc Lan đỏ mặt.

Vi Tử thấy sắc diện của nàng ửng hồng, liền nói :

- Giang Vi Tử và tiểu thư cùng là nữ nhân, không có chuyện động phòng xảy ra đâu, tiểu thư đừng thẹn thùng.

Ngọc Lan lắc đầu.

- Ngọc Lan không hiểu các người đang sắp xếp chuyện gì.

- Giang Vi Tử và tiểu thư không phải đợi lâu đâu.

Giang Vi Tử bước đến hé mở cửa sổ, màn đêm bên ngoài thật thanh vắng và yên tĩnh. Một cỗ xe song mã xuất hiện chạy đến rồi dừng trước cửa biệt lầu của Đổng Ngọc Lan. Ngồi trên ghế là một người đội mũ rộng vành có rèm lụa phủ xuống.

Giang Giang Tử quay lại nói với Đổng Ngọc Lan :

- Chúng ta đi được rồi.

Giang Tử vừa nói vừa xốc lấy Ngọc Lan.

Ngọc Lan miễn cưỡng hỏi :

- Cô nương định đưa Ngọc Lan đi đâu?

- Đi gặp Ngạn Kim Tiêu. Cho đến bây giờ Giang Vi Tử cũng không biết y đang định giở trò gì.

- Kim Tiêu hành sự chẳng nói với cô nương à?

Giang Tử gật đầu :

- Bổn sứ chỉ biết Kim Tiêu sẽ làm mọi cách để lấy lại Ngọc ấn, nhưng Ngạn Kim Tiêu chỉ có thể trao lại Ngọc ấn cho ta khi ra khỏi lãnh địa Đổng phủ. Ngoài ra y chẳng nói gì hết.

- Huynh ấy hành sự thật là khó hiểu.

- Ngay bản thân Giang Vi Tử cũng không hiểu. Y hành sự cứ như biết trước chuyện gì sẽ phải đến. Gã Đạo Soái Dương Châu này quá nhiều chuyện bí ẩn thần kỳ.

Nàng cắp lấy Ngọc Lan lẻn ra cửa loan phòng. Giang Vi Tử vừa đi vừa nói :

- Ở bên cạnh gã, cứ như bị gã biến thành con rối nhốt vào mớ bồng bông chẳng biết phải làm gì.

Nàng cặp Ngoạc Lan ra ngoài cỗ xe song mã. Gã xà ích chỉ khoang xe, ra dấu cho hai người.

Giang Giang Tử đưa Ngọc Lan vào khoang xe, rồi hỏi :

- Ngạn Kim Tiêu đâu?

Gã xà ích không trả lời nàng mà giật cương khiến cho đôi tuấn mã hướng về ngôi tam quan. Giang Giang Tử nhìn Ngọc Lan, nụ cười mỉm hiện lên cánh môi của Giang Vi Từ. Thấy nụ cười đó, Ngọc Lan càng thẹn thùng hơn, nàng miễn cưỡng hỏi :

- Cô nương cười gì vậy?

- Đêm động phòng của tiểu thư đã không thành. Vi Tử không hiểu tại sao Kim Tiêu lại bày ra trò này.

Ngọc Lan cắn răng trên vào môi dưới, nàng suy nghĩ một lúc rồi nhìn Giang Tử hỏi :

- Cô nương và huynh ấy hẳn đã bàn bạc với nhau?

- Giang Tử chỉ làm theo những lời của Kim Tiêu thôi, ta cần Ngọc ấn còn Kim Tiêu buộc Giang Vi Tử phải làm theo những chuyện này.

- Tại sao làm chuyện này?

- Vi Tử không biết khi nào gặp Kim Tiêu, tiểu thư đừng hỏi...

- Chúng ta đi đâu?

- Cho đến bây giờ Vi Tử cũng không biết mình sẽ đi đâu.

Nàng vén rèm hỏi gã xà ích :

- Kim Tiêu công tử nói ngươi đưa chúng ta đi đâu?

Gã xà ích lột chiếc mũ rộng vành.

Giang Tử nhận ra khuôn mặt Kim Tiêu :

- Ngươi là ai?

- Ngoài Ngạn Kim Tiêu ra còn ai nữa?

- Ngạn Kim Tiêu, ngươi đang giở trò gì vậy?

Ngọc Lan nghe Giang Tử nói, liền nhìn về phía Kim Tiêu :

- Ngạn huynh đó ư?

Kim Tiêu chìa mặt qua rèm nhìn Ngọc Lan.

- Muội miễn thứ, huynh chưa thể nói gì với muội trước được, có nói bây giờ muội cũng không tin, chuyện gì đến tự nhiên nó phải đến thôi. Nói sớm cũng vô ích.

- Hãy giãi thích cho muội đi.

Kim Tiêu nhìn lại Giang Giang Tử.

Chàng không nói lời nào nhưng Giang Tử hiểu ra ngay ánh mắt đó, liền cách không điểm chỉ giải huyệt cho Ngọc Lan. Vừa giải huyệt, Ngọc Lan chồm tới gần Kim Tiêu :

- Ngạn huynh...

- Có huynh...

- Tại sao huynh lại dựng tấn kịch này... huynh biết...

Kim Tiêu cướp lời Ngọc Lan, lưỡng lự chưa nói hết ý của mình.

- Ngọc Lan muội, huynh biết muội sẽ rất giận huynh. Chỉ có một điều duy nhất, ta muốn nói với muội ta sống không được bao lâu nữa đâu nên liều cái mạng nhỏ này để cho mọi người được chứng nghiệm Tà Nhân Vô Diện là ai.

Kim Tiêu buông tiếng thở dài nói tiếp :

- Ta biết chuyện thành thân giữa ta và muội sẽ gieo tiếng oan cho muội, nhưng vì bá tánh, ta buộc phải hành sự như vậy. Giang Giang Tử sẽ thay ta minh chứng cho sự trong trắng của nàng, nếu như Ngạn Kim Tiêu không còn tồn sinh.

Giang Giang Tử nhíu mày :

- Ngươi nói vậy có ý gì?

Kim Tiêu gượng cười rồi nói :

- Có ý gì với không ý gì, Ngọc Lan biết cả rồi. Nàng hỏi Ngọc Lan đi.

Vi Tử nhìn lại Ngọc Lan :

- Tại sao Ngạn Kim Tiêu nói như vậy?

Ngọc Lan nhìn Kim Tiêu :

- Huynh... huynh đã có nhánh trâm giải chưởng khí mà Đổng huynh tặng rồi mà.

- Nhánh trâm đó không đủ uy lực giải chưởng khí trong nội thể của huynh đâu.

Giang Tử nhìn lại Kim Tiêu :

- Ngươi bị trúng chưởng khí ư?

- Rất độc. Một thứ chưởng khí không thể hóa giả được.

Giang Tử nhìn lại Ngọc Lan :

- Ngọc Lan tiểu thư biết, sao vẫn thành thân với Kim Tiêu?

- Ơ...

Kim Tiêu trả lời thay Ngọc Lan :

- Ngọc Lan yêu Ngạn Kim Tiêu.

Giang Tử nhìn Ngọc Lan :

- Cô nương yêu một kẻ sắp chết à?

Kim Tiêu đội chiếc mũ vành lại rồi quay lại nói với Vi Tử :

- Nàng nói khó nghe quá à. Ngọc Lan yêu một kẻ sắp chết chứ có phải yêu một xác chết vô hồn vô cảm đâu. Sắp chết chứ chưa phải là chết. Biết đâu chừng Ngạn Kim Tiêu qua cơn bỉ cực lại sống dai trăm tuổi thì sao.

Giang Tử nhìn lại Kim Tiêu :

- Kim Tiêu biết mình sắp chết mà vẫn bình thản như vậy sao?

- Chỉ sợ chết bất đắc kỳ tử thôi, chứ biết mình sắp bước qua cảnh giới khác còn lo lắng làm gì nữa. Ai mà không chết, sớm muộn gì cũng chết, có điều chết lúc này hơi tiếc một chút.

- Ngươi tiếc cái gì?

- Nếu nàng là ta sẽ biết ta tiếc cái gì ngay.

- Chính vì Vi Tử không phải là ngươi nên mới hỏi.

- Muốn biết ư?

Vi Tứ gật đầu.

Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan rồi cười khẩy.

Nghe tiếng cười của chàng, Ngọc Lan đỏ mặt thẹn thùng nhưng vẫn giữ im lặng.

Kim Tiêu từ tốn nói :

- Đáng ra Ngạn công tử phải là người được hưởng hạnh phúc nhiều lắm, nhưng cuối cùng chẳng hưởng được gì bởi vì ta sẽ phải chết, chết quá nhanh, chết ở tuổi không đáng chết.

Chàng thở hắt ra một tiếng.

Vi Tử nói :

- Không có cái gì giải độc cho Ngạn Kim Tiêu à?

- Nếu có thứ giải độc, thì Ngạn Kim Tiêu đâu có gấp gáp như thế này. Còn hỏi nữa.

Chàng nhìn lại Giang Vi Tử :

- Giang cô nương nếu như ta có đi thì nhớ minh chứng cho Đổng Ngọc Lan vẫn còn trong trắng đó nhe?

- Kim Tiêu biết mình sắp chết mà vẫn lo lắng cho người khác à?

- Ai chết mặc ai, con người sống thì phải lo chứ.

Chàng nói dứt câu thì nghe tiếng vó ngựa dồn dập đuổi phía sau, Kim Tiêu không hề có chút khẩn trương, hay lo lắng khi nghe tiếng vó ngựa đó. Thậm chí chàng còn ghìm dây cương cho đôi tuấn mã dừng bước. Kim Tiêu nhìn lại Giang Vi Tử và Ngọc Lan :

- Chuyện đến phải đến rồi đây.

Chàng rít một luồng chân khí, ôn nhu nói :

- Giang Vi Tử, Đổng Ngọc Lan, bất cứ một sự biến gì xảy ra hai người cũng phải rời khỏi đây. Kim Tiêu giao Ngọc Lan cho Giang Vi Tử. Cô nương có thể đưa Ngọc Lan vào cấm thành giúp cô nương chăm sóc cho Thiên tử.

Chàng nhìn lại Ngọc Lan.

- Ngọc Lan muội sẽ theo Giang Vi Tử. Không chừng Thiên tử sẽ để mắt tới muội.

Muội có thể trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ.

Ngọc Lan lắc đầu :

- Muội không muốn nghe huynh nói nữa. Muội chỉ muốn chứng nghiệm chuyện đang xảy ra mà thôi.

- Nếu Ngọc Lan chứng nghiệm rồi ta khuyên muội không được hồ đồ, có hứa với Kim Tiêu không?

- Ngọc Lan sợ kẻ hồ đồ chính là Đổng huynh.

- Ta nói điều đó vì sợ Ngọc Lan không tự làm chọn được mình khi chứng minh sự thật.

Chàng vừa nói dứt câu thì một bóng người lướt tới, con hắc mà đen tuyền nện hai vó trước khi bị người cưỡi ghìm cương bất ngờ. Ngồi trên con tuấn mã là Đổng Kỹ Thượng nhưng giờ đây y đã khoát bộ mặt của Vương Tự Khan.

Kim Tiêu bước xuống đất, chắp tay sau lưng :

- Chúng ta đã biết mặt nhau rồi, cần gì tôn giá phải che chân diện của mình.

Kim Tiêu nhướng mày vuốt cằm nói tiếp :

- Kim Tiêu đã ra khỏi lãnh địa Đổng gia.

- Những thỏa ước của ta và ngươi đã không còn.

- Rất đúng...

Kim Tiêu chắt lưỡi :

- Những giao ước không còn vậy Kim Tiêu có quyền nói với mọi người Tà Nhân Vô Diện là ai. Nhưng thú thật Kim Tiêu những muốn phơi bày sự thật của tôn giá, mà muốn tự tôn giá cho mọi người biết.

Chàng chỉ về phía khoang xe :

- Giang Vi Tử, Ngọc Lan, hai người sẽ được chứng nghiệm chân diện của con người thần bí đây.

Giọng nói của Kim Tiêu nhạt nhẽo như thể người đang rao bán cái gì đó. Ngọc Lan và Vi Tử nhìn ra ngoài định nhãn hướng về Tà Nhân Vô Diện.

- Bất cứ ai thấy chân diện của ta đều phải chết.

Kim Tiêu nhíu mày khoát tay lắc đầu :

- Biết rồi nói mãi. Kim Tiêu muốn làm thay đối cái điều này mà trước đây tôn giá luôn tâm niệm với mình.

Tà Nhân Vô Diện Đổng Kỹ Thượng hừ nhạt rồi nói :

- Được bổn nhân sẽ cho ngươi và Ngọc Lan lẫn Giang Vi Tử thấy chân diện...

Kim Tiêu khoát tay :

- Không, không... cho Giang Vi Tử và Ngọc Lan thấy đủ rồi còn Kim Tiêu thì quá ngán ngẩm với tôn giá.

Chân diện Tà Nhân Vô Diện sa sầm xuống. Y lắc vai lướt xuống đất.

Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng nói :

- Hẳn là ngươi nói nhưng sẽ không ai tin, nên muốn ta lộ chân điện.

- Còn một điều khác nữa khi nào tôn giá lộ chân điện Kim Tiêu mới nó i.

- Ngọc ấn.

Kim Tiêu xoa tay, giả lả cười :

- Nhắc đến điều này, Kim Tiêu mới nói không ngờ tôn giá chuẩn bị chu đáo quá, lần sau nếu tôn giá để Ngọc ấn hời hợt như vậy, Kim Tiêu sẽ không bỏ qua đâu.

- Ngọc ấn đo là thật hay giả?

- Tất nhiên là thật rồi.

- Thật sao ngươi lại không lấy, ngươi đã có thể lấy được Ngọc ấn mà?

- Kim Tiêu giữ giao ước với tôn giá. Với lại Kim Tiêu có một cái Ngọc ấn thứ hai.

Đâu cần đến Ngọc ấn của tôn giá làm gì?

- Ngọc ấn thứ hai là sao, chẳng lẽ có hai khối "Ngọc ấn"?

Kim Tiêu vuốt cằm giả lả nói :

- Có âm thì có dương, có đực thì có cái. Có đực có cái tất phải có con có cháu, đầy đàn đầy đống. Kim Tiêu nói với tôn giá có cái Ngọc ấn thứ hai là chưa nói đến con bầy cháu đống "Ngọc ấn".

Chàng giả lả cười :

- Tôn giá muốn xem không?

Chàng nói rồi bước đến khoang xe, kéo dưới gầm ra một chiếc rương, đặt xuống đất.

Kim Tiêu chắc lưỡi :

- Ai chà, cả một đống Ngọc ấn. Chỉ còn thiếu Ngọc ấn cha mà tôn giá đang giữ thôi.

Giang Vi Tử trố mắt nhìn.

Nàng nheo mày :

- Kim Tiêu đang giở trò gì đây?

Kim Tiêu mở nắp rương, một làn hào quang từ trong rương phát ra làm lu mờ cả ánh trăng.

Chàng lần lượt lấy từng khối ngọc trong rương đặt lên nắp rương.

Tà Nhân Vô Diện nhìn sững vào đống Ngọc ấn đó.

Y lắc đầu. Y miễn cưỡng nói :

- Ngọc ấn thật ở đâu?

- Cho nhị vị cô nương đây thấy mặt của tôn giá đi, rồi Kim Tiêu sẽ chỉ Ngọc ấn cho tôn giá thấy.

Đổng Kỹ Thưởng mím hai cánh môi với vẻ lưỡng lự rỗi từ từ đưa tay lên vuốt mặt mình. Chân diện của y lộ hẳn ra trong ánh ánh sáng trăng và vầng hào quang từ đống Ngọc ấn.

Ngọc Lan há hốc miệng :

- Đổng huynh...

Kim Tiêu vỗ tay :

- Bây giờ Kim Tiêu có thể gọi Tà Nhân Vô Diện là Đổng huynh rồi. Kim Tiêu không phải sợ lời thề trời tru đất diệt không thố lộ sự thật nữa. Tự huynh cho mọi người chứng nghiệm chân diện của mình đấy nhé chứ không phải là Kim Tiêu đâu.

Kỹ Thượng hừ nhạt rồi nói :

- Đây chỉ là một khuôn mặt của ta, ta còn có nhiều khuôn mặt khác.

Kim Tiêu mỉm cười, nhướng mày nói :

- Tạo hóa sinh ra cho người chỉ có một khuôn mặt, làm gì có hai khuôn mặt đâu.

Bây giờ huynh không còn là Tà Nhân Vô Diện nữa, mà đã là Đổng Kỹ Thượng rồi.

- Ngươi đang sàm ngôn gì vậy.

- Không sàm ngôn đâu. Kim Tiêu đã giúp Vương Tự Khan tiên sinh lấy lại bí thuật dung dị của mình.

Đôi chân mày Đổng Kỹ Thượng nhíu lại :

- Kim Tiêu ngươi nói vậy có ý gì?

Kim Tiêu vuốt cằm :

- Mảnh vải mà Vương Tự Khan giao cho Kim Tiêu, rồi Kim Tiêu giao lại cho huynh là bí thuật hóa giải dung thuật. Huynh hẳn đà luyện bí thuật trong mảnh vải đó, vô hình trung tự hóa giải dị dung thuật. Cổ thư có câu tham thì thâm. Kim Tiêu đánh ngay vào chữ "tham" của huynh để huynh nhận lấy chữ "thâm".

Đổng Kỹ Thượng quắc mắt :

- Ta không tin.

- Thế thì huynh thử dị dung thuật, Kim Tiêu xem có được không nào, mặc dù đầu huynh chưa mọc đủ tóc, nhưng vẫn có thể nắn mặt mình giống với Kim Tiêu mà.

Kỹ Thượng chăm chăm nhìn Kim Tiêu với ánh mắt bán tín bán ngờ.

Y từ từ đưa tay lên vuốt mặt. Y thả tay xuống nhìn Kim Tiêu :

- Ta là ai?

- Đổng Kỹ Thượng.

- Ta không tin.

Kim Tiêu nhìn Ngọc Lan và Giang Vi Tử :

- Hai nàng nhìn xem.

Bàn tay thảy vế phía Kỹ Thượng. Y thộp lấy mảnh gương đồng soi qua mặt mình rồi lại vuốt mặt.

Kỹ Thượng vuốt liên tục rồi quăng tấm gương đồng xuống dưới chân. Y rít giọng nói :

- Kim Tiêu... ngươi...

- Bây giờ huynh không nói Ngạn Kim Tiêu hay ngoan ngôn chứ?

Kỹ Thượng nghiến răng ken két.

Kim Tiêu mỉm cười :

- Cái gì của người thì phải trả lại cho người. Dị dung bí thuật là môn công phu tà môn bá đạo, Đổng huynh đừng tiếc nuối làm gì, còn Ngọc ấn thật ở đâu Kim Tiêu nói cho huynh biết. Ngọc ấn chính là con người đó. Huynh mất đi bí thuật dị dung thì có Ngọc ấn cũng bằng thừa. Huynh không thể dị dung giống được như Thiên tử thì sao có thể đăng cơ. Không có chân mạng Thiên tử thì hãy chấp nhận với định mạng của mình.

Đổng Kỹ Thượng ngẩng lên :

- Ngạn Kim Tiêu, ta thề sẽ giết ngươi...

Kỹ Thượng vừa nói vừa toan tập kích Kim Tiêu, nhưng Ngọc Lan đã lướt đến án ngữ trước mặt chàng. Nàng vồn vã nói :

- Đổng đại ca muốn giết huynh ấy, giết muội trước đi.

Kim Tiêu nắm tay nàng :

- Ta đã đoán trước điều đó. Đừng có hồ đồ, nàng nghĩ nàng là bào muội thì Đổng Kỹ Thượng huynh không nỡ giết nàng à. Xem con mắt của Đổng huynh của nàng kìa.

Chúng đà đỏ như hai cục than hồng biểu lộ sự căm phẫn tột cùng.

Kim Tiêu trang trọng nói :

- Đi đi.

Chàng vừa nói vừa bất ngờ điểm vào tịnh huyệt của Ngọc Lan rồi quăng nàng về phía cổ xe.

Giang Vi Tử đón lấy Ngọc Lan :

- Ngọc Lan muốn ở lại.

Kim Tiêu khoát tay ra dấu cho Giang Vi Tử.

Vi Tử nhìn chàng.

Kim Tiêu khoát tay :

- Đi đi.

Đổng Kỹ Thượng gằn giọng nói :

- Ta đâu để cho bọn chúng đi được.

Vừa nói Kỹ Thượng lắc vai lướt thẳng đến Ngạn Kim Tiêu.

Kim Tiêu đanh giọng nói :

- Kim Tiêu đâu để cho huynh cản họ.

Vừa nói Kim Tiêu vừa vận chuyển công lực phát tác "Thiên Cang chỉ" công thẳng đến Đổng Kỹ Thượng.

Đổng Kỹ Thượng gầm lên :

- Ngươi không phải là đối thủ của ta.

Gã vừa nói vừa dụng Thiên Cang chỉ đón thẳng lấy chỉ khí của Ngạn Kim Tiêu. Chỉ khí hai người đâm thẳng vào nhau.

Ầm...

Kim Tiêu trượt dài về phía sao những ba trượng để lại hai rãnh sâu do cước pháp cày lên mặt đất. Chàng cảm nhận huyết lưu nhộn nhào rồi ói luôn một bụm máu, mắt nổi đom đóm, thân pháp chao đảo như cây sậy bị đong đưa bởi một đạo cuồng phong uy vũ.

Ngọc Lan và Giang Vi Tử chứng kiến cảnh đó không khỏi lo lắng, Ngọc Lan nói :

- Ngạn đại ca...

Kim Tiêu cố lắm mới đứng vững trên hai chân án ngữ sau cổ xe. Chàng gằn giọng nói :

- Giang Vi, Tử Ngọc Lan, Kim Tiêu tự biết mình như thế nào, hai người đi đi, thay ta làm những chuyện còn lại ta chưa làm xong. Kim Tiêu chỉ có thể làm được đến đây thôi.

Kim Tiêu rít giọng quát đi. Giang Vi Tử cắn răng trên vào môi dưới.

Đổng Kỹ Thượng nhìn Kim Tiêu nghiến răng ken két. Y bước chậm rãi về phía chàng. Y vừa đi vừa nói :

- Ngạn Kim Tiêu, tử mạng của ngươi đã đến rồi.

- Hôm nay không đến thì ngày mai cũng đến mà.

Kim Tiêu nới dứt lời, búng chỉ vào mông con tuấn mã. Bị chàng điểm chỉ bất ngờ hai con tuấn mã lồng lộng kéo cỗ xe lao nhanh về phía trước.

Đổng Kỹ Thượng vỗ tay. Y vừa vỗ tay vừa nói :

- Hay lắm, rất khí khái. Ngơi thà chịu chết một mình chứ không để cho hai trang mỹ nữ chứng nghiệm cảnh mình chết. Kim Tiêu dùng ống tay áo quệt hai dòng máu rỉ ra trên khóe mép rồi giả lả nói :

- Kim Tiêu không nói ra ý của mình, Đổng huynh đã đoán biết rồi. Thú thật Kim Tiêu không muốn để cho Giang Vi Từ và Ngọc Lan chứng kiến cảnh mình chết đâu.

- Ngươi không muốn hai người đó đau lòng à?

- Đó là một lẽ, nhưng còn có lẽ khác.

Kỹ Thượng chăm chăm nhìn sang chàng :

- Còn lẽ gì nữa?

Kim Tiêu giả lả cười :

- Khi người ta đứng trước cái chết, hay tiếp nhận cái chết thì xấu lắm, hổng biết Đổng đại ca có biết điều đó không. Đại ca giết người thường xuyên hẳn thừa biết điều đó mà.

- Điều gì?

- Một sát thủ như Đổng huynh còn hỏi Kim Tiêu cái điều huynh đã từng chứng kiến. Sau này Đổng huynh chết cũng giống y như vậy đó.

- Ngươi sắp chết vẫn có thể bỡn cợt ta đó à?

- Huynh không biết Kim Tiêu mới nói.

Nếu huynh biết Kim Tiêu nói làm gì. Cái lẽ thường tình của một con người nếu không phải là bậc tiên thiên, đạo hạnh hay thánh tăng giác ngộ cửa Phật thì nhất định khi chết sẽ hiển tiên, đại tiên. Chẳng lẽ Kim Tiêu để cho hai cục mỡ của mình thấy cảnh đó sao. Nói như thế để sau này huynh có sự chuẩn bị. Nếu sau này huynh có chết thì cũng chết trong cô độc, một mình, đừng cho ai thấy hết. Nếu họ thấy huynh chết trong cảnh đại tiện, trung tiện thì không còn vẻ phong nhã của trang thi sĩ nữa đó.

Chân diện Kỹ Thượng đanh lại với những nét tàn nhẫn. Y gằn giọng nói :

- Ngạn Kim Tiêu, ta không để ngươi chết đâu. Ta sẽ buộc ngươi sống khoảng đời còn lại giống như Vương Tự Khan.

Kim Tiêu nhướng mày :

- E rằng huynh không làm được điều đó rồi. Bởi huynh đâu phải là Hoa Đà hay Biển Thước tái sinh. Huynh là Tà Nhân Vô Diện chứ đâu phải là đại phu tâm tử.

- Những ngày còn lại trong khoảng đời ngắn ngủi của ngươi là những ngày đau khổ nhất Đổng Kỹ Thượng dành cho Ngạn Kim Tiêu.

- Huynh hận đệ như vậy à?

- Ta hận ngươi. Người ta hận nhất là ngươi. Ta đang tự hỏi tại sao đã có một Đổng Kỹ Thượng còn có thêm một Ngạn Kim Tiêu.

- Nếu một mình huynh, huynh đã là kẻ cô độc mất rồi.

Kỹ Thượng gầm lên :

- Nói đủ rồi đó.

Kỹ Thượng vừa nói vừa lắc bộ toan bước tới.

Kim Tiêu thét lớn :

- Dừng tay...

Kỹ Thượng trụ bộ :

- Ngươi còn điều gì muốn nói?

- Có rất nhiều điều muốn nói với huynh.

- Ngươi nói hết đi.

Kim Tiêu vuốt cằm :

- Huynh đã bị mất bí thuật dị dung, huynh có tiếc không.

- Sự căm hận đang chảy trong ta.

- Huynh có muốn tìm lại dị dung đó không?

Kỹ Thượng lộ vẻ sững sờ :

- Ngươi nói gì?

- Huynh không nghe à?

Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng :

- Kim Tiêu lập lại huynh có muốn lấy lại dị dung thuật không?

- Ta muốn.

- Kim Tiêu sẽ chỉ cho huynh thuật dị dung khác còn cao siêu hơn những gì trước đây huynh có. Thuật dị dung mà huynh từng muốn, Kim Tiêu thỉnh cầu Vương Tự Khan trao lại, và giao lại cho huynh.

- Ngươi nói thật chứ?

- Cái gì không có thật.

Kim Tiêu nói rối đưa tay vuốt mặt. Ngay lập tức chân diện của chàng cũng thay đổi giống hệt như Vương Tự Khan.

Chàng vuột mặt lần thứ hai chân diện lại biến thành Đổng Kỹ Thượng. Chàng vuốt mặt lần thứ ba thì trở lại với diện dung thật của mình. Kỹ Thượng nhìn Kìm Tiêu gần như không chớp mắt.

- Ngươi đã luyện thành...

- Kim Tiêu luyện thành còn nhanh hơn cả huynh nữa.

- Trong thạch lao, ta không nghe Tự Khan truyền dị dung thuật cho ngươi.

- Làm sao huynh nghe được. Bởi Tự Khan truyền thuật dị dụng này cho Kim Tiêu bằng thuật "Vô âm truyền ý" mà. Tự Khan tiên sinh biết huynh đã luyện thành công thiên nhĩ nên mới dùng thuật đó truyền cho Kim Tiêu.

- Kim Tiêu! Ngươi truyền lại dị dung thuật đó cho ta, ngươi sẽ có sinh lộ.

Kim Tiêu cau mày nạt ngang :

- Nói bậy.

- Ta không ngoa ngôn với ngươi đâu.

- Vậy huynh có hóa giải chưởng khí được không mà thốt ra lời nói đó, không nói bậy là gì. Cái gì mình làm được hãy nói, còn không làm được thì đừng có nói.

- Ngươi... nếu không giải được chưởng khí thì ta cũng sẽ cho ngươi những ngày còn lại sống trong sự hoan hỷ trước khi cái chết đến.

- Kim Tiêu chịu khổ quen rồi, không cần những hoan hỷ mà huynh ban phát.

Kỹ Thượng gầm lên :

- Vậy ngươi muốn gì?

- Tất nhiên có muốn chứ.

- Ngươi nói đi.

Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :

- Hãy tôn Ngạn Kim Tiêu làm sư phụ của huynh. Và hành đại lễ ba cái.

Kỹ Thượng trừng mắt nhìn Kim Tiêu :

- Ngươi...

Kim Tiêu nhướng mày :

- Không chịu à?

- Ta không thể.

Kỹ Thượng sực nhớ ra điều gì, hừ nhạt rồi nói :

- Kim Tiêu, ngươi lại lừa ta.

- Kim Tiêu lừa huynh cái gì.

Kỹ Thượng rít giọng nói :

- Ngươi đang cố níu dài thời gian để khôi phục lại chân ngươi trong nội thể mình, nếu không thì cũng tạo cơ hội cho hai ả nha đầu kia đào thoát.

Kim Tiêu phá lên cười :

- Huynh đúng là gã thư sinh ngớ ngẩn, ngớ ngẩn, sao Đổng huynh không nghĩ ra điều đó sớm nhỉ.

Kỹ Thượng trừng mắt :

- Ngươi gian trá lắm, nhưng ngươi không thể cãi lại số phận mình. Rồi ngươi cũng sẽ nói những gì ngươi đã thụ học từ Vương Tự Khan.

Gã nói rồi lắc vai thi triển "Bách Bộ Hư Tướng" lướt vụt đến Ngạn Kim Tiêu.

Chớp thấy Kỹ Thượng chớp động thân ảnh, Kim Tiêu không khỏi giật mình. Đúng như Kỹ Thượng chiêm nghiệm ra, chàng có mục đích kéo dài thời gian để Ngọc Lan và Giang Vi Tử đào thoát cũng như hồi phục chân ngươn hầu tìm kế đào thoát, nhưng lúc Kim Tiêu chưa kịp lấy lại nguyên ngươi thì Kỹ Thượng phát hiện ý đồ của chàng.

Kim Tiêu bối rối chỉ còn biết buông mình cho số phận khi thấy ảnh trảo trùng điệp chụp tới mình.

Ầm...

Tiếng hỏa pháo nổ ngay phía trước Kim Tiêu. Dư chấn của hỏa pháo đẩy chàng ngã ngửa ra sau. Cùng với tiếng nổ của hỏa pháo là một làn khói đen kịt nhanh chóng lan tỏa trên phạm Vi năm trượng.

Cùng với sự biến bất ngờ đó là một bóng người lướt đến thộp lấy Kim Tiêu vực lên rồi thi triển khinh công lao vút đi.

Đổng Kỹ Thượng như bị làn khói đen che kín tầm mắt đứng thừ ra như một pho tượng. Thân ảnh của y xuất hiện một màn huyết quang bao bọc. Khi làn khói đen tan hẳn, màn huyết quang mới dần biết mất.

Kỹ Thượng nhẩm nói :

- Ngạn Kim Tiêu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.