Lại nói đến chuyện trong Nhân Huân dược thất, Thiên Y đại sư là người đầu tiên tỉnh lại, sau khi bật ngồi dậy thì bỗng nhiên lão cảm thấy trong ruột đau đớn vô cùng. Hiện tại trong dược thất không có người nào khác nhưng không biết từ lúc nào trong này đã kê thêm một chiếc bàn gỗ. Trên bàn có một chiếc đèn dầu tỏa sáng khắp dược thất, ngoài ra còn có một đồ hình đặt trên đó. Thiên Y đại sư liền bước đến xem, thì ra đồ hình này chỉ dẫn cách mở cửa ra ngoài cùng các lộ tuyến phải đi.
Thiên Y đại sư chưa kịp xem kỹ thì Phi Vân Tử, Bạch Trường Phiêu và Giang Hào cũng đều trước sau tỉnh lại. Lúc này mọi người nhìn nhau và quả nhiên phát hiện mình có rất nhiều thay đổi. Tuy nhiên, không ai nghĩ rằng qua bốn mươi chín ngày nằm trong dược thất mà không được ăn uống gì nên thân thể người nào cũng ốm đi khá nhiều, đồng thời khí sắc cũng có phần xanh xao hơn trước.
Phi Vân Tử thở dài rồi nói :
- Các vị có cảm thấy có dị dạng gì không?
Chưa một ai trả lời thì chợt nghe Bạch Trường Phiêu a lên một tiếng rồi quay người lướt đến một chiếc giường. Thì ra chàng đột nhiên nhớ đến sư muội Tiêu Hàn Nguyệt của mình. Nhưng chàng vừa đến bên chiếc giường thì bất giác sững người, thầm nghĩ :
“Kỳ quái, Tiêu Hàn Nguyệt vào dược thất trước bọn ta mấy ngày nhưng sao vẫn chưa tỉnh lại? Nàng đã ngủ quá bốn mươi chín ngày, không lẽ nàng đã chết?”.
Nghĩ đến đây thì chàng không kềm chế được xúc động nên bất giác đưa tay sờ vào người Tiêu Hàn Nguyệt. Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử đều muốn lên tiếng ngăn lại nhưng cả hai kịp thời bế khẩu và nghĩ thông một chuyện. Nếu quả thật cô nương này đã chết thì phát hiện sớm chừng nào tốt chừng nấy, tuy Bạch Trường Phiêu sẽ vô cùng đau xót nhưng chàng là nhân vật thông minh tuyệt đỉnh, chàng sẽ mau chóng biến thống khổ thành bi phẫn mà ra sức khổ luyện võ công để phục hận cho sư muội.
Thế nhưng sự tình không như bọn Thiên Y đại sư nghĩ, Bạch Trường Phiêu vừa chạm lên người Tiêu Hàn Nguyệt thì hiện tượng kỳ lạ chợt xảy ra, Tiêu Hàn Nguyệt khẽ động đậy rồi mở mắt nhìn mọi người với sự ngơ ngác.
- Ngươi vẫn còn sống chăng tiểu sư muội?
Bạch Trường Phiêu xúc động kêu lên, hai giọt lệ bất giác tuôn ra và nhỏ xuống mặt Tiêu Hàn Nguyệt.
Lúc này mọi người trong dược thất đều chú mục nhìn cô nương này, bọn họ đều đã nghe Bạch Trường Phiêu nói về chuyện Tiêu Hàn Nguyệt, nhưng sau khi vào dược thất, phần vì quá hoang mang, phần dược lực phát quá nhanh nên không kịp quan sát. Mọi người đều thấy cô ta quá xanh xao, có lẽ vì phải chịu sự đau đớn dày vò trong thời gian dài nên trông rất hư nhược, người gầy đét như chỉ còn da bọc xương, khiến ai nấy đều động lòng thương hại.
Hồi lâu sau Tiêu Hàn Nguyệt ngồi bật dậy định hành đại lễ tham kiến và nói :
- Là Chưởng môn sư huynh phải không?
Bạch Trường Phiêu đưa tay đỡ lấy nàng và nói :
- Ngươi vì bản môn mà chịu quá nhiều vất vả, sư huynh ta thấy xấu hổ vô cùng về chuyện không an bày nhân thủ tiếp ứng cho ngươi, dường như ta đã hại ngươi, đưa ngươi vào chỗ chết.
Tiêu Hàn Nguyệt vội lắc đầu, nói :
- Tiêu muội vô năng không hoàn thành sứ mạng, mong sư huynh tha tội cho...
Phi Vân Tử xen vào :
- Tiêu cô nương, chẳng qua là do tình thế trên giang hồ thay đổi thôi, chỉ mấy mươi ngày mà toàn bộ võ lâm Giang Nam đã lọt vào tay Tam Thánh hội, do vậy chuyện này cô nương không nên tự trách mình nữa...
Tiêu Hàn Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại :
- Tam Thánh hội? Xưa nay tiểu nữ chưa từng nghe tên này bao giờ?
Bạch Trường Phiêu chậm rãi nói :
- Tam Thánh hội là một tổ chức do hai đại thế gia Mộ Dung và Nam Cung kết hợp với Tán Hoa Tiên Tử của Minh Nguyệt quán mà lập ra. Bọn chúng đã ngầm cấu kế từ lâu và ngầm khống chế các môn phái có thực lực ở Giang Nam, tuy nhiên Bạch Các môn chúng ta vẫn không hay biết chuyện này, thật quả là đắc tội với các đời tiên sư.
Giang Hào tiếp lời :
- Bạch huynh đệ chớ nói vậy, nếu không có sự giúp đỡ của Bạch huynh đệ thì sợ rằng bọn tại hạ cũng không biết việc ba vị Chưởng môn bị Tam Thánh hội ám toán chứ đừng nói đến chuyện truy tìm tung tích.
Tiêu Hàn Nguyệt nhìn Giang Hào một lát rồi hỏi :
- Các hạ là Giang công tử của Động Đình minh chăng? Tiểu nữ có gặp qua Giang lão minh chủ...
Giang Hào vui mừng khôn tả, chàng vội hỏi :
- Cô nương thấy gia phụ thế nào? Tại hạ hàng thứ ba, tiểu danh là Giang Hào.
Tiêu Hàn Nguyệt lắc đầu nói :
- Ba vị đó đều rất vất vả...
Thiên Y đại sư liền hỏi :
- Còn hai người kia là những nhân vật như thế nào?
Tiêu Hàn Nguyệt chậm rãi nói :
- Là một hòa thượng, tức Thiên Kính đại sư, Chưởng môn phái Thiếu Lâm, còn một vị là đạo trưởng, tức là Long đạo trưởng của phái Võ Đang.
Bọn Thiên Y đại sư thấy nàng nói liền một mạch lai lịch của ba vị Chưởng môn nên tin tưởng là nàng có gặp qua bọn họ. Thiên Y đại sư hỏi tiếp :
- Vị hòa thượng đó như thế nào?
Tiêu Hàn Nguyệt thong thả nói :
- Niên kỷ chừng thất tuần, hai hàng chân mày bạc như tuyết, tướng mạo uy võ nhưng thái độ rất từ bi.
Thiên Y đại sư gật đầu, nói :
- Không sai, đó chính là Chưởng môn nhân của phái Thiếu Lâm và cũng là Phương trượng của Thiếu Lâm tự.
Phi Vân Tử liền hỏi :
- Thế còn đạo trưởng thì sao? Tướng mạo thế nào, có điều gì đặc biệt không?
Tiêu Hàn Nguyệt trầm ngâm một lát rồi nói :
- Lão nói với tiểu nữ lão là Long đạo trưởng của phái Võ Đang, điều đặc biệt ở đạo trưởng là mặt dài, tai to, song thủ rất dài và trắng như ngọc, thân hình to lớn, mặc đạo bào màu xám...
Phi Vân Tử liền nói :
- Đúng là Long đạo trưởng rồi, dị tướng của tệ sư thúc nếu người nào chưa gặp thì không thể nào tả lại được!
Tiêu Hàn Nguyệt tỏ vẻ thất vọng nói :
- Chỉ đáng tiếc là không có đệ tử của hai phái đó ở đây nên không thể truyền đạt lời của Thiên Kính đại sư và Long đạo trưởng.
Thiên Y đại sư liền bước lên trước nói :
- Lão nạp là Thiên Y, xuất thân từ Thiếu Lâm tự.
Phi Vân Tử cũng bước tới nói :
- Bần đạo là Phi Vân Tử, đệ tử của phái Võ Đang, lần này đi về phương Nam là muốn truy tìm tung tích Long đạo trưởng của tệ phái.
Tiêu Hàn Nguyệt quan sát Thiên Y đại sư hồi lâu rồi nói :
- Trên đầu đại sư có dấu vết tóc bị cạo nên chắc chắn là từng làm hòa thượng, nhưng làm thế nào để chứng minh đại sư là hòa thượng của Thiếu Lâm tự?
Nàng dịch mục quang nhìn qua Phi Vân Tử và nói tiếp :
- Đạo sĩ đã thay đạo bào mặc y phục của tục nhân thì không thể nào phân biệt được rồi, chuyện mà ba vị Chưởng môn kia nói rất quan trọng, do vậy tiểu nữ không thể nói ra một cách tùy tiện được.
Lời này rất có lý nên Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử nhất thời á khẩu không biết phản bác như thế nào, tuy nhiên Giang Hào nghĩ ra một cách nên thấp giọng nói :
- Bạch huynh, đại sư và đạo trưởng là người thế nào Bạch huynh đã rõ, vậy Bạch huynh hãy bảo chứng cho bọn họ nhé! Tiêu cô nương niên kỷ chưa cao nhưng lòng dạ lại kiên quyết như vậy nếu đại sư và đạo trưởng không có chứng cứ xác minh thân phận thì e rằng cô ta không nói ra nửa lời.
Bạch Trường Phiêu khẽ nói :
- Được, để tại hạ thử xem! Vị tiểu muội của tại hạ tính tình rất cố chấp, nếu cô ta đã nhận trọng thác của Thiên Kính đại sư và Long đạo trưởng thì sợ rằng tại hạ có nói cũng chưa chắc lay chuyển được cô ta.
Tiêu Hàn Nguyệt nghe hai người nói vậy thì dịch mục quang nhìn qua Bạch Trường Phiêu với thần thái vô cùng kính trọng. Bạch Trường Phiêu liền mỉm cười nói :
- Tình thế trên giang hồ có biến chuyển rất lớn, chúng ta đi đến đâu cũng bị truy sát nên không thể không cải trang thân phận, đại sư và đạo trưởng đây cũng không còn cách nào khác phải thay tăng và đạo bào để mặc tục y, ngay cả sư huynh ta cũng phải liên tục thay đổi bộ dạng...
Tiêu Hàn Nguyệt mỉm cười nói :
- Vất vả cho sư huynh quá, lần này tiểu muội gặp đại nạn mà chưa chết, nếu có thể phục hồi công lực thì sẽ ra sức báo đáp sư môn, xin Chưởng môn sư huynh hãy yên tâm.
Giang Hào thầm nghĩ :
“Miệng lưỡi quả nhiên ngọt như đường, chẳng trách Bạch Trường Phiêu lại đặc biệt quan tâm đến cô ta như vậy!”.
Tiêu Hàn Nguyệt trầm ngâm hồi lâu rồi nói tiếp :
- Ba vị Chưởng môn đã vì cứu tiểu nữ mà vất vả không ít, do vậy tiểu nữ không thể phụ trọng thác của bọn họ, bất luận trong hoàn cảnh nào tiểu nữ cũng không dám mạo hiểm nói ra một cách tùy tiện, bây giờ tiểu nữ muốn biết pháp hiệu thật và đạo hiệu của các vị.
Bạch Trường Phiêu liền nói :
- Pháp hiệu của hòa thượng là Thiên Y đại sư, lão chính là sư đệ của Thiên Kính đại sư suốt bốn mươi năm không rời Thiếu Lâm tự, còn đạo sĩ đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ không ai là không biết, lão ta chính là Võ Đang kiếm khách Phi Vân Tử.
Tiêu Hàn Nguyệt gật đầu nói :
- Thiên Y hòa thượng, Phi Vân Tử, đúng! Lão Phương trượng và Long đạo trưởng có nhắc đến hai danh tự này...
Thiên Y đại sư liền hỏi :
- Tiểu thí chủ, Chưởng môn sư huynh đã nói thế nào? Tiểu thí chủ cứ việc thật lòng truyền cáo không cần phải cố kỵ.
Tiêu Hàn Nguyệt trầm ngâm như nhớ lại sự việc, hồi lâu sau nàng mới chậm rãi nói :
- Lão Phương trượng nói rằng, nếu phái Thiếu Lâm cho người đi tìm tung tích của lão thì rất có khả năng người thực hiện là Thiên Y hòa thượng, như vậy lão Phương trượng phán đoán thật chính xác, quả nhiên là đại sư Nàng dịch mục quang nhìn qua Phi Vân Tử và nói tiếp :
- Long đạo trưởng thì nói thẳng pháp danh của đạo trưởng là Phi Vân Tử, hình như ngoài đạo trưởng ra thì không còn ai khác đủ khả năng đảm nhiệm việc truy tìm tung tích.
Phi Vân Tử gật đầu nói :
- Đúng vậy, bởi vì bần đạo là người thường hành tẩu giang hồ hơn các đệ tử Võ Đang khác.
Tiêu Hàn Nguyệt mỉm cười lại nhìn qua Thiên Y đại sư nói :
- Lão Phương trượng nói rằng, trong thành Kim Lăng có một vị Đường lão bà bà, lão Phương trượng bảo đại sư, đạo trưởng và người của Động Đình minh hãy đến đó cầu kiến bà ta.
Thiên Y đại sư hỏi tiếp :
- Có cần phải nói gì không? Tiêu thí chủ cứ nói thẳng ra không cần phải kiêng dè gì cả.
Tiêu Hàn Nguyệt chậm rãi nói :
- Lão Phương trượng nói rằng, nếu Đường lão bà bà không muốn gặp các vị thì đại sư hãy nói bạn cũ ở Tung Sơn đang gặp nạn và đang nóng lòng chờ trợ giúp.
Thiên Y đại sư gật đầu, nói :
- Lão nạp nhớ rồi!
Lão hòa thượng mặc tục y, tóc do mấy mươi ngày không cạo nên dài hơn tấc, thế nhưng lão luôn miệng tự xưng là lão nạp khiến cho Tiêu Hàn Nguyệt không nhịn được nên phá lên cười khanh khách.
Giang Hào chờ tiếng cười của nàng vừa dứt thì hỏi ngay :
- Tiêu cô nương, xin hỏi gia phụ có lời gì dặn dò không?
Tiêu Hàn Nguyệt liền nói :
- Các hạ là Giang tam công tử? Đúng rồi, lệnh tôn cũng đã sớm dự đoán điều này, lão còn nói rằng, nếu người của Động Đình minh được phái đi tìm lão thì rất có khả năng người đó là các hạ. Lệnh tôn nói rằng Mộ Dung Trường Thanh đã để ý đến Động Đình minh từ lâu nên mười lăm năm trước lệnh tôn đã bí mật lập ra ba Phân đà để theo dõi. Vì để đảm bảo bí mật nên những nhân vật này đều cách ly với giang hồ, xưa nay chỉ mua bán một cách chân chính. Bọn họ và Động Đình minh tuyệt không có quan hệ với nhau nhưng lệnh tôn nói rằng đây sẽ là một lực lượng bí mật rất lớn. Lệnh tôn cho biết tại Kim Lăng có một tiệm cầm đồ...
Giang Hào liền nói :
- Kỳ quái, xưa nay tại hạ chưa từng nghe gia phụ nói qua chuyện này! Chưởng quỹ ở đó tên gì? Còn hai Phân đà kia ở đâu?
Tiêu Hàn Nguyệt lắc đầu nói :
- Tiểu nữ chỉ biết tên hiệu cầm đồ đó là Lợi Nhân chứ không biết danh tính chưởng quỹ và cũng không biết hai Phân đà kia ở nơi nào. Tuy nhiên lệnh tôn có nói một câu ám hiệu: “Nhất chiến phong phàm nhất phiến thiên” và bảo người của Động Đình minh tốt nhất hãy viết câu này lên mặt đất, không cần phải nói ra, làm như vậy mới không sợ lộ thân phận ẩn tàng mười mấy năm của bọn họ.
Giang Hào gật đầu, nói :
- Tại hạ sẽ cẩn thận!
Tiêu Hàn Nguyệt nói tiếp :
- Có thể bọn họ còn nói những chuyện khác nhưng sau khi tỉnh lại tiểu nữ không thể nhớ mọi chuyện trong nhất thời.
Thiên Y đại sư lên tiếng hỏi :
- Tiểu thí chủ, lão nạp muốn thỉnh giáo một chuyện...?
Tiêu Hàn Nguyệt mỉm cười nói :
- Có chuyện gì đại sư cứ nói, nếu tiểu nữ biết thì sẽ trả lời ngay.
Thiên Y đại sư trầm ngâm một lát rồi nói :
- Theo trí nhớ của Tiêu thí chủ thì ba vị Chưởng môn đang ở trong hoàn cảnh thế nào? Liệu bọn họ có thể tiếp tục sống được không?
Tiêu Hàn Nguyệt lắc đầu, nói :
- Nhân sinh chi khổ có thể nói là hoàn cảnh hiện tại của bọn họ, theo tiểu nữ thì một ngày cũng không sống nổi trong hoàn cảnh như vậy....
Phi Vân Tử liền hỏi :
- Bọn họ phải chịu đau khổ như thế nào? Ba vị Chưởng môn đều có công lực tinh thâm, tuyệt nghệ cao cường, bọn chúng dùng cách gì để giam giữ bọn họ?
Tiêu Hàn Nguyệt chậm rãi nói :
- Đó là một thủy lao rất đặc biệt, tứ bề là tường đá kiên cố, bên trong nước ngập hơn trượng, chính giữa có một sàn gỗ chừng hơn trượng nhô lên khỏi mặt nước khoảng ba tấc, ba vị Chưởng môn đều sinh hoạt trên sàn gỗ đó, tuy có thể nằm hoặc ngồi nhưng không thể thực hiện những động tác khác vì phạm vi quá hẹp.
Giang Hào liền nói :
- Như thế mà có thể giam cầm được bọn họ sao? Gia phụ có thể trầm mình dưới Trường Giang ba ngày ba đêm kia mà.
Tiêu Hàn Nguyệt lắc đầu nói :
- Không phải thủy lao mà có thể giam cầm bọn họ, đối phương đã nghĩ ra một cách khống chế cực kỳ đặc biệt và rất tàn nhẫn.
Phi Vân Tử liền hỏi :
- Cách đặc biệt như thế nào? Võ công của Long đạo trưởng đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, chỉ cần thần trí của lão tỉnh táo là không có lao tù nào có thể giam cầm được...
Tiêu Hàn Nguyệt gật đầu nói :
- Do vậy nên Mộ Dung Trường Thanh mới dùng thủ đoạn cực kỳ tàn khốc, tất cả ba vị Chưởng môn đều bị khoan thủng xương vai, bọn chúng dùng dây tơ bện chặt lại rồi luồn qua lỗ thủng buộc chặt vào những cọc sắt bên ngoài thủy lao, đồng thời hai chân mỗi vị đều bị cùm bởi một loại thiết xích đặc biệt, đao kiếm khó có thể chặt đứt...
Giang Hào xúc động quát lớn :
- Mộ Dung Trường Thanh, ta thề không đội trời chung với ngươi!
Vừa quát chàng vừa tung người lên, đầu đụng vào đỉnh dược thất mới từ từ rơi xuống, phụ tử tình thâm, nghe tin phụ thân chịu cảnh bi thảm như vậy thì Giang Hào xúc động là lẽ đương nhiên, nhưng khi chàng rơi xuống đất thì ai nấy đều phát hiện ra sự biến hóa kinh người, thì ra tay của Giang Hào có rất nhiều vết nứt rất nhỏ chạy ngang dọc. Thiên Y đại sư, Phi Vân Tử, Bạch Trường Phiêu và Tiêu Hàn Nguyệt bất giác nhìn lại mình thì cũng trông thấy hiện tượng kỳ quặc này, tuy nhiên do Giang Hào xúc động nên vết nứt không ngừng trải rộng ra.
Bạch Trường Phiêu buột miệng nói :
- Tại sao lại xảy ra quái sự thế này? Hình như Đồng đại phu không nói cho chúng ta biết trước về hiện tượng này.
Thiên Y đại sư nói :
- Đây chỉ là một phần của sự biến hóa, theo lão nạp phán đoán thì sau này có khả năng chúng ta sẽ còn những thay đổi kinh người hơn, bốn mươi chín ngày qua nằm trong dược thất này thì có lẽ thân thể chúng ta, bao gồm cả lục phủ ngũ tạng cũng đều có dược khí thâm nhập.
Tiêu Hàn Nguyệt thầm nghĩ :
“Nếu hoa dung nguyệt mạo cũng có những vết nứt thế này thì chẳng khác gì quái vật, ta làm thế nào dám để cho Bạch huynh trông thấy...”.
Nàng đang âu lo thì chợt nghe Phi Vân Tử lớn tiếng nói :
- Đại trượng phu cần ở chân tài thực học, tuyệt nghệ hơn người, lớn thì có thể vị quốc lập công lưu danh sử sách, nhỏ thì phò trợ chánh đạo giang hồ, dung diện đẹp hay xấu thì có gì đáng lo?
Lời này tuy an ủi được Giang Hào nhưng Tiêu Hàn Nguyệt nghe vậy thì vô cùng cảm khái, nàng thầm nghĩ :
“Nam nhân các vị thì như vậy, còn nữ nhân bọn ta thì sao? Chẳng phải xưa nay nữ nhân luôn vì tri kỷ mà làm đẹp à? Nếu dung diện ta biến đổi thì ta còn mặt mũi nào gặp Bạch sư huynh chứ?”.
Nàng nghĩ đến đây thì chợt nghe Giang Hào lớn tiếng nói :
- Tuy bên ngoài thay đổi nhưng trong lòng không thay đổi là được, vừa rồi tại hạ mới chỉ xúc động như vậy mà không ngờ lại bay cao đến thế, xem ra thể chất đã bắt đầu thay đổi rồi. Đại sư, Dịch Cân kinh của phái Thiếu Lâm có thể khiến người ta thoát thai hoán cốt phải không?
Thiên Y đại sư chậm rãi nói :
- Đích thực Dịch Cân kinh có thể giúp cho công lực người ta tăng tiến, kinh mạch được tương thông và có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng không thể nói là thoát thai hoán cốt. Còn dược vật của Đồng đại phu thì...
Dược vật có thể như thế nào, đại hòa thượng không nói tiếp ra bởi vì sự thay đổi thể chất là phúc hay là họa, lão vẫn chưa xác định được. Do vậy Thiên Y đại sư không dám võ đoán.
Giang Hào đưa tay phải sờ tay trái thì thấy lớp da bị nứt chợt bóc ra, bên trong lộ ra một lớp da mới đỏ hồng. Bất giác chàng buột miệng kêu lên :
- Lột da rồi! Điều này ứng với câu mà Đồng đại phu đã nói :
Không chết thì cũng lột một lớp da!
Thiên Y đại sư liền nói :
- Giang tam công tử đừng sờ vào, nếu có lột da thì cũng để nó tự bóc ra chứ! Bây giờ chúng ta đã có một chút nhận thức là xúc động, tức giận đều có thể làm cho thân thể biến đổi, vì thế chúng ta nên cố gắng tránh những điều đó.
Giang Hào tiếp lời :
- Tĩnh tọa thổ nạp chân khí không có quan hệ gì nhiều với da thịt bên ngoài, không lẽ lục phủ ngũ tạng cũng có sự thay đổi sao?
Thiên Y đại sư nói :
- Mọi sự đều khó lường! Nhưng sự biến hóa theo chiều hướng tốt là chín phần mười, một phần còn lại có thể là ngoài dự đoán của Đồng đại phu.
Phi Vân Tử tiếp lời :
- Kỳ quái! Đồng đại phu nói là sẽ đến thăm chúng ta, lão ta cũng thừa biết là hôm nay chúng ta sẽ tỉnh lại, thế tại sao lão vẫn chưa đến? Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Bạch Trường Phiêu trầm ngâm hồi lâu rồi nói :
- Có khi nào xảy sự cố gì chăng? Tam Thánh hội âm độc đã thành tính, chỉ cần bọn chúng có lòng hoài nghi đối với Đồng đại phu thì dù không tìm ra bất cứ chứng cứ gì bọn chúng cũng giết lão.
Thiên Y đại sư cũng tỏ ra lo lắng, nhưng lão là người cao niên nhất nên bèn nói mấy lời trấn an :
- Đợi qua ngày hôm nay nếu Đồng đại phu vẫn không đến thì có lẽ điều bất hạnh đã xảy ra đúng như lời Bạch thí chủ nói. Khi đó chúng ta phải tìm cách mở cửa dược thất để ra ngoài thôi!
Trường Phiêu tiếp lời :
- Đại sư, vãn bối nghĩ tại sao chúng ta không tĩnh tọa vận công một lần thử, nếu có gì thay đổi thì cũng có thể phát hiện được sớm còn hơn là để sự thay đổi xảy ra trên đường. Khi đó chúng ta không kịp chuẩn bị ứng phó và tất sẽ gây ra sự kinh thế hãi tục, nếu tin đó truyền ra ngoài giang hồ thì thế nào cũng gây sự chú y cho Tam Thánh hội.
Phi Vân Tử gật đầu tán thành và nói :
- Bạch thiếu hiệp nói rất đúng, chúng ta phải chứng minh một lần thử xem sau một giấc ngủ dài võ công có còn tồn tại hay không? Hoặc là tăng tiến hay giảm sút, sau đó mới nghĩ ra biện pháp đối phó với Tam Thánh hội.
Thiên Y đại sư cũng gật đầu, nói :
- Ý kiến rất hay, bây giờ chúng ta hãy tĩnh tọa vận công, nếu nội tạng bình thường thì tiếp tục luyện công, còn có sự biến đổi gì thì cũng sẽ có sự xuất hiện ra thôi.
Trường Phiêu bước tới an ủi Tiêu Hàn Nguyệt :
- Sư muội, dù sự thay đổi thế nào thì nàng cũng là sư muội mà trưởng huynh ta rất quý trọng và thương mến. Nàng đừng lo sợ nhé!
Hàn Nguyệt mỉm cười, nói :
- Tiểu muội không sợ! Tiểu muội cũng không quan tâm đến chuyện đẹp xấu của mình nữa, chỉ cần võ công có sự đột phá về thành tựu là được. Có thể đối kháng với Tam Thánh hội thì dù có biến đổi thành người xấu xí cũng chẳng sao.
Phi Vân Tử nghe vậy thì nghĩ thầm :
“Một nữ nhân có dung mạo xinh đẹp như vậy nếu bỗng chốc biến thành người xấu xí thì thật là nỗi đau xuyên tâm khắc cốt. Trời già ạ, ngàn vạn lần xin lão đừng để xảy ra sự biến đổi như vậy kẻo lão đạo sĩ ta trở thành kẻ mang tội mất...”.
Ý nghĩ của Phi Vân Tử chưa dứt thì chợt nghe Thiên Y đại sư nói :
- Theo lão nạp thì chúng ta nên hành công vận khí trong một canh giờ và tất cả mọi người đều phải bế song mục, sau một canh giờ thì tất cả đều mở mắt ra. Như vậy mới tránh việc trong quá trình vận công người này thấy người kia thay đổi mà kinh hãi kêu lên thì sẽ ảnh hưởng đến những người khác.
Mọi người đều tán thành với đề nghị của lão hòa thượng, do vậy tất cả đều tọa thiền, bế mục rồi bắt đầu hành công vận khí. Sau khi vận chân khí một vòng khắp cơ thể thì đại hòa thượng là người tỉnh lại trước tiên. Lão vừa mở mắt thì bất giác giật thót người, suýt chút nữa là kêu thất thanh. Thì ra trên mặt mọi người đều xuất hiện ra những đường đỏ như huyết trông chẳng còn giống người nữa. Càng khủng khiếp hơn là những vết nứt không ngừng giãn rộng ra, thoáng nhìn cũng có thể thấy những lớp da non xuất hiện, trông cứ như những mặt nạ quái hình dị trạng.
Thiên Y đại sư đã tu luyện Phật pháp mấy mươi năm nên định lực rất thâm hậu, thế mà lão không tránh khỏi sự chấn động trong lòng. Lão nghĩ thầm :
“Dung mạo thế này thì làm sao dám gặp người khác, đặc biệt là tiểu cô nương Tiêu Hàn Nguyệt thì sự đau khổ thật không thể nào chịu đựng nổi”.
Nghĩ đoạn lão cố trấn định tinh thần bằng cách bế mục và thầm niệm A di đà Phật!
Phi Vân Tử là người thứ hai tỉnh lại, định lực ngộ biến bất kinh của đạo sĩ không cao thâm bằng đại hòa thượng nên mục quang vừa thấy cảnh biến đổi thì buột miệng kêu thất thanh. Giang Hào, Bạch Trường Phiêu và Tiêu Hàn Nguyệt đều bị tiếng kêu thất thanh làm kinh tĩnh trở lại. Tất cả mọi người đều tròn xoe mắt nhìn nhau nhưng không ai hỏi Phi Vân Tử điều gì. Bởi lẽ kỳ hình quái trạng trước mắt là đáp án mà ai cũng có thể hiểu rõ.
Thiên Y đại sư cao giọng niệm một câu Phật hiệu rồi nói :
- Mọi người không được vọng động, dược vật của Đồng đại phu đã bắt đầu phát huy công dụng thần kỳ, chúng ta đang trong tình trạng như tằm phá kén mà ra.
Bạch Trường Phiêu mỉm cười, nói :
- Đúng vậy, tằm phải hóa thành bướm nghênh gió xuân mà vũ lộng nhân gian, dù dung mạo kinh thế hãi tục nhưng chúng ta chuyên tâm luyện công cho tinh tiến là được.
Giang Hào cảm khái phá lên cười ha ha rồi nói :
- Bạch huynh có nhiệt huyết như vậy thì thật là đáng khâm phục, trước đây gia phụ thường phê bình tại hạ là thông minh có thừa nhưng không đủ chí lực nên khó đạt thành tựu lớn. Lần này tại hạ phải thu tâm định tính dốc lòng luyện công mới được.
Thiên Y đại sư mỉm cười, nói :
- Đây chỉ là mới bắt đầu của sự biến hóa thôi, lão nạp tin rằng sẽ còn có sự biến hóa lớn hơn mà chúng ta khó lường trước được.
Trường Phiêu tiếp lời :
- Ý đại sư muốn nói là chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để đối diện với sự thay đổi phải không?
Thiên Y đại sư khẽ gật đầu, lão nhìn qua cánh tay Giang Hào và nói :
- Lão nạp chỉ phán đoán như vậy, lột lớp da cũ để thay lớp da mới thì diện mạo có còn hình dáng như trước hay không cũng chưa biết được. Tuy nhiên tuyệt đối sẽ không xấu xí như hiện tại. Một khi lớp da mới hình thành thì nhan sắc sẽ có sự thay đổi. Chí ít chư vị cũng cảm nhận được một điều là chúng ta đã ốm quá nhiều, thể trạng giảm sút nên một phần của sự thay đổi là hình thể bên ngoài.
Tiêu Hàn Nguyệt gật đầu, nói :
- Đúng vậy! Mấy mươi ngày không ăn uống gì nên tiểu nữ cảm thấy người nhẹ hẳn đi một nửa. Nhưng tiểu nữ tin rằng sau khi được ăn uống thì chúng ta sẽ phục hồi lại như cũ thôi.
Kỳ thực điều này ai cũng biết vì ai cũng cảm thấy mình nhẹ nhàng tựa như chim yến, thân thể chỉ còn da bọc xương. Phi Vân Tử trầm ngâm suy nghĩ hồi lâu rồi nói :
- Không ngờ Đồng đại phu sau khi đưa chúng ta vào cảnh này thì bỏ mặc không ngó ngàng gì đến, bần đạo thật hối hận là đã đưa các vị đến Hồ Châu này.
Trường Phiêu lắc đầu, nói :
- Sẽ không ai oán hận đạo trưởng đâu, tất cả chúng ta đều tự nguyện vào dược thất này, Đồng đại phu chỉ có thể đoán được hiệu lực của dược vật chứ không thể đoán được năng lực truy tìm tung tích của Tam Thánh hội, lão ta không đến là do không thể đến chứ không phải bỏ mặc chúng ta đâu. Chúng ta tuy cơ thể bị hư nhược nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, do vậy tại hạ tán thành ý kiến của đại sư là nên tĩnh chứ không nên động. Chúng ta lưu lại trong dược thất vài ba ngày nữa chờ cho sự biến hóa xuất hiện toàn bộ rồi mới quyết định hành động sau, chư vị thấy thế nào?
Phi Vân Tử tiếp lời :
- Ý ngươi muốn nói là Đồng đại phu đã bị Tam Thánh hội giết rồi chăng? Ngoài việc này ra thì không còn sự bất trắc gì có thể ngăn cản lão đến đây cả.
Bạch Trường Phiêu chậm rãi nói :
- Với cách xử sự của Mộ Dung Trường Thanh, xưa nay hắn luôn chủ trương “nhất lao vĩnh dật” (một lần vất vả để cả đời an nhàn) nên một khi hắn tìm ra sơ hở mà Đồng đại phu lại không muốn bán rẻ chúng ta nên rất có khả năng xảy ra chuyện đó.
Phi Vân Tử ngửa mặt thở dài, nói :
- Nếu quả thật như vậy thì bần đạo ân hận cả đời mất!
Giang Hào nghiến răng nghiến lợi nói :
- Lại thêm một món nợ máu rồi! Giang hồ loạn lạc, xưa nay không biết đã xuất hiện bao nhiêu nhân vật kiêu hùng bá đạo, nhưng kẻ lòng lang dạ thú, giết người thành tính như Mộ Dung Trường Thanh thì quả là không thấy bao nhiêu!
Thiên Y đại sư tiếp lời :
- Chưa chắc Đồng đại phu bị giết, nhưng rất có khả năng lão ta bị Tam Thánh hội khống chế thu dụng, với một nhân vật trí giả, tài học phi phàm như Đồng đại phu thì tất sẽ có năng lực tự bảo toàn tính mạng.
Phi Vân Tử xen vào :
- Ý đại sư muốn nói là chúng ta phải tự lần mò ứng phó với tình thế biến đổi khôn lường trước mắt phải không?
Thiên Y đại sư gật đầu, nói :
- Đúng vậy! Tri Cơ Tử biết ít nhiều về y thuật nhưng đáng tiếc là lão ta không vào dược thất nên bây giờ chúng ta phải thương lượng để tìm ra biện pháp. Nếu có ý kiến bất đồng thì mỗi người có thể tự thực hiện theo ý của mình, nhưng trước khi hành sự nhất định phải nói rõ một biện pháp ra, không được ẩn nhẫn mà tự chịu đựng.
Trường Phiêu trầm ngâm một lát rồi nói :
- Nếu Đồng đại phu là người đa mưu túc trí thì lẽ ra lão phải biết trời có lúc phong vận bất trắc, người có khi phúc họa khôn lường và lão phải lưu lại chỉ thị trong dược thất này mới đúng!
Thiên Y đại sư liền reo lên :
- Đúng đấy! Bạch thí chủ nhắc lão nạp mới nhớ, bây giờ mọi người cùng ra tay lục tìm trong dược thất này xem thử.
Dược thất không lớn lắm, mọi vật dụng đều có vị trí rõ ràng nên phóng mắt là có thể trông thấy ngay, còn vật không thể nhìn thấy thì tất nhiên là được cất giấu trong những nơi bí mật. Năm người bắt đầu công việc lục tìm chừng nửa canh giờ mới phát hiện ra một cuốn sách mỏng. Cuốn sách này vốn được cất giấu dưới lớp dược thảo ngay trên giường của Bạch Trường Phiêu nên người nào không tỉ mỉ thì không thể nào phát hiện được. Bạch Trường Phiêu sau khi lấy cuốn sách ra thì không tự tiện đọc trước mà cung kính dâng hai tay trao cho Thiên Y đại sư. Sự quang minh lỗi lạc không chút tư tâm của chàng khiến mọi người thầm kính phục.
Thiên Y đại sư nhận cuốn sách rồi nói :
- Ngồi xuống đây, mọi người cùng xem một thể!
Nhờ ánh đèn dầu trên bàn nên mọi người đều trông thấy mọi cảnh vật trong dược thất rất rõ ràng, kể cả những chữ rất nhỏ viết trong cuốn sách. Thiên Y đại sư mở trang đầu thì thấy trên đó viết :
“Lẽ ra khi các vị tỉnh dậy thì lão khiếu đã có mặt trong dược thất, nhưng lão khiếu không đến là nhất định vì không thể đến. Tuy Mộ Dung Trường Thanh quỷ kế đa đoan nhưng tránh hắn không khó, điều đáng sợ là Tán Hoa yêu nữ, thành tựu của bà ta đã vượt phạm vi tuyệt nghệ của võ học mà nhập vào cảnh giới thuật pháp. Do vậy mà lão khiếu cũng không thể dự đoán điều gì sẽ xảy ra”.
Đoạn thứ hai đại khái viết sau khi mọi người tỉnh lại thì có khả năng trên thân thể sẽ có sự biến hóa dị thường đáng sợ. Do vậy trong một khoảng thời gian ngắn mọi người nên tĩnh tọa và cố gắng chịu đói không được ăn bất cứ vật gì. Khoảng ba ngày sau lớp da mới sẽ hình thành và mọi người có thể ra khỏi dược thất. Tốt nhất là nên chọn đêm tối để ra ngoài, như thế sẽ tránh được sự dị nghị của người khác và khỏi bị người của Tam Thánh hội để ý theo dõi.
Sau khi rời dược thất thì mọi người có thể ăn uống nhưng trong bảy ngày đầu chỉ được ăn bằng phân nửa ngày thường, qua ngày thứ tám thì không còn kiêng kỵ gì nữa, thâm chí có thể uống rượu được.
Đoạn thứ ba là phương pháp tập luyện nội công, đây là vấn đề rất quan trọng và lộ số võ công mỗi người mỗi khác nên cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng. Tuy căn cơ võ công của năm nhân vật trong dược thất đều thâm hậu nhưng cũng phải mất hai canh giờ mới nghiên cứu ra nguyên tắc chung. Tiếp theo là phần kỹ thuật về quyền và kiếm, phần này rất giản lược mỗi dạng chỉ có ba chiêu. Tuy nhiên hai môn tuyệt kỹ này đều ngầm bao hàm cả việc vận hành kinh mạch của thân thể, quyền hoặc kiếm xuất ra đều phải vận toàn lực mà đánh.
Đọc gần nửa cuốn sách thì bỗng nhiên xuất hiện chữ “Kết” thật lớn, bên dưới có ghi chú phần ký thuật từ đây trở đi nam nhân không được đọc, nếu miễn cưỡng đọc thì chỉ có hại chứ không lợi gì vì phần này chỉ dành cho nữ nhân. Thiên Y đại sư thấy vậy thì gấp sách lại đưa cho Tiêu Hàn Nguyệt và nói :
- Phần này của cô nương! Đồng đại phu đã giới hạn, mọi người không thể miễn cưỡng, cô nương hãy cầm lấy đi.
Sau khi Tiêu Hàn Nguyệt cầm lấy sách thì Thiên Y đại sư lớn tiếng nói :
- Chúng ta hãy chiếu theo tâm pháp luyện nội công trong sách mà tu luyện ba ngày, sau đó sẽ ra khỏi dược thất tìm một nơi thuận tiện trú chân và luyện tiếp.
Mọi người đều răm rắp nghe theo, ai nấy cũng tọa thiền bế mục bắt đầu chiếu theo tâm pháp mà Đồng đại phu để lại bắt đầu luyện công.