Lông trắng như tuyết, ở dưới mặt trời hiện ra kim quang, một đôi đá mắt mèo tròn xoe trừng lớn nhìn sang, lông cả người đều dựng đứng lên.
Nó là bị kẹt ở trên cây, không dám nhảy xuống.
Tiểu Miêu sợ người lạ, từ khi nhặt nó về phủ, cả người đều đề phòng mà trốn ở trong góc, ngày đêm bất an một khắc cũng không ngừng mà kêu. Nếu như đến gần một chút, còn muốn nhe răng lấy ra móng vuốt.
Đại thiếu gia ở núi Thanh Dương học nghệ chưa về, hạ nhân đều ngăn không cho Nhị thiếu gia đến gần con mèo hung dữ này, chỉ sợ sơ ý một chút mà làm bị thương Tiểu Chủ tử quý báu.
Bạch Lâm Uyên cũng không sợ. Y bảo các đầy tớ bắt cái thang lên cây bắt con mèo, đứng dưới tán cây kiên nhẫn duỗi hai tay, ngửa đầu dùng đôi mắt trong trẻo nhìn nó: “Vãn Lam, ngoan, đừng sợ, nhảy xuống nào.”
Con mèo không nhúc nhích.
Bạch Lâm Uyên vẫn giang cánh tay ra, không hề động đậy.
Ánh nắng xuân buổi sáng rực rỡ ấm áp, xuyên thấu qua ngọn cây chiếu rọi trên người một người một mèo.
Tiểu Miêu cẩn thận từng tí một ở trên cây mà di chuyển móng vuốt, chần chừ chốc lát, cuối cùng quyết định, cong người xuống, hướng tiểu công tử dưới tàng cây mà nhảy xuống.
Tiếp đó, thân thể nho nhỏ được người bắt được vững vàng, hắn được người kia đặt ở trên người, một cái lỗ tai dán vào lòng ngực của y, nghe tiếng tim đập: thịch, thịch, thịch.
Bạch Lâm Uyên nâng hắn lên, ở trên đầu của nó tựa như khen mà hôn một cái: “Bảo bảo ngoan.”
Tiểu Miêu ngửi được mùi vị dễ chịu trên người y, thẹn thùng mà nhắm mắt lại, vui vẻ mà vẫy vẫy đuôi.
Ngày đó, là thất tịch, Vãn Lam cùng Bạch Lâm Uyên ngồi song song trên gốc cây ngàn năm ở hậu viện núi Vân Sơn, cùng nhau nhìn về phía Ngân hà xa xôi sáng chói kia.
Ở dưới bầu trời đầy sao, Vãn lam đột nhiên quay đầu lại, trợn to đôi mắt so với những vì sao kia còn muốn sáng hơn, vui vẻ nói: “Lâm Uyên, ta nhớ ra rồi.”
Bạch Lâm Uyên nói: “Nhớ ra cái gì a?”
“Khi còn bé ta ở trên cây không dám nhảy xuống, là ngươi dưới tán cây đỡ lấy ta, còn bảo ta không cần sợ, đúng không?”
Bạch Lâm Uyên véo mũi hắn, xem như là ngầm thừa nhận. Vãn Lam mấy năm trưởng thành tới nay, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới một ít chuyện khi còn bé. Những đoạn kí ức này từng mảnh từng mảnh xâu lại, hắn cũng sẽ đồng thời nhớ đến đoạn hồi ức lúc còn là con mèo nhỏ kia.
Vãn Lam đột nhiên xoay người nhảy xuống cây, hướng Bạch Lâm Uyên giang hai tay ra: “Được rồi, Lâm Uyên, không phải sợ, nhảy xuống, ta đỡ lấy ngươi.” (trời quơi nhịp tim tăng lên T_____T)
Bạch Lâm Uyên cười nói: “Ta cũng lớn rồi, độ cao bây nhiêu đây, sợ cái gì.”
Vãn Lam không nghe theo, làm nũng nói: “Ngươi nhảy xuống để ta đỡ ngươi một lần đi mà.”
Bạch Lâm Uyên nhìn về phía Vãn Lam, không nhúc nhích.
Vãn Lam giương hai tay ra, không hề di chuyển.
“Oành” một tiếng, sau lưng Vãn Lam, sân bên cạnh có đám tiểu đệ tử ham chơi nghịch phá đốt pháo hoa, đèn đuốc rực rỡ phía dưới, Vãn Lam vẫn kiên định đứng nơi đó. Mười mấy năm tháng vội vã đi qua, hắn lớn rồi, Vãn Lam trưởng thành so với y cao hơn nhiều, thân hình thẳng tắp, ngũ quan tuấn tú.
Bạch Lâm Uyên nhìn hắn, lại nhớ đến con mèo nhỏ năm đó không dám gặp người lạ, chỉ là con mèo nhỏ trốn ở phía sau y, muốn bảo vệ chăm sóc hắn, vừa giống như nhìn ái nhân trưởng thành, muốn dựa vào hắn, muốn hắn cưng chiều mình.
Từng đám khói hoa lần lượt bay lên, Bạch Lâm Uyên có cảm giác bản thân biến thành hài tử bé nhỏ trên cây, mười năm sau Vãn Lam đứng dưới tán cây nhìn y, hướng y mà giang tay ra.
Cuối cùng y khép mắt, lỗ tai ửng đỏ, hướng về trong lòng của hắn mà nhảy xuống.
Cánh tay hắn giờ trở nên mạnh mẽ hơn, kiên cố hơn mà vững vàng ôm lấy y, âm thanh pháo bông thay nhau vang lên, Vãn Lam hôn lên trán của y, ghé vào lỗ tai y mà nhẹ nhàng nói: “Bảo bảo ngoan, ta yêu ngươi.” (Hời ơi tôi bị trụy tim, trụy tim sồi T___T, Ú: đệch, ta cũng trụy tim rồi *cà mặt vào tường*)