Bạch Công Tử

Chương 15



Mà có một tên lại tới kinh thành trước Từ Phiêu Nhiên cùng Bạch công tử, không phải ai khác chính là hồ ly. Sau khi dàn xếp tốt “Quân tự túy” cùng các cô nương, hồ ly số khổ phải nghĩ biện pháp cứu Từ Phiêu Nhiên. Kỳ thật, theo hắn nghĩ, trực tiếp kêu Từ Phiêu Nhiên chạy trốn có phải tốt rồi không ~ tội gì tốn tinh lực để đi giải oan kia chứ? Thế gian này người oan uổng thật sự là nhiều lắm, ai có thể tẩy sạch hết cho họ đây? Nhưng mà, chủ ý này đưa ra liền bị Tiêu Tương chê không đáng một đồng, không muốn mất hình tượng trong lòng người yêu, hồ ly phải suốt đêm kiêm trình, dùng pháp thuật đi tới phía trước hoàng cung!

Nheo lại mắt, hồ ly bắt đầu đánh giá cung tường cao ngất trang trọng, trong lòng tính toán xem hắn nên dùng phương pháp gì.

Là hắn nên lưu một cái huyết thư sau đó bò ra đường hô to oan uổng? Ấy, không được!

Hay là nên lấy kiếm kề vào cổ tên hoàng đế bắt hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra? A, không thể!

Nếu không thì vào hậu cung tìm một công chúa bắt làm con tin? Này…

Như vậy phỏng chừng Từ Phiêu Nhiên cho dù vô tội cũng phải có tội !

Lắc đầu, đem những ý tưởng không chút khả thi này ném qua sau đầu, hồ ly cười xấu xa khởi động tứ chi:

“Những cái này đều rất quê mùa, vẫn nên xài tới bản lĩnh của ta —- quấy phá! Tên hoàng đế nhất định không chịu nổi nữa sẽ thu hồi mệnh lệnh!”

Chủ ý đã quyết xong, hồ ly tự tin tràn đầy phóng người lên hóa thành một đám hồng quang, hướng hoàng cung nhảy tới…

Ngay tại lúc vừa xuyên qua tường, hồ ly đột nhiên cảm giác có một cỗ Hạo Nhiên Chính Khí hướng chính mình bao phủ lấy, trực giác nói cho hắn, đại sự không ổn ! Hắn đã xem nhẹ hoàng cung thiên tử khí nên mới bị thủ hộ Thần Quân nơi này phát hiện ! Ngay tại lúc dây trói tiên chụp lên người, hồ ly theo bản năng rút lấy tấm da xà của Bạch công tử biến thành một con Bạch điểu xinh đẹp liều mạng xông ra ngoài, riêng bản thân hắn không còn cơ hội để chống cự nữa, bị dây trói tiên trói như đòn bánh chưng ngã lăn ra đất, đầu hắn thì bị đập đau đến thất điên bát đảo. Hồ ly cắn chặt răng thật cẩn thận ngẩng đầu lên, liền thấy một pho tượng thiên binh toàn thân mặc kim giáp thiên kiếm trong tay đứng trước mặt, tức giận tự uy quát:

” Yêu nghiệt lớn mật! Cũng dám xông vào hoàng cung, không biết nơi này đã có ta thủ hộ, há lại để cho ngươi lỗ mãng như vậy!”

“Cái kia…” Hồ ly cười khổ một chút, lo lắng biện bạch: “Có thể xử lý nhẹ tay một chút không a… Ta là hồ ly ở nông thôn, chưa thấy qua việc đời a…”

“Còn dám cò kè mặc cả với ta! Ta phải mang ngươi nhập vào tiên động, qua bảy bảy bốn mươi chín ngày đánh nát nguyên thần của ngươi, cho ngươi tan thành mây khói!”

“Không cần ác như vậy đâu… Rõ ràng chỉ là việc ngoài ý muốn… Ta không nghĩ đi vào đó a! Ta là lạc đường mà thôi!”

“…”

“Nghe ta giải thích đi!”

Mặc kệ hồ ly đang khóc thét, Thần Quân đã túm lấy hắn, biến thành một đạo kim quang rời đi…

Mắt thấy phía trước chính là xe chở tù áp giải Từ Phiêu Nhiên, Bạch công tử không tự chủ được hoa khai một nụ cười lương khiết, chân bước nhanh hơn hướng tới. Trong trời đêm đột nhiên có một bóng bạch quang bay xà xuống, nghênh diện ngăn cản đường đi của hắn! Bạch công tử thản nhiên vươn khởi cánh tay ngọc, bạch điểu vững vàng đậu trên cánh tay hắn, để cho hắn vuốt ve bộ lông trắng tinh của nó…

“Cái gì? !” Sau khi đọc ra tin tức bạch điểu nhắn gửi, Bạch công tử tiếu nhan thất sắc kêu lên sợ hãi: “Cái tên tử hồ ly, như thế nào bổn như vậy a!”

Không biết khi nghe được Bạch công tử mắng bổn, trong lòng hồ ly có phải hay không càng thêm hối hận, nhưng hiện tại nếu Bạch công tử không đi cứu hắn, hắn thật sự chết chắc rồi! Vì trợ giúp người khác mà không chịu động não như hắn, không chỉ có không thành được giai thoại, mà còn có thể biến thành trò cười cho thiên hạ!

Trầm ngâm một lát, rồi lại ngẩng đầu nhìn xe chở tù cách đó không xa, Bạch công tử ở trong lòng thật gian nan lựa chọn, môi dưới đã bị hàm răng cắn chặt đến mất huyết sắc. Hắn vô hạn lưu luyến quay đầu nhìn lại, phía trước Từ Phiêu Nhiên gần trong gang tấc thế nhưng lại như xa tận chân trời, cuối cùng, hắn cũng xoay thân rời đi……

Ở gần bên xe tù, một tên ngục tốt xoa xoa hai con mắt vẫn còn ngái ngủ, thúc thúc tên nằm bên cạnh:

“Uy! Mới nãy ngươi có nhìn thấy có một đạo bạch quang vừa chớp qua hay không? “

Bị hắn thôi tỉnh, tên kia không kiên nhẫn hừ vài tiếng, chuyển thanh nói mê:

“Cái gì quang không quang … Ngươi ngủ nhiều hồ đồ rồi hả… nhanh ngủ đi… sáng sớm còn phải lên đường a…”

“Tiểu Bạch…”

Trong xe chở tù Từ Phiêu Nhiên còn chưa ngủ, con ngươi to tròn nhìn trừng sâu vào bóng đêm, chốc chốc lại hiện ra bất an cùng chờ mong, tay y vô ý thức chế trụ trên ngực, cảm thụ được nhịp đập bé nhỏ của sinh mệnh trong cơ thể, y nỉ non nói nhỏ, âm thanh như nước chảy trong đêm, không biết là nói cho ai nghe…

Tiên động là cấm địa của tất cả yêu quái, cũng là nơi giam giữ các yêu quái không may bị bắt! Yêu quái nếu bị nhốt vào chỗ này sẽ chậm rãi tiêu tan, chậm rãi tử vong, là nơi đáng sợ nhất đối với tất cả yêu quái có tà tâm.

Năm đó khi còn chưa hóa được thành hình người, Bạch công tử từng cùng vài tên yêu quái đồng bạn đến chiêm ngưỡng qua, liền lưu lại ấn tượng khắc sâu đến hắn nghĩ muốn quên cũng quên không được! Cũng bởi vì nguyên nhân này mà trong quá trình tu luyện, Bạch công tử nửa điểm chuyện xấu cũng không dám làm. Mà nay, lúc hắn đi vào cửa động, liếc mắt một cái liền thấy trên tảng đá bên trong là hồ ly đang bị trói như đòn bánh, lông trên người đã rối nùi thành một mảng, chật vật không tưởng tượng nổi. Ngắn ngủn bất quá chỉ mới có hai canh giờ, sinh lực của hồ ly đã giống như bị rút cạn, người khác vừa nhìn thấy cũng không tránh khỏi không rét mà run. Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Bạch công tử, hồ ly rên rỉ một tiếng, gian nan nâng đầu lên, nhưng mắt vẫn không nhìn thấy chính xác đối phương, đành phải hướng tới cửa động thảm thảm cười:

“Tiểu Bạch a… Ngươi tới cứu ta …”

“Như thế nào lại thảm như vậy? Ngươi thật đúng là không phải bổn bình thường!” Quan tâm nhưng lại không biết cách an ủi, Bạch công tử dậm chân, nén giận trách cứ, buông cái gánh nặng trên lưng xuống, bắt tay vào giải trừ phong ấn, đem pháp lực chậm rãi ngưng tụ ở lòng bàn tay…

Hồ ly bất mãn nhíu mày, dùng chút hơi tàn gân cổ lên cãi: “Còn không biết xấu hổ nói ta… Còn không phải bởi vì cùng bổn xà nhà ngươi ở chung lâu như vậy… mới lây bệnh ngu ngốc của ngươi…” vì người khác hy sinh chính mình… thật sự là ngốc hết chỗ nói!

“Bớt tranh cãi đi!”

Nhăn mày nhíu mi, Bạch công tử một ngàn hai trăm năm đạo hạnh cũng không phải nói giỡn chơi, huống hồ hắn đã không còn là yêu quái, từ nửa tháng trước, hắn cũng đã danh liệt tiên ban, cho nên nói tiên động phong ấn gì gì đó, không cản trở hắn được! Tuy rằng mất không ít pháp lực, hồ ly vẫn được hắn nhanh chóng lôi ra khỏi động!

Lại được nhìn thấy ánh mặt trời, hồ ly cảm động muốn chết, ôm một gốc cây đại thụ gần nhất mãnh liệt thân thiết!

Nhìn thấy hắn khí sắc khôi phục không ít, Bạch công tử vui mừng cười cười, xoay người vác gánh nặng trở lên vai, chuẩn bị đến tìm Từ Phiêu Nhiên hoàn thành nhiệm vụ, đột nhiên bị sắc mặt đại biến của hồ ly kinh hô dọa đến —-

“Không tốt !”

“Lại làm sao vậy?”

Bạch công tử trợn trắng mắt, giận dỗi chọn mi, nhưng hồ ly lại một phen kéo hắn qua, pháp lực mới vừa khôi phục một ít, miễn cưỡng đem hắn hóa thành lưỡng đạo quang bay đi:

“Bổn a! Trên trời một ngày bằng một năm hạ giới! Ngươi cùng ta ở đây dây dưa, ân công ngươi phỏng chừng bị chém văng đầu rồi a! ! !”

“Hoàng Thượng vẫn là không chịu gặp ta sao?”

Bị ngục tốt từ thiên lao lôi ra, Từ Phiêu Nhiên biểu tình đạm mạc thấp giọng hỏi, cái y nhận được vẫn là một câu trả lời phủ định:

“Đừng có ngu như vậy! Hoàng Thượng thế nào lại đến thăm một khâm phạm sắp bị chém hả! Đi thôi, đến giờ rồi …”

“… Ta hiểu được… có thể hay không cho ta được sửa sang lại tư dung lần cuối….”

Từ Phiêu Nhiên cúi đầu cười. Có rất nhiều người đến giờ phút sinh tử không thể giữ được bình tĩnh, ngay cả ngục tốt cũng cảm thấy đáng tiếc, một người trẻ tuổi như y đáng lẽ yên ổn mà làm một giai thoại công tử, thế nhưng chỉ còn vài khắc nữa là đầu đã rơi xuống đất !

Đám ngục tốt vì thế mà gật đầu không làm khó y, vài người bưng tới nước trong cùng một ít đồ dùng đơn giản để rửa mặt chải đầu, còn hảo tâm trợ giúp Từ Phiêu Nhiên lau sạch mặt. Ở trong lao hai tháng, thủy chung không có được một chút tin tức gì của Bạch công tử, Từ Phiêu Nhiên cũng chưa từng hoài nghi có phải y đã bị Bạch công tử vứt bỏ hay không… Y tin tưởng Bạch công tử không thể tới nhất định là có nguyên nhân… Y không trách hắn. Nói ra cũng thật kỳ quái… hy vọng bị thất vọng thay thế, thất vọng rồi lại hóa thành tuyệt vọng, y ngược lại không có gì băn khoăn. Ai rồi cũng phải chết, y cũng bất quá là tới sớm một chút…

Nước bị ngón tay thon dài khuấy đảo, nhộn nhạo một chút, bọt nước trong suốt trượt trên khuôn mặt tiều tụy của Từ Phiêu Nhiên, theo đường cong trên mặt rơi xuống, từng giọt, từng giọt… giống như là nước mắt…

Yêu, thứ tình cảm này thật rất kỳ quái…

Rốt cuộc vì lý do gì, làm cho y yêu thượng hắn, mà hắn cũng yêu thượng y?

Mưa phùn trong thanh minh rơi lả tả, chuyện như xảy ra chỉ như mới hôm qua, trên đoạn kiều gặp được nhau không biết là do duyên số hay bất quá chỉ là trùng hợp. Ngay lúc đó, chính y còn tính toán nhờ vào tên ngốc mỹ nam tử kia mà thu về không ít bạc. Ai có thể nghĩ đến kết quả là chính y lại vì hắn mà bán mình…lẽ nào như thế gọi là yêu? Yêu, ngay cả bản thân rơi vào tay giặc cũng không màng?

Cây lược gỗ trên tóc đen mềm mại đưa đi đưa lại, một nhúm tóc bị xả đoạn theo gió rơi tán loạn trên mặt đất lạnh như băng, dây dưa thành một đoàn…

Là khi nào thì bắt đầu? Bạch công tử xinh đẹp, Bạch công tử ngốc nghếch, Bạch công tử thuần khiết lại hấp dẫn chính mình như vậy? Vì cái gì… Chính mình còn chưa nói cho hắn một chữ yêu, nhưng hắn lại có thể không oán không hận cùng mình trả giá? Có phải hay không… chính mình vì mảnh chân tình không cần hồi đáp ấy mà rung động…? Có phải hay không chính hai tiếng “ân công” phiền nhiễu kia khiến người ta mềm lòng? Có phải hay không ánh mắt tĩnh lặng kia đã chinh phục chính mình? Có phải hay không kiếp này đã định gặp là phải yêu hắn? Có phải hay không…

Thuận tay đem mái tóc dài vấn ở sau đầu, Từ Phiêu Nhiên cúi xuống nhìn vào trong chậu nước trong như kính, lại kinh ngạc khi thấy mi tâm mình không hề hiện lên một chút hối hận nào. Trong chậu nước phản chiếu lại hình ảnh một người trên môi nở một nụ cười yếu ớt nhưng vô cùng bình thản, con ngươi đầy vẻ ôn nhu dịu dàng……

Nguyên lai! Chính mình đúng là cam tâm tình nguyện…

Phủi phủi bụi bám trên ống tay áo, Từ Phiêu Nhiên đảo mắt qua đám ngục tốt đang chờ đợi ở phía sau, thản nhiên phân phó:

“Làm phiền các vị dẫn đường .”

Từ Phiêu Nhiên chỉ hơi sửa soạn một chút liền hiển lộ ra vẻ tuấn tú phấn chấn, đám ngục tốt hồi lâu không nói gì, lặng lẽ đem gông xiềng cài trên người y, dẫn y chậm rãi đi đến pháp trường. Thật sự là đáng tiếc … một mỹ nam tử như vậy, không biết có bao nhiêu nữ nhân vì y mà phải tang lệ …

Từ Phiêu Nhiên lẳng lặng tiêu sái, nụ cười trên khóe miệng càng ngày càng khắc sâu. Quả thật, bị tướng quân vu oan mà chết, là điểm rất oan uổng, nhưng trong cõi nhân sinh gió thoảng mây bay này, ông trời lại cho y gặp được Bạch công tử… yêu để rồi được yêu… trăm năm đời người… y còn có gì để tiếc nuối ? Mà lần này đoản mệnh, cũng tính là do Bạch công tử sơ ý gây ra…

Nhưng nếu trong suốt cuộc đời này mà không có hắn xuất hiện…

Y có sống đến trăm năm cũng đâu có ý nghĩa gì? ! !

Nếu là vận mệnh đã định bọn họ phải gặp nhau, nếu là vận mệnh đã định phẩm hương công tử hôm nay phải chết… Từ Phiêu Nhiên hắn chấp nhận ! Năm đó, phẩm hương công tử có thể nói một người đứng giữa rừng hoa, nhưng nhiều mỹ nhân như vậy vây quanh, lại không ai có thể lấp đầy khoảng trống trong tâm y! Năm đó Tiêu Tương cũng từng cười nhạo, nói y phải chờ, chờ một người gắn với sinh mệnh y thật sự xuất hiện…

Sau đó… Bạch công tử xuất hiện, từng chút từng chút một dung nhập cuộc sống của y, cho đến lúc y phát hiện thì đã không thể sống thiếu hắn nữa rồi !

Nói kỳ thật cũng là buồn cười, nguyên lai… y có được mọi thứ từ hai bàn tay trắng, bây giờ lại mang hai bàn tay trắng đến bên kia thế giới… bắt đầu một kiếp khác mà thôi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.