Bạch Công Tử

Chương 4



Mãi cho đến đi vào sau nhã các của Từ Phiêu Nhiên, Bạch công tử mới ý thức được phải phát sinh chuyện gì ! Run rẩy chỉ tay vào cái giường duy nhất trong phòng, Bạch công tử tận lực giữ bình tĩnh hỏi: “Chúng ta liền ngủ ở kia?”

“Không phải chúng ta.” Từ Phiêu Nhiên cười lạnh chọn mi phủ định: “Đúng vậy, chỉ có ta. Ngươi ngủ trên mặt đất!”

“Nga…” Thở ra một hơi, Bạch công tử trong lòng cảm thấy thật may mắn! Phải biết rằng xà là động vật máu lạnh, nếu cùng đụng chạm da thịt, hoặc là đồng giường mà ngủ, nhiệt độ cơ thể quá thấp chắn chắn không bao lâu sẽ bị phát hiện, đến lúc đó ai còn tin tưởng hắn là người a! Nói không chừng phỏng theo tính cách Từ Phiêu Nhiên, còn có thể đem hắn cho vào ***g sắt đem ra trưng bày cho người ta đến xem mà thu ngân phiếu!

“Ngươi dường như rất không muốn cùng ta đồng giường?” Từ Phiêu Nhiên tà mị liếc mắt nhìn Bạch công tử một cái, động tác khoa trương quá mức của hắn làm cho y có hứng thú truy vấn. Bạch công tử không nghĩ được nhiều như vậy thật tự nhiên trả lời: “Đúng vậy a!”

Không hờn giận nhăn lại tuấn mi, Từ Phiêu Nhiên trong lòng âm thầm tính toán, trầm mặc trong chốc lát. Đang lúc Bạch công tử còn hoan hỉ nghĩ tránh được một kiếp, vui vẻ nằm trên mặt đất chuẩn bị đi vào giấc ngủ thì bị Từ Phiêu Nhiên lạnh lùng đá cho một cái!”Ngươi đi lên đây cùng ta ngủ.”

“Cái, cái gì? !” Kinh ngạc lặp lại lời nói của y, Bạch công tử tâm tình trong nháy mắt té xuống vực… thảm a … Hiện tại làm sao bây giờ? ! Một lòng một dạ nghĩ nên cự tuyệt, Bạch công tử mồm miệng không rõ giải thích : “Ta quen ngủ một mình ! Hai người ngủ rất không quen… hơn nữa… tóm lại… dù sao… Ta cũng không nên cùng ngươi ngủ!”

“Ngươi lên đây cho ta, nếu ngươi còn muốn ngủ ở dưới…” Trừng mắt uy hiếp, Từ Phiêu Nhiên ở trong lòng tính toán, nếu không sớm tập cho hắn thói quen ngủ cùng người khác, sau này làm sao kêu hắn đi tiếp khách được? ! Y không thể để chiêu bài của mình thất bại được!

“Ta… Ta…” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm khắc của Từ Phiêu Nhiên, Bạch công tử đáng thương cảm thấy vô hạn ủy khuất, hắn lồm cồm bò lên giường, tận lực kiếm một cái góc nhỏ, co người lại…

“Ta khi dễ ngươi sao? Cuộn tròn như vậy làm sao ngủ? Như vậy sẽ không thoải mái .” Từ Phiêu Nhiên hảo tâm lên tiếng khuyên nhủ, kì thực là do không quen nhìn Bạch công tử tư thế ngủ không được tự nhiên. Bạch công tử bày ra một bộ dạng đau khổ như tên câm ăn phải hoàng liên. Cũng không phải là lỗi của hắn, xà đều là ngủ như vậy không phải sao? ! Nhưng trong đầu ý niệm sợ bị đuổi đi vẫn đang chiếm thượng phong, Bạch công tử chậm rãi giãn khai thân mình. Bị bộ dáng thật cẩn cẩn dực dực của hắn làm cho tức cười, Từ Phiêu Nhiên cố nhịn giả vờ ho khan vài tiếng, cởi ngoại bào, y cũng đến nằm xuống.

“Ngươi trốn cái gì? !” Bạch công tử theo bản năng lùi lại làm Từ Phiêu Nhiên cảm thấy bị xúc phạm, câu hỏi không khỏi mang theo ngữ khí lạnh hơn.

“Ta… Ta sợ…” Sợ ngươi sẽ bị nhiệt độ cơ thể của ta dọa đến, càng sợ sẽ bị ngươi phát hiện ta là xà!

“Ngươi sợ? ! Kia tương lai làm sao bây giờ? !” Không chút nghĩ ngợi, Từ Phiêu Nhiên bắt đầu suy tính cho tên mỹ công tử này !

“Còn có tương lai!” Hét lên một tiếng, Bạch công tử bất chấp nhảy xuống khỏi giường, thối lui vài bước, trừng to mắt sợ hãi nhìn Từ Phiêu Nhiên càng ngày càng âm trầm sắc mặt… Ảo não bước chậm xuống giường phủ thêm ngoại bào, Từ Phiêu Nhiên một bước lại một bước tới gần Bạch công tử không thể lui được nữa, trước khi hắn kịp làm ra phản ứng gì, đã ôm đồm chế trụ cổ tay thon gầy của hắn!

“A!” Quá sợ hãi giẫy dụa, Bạch công tử vẻ mặt phủ một tầng bụi bi thương vạn năm, nhưng Từ Phiêu Nhiên lại không chấp nhặt nhún vai cười nói: “Thân mình của ngươi hảo lãnh a, lúc ngươi ôm ta, ta đã thấy kỳ quái …”

“Ngươi đã biết ? !” Còn có thể bình tĩnh như vậy? ! Tuyệt xử phùng sinh Bạch công tử mừng đến mức xém hú lên một tiếng, trong mắt lại dấy lên hy vọng!

“Vô nghĩa.” Từ Phiêu Nhiên bật cười lắc đầu, lôi kéo Bạch công tử trở lên giường: “Không có gì… Nhiệt độ cơ thể ngươi có thấp một chút cũng không sao, dù sao tương lai cũng rất nhanh biến nhiệt …” Trong lời nói như có gì đó ám chỉ, nhưng Từ Phiêu Nhiên không nói thêm gì nữa, bình yên đi vào giấc ngủ, bỏ lại Bạch công tử làm thế nào cũng ngủ không được. Hắn nhìn lên ánh trăng bên ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thở dài…

Rất nhanh sinh nhiệt? Vì cái gì mà? Còn có… Cái hắn gọi là tương lai rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai —- nhân loại thực không phải phức tạp bình thường  …! Sinh ra nhiệt? ! Đừng nói là hắn lại muốn đem ta chử lên ăn đi? !

Trong lòng đột nhiên nảy sinh ý thức nguy hiểm, Bạch công tử hoảng sợ nhìn lướt qua Từ phiêu nhiên bên cạnh ngủ an ổn, hơi thở rất khẽ, hắn cứ như vậy run rẩy tưởng tượng ra vận mệnh phía trước, một đêm mất ngủ…

Kỳ thật Từ Phiêu Nhiên cũng ngủ không được, bao nhiêu năm rồi, trên giường y chưa từng có một người nào khác! Tình huống dở khóc dở cười này làm cho y không thể nào chợp mắt, kỳ thực cũng là do y tự chuốc lấy. Từ những cử động rất nhỏ kia, y biết, tiểu mỹ nhân bên cạnh cũng không buồn ngủ, nhưng mà nghĩ đến kế hoạch của chính mình, y thật sự không muốn mở mắt cùng hắn nói thêm câu nào!

Chính mình là người làm ăn, loại thương hại không tất yếu này chỉ có thể làm hỏng sự mà thôi…

Nhưng… Nghĩ đến Bạch công tử đơn thuần tinh khiết, Từ Phiêu Nhiên trong lòng hạ một quyết định chính y cũng cảm thấy quỷ dị… Vẫn là chậm một thời gian nữa đi… Từ từ để cho hắn tiếp khách không hay hơn sao? Đem hắn dạy cho thông hiểu một chút… Như vậy bạc cũng kiếm được càng nhiều không phải sao? Vẫn là nói… Con người căn bản không bao giờ biết thỏa mãn? …

Mãi mê suy nghĩ, sao mai đã mọc lên ở phương đông…

***

Từ sau khi ngồi dậy, Bạch công tử vẫn mờ mịt nhìn Từ Phiêu Nhiên mặc quần áo, sửa soạn đâu vào đấy, nửa điểm biểu tình cũng không lộ ra mặt, làm cho hắn đoán không được giây tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, mà đối với tương lai không biết này làm cho hắn sợ hãi…

“Đứng lên.” Đối với tên ngốc ngồi ở bên cạnh dùng ánh mắt hỏa lạt lạt nhìn chăm chú mình rất lâu, khẩu khí của Từ Phiêu Nhiên đã được coi là tận lực hiền lành ! Ai ngờ Bạch không tử chẳng những không cảm kích mà còn hết sức hoảng sợ, rụt rè dựa vào góc tường đứng dậy. Cái loại bộ dáng này, trong mắt Từ Phiêu Nhiên, muốn bao nhiêu khó chịu có bấy nhiêu! Nhưng mà, ở trong lòng luôn nhắc nhở chính mình không nên cùng hắn không chấp nhặt, Từ Phiêu Nhiên vẫn là bày ra phong thái hào phóng nhu nhu giọng: “Mau một chút, ăn cơm xong chúng ta còn có việc phải đi.”

“Ta, chúng ta? !” Tuy rằng rất muốn đi theo bên người Từ Phiêu Nhiên, sớm ngày hoàn thành báo ân nghiệp lớn, khả tối hôm qua sau khi nghe được hình như là phải đem mình đôn lên, hắn làm sao có thể an tâm cho được? ! Gặp đối phương không kiên nhẫn bước lại sắp túm lấy mình, Bạch công tử nhắm tịt hai mắt, bằng mọi giá kêu gào: “Ta tuy rằng có nói việc gì cũng sẽ làm! Nhưng xin ngươi ngàn vạn lần đừng ăn ta! Ta, ta không thể ăn !”

“Ăn?” Vì lời nói của hắn mà cánh tay vừa vươn ra một nửa phải dừng lại ở không trung, Từ Phiêu Nhiên ngây người, một lát sau, đem ý tứ của Bạch công tử bẻ cong! Khinh thường cười nhạo, Từ Phiêu Nhiên lạnh lạnh trả lời: “Ngươi cũng quá khinh thường phẩm hương công tử ta! Nguyên tắc của ta là không động vào thương phẩm của chính mình, ngươi có thể yên tâm!” Ăn luôn hắn? Nếu là nữ nhân cũng không nói, Từ Phiêu Nhiên y cả đời cũng sẽ không đối nam nhân khởi cái loại “vọng tưởng” này! Cho dù đối phương xinh đẹp giống như tên ngốc tử kia…

Ngoài cửa sổ…

“…” Nhẫn cười nhẫn đến thắt ruột, Tiêu Tương thật không ngờ chính mình nhất thời sinh tà tâm chạy tới nghe lén, liền thu hoạch được sự việc khá như vậy, rón ra rón rén quay trở về, trên đường còn tự nói : “Phẩm hương công tử cũng có hôm nay a! Ha ha ha ha ~~~ bình xuân dược lần kia không biết cất ở đâu? Phải nhanh tìm ra mới được! …”

“Thật sự không ăn ta?” Một đường đi theo Từ Phiêu Nhiên thượng phố, Bạch công tử bước ba bước hỏi một lần, năm bước xác nhận một cái. Bị hắn làm phiền như vậy Từ Phiêu Nhiên một bên hối hận dẫn hắn đi theo, một bên kiên nhẫn cho hắn đáp án. Rốt cục nhìn đến sòng bạc nơi góc đường, y thở dài như người vừa trút được gánh nặng, quay đầu lại liếc nhìn Bạch công tử một cái ý bảo bước nhanh đến!

“Nơi đó không phải sòng bạc sao?” Theo sát phía sau, Bạch công tử đối nơi này vẫn là có điểm mâu thuẫn, không phải có câu cách ngôn kêu “Lâu đổ thần tiên thâu” sao? Cỡ trình độ tiểu xà tiên hắn có phải vào trong này lát sau tiền vốn cũng không còn? !

“Đúng vậy, bất quá đó là sản nghiệp của ta.” Ngắn gọn giải thích hai câu, Từ Phiêu Nhiên không để ý tới hắn nữa, nâng bước tiến vào sòng bạc. Sớm có mấy tiểu nhị nhanh mắt trông thấy, không đợi y an vị liền chạy đến, ở bên tai Từ Phiêu Nhiên nhỏ giọng báo cáo: “Chủ nhân, chính là tên tú tài mặc y phục huyền sắc kia, nửa tháng nay mỗi ngày đều đến, mỗi lần chỉ thắng không thua, chỉ kiếm đủ một ngàn hai lại lập tức thu tay lại! Người xem làm sao bây giờ? ! Nên hay không dạy dỗ một chút…”

“Chúng ta là làm sinh ý chân chính ! Ta phẩm hương công tử còn muốn lưu lại mặt mũi ở Tô Hàng này!” Tự cho là mình thông minh Từ Phiêu Nhiên liếc thủ hạ một cái, mở ra chiêu bài thương nhân chân chính, lại bày ra khuôn mặt tươi cười, hướng vị tú tài anh tuấn nhưng lại lộ ra tà khí kia đi đến. Đối phương một chút cũng không nhìn đến y, vẫn như cũ chuyên chú vào ván bài trước mắt. Xấu hổ giật giật khóe miệng, Từ Phiêu Nhiên cung tay nói: “Vị nhân huynh này thỉnh .”

“Đừng nháo! Không thấy là ta đang vội vàng hay sao? !” Đã như vậy, Từ Phiêu Nhiên liền đi thẳng vào vấn đề: “Vị huynh đài này hảo thân thủ, tiểu *** không bì được, nhân huynh nếu muốn bạc, có thể cùng thương lượng…”

“Ta muốn bạc để làm chi? Mang ở trên người còn ngại nặng mà!” Rốt cục, gã tú tài anh tuấn kia xoay người lại, hé mắt nhìn thấy Từ Phiêu Nhiên, liền không có hảo ý đánh giá: “Ta chỉ là nghe nói chủ nhân cái sòng bạc này là phẩm hương công tử lừng danh, nên cố ý tới nơi này, chính là chờ ngươi xuất hiện!” Nói xong, bắt đầu không an phận động tay động chân: “Quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự là tuấn tú a! Ngay cả danh kỹ đều so không bằng!”

“Ngươi có ý tứ gì? !” Tức giận gạt tay hắn ra, Từ Phiêu Nhiên gặp qua không ít kẻ đến gây sự, nhưng một kẻ ngang nhiên đối chính mình sinh ra hứng thú vẫn là lần đầu! Đối phương tựa hồ thực sự vui vẻ, đối với loại phản kháng này coi như không đáng kể. Mặc cho Từ Phiêu Nhiên giãy dụa, ôm đồm chế trụ tay y, kề sát y cợt nhã: “Ngươi không nghĩ nháo cho to chuyện, liền theo ta lại đây…”

“…” Đứng ở cách đó không xa Bạch công tử nhìn thấy hết thảy, cảm thấy được có chỗ nào không thích hợp, chính là hắn lại thật sự không nghĩ ra được! Chỉ thấy Từ Phiêu Nhiên bị kéo vào một gian nhã các, hắn nghĩ muốn cùng đi, bọn tiểu nhị lại không hiểu chuyện ngăn cản hắn! Đứng ở tại chỗ, Bạch công tử vắt hết óc theo trong trí nhớ muốn như moi ra một thứ trọng yếu…

“Ngươi rốt cuộc có mục đích gì? !” Vào phòng, Từ Phiêu Nhiên cuối cùng nhịn không được quát.

“Ta thích thu thập mỹ nam tử… Nhất là giống như ngươi, có điểm quyền thế lại ra vẻ chủ nhân…” Từ Phiêu Nhiên nghe vậy liền biến sắc. Tú tài tà mị cười, gắt gao quấn lấy, đôi tay giống như có ý thức, bắt đầu hướng trong quần áo tham tiến…

“Ngươi… Ngươi…” Tức giận đến ngay cả lời mắng cũng không nói lên được, Từ Phiêu Nhiên sắc mặt trắng bệch nghĩ muốn phản kháng, dùng một chút lực lại phát hiện chính mình căn bản không phải là đối thủ của hắn!

“Dừng tay! ! !” Ở thời khắc chỉ mành treo chuông, Bạch công tử rốt cục nghĩ thông suốt ! Hướng về phía trước phá bỏ sự can ngăn của bọn tiểu nhị, hắn một cước đá văng cánh cửa, trong phòng một cảnh xuân sắc làm hắn nổi lên oán giận! Chỉ tay vào cái tên thiết hương tú tài kia, Bạch công tử trừng lớn con ngươi sáng ngời, hạ giọng quở trách: “Buông ân công ra! Tên tử hồ ly này! ! !”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.