Từ Phiêu Nhiên thử giãy dụa một chút, nhưng ngay sau đó phát hiện ra chỉ có thể làm cho dây trói trên người trở nên thít chặt hơn, y ảo não quay về tại chỗ. Chỉ có thể trách mình bị lửa giận làm mờ đi lý trí. Lúc vừa bước ra nhìn thấy bọn giáo đầu đang khi dễ các cô nương, nhất thời nộ khí xung thiên, ngốc đến nỗi cùng bọn họ nổi lên xung đột, làm trò trước mặt tất cả khách nhân, bất quá…
“Các ngươi giữa thanh thiên bạch nhật đem ta bắt đi, cũng quá coi thường vương pháp đi!”
“Hừ!” Dường như tên lỗ giáo đầu cũng không thật vừa lòng với quyết định vừa rồi của mình, hắn hung hăng trừng mắt nhìn Từ Phiêu Nhiên một cái, không nói gì. Lúc sau, có một tên thuộc hạ vừa chạy từ ngoài vào, nghe hắn báo cáo xong, bầu không khí khó xử trong sơn động cũng nhanh chóng tiêu thất: “ Lão đại! Chúng ta đã xem qua! Không có ai theo tới! Sơn động này thực bí mật, phỏng chừng không có trở ngại gì!”.
“Ân…” Tên giáo đầu gật đầu hài lòng, nhìn vẻ mặt hờ hững của Từ Phiêu Nhiên mà nở ra một nụ cười *** đãng: “Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không giết ngươi, như vậy rất phiền toái. Chúng ta chẳng qua là muốn cho ngươi nếm thử vài điểm giáo huấn, để ngươi biết rằng chọc vào chúng ta thì không thể sống khá giả được!”
“Nga? Ngươi cho rằng nếu ta trở về với đầy vết thương trên người, ta hội không đi tố giác các ngươi hay sao?!!”
“Đúng vậy a…Nhưng mà, một phẩm hương công tử đỉnh đỉnh đại danh, bị nam nhân cấp cưỡng gian, chỉ sợ mặt mũi để trở về còn không có nói chi đến việc tiết lộ ra đi!” Từ Phiêu Nhiên nghe xong liền trở nên tái nhợt, mặt cắt không còn chút máu. Tên lỗ giáo đầu tà tà cười, mang vẻ mặt của một tên tiểu nhân đắc chí, hắn thân thủ túm lấy Từ Phiêu Nhiên. Từ Phiêu Nhiên vừa thẹn vừa giận, tuyệt vọng cùng khinh bỉ, y trợn mắt cắn mạnh một hơi vào mu bàn tay của tên lỗ giáo đầu, khiến hắn oai oái kêu đau.
“Đã thế này còn dám cắn người! Cho ngươi nếm chút lợi hại. Xem ngươi còn ngông cuồng nổi nữa hay không. Các huynh đệ, ngăn hắn lại!”
Từ Phiêu Nhiên trừng mắt tỏ vẻ thấy chết không sờn, nhưng kỳ thực lại không ngừng run rẩy. Tên lỗ giáo đầu nghiến răng hạ mệnh lệnh, giây tiếp theo, Từ Phiêu Nhiên đã vô lực bị một đám thô lỗ ấn ngã xuống đất.Y tuyệt vọng nhìn tên nam nhân kia từng bước từng bước đến gần, trong lòng chợt hiện lên một ý nghĩ, tự mình làm tự mình chịu. Xứng đáng. Ngay cả mình còn cảm thấy chán ghét bản thân…sẽ không có ai đến cứu…bởi vì…ai mà tin được một phẩm hương công tử ngày thường hung hăng vênh váo cũng có lúc phải cầu xin người khác cứu giúp. Chính y còn không thể tưởng tượng ra. Đây là báo ứng sao? Là do y đã hại thiếu niên xinh đẹp kia sao…là do y đã làm vẩy đục sự ngây thơ của hắn? Thiên a! Mọi người đều nói ngươi đối xử thiên vị Từ Phiêu Nhiên ta…còn nói vì cái gì mà ngươi luôn trừng phạt nghiêm khắc bất luận kẻ nào nhưng với ta lại không có lấy nửa điểm thống khổ!”
Bên tai truyền đến âm thanh y phục bị xé rách rất rõ ràng, y còn cố sức giãy dụa, ngay lập tức không biết bị kẻ nào thôi một quyền vào bụng, đau đến mắt nổ đầy sao…Từ Phiêu Nhiên nhắm hai mắt lại…
“ Buông, ân, công,của, ta, ra!!” Bạch công tử thét chói tai, âm thanh đập vào vách sơn động, hồi âm kịch liệt, vang tận mây xanh. Mọi người đều bị tiếng quát của hắn mà động tác ngừng lại giữa không trung, nhất tề quay đầu lại, liền bắt gặp Bạch công tử hạnh mâu mở lớn trừng trừng, toàn thân như bị lửa giận thiêu đốt. Không biết là kẻ nào dẫn đầu, ngay sau đó bọn chúng liền cười rộ lên: “ Ta còn tưởng là cái gì? Hóa ra chỉ là một tiểu mỹ nhân trói gà không chặt!!! Ha ha ha ~~ đừng nóng vội a ~~~ chờ bọn ta hưởng thụ lão bản của ngươi xong sẽ hảo hảo yêu thương ngươi!”
Bạch công tử đem lời trêu chọc khiêu khích của bọn chúng từ tai này ném sang tai kia, ánh mắt theo vào sơn động liền dừng lại trên người Từ Phiêu Nhiên. Mà y lúc này đã mất đi ý thức! Là phẫn nộ? Hay là hối hận? Chỉ biết thứ cảm giác này làm ***g ngực muốn nổ tung …Có phải hay không loại dục vọng này có tên là “sát sinh”? Nhiều năm tu hành như vậy chẳng lẽ còn chưa mất đi thú tính? Ma khí ngàn năm qua chẳng lẽ nháy mắt sống lại? Có phải hay không hắn chưa thể vượt qua nhân quả? Có phải hay không chưa ngộ quá trần niệm? Hắn thực sự là muốn tự tay đâm chết cái bọn tổn thương đến ân công a. Cho dù có vì vậy mà bị trời trừng phạt cũng không thấy hối tiếc!
“!” Đột nhiên ý thức được suy nghĩ của mình đáng sợ đến chừng nào, Bạch công tử đem tất cả phẫn nộ tích tụ, nện một cước kinh thiên động địa, đến cả thổ địa dưới chân cũng bị hắn dọa cho mất vía!! Hắn vốn chỉ tính toán mượn một cước này thể hiện chút uy lực, có thể làm cho kẻ địch khiếp sợ mà không hao binh tổn huyết. Nhưng đột nhiên dưới chân truyền đến một chuỗi âm thanh địa mạch nứt vỡ cuồn cuộn. Không đợi hắn kịp phản ứng, theo tiếng nổ khai thiên lập địa, một dòng chất lỏng đen tuyền từ chỗ đất bị hắn giẫm không ngừng phun trào. Dòng chất lỏng đen sền sệt nhớp nhúa mang theo mùi khó chịu nhanh chóng lan ra toàn bộ sơn động !!!.
“Hắc thủy tràn đến đây rồi! Quái, quái vật a! !” Bọn giáo đầu thét chói tai, sau một hồi hỗn loạn điên cuồng, thì chạy bán sống bán chết ra khỏi sơn động. Đương nhiên, bên ngoài có hồ ly đang chờ bọn họ.
Bạch công tử cũng cảm thấy thực kỳ quái, vì cái gì hắn lại tạo ra cái thứ quỷ này? Hắc thủy kia ngay cả thấy hắn cũng chưa thấy lần nào.
Bạch công tử đau khổ khẽ động khóe miệng, đi về hướng ngược lại, cúi xuống ôm lấy Từ Phiêu Nhiên, thái độ ôn nhu đến cực điểm: “Ân công…kỳ quái…ta đã đem yêu khí thu lại, tại sao vẫn bị bọn họ phát hiện là yêu quái?” Dĩ nhiên là Từ Phiêu Nhiên không thể trả lời hắn, nhưng có lẽ là cảm thấy an tâm trước nay chưa từng có, y thở ra một hơi, mở to mắt…’
“Ân, ân công! Ngươi tỉnh rồi! ! !” Thấy Từ Phiêu Nhiên mở mắt ra, Bạch công tử mừng rỡ hét lên, phiền não trước đó nhanh chóng vứt lên chín tầng mây, cũng vì thế mà hắn không hề để ý cục đá dưới chân, liền như vậy ôm Từ Phiêu Nhiên ngã nhào trên mặt đất.
Bạch công tử vội vã đứng lên, cho dù mình có ngã đến thất điên bát đảo cũng mặc kệ, tối quan tâm chính là: “Ân công! Thực xin lỗi! Tiểu Bạch hảo bổn! Ngươi ngã có đau không? !”
“…” Mở to mắt, Từ Phiêu Nhiên không nói gì, nhìn chằm chằm Bạch công tử, con ngươi ngũ vị tạp trần, có cảm động nói không nên lời… Cũng có mỏi mệt nói không nên lời…
Từ Phiêu Nhiên dùng nắm chặt cánh tay Bạch công tử kéo lại gần mình, dị thường trang trọng hỏi: “Ngươi… Vì cái gì phải tới cứu ta…”
“Ta đương nhiên phải tới cứu ngươi a! Ân công! Nào có vì cái gì! ! !”
“Không phải đơn giản như vậy! Lý do! Cho ta một cái lý do!” Bị ánh mắt sáng ngời của Từ Phiêu Nhiên dồn ép, Bạch công tử không có biện pháp, không thể không vận dụng đại não đang có xu thế thoái hóa, chậm rãi trả lời: “Lý do… Ách… Đại khái là bởi vì ..vì… ân công ngươi đối với ta là ..là tối trọng yếu đi!” Là điểm quyết định ta có thành tiên được hay không a!
“Thật sự?” Vừa mong mỏi được thừa nhận vừa sợ hy vọng bị cự tuyệt, Từ Phiêu Nhiên phức tạp truy vấn, tựa hồ đem tất cả tiền đặt cược đều đặt ở trong câu trả lời của Bạch công tử ! Y có thể tin sao? Lần này… Y có thể tin sao? ! !
“Đương nhiên rồi!” Bạch công tử mãnh lực gật đầu. Nhìn nụ cười tươi đầy an tâm của Từ Phiêu nhiên, trong một khắc, nguyện vọng thành tiên trở nên phai nhạt… so với nụ cười của Từ Phiêu Nhiên, bất cứ chuyện gì cũng không còn trọng yếu.
“… Phải không?” Mỏi mệt nhắm mắt lại, trong lòng nổi lên cảm giác vô lực: “Vậy ngươi đi… Trước hết là ngươi đi…”
“Ân công?” Phát hiện Từ Phiêu Nhiên đã ngủ từ lúc nào, Bạch công tử thở dài, ôm hắn chậm rãi chạy vào thành.
Nhân loại thật đúng là… Nói những chuyện mà người khác cảm thấy khó hiểu mới tính là cao thâm sao? !
Bất quá… Nhìn vẻ mặt an ổn của Từ Phiêu Nhiên, Bạch công tử không biết có nên dùng từ ‘hạnh phúc’ để tạm thời hình dung hay không. Hắn chỉ cười yếu ớt, đột nhiên cảm thấy, ngày mình thành tiên rốt cục không còn xa…
***
Sự kiện kia qua đi, Bạch công tử bỗng nhiên được hưởng thụ một chuỗi ngày thanh bình. Kỳ thật cũng rất đơn giản, bình thường Tiêu Tương thích lấy khi dễ hắn làm thú vui, hiện tại vừa thấy hắn liền thần tình áy náy, bưng trà đưa nước, chột dạ nói không nên lời. Mà Từ Phiêu Nhiên lại không hề đề cập tới chuyện ‘mây mưa’ lần trước. Bằng trực giác, Bạch công tử phát hiện Từ Phiêu Nhiên đối với mình cảm thấy xấu hổ, không giống trước kia, y đối với hắn rất tốt. Chẳng những không bảo hắn đi ra ngoài mà còn cùng hắn ngủ. Chìm đắm trong sự yên ổn nơi đây, Bạch công tử không còn quan tâm đến thời gian dần trôi. Thậm chí… có lúc dựa vào ***g ngực ấm áp của Từ Phiêu Nhiên, hắn bỗng nghĩ nếu có thể mãi như vậy, có thành tiên hay không cũng không quan trọng!
Cũng vì mớ tâm tình này, hắn hoàn toàn không có chú ý tới… tiết đoan ngọ đã đến…
Khó được tâm tình thư sướng, Từ Phiêu Nhiên sau khi gặp qua vài phú thương lo liệu việc thương thuyền, liền nghĩ đến Bạch công tử từ lúc sáng sớm ở liền trong phòng, một chút tinh thần cũng không có, mi tâm hơi nhíu, trong lòng nổi lên một trận thương tiếc…
Chợt nhìn đến một tấm biển chữ vàng của một tửu ***, bên trong lão bản đang bày mấy vò rượu hùng hoàng, Từ Phiêu Nhiên suy tư một lát, rồi nhấc chân bước vào. Có lẽ… y đã thay đổi…phẩm hương công tử trước kia… sẽ không bao giờ vì người khác mà dừng chân…
“Tiểu Bạch, ta đã trở về”. Đẩy cánh cửa nhã các, Từ Phiêu Nhiên mang theo rượu hùng hoàng, cao giọng gọi. Từ lúc nghe thấy tiếng bước chân y, Bạch công tử đã đứng lên, vẻ mặt hưng phấn bò xuống giường bước vài bước, nhưng dưới chân không xong, té xuống đất.
“Tiểu Bạch!” Từ Phiêu Nhiên không chút nghĩ ngợi xông lên trước đỡ lấy hắn, lo lắng toàn bộ hiện lên con ngươi thâm toại: “ Ngươi hôm nay là làm sao vậy? Từ lúc sáng bộ dáng đã hư nhuyễn. Có phải hay không… tối hôm qua ta có hơi quá mức…”
“ Không phải đâu” Bạch công tử thẹn đỏ mặt, nhu thuận cúi đầu, cuộn mình tiến vào trong lòng Từ Phiêu Nhiên cọ qua cọ lại: “Ân công …ngươi không cần phí công vì ta…”
Từ Phiêu Nhiên bất an thở dài, từ sáng y đã muốn tìm đại phu, nhưng bạch công tử sống chết không chịu, y hiện tại cũng không có biện pháp, tạm thời chỉ có thể xem tình huống thế nào thì tính thế ấy…chỉ mong…không phải là bệnh gì quái lạ…Chỉ nghĩ đến có thể mất đi Bạch công tử, trong lòng Từ Phiêu Nhiên bỗng thấy căng thẳng vô cớ.
“Ân công?” Phát hiện Từ Phiêu Nhiên đang trầm mặc, Bạch công tử ngẩng lên, tò mò nhìn bầu rượu trong tay y, cảm thấy hứng thú hỏi: “Cái kia là cái gì a?”
“Là rượu… Rượu hùng hoàng, tiết đoan ngọ nhất định phải uống cái này.”
Bạch công tử con ngươi toả sáng, phấn khởi chụp lấy vò rượu, uống liền một ngụm lớn! ! !
“Đừng uống nhanh như vậy… Ta sẽ không giành với ngươi…” Từ Phiêu Nhiên vốn định trêu đùa hắn, đột nhiên phát hiện sắc mặt Bạch công tử trở nên trắng bệch, hoảng sợ kêu to: “Làm sao vậy? ! Ngươi không được làm ta sợ a! Tiểu Bạch! Ngươi làm sao vậy!”
“…” Bạch công tử thống khổ nói không ra lời, cảm giác toàn bộ thân thể như bị ngọn lửa đốt cháy, ở trên giường quay cuồng giãy giụa! Thấy thế, Từ Phiêu Nhiên rốt cuộc chờ không nổi nữa, rống lên một tiếng: “Ta đi tìm đại phu!” Liền hướng ra cửa!
Mà trong phòng Bạch công tử không thể chống lại đau nhức trong cơ thể, dần dần mất đi sức lực…
“Ngu ngốc! Ngươi là xà a! Thế mà trong Chính Dương lễ uống rượu hùng hoàng? ! !” Âm thanh hồ ly đột nhiên vang lên từ không trung, mang theo vài phần ảo não cùng bất đắc dĩ…
Bạch công tử muốn mở to mắt, nhưng ý thức đã dần dần ly khai hắn.
“Đại phu! Mau một chút”. Từ Phiêu Nhiên chạy về như điên, một cước đá văng cửa phòng, ba bước thành hai bước xông vào trong. Lão đại phu bị hắn lôi như vậy thở hào hển, đã muốn hộc máu. Hồ ly kinh hô một tiếng, xoay người vội vàng biến mất.
“Oa a ! ! ! !” Bị ném về phía giường, lão đại phu nhìn chằm chằm vào trong chăn, sau thảm thiết kêu một tiếng, cướp đường mà chạy. Từ Phiêu Nhiên bị hắn làm cho khiếp sợ bất động một lúc, sau đó vội vàng đi qua vén chăn lên.
Chỉ thấy trên giường là một cự xà cực lớn, cái miệng to hơn cái bát, một đôi con ngươi u ám tản ra lục quang lạnh lùng!!!
Từ Phiêu Nhiên bất động ngay tại chỗ, ngay cả chạy y cũng quên mất, lúc này suy nghĩ duy nhất của y chính là …Bạch công tử đâu?! Còn nữa, từ lúc bước vào chỉ nghe có một tiếng kinh hô ngắn ngủi…chẳng lẽ…Tiểu bạch đã bị cự xà này nuốt mất…
“Không…” Từ Phiêu Nhiên liều mạng lắc đầu không muốn dự cảm xấu, y lui về phía sau liền đụng phải bàn bát tiên trong phòng, vừa cúi đầu, lọt vào trong tầm mắt đúng là tuyết y của Bạch công tử kia! ! ! Dường như đáp án đã được khẳng định, Từ Phiêu Nhiên tuyệt vọng nỉ non : “Tại sao có thể như vậy… Ông trời a… Vì cái gì ta vừa mới bắt đầu biết đến nhân tình…ngươi lại đem hắn cướp đi? ! Chẳng lẽ là… Ta phẩm hương công tử… cả đời cũng không xứng có được… Một cái chân tình sao… … Ông trời a… Vì cái gì… …”
Bạch xà ở trên giường cố gắng lay động cái đầu thật lớn, ý muốn giải thích, nhưng chỉ phát ra âm thanh phun rít!
“Tiểu Bạch… Không… … Không cần ——”Từ Phiêu Nhiên tuyệt vọng đến nổi điên đột nhiên xông lên, dùng sức bật kinh người túm lấy miệng xà vừa ra sức mở vừa loạng choạng rống: “Ngươi đem Tiểu Bạch trả cho ta! Nhổ ra cho ta! Nhổ ra a! Có nghe thấy không! ! !”
Cự xà thống khổ đong đưa cái đầu, cố gắng mở to miệng, cho dù có đau nhức vẫn tùy ý để cho Từ Phiêu Nhiên trút giận! Nhưng bởi vì Từ Phiêu Nhiên thần trí vốn đã mê đảo, làm sao còn biết cẩn thận, một chiếc răng nanh thật lớn cắm vào tay y, độc tố theo miệng vết thương trên cánh tay nháy mắt rót vào trong cơ thể y, Từ Phiêu Nhiên cuối cùng cũng tỉnh táo lại, đối mặt với kết cục sắp đến, y lại cảm thấy thoải mái đến mạc danh kỳ diệu. Quên đi…Tiểu Bạch đã mất… Hắn vì cái gì còn muốn sống? Ông trời sẽ không cho y một người khác để yêu … Cho dù có… Người kia không phải Tiểu Bạch cũng không có ý nghĩa!
Tiểu Bạch… Thực xin lỗi… Ta chưa nói cho ngươi biết tình cảm của ta đối với ngươi… Nhưng ta lập tức đến cùng ngươi… Ta sẽ có thời gian dài, rất dài… Ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết… …
Từ Phiêu Nhiên chậm rãi khép hai mắt, thân hình mềm nhũng, hư thoát ngã xuống!
“…” Đúng lúc Từ Phiêu Nhiên mất đi tri giác, hồ ly hiện thân, vừa kịp nắm lấy khuỷu tay y, đang định đối bạch xà khuyên giải an ủi hai câu, lại kinh dị phát hiện… …