Bạch Đào Nhầm To Rồi

Chương 3: Kẻ Ngốc Gả Cho Bùi Thời Lại Chính Là Mình???



Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Đương nhiên Bạch Đào không chết.

“Trước mắt ngoài có chút trầy xước nhẹ ra, cô còn bị chấn động não nhẹ, tiếp theo sau sẽ làm thêm một vài kiểm tra nữa, các chỉ số còn lại đều bình thường, nếu có chỗ nào khác khó chịu thì cứ nói ra nhé.”

Bác sĩ điều trị chính mặc áo blouse trắng đẩy đẩy kính, khuôn mặt từ ái: “Lần sau ở các ngã tư nên chú ý một chút.” Nói xong, anh ta lại dặn dò cô y tá nhỏ vài câu rồi mới xoay người rời đi.

Lúc này đã là một ngày sau kể từ khi Bạch Đào tỉnh dậy.

Nhưng rõ ràng cô bị tai nạn xe vào năm 2015, vậy mà đợi đến khi Bạch Đào mở mắt ra lần nữa thì đã là năm 2020 rồi.

Bạch Đào biết mình đủ thông minh, cho nên dù trong hoàn cảnh hỗn loạn này, cô cũng vô cùng thận trọng không biểu hiện ý kiến dị nghị gì, sau đó cô dùng một tiếng đồng hồ nhanh chóng nghe ngóng tình huống hiện tại. 

Chắc chắn là cô đã xuyên không rồi.

Một lần tai nạn xe, lại khiến cô trực tiếp xuyên đến năm năm sau!  

Xem ra cô của năm 2015 đã gặp tai nạn xe, mà Bạch Đào của năm 2020 cũng gặp tai nạn xe, thế là hai bản thể ở thời gian và không gian khác nhau liền bị hoán đổi.   

Mọi thứ sau khi tỉnh dậy đã hoàn toàn nghiệm chứng cho suy đoán của Bạch Đào, thậm chí nó còn giống hệt với cảnh xuyên không đến năm năm sau trong truyện tranh của cô!   

Trước đây đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, nào là tác giả trực tiếp xuyên vào cuốn tiểu thuyết mình viết, hoặc là đọc một cuốn tiểu thuyết ngoảnh lại bản thân cũng xuyên không luôn, lúc đó Bạch Đào còn khịt mũi khinh bỉ loại cốt truyện này, bây giờ thật không ngờ nó lại thành sự thật! Cô vẽ một bộ truyện tranh xuyên không đến năm năm sau, sau đó cô vậy mà lại thực sự xuyên không rồi! Còn thật sự là năm năm sau!

*****

Định luật xuyên không đầu tiên, giữ bình tĩnh, thu thập thông tin.   

Định luật xuyên không thứ hai, duy trì ẩn nấp, ngàn lần không được để lộ việc bản thân đã bị hoán đổi, tránh gây ra những rắc rối không đáng có.

Sau khi ý thức được việc mình xuyên không, Bạch Đào bắt đầu tìm kiếm về tình hình hiện tại của mình, thế giới năm năm sau không khác năm năm trước là mấy, một người thông minh như cô hoàn toàn có thể thích ứng tốt mà không có chút sơ hở nào.  

Chỉ là tối qua sau khi Bạch Đào đột nhiên muốn gõ tên mình vào công cụ tìm kiếm, cô đã vô cùng hoảng sợ. 

Cô… cô vậy mà đã kết hôn rồi!!!   

Mình thế mà lại nghĩ không thông như vậy, đi gia nhập hội thanh niên kết hôn sớm???   

Bạch Đào hoàn toàn không thể chấp nhận được, mà đợi đến khi cô tra được đối tượng kết hôn của mình, càng không thể tiếp nhận được. 

Bùi Thời? 

Mình đã kết hôn với Bùi Thời???    

Kẻ ngốc gả cho Bùi Thời lại chính là mình???   

Có phải mình đã bị Bùi Thời uy hiếp cưỡng bức gì không???     

Chỉ là khi Bạch Đào run rẩy gõ từ khoá tên của hai người vào ô tìm kiếm, thứ nhảy ra lần này lại càng khủng khiếp hơn. 

“Bùi Thời, người nắm quyền của Bùi Thị hèn mọn muốn yêu, sau khi bị từ chối 30 lần, cuối cùng cũng ôm được người đẹp về.”  

“Bùi Thời tự tay trồng đào chỉ để lấy được một nụ cười của vợ yêu.”  

“Bùi Thời yêu thầm năm năm, khổ cực theo đuổi nhiều năm, cuối cùng cũng có kết quả.”   

Mặc dù phần lớn tin tức đều ngắn gọn, súc tích nhưng cũng có rất nhiều bài viết rất tường tận chi tiết, gần như có thể mô tả đầy đủ cách mà Bùi Thời theo đuổi cô, nhiều bài còn cho biết đã đích thân phỏng vấn Bạch Đào hoặc là tin tức do bạn thân của cô tiết lộ, Bạch Đào tùy tiện chọn một bài để xem.  

“Theo một người bạn thân bên cạnh Bạch Đào cho biết, ban đầu Bạch Đào vốn không có loại tình cảm đó với Bùi Thời, nhưng cô không dằn lòng được trước sự theo đuổi khổ cực lại không chịu từ bỏ của Bùi Thời, mỗi ngày anh đều viết thư tình cho Bạch Đào, đều đứng đợi Bạch Đào ở ngã tư mà cô phải đi qua, Bạch Đào không để ý đến anh, anh vẫn sẽ đi theo Bạch Đào cho đến khi thấy cô đến nơi an toàn, tóm lại Bạch Đào muốn sao anh sẽ không đưa trăng, cô chỉ tùy tiện nói một câu, Bùi Thời đều sẽ bằng lòng thoả mãn.”  

“Sau đó Bạch Đào rất cảm động, cũng quyết định cho anh một cơ hội, hai người liền ở bên nhau, trong khi hẹn hò cũng không phải không có cãi vã, kết quả có một lần đề cập tới chia tay, mặc dù Bùi Thời không nói gì nhưng đêm hôm đó anh đã cắt cổ tay vì Bạch Đào, nói không có cô bản thân sống không còn ý nghĩ gì nữa, lúc đó bạn bè xung quanh Bạch Đào mới biết Bùi Thời đã yêu Bạch Đào sâu đậm như vậy!”

……

Mặc dù về mặt lý thuyết thì đây cũng là những trải nghiệm mà bản thân cô đích thân trải qua, nhưng với Bạch Đào mới xuyên không đến chưa có tình cảm gì trước đó, đọc những bài này như đang đọc câu chuyện của người khác vậy. 

Trình độ viết văn của người viết bài này không tệ, làm nổi bật được bầu không khí vừa đến độ thích hợp, rõ ràng là một bài báo, nhưng lại thăng trầm, tràn đầy sự đồng cảm, các chi tiết đặc biệt tinh tế, khiến người ta vô thức bị cuốn theo, dao động theo tâm trạng của Bùi Thời, vì tình yêu thầm kín của Bùi Thời mà đau lòng, vì Bùi Thời có thể ôm người đẹp về mà vui vẻ, lại vì Bùi Thời chia tay mà đau đớn.  

Bạch Đào vừa xem, vừa nhịn không được mà rơi nước mắt cho tình yêu đẹp này. 

Không ngờ, thật không ngờ…   

Hóa ra Bùi Thời lại có loại tâm tư đó với mình? Yêu thầm mình năm năm? Vậy chẳng phải ngay từ đầu đã yêu mình không thể thoát ra rồi sao? Kết quả lại cứng đầu không chịu thừa nhận? Đủ thấy lúc đầu khi đối diện với mình anh ta che giấu hết tất cả dưới vẻ mặt lạnh lùng, không biết trong lòng đã căng thẳng kịch liệt đến thế nào! Lúc đó khi mình phớt lờ không quan tâm đến anh ta, chắc hẳn anh ta rất đau khổ đi?   

Bạch Đào càng đọc tin tức, càng cảm thấy mình trước đây quá tồi tệ! Tại sao Bùi Thời đã hèn mọn như vậy rồi, cô còn đối xử vô tâm với anh, cuối cùng còn hại Bùi Thời nghĩ không thông uống rượu đến thủng dạ dày được đưa vào bệnh viện nữa?  

Bùi Thời, anh ta đến cùng đã yêu mình đến mức nào chứ! Vì mình mà chà đạp thân thể như vậy? Ngay cả tôn nghiêm đàn ông cũng không cần nữa, có lúc cãi nhau, vì để được mình tha thứ, thậm chí còn viết bản kiểm điểm, còn quỳ xuống với mình! 

Thử hỏi nếu đây không phải là tình yêu, vậy thì tình yêu là gì?!  

Đêm hôm đó Bạch Đào kiên quyết đọc hết tất cả những bài báo trên mạng, cô cảm động đến rơi nước mắt không ngừng, ai có thể ngờ được, hoá ra bông hoa cao lãnh Bùi Thời đã sớm yêu trộm mình đến điên cuồng! 

Nghĩ đến gia thế, đến khuôn mặt, dáng người, còn có tình yêu sâu sắc của anh dành cho mình, Bạch Đào suy nghĩ một lúc, cảm thấy đã hiểu tại sao mình lại gia nhập đội thanh niên kết hôn sớm mà gả cho đối phương rồi, ai có thể nghĩ tới, cô gả cho Bùi Thời, thực sự chính là gả cho tình yêu nha!  

Haizz, đều đã như thế này rồi, vậy thì cứ đối xử tốt với Bùi Thời, cùng nhau sống thật tốt đi, đừng làm cho người ta lại khóc lại chảy máu nữa, người đàn ông này vì mình cũng quá không dễ dàng rồi…  

Đặc biệt là khuôn mặt đó của Bùi Thời, Bạch Đào cảm thấy, mình vẫn có thể làm được.  

Mà đợi đến khi Bạch Đào cầm điện thoại lên, lần lượt mở từng ứng dụng xã hội một, đơn giản kết nối sắp xếp các mối quan hệ xã hội hiện tại của mình lại xong, khi mở album ảnh ra, đập vào mắt cô lại toàn là ảnh của cô và Bùi Thời ân ái: có ảnh hai người mười ngón tay đan chặt vào nhau, ảnh áp sát mặt vào nhau, còn có ảnh hình bóng cô tựa vào vai Bùi Thời…  

Không kịp đề phòng, cô lại ăn phải một mồm cẩu lương của chính mình.  

Mà mở bản ghi chú ra, Bạch Đào càng ngạc nhiên hơn.  

Nội dung ghi lại bên trong vậy mà đều là cuộc sống ân ái hàng ngày!  

“Than với chồng rằng ngày mưa ở cửa sẽ có vũng nước, kết quả chồng không nói một lời, chỉ cúi xuống bế mình lên đi qua vũng nước.”   

“Bởi vì tối qua tùy tiện nói một câu muốn ăn bánh rán, anh ấy thế mà lại bí mật học rồi sáng dậy sớm làm cho mình ăn.”  

“Chồng hoàn toàn là mẫu người ngoài lạnh trong nóng điển hình, có lúc giả vờ như muốn giữ khoảng cách với mình một mét, nhưng khi ở một mình… người khác có lẽ sẽ không thể tưởng tượng được dáng vẻ đó của anh ấy, mà dáng vẻ này chỉ thuộc về riêng mình.”  

Ngoài cuộc sống đời thường ngọt ngào này ra, còn có một số phong cách vẽ như thế này. 

“Chồng đi công tác một tháng, tiểu biệt thắng tân hôn, tối qua cả đêm không ngủ, lần sau vẫn nên ngủ sớm thôi, phải làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh.”

???

Tuy bản thân là đương sự, nhưng khi Bạch Đào đọc những thói quen hàng ngày này cũng có chút mặt đỏ tim đập nhanh.  

Có vẻ như Bùi Thời đó… Vẫn rất biết phát huy hết tác dụng nhỉ? Xem những ghi chép hàng ngày này, ngược lại không có để đó không dùng nha… Không ngờ mình thuần khiết như ngọc lại mặc ý cùng anh ta sống một cuộc sống hoang dâm vô độ như vậy?  

Bạch Đào càng lướt về sau, càng không dám nhìn thẳng, cuối cùng dứt khoát kéo chăn của giường bệnh lên che mặt.  

Còn thực sự có chút xấu hổ, có vẻ như không chỉ Bùi Thời vì yêu điên cuồng mà bảo sao làm vậy, bản thân cô cũng rất có ý với anh ta nha…   

Nhưng vận động cả ngày cả đêm vẫn không có lợi cho sức khỏe đi, đặc biệt là nếu Bùi Thời vẫn áp dụng thói quen dậy sớm trước đó, đêm nào cũng làm thì người đàn ông này có bao nhiêu thời gian để ngủ chứ?  

Bạch Đào có trách nhiệm mà nghĩ, sau này mình nhất định phải thúc giục Bùi Thời dậy muộn hơn, không có việc gì thì ngủ nhiều chút, không thì sẽ chết sớm mất! Sau này anh ta là của mình rồi, mình vẫn nên quan tâm đến sức khỏe thể chất và tinh thần của anh ta một chút…  

Ngay khi Bạch Đào đang nghĩ về những điều này thì cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra.  

Bạch Đào không thể không thừa nhận, khoảng khắc này rất giống một cảnh trong bộ phim văn nghệ, khung cảnh được nâng lên từng tầng một, mỗi một tầng ánh sáng theo khe cửa ngày càng được mở rộng ra đều thay đổi như được thiết kế cẩn thận, chậm rãi, tinh tế, vừa vặn phù hợp, sau đó khuôn mặt của Bùi Thời như một tác phẩm nghệ thuật xuất hiện sau cánh cửa.  

Mặc dù Bạch Đào đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của Bùi Thời, trái tim cô vẫn lệch nhịp.  

Thời gian năm năm, các góc cạnh trên khuôn mặt Bùi Thời không thay đổi, nhưng dường như mọi thứ đều đã thay đổi rồi.  

Người đàn ông này vẫn anh tuấn như trước đây, mỗi một đường nét trên khuôn mặt đều mang theo cảm giác không dễ tiếp cận, biểu cảm ẩn hiện trong bóng mờ càng khiến cho anh trông khó đoán hơn.  

Khí chất thiếu niên trong ấn tượng của Bạch Đào đã bị phai nhạt, lúc này Bùi Thời trước mắt đã trở nên thành thục, mặc một bộ vest định chế cao cấp được cắt may vừa vặn với người, mang theo khí thế mạnh mẽ áp bức tự nhiên vốn có.  

Mà cũng tại thời điểm này, Bùi Thời nhìn về phía Bạch Đào.  

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Bạch Đào cũng không né tránh, cô chỉ nhìn chằm chằm Bùi Thời.  

Cuối cùng là Bùi Thời nhìn đi chỗ khác, anh thu ánh mắt lại, giọng nói bình tĩnh: “Cô tỉnh rồi.”  

Giọng điệu đó, bình thản đến mức không chút gợn sóng, giống như đi kiểm tra xem xét vậy. 

Nhìn xem, ngữ khí đạo mạo trang nghiêm biết bao. Nếu không biết chân tướng, còn tưởng cô và Bùi Thời là một cặp vợ chồng bất hoà đấy!  

Bạch Đào trong lòng đắc ý nghĩ, thật may là cô đã chuẩn bị tinh thần từ trước, đã sớm xem hết tất cả các bài báo và những mẩu chuyện về cuộc sống hàng ngày trong bản ghi chú trên điện thoại, Bùi Thời người đàn ông này, hoàn toàn là bề ngoài chững chạc đàng hoàng, trong lòng nhiệt tình như lửa!  

Sau năm năm, nhan sắc của Bùi Thời không những không bị tụt dốc, mà còn ngày càng đẹp trai hơn.  

Bạch Đào nhỏ bé đã hiểu được bản thân của năm năm sau, đừng nói gia đình Bùi Thời giàu có còn thông minh, cho dù anh là một người đàn ông chỉ có khuôn mặt này, dựa vào khuôn mặt ấy, vẫn có thể kiếm cơm…  

Bạch Đào còn đang suy nghĩ miên man, Bùi Thời đã lại lên tiếng tiếp, giọng điệu vẫn rất lạnh lùng, như đang muốn thương lượng với Bạch Đào: “Bây giờ cô muốn thế nào?”  

Giả bộ cái gì chứ!  

Bạch Đào dựa theo những gì được viết trong tin tức và bản ghi chú suy đoán rồi mô phỏng lại hành động của cô trong đó, cảm thấy mình lúc này nên cho Bùi Thời một cái nhìn hờn dỗi, thế là cô cố gắng biểu hiện mình giận dỗi một chút: “Bây giờ chỉ có em và anh, không cần phải giả vờ nữa đâu.”  

Kết quả khi Bùi Thời nhìn thấy ánh mắt này của cô, rõ ràng là anh sững người lại, sau đó toàn thân càng căng cứng hơn: “Cô…”  

Mình đây là chưa nắm chắc độ thích hợp, diễn hơi quá rồi sao?

Không đúng, Bạch Đào bình tĩnh phân tích, dựa theo tin tức và bản ghi chú, cô và Bùi Thời ân ái chỉ có hơn chứ không kém! Chắc chắn là ánh mắt này thậm chí còn chưa đạt được một phần năm sự ân ái với Bùi Thời vào ngày thường! Nhất định là vì mình không quen với nghiệp vụ mới, biểu hiện vẫn chưa đủ tình nồng ý mật.

Không được, không thể thế này được, không thể để Bùi Thời nhìn ra sơ hở, phải chan chứa tình cảm một chút!

Bạch Đào cảm thấy mình vẫn cần phải điều chỉnh lại cảm xúc, nên nhanh chóng chuyển chủ đề: “Bây giờ em muốn ăn táo.”  

“Được.” Bùi Thời lời ít mà ý nhiều nói: “Để tôi gọi y tá đến.”     

“Không muốn, người ta muốn ăn táo anh gọt!” Bạch Đào cảm thấy công tác chuẩn bị cảm xúc của cô đã ồn rồi, liền ôn tình như nước nhìn Bùi Thời một cái: “Em chỉ ăn táo anh gọt thôi.”

Lần này trên mặt Bùi Thời cuối cùng cũng có biểu cảm, nhưng không biết thế nào, vẫn là kỳ quái, thậm chí còn mang theo chút nghi ngờ và cảnh giác? 

Xem ra mình vẫn phải chuẩn bị thêm một chút! Phải bộc lộ tấm chân tình tự nhiên hơn mới được!

Bạch Đào cầm một quả táo trên bàn cạnh giường lên, nhét vào tay Bùi Thời: “Anh gọt đi mà.” Bạch Đào vuốt vuốt tóc: “Không phải anh nói là thích gọt táo cho em nhất sao? Sau này còn muốn gọt táo cho em ăn cả đời nữa? Lẽ nào anh muốn nuốt lời rồi?”  

Sắc mặt của Bùi Thời có vẻ không được tốt lắm, lần đầu tiên trên khuôn mặt anh xuất hiện nhiều biểu cảm sống động như vậy, anh trợn trừng mắt nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay mình, hơi mù tịt không biết phải làm gì. 

Bạch Đào sững sờ, sau đó mới nghĩ ra, mặc dù có táo, nhưng lại không có dao, không bột đố gột nên hồ, nhìn Bùi Thời ngẩn người luôn rồi kìa.   

Bạch Đào tìm dao, thân thiết đưa cho Bùi Thời: “Đừng ngây ngốc nữa, dao ở đây, nhanh gọt cho em đi!” 

Bùi Thời nhận lấy con dao trong tiềm thức, mặc dù vẻ mặt vẫn còn rất kỳ lạ, nhưng lần này, cuối cùng Bùi Thời cũng thực sự gọt táo rồi.  

Anh gọt táo rất khéo, đôi tay thon dài động tác trôi chảy, người đẹp trai đến gọt táo cũng đẹp như vậy, anh gọt vỏ liền một mạch không hề bị đứt.   

Mắt thấy quả táo đã sắp được gọt xong, Bạch Đào lại suy nghĩ, cảm thấy mình cần phải bày tỏ một chút, cô nhớ lại những gì đã ghi trong bản ghi chú, điều chỉnh lại biểu cảm, mỉm cười ngọt ngào với Bùi Thời. 

“Cảm ơn chồng! Chồng thật tốt!” 

Đáng tiếc rất nhiều chuyện không thể khen bừa bãi, vì vừa khen thì sẽ có chuyện xảy ra.   

Ngay khi giọng nói của cô rơi xuống, tay Bùi Thời liền run lên, không chỉ làm đứt vỏ táo, con dao còn cứa vào tay kia của anh, trong chốc lát, máu không ngừng chảy ra, bàn tay đẹp đẽ của Bùi Thời lập tức bị thương.   

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.