Bạch Đạo Sư

Chương 615: Cao Nhân Hạ Sơn.



Ba tên Hoàng Chí Bảo đi từ từ chậm rãi ra tới điểm hẹn , tâm thế không có chút gì gọi là vội vàng cả. Bọn chúng đã bàn tính kế hoạch cẩn thận, và sẵn sàng bán đứng kẻ khác khi cần thiết. Người ta có câu "không bao giờ bán rẻ anh em mình khi... chưa được giá", và nếu như cái giá đủ cao thì việc bán đứng người khác là điều hiển nhiên. Ba tên này sẽ thực hiện theo kế hoạch của Nga Tổng đề ra, và bản thân chúng cũng có những mưu kế riêng để giữ an toàn cho mình. Bọn chúng đang đi một cách từ tốn, bất chợt tên Hoàng thấy gì đó, hắn vội kéo hai tên đàn em vô bụi mà nói .

- " suỵt, im lặng, hãy trốn ở đây một chút "

Cả ba tên trốn vô bụi cỏ ven đường, lén lút nhìn ra. Tên Chí và tên Bảo không hiểu có chuyện gì , nhưng thấy tên Hoàng ra lệnh vậy thì cũng nghe theo, liền ghé sát tên Hoàng mà thì thầm.

- " chuyện gì vậy? Có điều gì đó không ổn hả đại ca?"

Tên Hoàng không nói gì, đưa tay lên miệng ra tín hiệu im lặng , lại tiếp tục nhìn về phía xa kia. Tên Chí và tên Bảo tò mò cũng nhìn theo hướng ấy, thì thấy có điều gì đó thú vị. Cái tên Nga Tổng ở hướng đối diện cũng đang vội vàng đi tới điểm hẹn, hắn dường như là tới muộn. Bình thường Nga Tổng trước mặt bọn chúng là một người đạo mạo trang nghiêm, nhưng bây giờ nhìn thấy cái dáng chạy hớt hải vội vàng như thế lại thấy hắn bình thường như bao nhiêu người khác, khiến ba tên kia có chút thú vị trong lòng. Tên Hoàng cùng hai tên đàn em rón rén đi sau theo dõi, cứ thế bám đuôi tên Nga Tổng đến được tảng đá ngày hôm qua. Bọn chúng vẫn trốn trong một góc lén theo dõi hành động của Nga Tổng , thấy cái tên đó tới nơi rồi thì vuốt quần vuốt áo, cố gắng ra vẻ đạo mạo chỉnh tề nhất có thể. Những hành động kia rõ ràng chứng minh một điều rằng cái tên ấy rất là chăm chút vẻ ngoài, cố gắng giữ gìn hình tượng cao quý trước mặt người khác, quả thật là một người quan trọng hình thức. Sau khi đã tút lại vẻ đẹp trai trang nghiêm của mình, Nga Tổng đạo mạo bước lên hòn đá rồi ngồi xuống cầm cần câu, ung dung thả xuống dòng sông Cái như ngày hôm qua, ra vẻ mình là một cao nhân đắc đạo. Ba tên Hoàng Chí Bảo quan sát hết tất cả mọi hành động ấy, chúng nhếch mép mỉm cười, nhìn nhau nháy mắt một cái . Thật không ngờ cái con người lúc nào cũng ra vẻ trang nghiêm kia lại có những giây phút tầm thường đến thế. Sau khi thấy cái tên Nga Tổng đã xong xuôi hết rồi, tên Hoàng quay sang cười nhạt với bọn đàn em.

- " "được rồi, xem ra hắn cũng đã sẵn sàng rồi, chúng ta tới bái kiến cao nhân nào."

Hai chữ "cao nhân" của tên Hoàng lúc này không có ý gì ngưỡng mộ, mà chỉ là mang tiếng châm biếm mà thôi. Hai tên đàn em cũng mỉm cười ẩn ý , nụ cười ấy đều đầy tính giễu cợt, chúng cùng theo tên Hoàng bước ra. Cả ba tên bước tới tảng đá , nhìn thấy vẫn dáng người ấy đang ngồi thả cần câu xuống sông, bọn chúng cùng nhau cúi đầu thi lễ.

- "Chúng ta xin chào tiên sinh . Như đã hẹn , chúng ta tới đây để cùng tiên sinh bàn chuyện đại sự, mong tiên xin bỏ ra chút thời gian cho chúng ta"

Trong lời nói cung kính ấy không thấy dáng người kia quay lại, nhưng thấp thoáng trong gió có một tiếng trả lời.

- " được, các ngươi đến đúng lúc lắm." Người nho sĩ ấy bây giờ mới đạo mạo quay lại, khuôn mặt vẫn thanh cao, cơ thể vẫn tĩnh lặng trông rất là thoát tục. Nga Tổng cầm quạt lông một cách nhẹ nhàng, từ tốn chỉ cây quạt tới phía trước mà ôn tồn nói.

- " Các ngươi đến không sớm cũng không trễ , coi như là đến đúng lúc, ta đợi các ngươi cũng không gọi là uổng phí."


"Đợi" ư? Không phải là vừa mới tới tức thì à? Ba tên nhìn thấy người trước mặt đạo mạo như thế, và nói những câu cứ như là đã tới từ lâu rồi vậy, thì thoáng ồ lên ngạc nhiên. Tên Hoàng ngẩng đầu lên, đôi mắt khẽ nheo lại hướng người ấy mà hỏi.

- "Tiên Sinh à , tiên sinh đợi chúng ta có lâu chưa? Nhìn dáng ngồi của tiên sinh dường như không có nhiều thay đổi , có phải chăng là tiên sinh cả đêm hôm qua đều ngồi ở đây?"



Tên Hoàng rõ ràng là đã thấy Nga Tổng mới chạy lại đây, nhưng vẫn buông ra những lời nói như vậy, xem ra đang muốn thử lòng kẻ khác. Nga Tổng không hề biết rằng hành tung của mình đã bị bọn chúng theo dõi một hồi, nghe hỏi như vậy bất chợt lại thu cây quạt lông về, suy nghĩ gì đó mà phe phẩy nhẹ nhàng trước mặt , nhẹ gật gù.

- " Đối với ta thì trời là nhà, đất là giường . Cho nên việc ta có ngồi cả đêm hôm qua ở đây cũng là chuyện bình thường, các vị không cần phải lo lắng."

Mập mờ trong từng câu chữ, thể hiện như rằng mình thực sự đã ngồi đây xuyên đêm. Nếu như bọn Hoàng Chí Bảo thật sự không biết hành tung của hắn thì khác, nhưng rõ ràng bọn chúng đã biết rằng hắn mới tới, cho nên tình huống này khiến cho người ta cảm thấy có gì đó hài hước. Ba tên Hoàng Chí Bảo lén lút liếc mắt nhìn nhau , tên nào tên nấy đều cố gắng giữ sự trào phúng trong lòng mình để không bật cười ra thành tiếng. Tên Chí lúc này cảm thấy hứng thú, như để tăng thêm tính chất trào phúng trong câu chuyện, hắn bước lên trước thi lễ.

- "Tiên sinh à, người phải giữ gìn sức khỏe chứ . Tại sao người có thể ngồi ở đây cả đêm được? Ban đêm sương gió thổi vào sẽ rất dễ sinh bệnh , ảnh hưởng tới sức khỏe của tiên sinh , mong tiên sinh đừng quá coi thường sức khỏe của mình như vậy. "

Quả nhiên rằng có người diễn thì phải có người xem, có người đóng kịch thì cũng phải có người hợp tác cùng. Cả ba tên đều biết rằng tên Nga Tổng kia chỉ vừa chạy lại tảng đá này, nhưng thấy Nga Tổng hàm ý bốc phét như mình đã ngồi đây cả đêm thì cũng giả vờ tin mà ra những lời khuyên nhủ "chân tình" như vậy. Quả thật lời nói thì nghe rất tình cảm, nhưng trong lòng thì chỉ có tính chế diễu hài hước chứ không hề có chút tình cảm nào, bởi tất cả bọn chúng đều biết sự thật là như thế nào. Tất cả đều là những kẻ giả tạo, và kẻ giả tạo thường hay nói những lời dối trá mà thôi. Nga Tổng tưởng rằng đã lừa được bọn chúng, hắn tủm tỉm cười , có vẻ như hắn trong lòng khoái chí lắm. Hắn lại phe phẩy cây quạt lông , cố gắng ra vẻ đạo mạo mà hỏi.

- " Được rồi , chuyện của ta thì ta tự biết giải quyết . Vấn đề bây giờ là chuyện của các ngươi . Ta hỏi lại một lần nữa, hôm nay các ngươi tới đây tìm ta là để làm gì? Các ngươi có việc gì quan trọng cần nhờ ta giúp đỡ , mau nói ngay. "

Cái dáng ngồi đạo mạo cùng cây quạt lông phe phẩy một cách nhẹ nhàng, nhìn vào tựa thể như một vị tiên đang ngồi trên một tảng đá buông lời vàng ngọc nói xuống cho chúng sinh thuần phục mình. Có người diễn thì phải có người hưởng ứng, ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn nhau nháy mắt một cái ra hiệu. Bọn chúng dường như đã hiểu ý nhau rồi, cùng đồng loạt hướng vị cao nhân ấy mà cầu xin.

- "Chúng ta tới đây hôm nay là có việc lớn cần nhờ người tài giỏi giúp đỡ . Cầu xin "quân sư" hãy "hạ sơn" để giúp ba anh em chúng ta gây dựng nên nghiệp lớn , chúng ta vô cùng biết ơn."

Nói xong đồng loạt cúi đầu ra vẻ cung kính. Cái tên Nga tổng kia ngồi trên tảng đá, vừa nghe bọn chúng nhắc đến hai chữ hạ sơn thì mắt tròn xoe sung sướng, nhe răng cười toe toét. Hắn chỉ ngồi trên một tảng đá thôi mà , chứ có phải ngồi trên một ngọn núi đâu mà đòi "hạ sơn" chứ? Cơ mà những lời hoa mỹ này nghe thật sự rất lọt lỗ tai , rất khiến người khác vui vẻ. Nga Tổng càng lúc càng sung sướng, bật cười một tiếng.

- "Được, được , các vị anh hùng đây đã phải tới tận nơi hiu quạnh này nhờ tới ta, thì làm sao ta có thể khước từ được chứ? Ta là một người không ham quyền quý, chẳng màng danh vọng , chỉ muốn an cư sống những ngày điền viên. Nhưng trước tấm lòng thành của các vị anh hùng thì núi cũng phải đổ, ta không thể không xuất hiện rồi."

Xuống giúp thì cứ xuống đi , còn bày đặt nói ra những lời đao to búa lớn , những lời hoa mỹ để tự ca tụng mình làm gì? Nga Tổng sau một lúc tâng bốc mình, hắn đứng dậy từ từ bước xuống, hướng ba tên bặm trợn kia mà thi lễ.

- "các vị anh hùng, chúng ta hãy cùng nhau đi lập đại nghiệp thôi."

Nói đoạn tự mình đi trước dẫn đường , bước chân ung dung thư thái cứ như là một bậc hiền tài mới rời khỏi nơi ẩn cư vậy. Ba tên Hoàng Chí Bảo nhìn cái dáng đi ấy thì lại nở một nụ cười đểu, nhìn nhau không cần nói cũng hiểu ý tứ. Nếu cái tên Nga Tổng kia mà thể hiện mình hoàn hảo quá , tài năng quá, cao quý quá, thì bọn chúng thực sự rất không yên tâm . Bởi nếu một người như vậy thì bọn chúng làm sao có thể đứng ngang hàng, làm sao có thể đề phòng? Nhưng bây giờ bọn chúng thấy tên Nga Tổng cũng thể hiện ra những mặt tầm thường, những mặt rất bình dị của một con người bình thường, thì bọn chúng yên tâm hơn nhiều . Bởi những con người như thế này tức có điểm yếu, mà có điểm yếu tức bọn chúng có thể khai thác được , có thể lợi dụng được. Ba tên giang hồ nhìn nhau gật đầu một cái , rồi lập tức đi theo nho sĩ áo đen kia hướng về Đại La thành để chuẩn bị làm công việc cao cả của cuộc đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.