Bạch Đạo Sư

Chương 617: Bớ Làng Nước Ơi...



Ba tên giang hồ đểu giả... à không, là đểu thật. Ba tên giang hồ đểu thật Hoàng Chí Bảo trốn trong một góc, bọn chúng chăm chú theo dõi bước chân của Nga Tổng tiến về phía kho bạc. Giai đoạn đầu của kế hoạch đột nhập, khi một toán lính mới đi tới và vào bên trong, thì ngay giai đoạn này không có ai cảnh giới. Nga Tổng lợi dụng giây phút ngắn ngủi này, hắn ung dung đi vào bên trong ấy như vào chốn không người. Ba tên Hoàng Chí Bảo ở ngoài hồi hộp theo từng bước chân của người đi làm mẫu, chúng thì thầm nói với nhau .

- " kìa ,hắn vào bên trong kho bạc thật rồi kìa, hắn thật sự dám làm thật sao?"

- " thì đúng là hắn làm rồi, nhưng đi một cách ung dung như vậy mà vẫn chưa ai phát hiện ra hắn ư?"

- " hay thật, không cần phải rón rén lén lút mà cứ đi ngang nhiên như thế lại không bị ai phát hiện, đúng là có kẻ hở thật rồi."

Người ta thường hay quen với hình ảnh kẻ đi ăn trộm sẽ lén lút, nhưng đi ăn trộm mà ung dung thì quả thật đã nâng cái nghề thấp hèn này lên thành tầm nghệ thuật rồi. Ba tên ấy nín thở chờ đợi kết quả , cảm giác hồi hộp vô cùng . Bọn chúng chờ đợi, một lúc sau bọn lính bên kia làm nhiệm vụ bàn giao xong, thì toán lính cũ kéo nhau đi ra ngoài. Cũng trong khoảnh khắc này , khi toán lính vừa đi ra một chút, thì cái tên Nga Tổng kia cũng trong kho bạc đi ra ngoài, hai tay để trước bụng giống như đang giấu gì dưới lớp tay áo phùng phình. Nga Tổng ung dung đi lại về phía ba tên Hoàng Chí Bảo, ung dung tiến lại gần bọn chúng với nụ cười mỉm mà nói .

- "ta đã quay trở về đây, các ngươi đợi ta có lâu không?"

Cả đám đang chờ đợi với tâm thái vô cùng lo lắng. Chúng lo lắng không phải là lo cho tính mạng của tên kia , mà lo cho kế hoạch đổi đời của chúng có thành công hay không. Khi tên Nga Tổng ra rồi , thì đương nhiên chúng rất mừng rỡ, cả ba tên đều hướng Nga Tổng mà hỏi.

- " Tiên sinh thành công rồi sao? Vậy thì tiền đâu? "

Quả nhiên chỉ quan tâm đến lợi ích là trên hết , đó chính là quan tâm về số tiền chôm được. Nga Tổng gỡ cây quạt lông trên trước bụng , đồng thời vén tay áo sang một bên thì thấy hắn đang ôm một cái rương tiền to như cái nồi nấu canh. Cả đám nhìn vào cái rương ấy thì ồ lên một tiếng, vô cùng thích thú.

- "Lấy được rồi à ? Đã lấy được cái rương tiền trong đấy rồi à? Hãy mau mở ra xem."

Nga Tổng vui vẻ với một nụ cười dịu dàng, hắn từ tốn nhẹ nhàng bật nắp rương ra , bên trong toàn là tiền đồng đầy ắp. Ba tên Hoàng Chí Bảo sướng tròn mắt , chúng thốt lên sung sướng.

- " Thành công rồi , lấy được thật rồi này. Thật là tuyệt vời quá , thực sự đã làm được rồi sao?"

Có những niềm vui lớn đến mức kết quả hiện rõ trước mặt , nhưng bọn chúng vẫn chưa dám tin là thật mà vẫn phải hỏi lại những câu hỏi đã có câu trả lời quá rõ ràng rồi. Nga Tổng trước sự vui mừng của chúng thì đắc ý lắm , nhẹ nhàng đóng nắp lại và vỗ lên cái rương mà nói.

- " rương này là chứa tiền đồng, bên trong này phải tới 1000₫ đấy, không ít đâu."



1000₫ có nghĩa là 100 nén bạc, là 10 nén vàng , hay đổi sang được một kim nguyên bảo. Bọn chúng sung sướng vô cùng, một kim nguyên bảo này đương nhiên là nhiều , nhưng nó chỉ là một sự khởi đầu cho việc đổi đời về tương lai của chúng mà thôi. Tên Chí là kẻ giảo hoạt, lại vô cùng tham lam. Hắn nhìn thấy rương tiền đồng thì thích lắm , nhưng có chút tiếc nuối mà nói.

- "Tiên sinh đã vào trong đấy rồi thì tại sao không bê một cái rương to một chút, lại bê một cái rương như cái nồi nấu canh thế này , có uổng phí một lần vào trong không?"

Nga Tổng rất không hài lòng, hắn liếc nhìn tên Chí ấy một cái.

- " ngươi thật sự rất tham và không biết điểm dừng, sao không tự vô đó mà lấy đi? Đứng ngoài này chỉ biết đòi hỏi bằng mồm thôi à?"

Tên chí bị mắng thì khựng người lại một cái, khuôn mặt vẫn rất đểu giả mà lắc đầu.

- " xin tiên sinh đừng hiểu nhầm ý ta. Ta chỉ cảm thấy mất một chuyến đi mà lấy có từng này thì hơi uổng phí"

Nga Tổng nhận ra tên lưu manh kia vẫn chưa hiểu vấn đề, hắn muốn cho tên Chí này biết một điều, liền thở dài một cái mà nói .

- " có một vấn đề mà ngươi không có hiểu rõ. Vậy thì ngươi ôm cái rương tiền này đi, là tự khắc người sẽ biết tại sao"

Nói đoạn đưa rương tiền tới cho tên Chí. Cái tên ấy thì thấy tiền là ôm thôi , chứ biết gì đâu . Hắn vừa đưa tay ra ôm lấy rương tiền, thì bất ngờ bị chới với xém té. Rương tiền này nặng hơn hắn tưởng, suýt tí nữa tuột tay làm rớt xuống đất, hắn ôm rương tiền mà rên rỉ.

- "Sao lại nặng thế này ? Cái rương có chút xíu mà sao lại nặng đến như vậy chứ? Thật khiến người khác bất ngờ."

Nga Tổng nhếch mép cười nhạt , bởi vì đơn giản cái bọn này không mấy khi sở hữu nhiều tiền đồng như vậy nên không hiểu. Tiền đồng là một loại tiền làm bằng kim loại, và tưởng tượng những đồng tiền kim loại ấy bỏ vô một cái rương to như cái nồi nấu canh , thì nó có khác gì là những quả tạ sắt bên trong phòng tập gym đâu. Nhiều người không biết cứ tưởng là đơn giản, nhưng thực tế sức nặng của chúng khiến nhiều người ngỡ ngàng. Nếu một lúc nào đó chúng ta thấy hai người khiêng một cái rương to như rương chứa quần áo, và mở ra bên trong toàn là vàng bạc cả, thì hai người khiêng cái rương đấy là hai vị thần chứ con người không thể khiêng nổi. Nga Tổng lại đưa tay ôm lấy cái rương , hắn không nói với tên Chí nữa mà quay sang đưa cho tên Hoàng.

- "Đây , nhà ngươi cầm lấy cái rương này cho cẩn thận."

Tên chí là một tên cao gầy nên sức lực không có nhiều, còn tên Hoàng là một tên cao to khỏe mạnh phù hợp cho việc ôm cái rương ấy hơn. Tên Hoàng cũng đoán biết được sức nặng của cái rương rồi , nên đưa tay vận lực đón lấy. Nga Tổng đưa rương tiền xong lại tiếp tục dặn dò.

- "Việc làm mẫu thì ta cũng đã làm rồi. Bây giờ việc quan trọng là ngươi phải mang cái rương tiền này về cất giấu cho cẩn thận, và đặc biệt phải đổ tiền sang một thứ khác, không được để tiền trong cái rương này nữa , sẽ bị người ta phát hiện là tiền của ngân khố . Sau khi chuyển tiền sang vật chứa khác, cái rương này vứt xuống lòng sông đi."



Ba tên Hoàng Chí Bảo ồ lên một tiếng, đã hiểu được những gì người đối diện nói. Cho dù là những chuyện nhỏ nhặt nhất, thì cũng phải đề phòng cẩn thận , nếu không sẽ bị phát hiện. Tên Hoàng cúi đầu nói.

- "Ta nhất định sẽ làm theo lời căn dặn của tiên sinh , sẽ quăng cái rương này xuống sông , còn tiền bên trong sẽ cất giấu vào bao vải cẩn thận không để lộ ra ngoài."

Sau cái phát làm mẫu đầu tiên này, thì ba tên Hoàng Chí Bảo ra vẻ cung kính Nga Tổng lắm, mà Nga Tổng cũng thấy được thái độ tôn kính của chúng. Trước mắt ba tên Hoàng Chí Bảo bây giờ là một tương lai cực kỳ sáng rạng. Hai tên Chí và Bảo thì mơ màng về một cuộc sống giàu sang, một cuộc sống mà có thể dựa hơi được người nhà của tiết độ sứ. Còn riêng tên Hoàng thì còn nói gì nữa ? Hắn mơ màng có được mỹ nữ xinh đẹp , một chân bước vào nhà của tiết độ sứ, chỉ đợi kế hoạch thành công nữa thôi. Nga Tổng thấy ba tên này đang lâng lâng , lúc này đánh động một cái mà dặn dò thêm lần nữa.

- " Này, kế hoạch chỉ mới đi được bước khởi đầu thôi. Các ngươi vẫn phải vào trong đó lấy thêm nhiều tiền nữa, rồi cất giấu một nơi cẩn thận . Khi nào nhà tiết độ sứ thấy hụt tiền và đang cần huy động, lúc đấy ta sẽ báo cho các ngươi để các ngươi xuất hiện giải cứu nhà Độc Cô, các ngươi có hiểu không?"

Lời này vừa nói ra, lần này thì cả ba tên đều cúi đầu thật thấp , ai nấy đều ngưỡng mộ tên Nga tổng vô cùng , lời nói cung kính như với cha ông bà cha mẹ.

- " Vâng , chúng tôi tuyệt đối sẽ nghe theo lời căn dặn của tiên sinh, xin tiên sinh cứ yên tâm."

Có thực lực tự khắc sẽ được người khác tôn trọng. Nga Tổng lúc này đã hết sức hài lòng, việc cuối cùng là việc trở về, hắn vội xua cây quạt mà bảo.

- " bây giờ xong việc thì phải lập tức rút lui , không đứng nấn ná ở đây làm gì nữa . Các ngươi mau ôm tiền về đi , ta còn có chút việc phải làm. "

Tên Hoàng ôm rương tiền trong tay, lòng sung sướng đê mê . Bây giờ thì Nga Tổng nói gì bọn chúng nghe nấy , chứ có dám phản kháng nữa đâu? Chúng đều vô cùng quý trọng, cúi đầu trước quý nhân của cuộc đời chúng.

- "Vâng! Vậy thì xin cáo biệt tiên sinh , chúng ta xin phép về trước, hẹn gặp lại tiên sinh vào ngày mai."

Nga Tổng gật đầu vui vẻ ,vẫy cái quạt một cái, ba tên kia theo hiệu lệnh đó mà rút lui. Tên Hoàng cũng phủ một miếng vải lên cái rương, ôm rương tiền trước ngực mà đi . Cả ba tên rời đi một cách vui vẻ, muốn nhanh trở về nhà . Bọn chúng vui sướng lắm , mơ màng về việc đổi đời tương lai. Ấy thế mà bước đi chưa được 10 bước , thì bất chợt chúng nghe tiếng hét vang lên.

- " BỚ NGƯỜI TA... CÓ NGƯỜI ĂN TRỘM NGÂN KHỐ. BỚ NGƯỜI TA....MAU TỚI ĐÂY..."

Tiếng hét như tiếng sét xé toạc không gian, khiến cho ba tên lưu manh Hoàng Chí Bảo chết lặng. Việc của chúng làm rất kín đáo, tại sao có người thấy được mà la làng chứ? Bọn chúng quay phắt lại nhìn về hướng tiếng hét, thì càng ngơ ngác ngỡ ngàng khi thấy chính tên Nga Tổng là người đang la làng.

- " BỚ LÀNG NƯỚC ƠI...CÓ KẺ ĂN TRỘM NGÂN KHỐ. BỚ BÀ CON CÔ BÁC ƠI... BỚ...BỚ...BỚ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.