Lại nói về Độc Cô Tởm, sau khi hắn bị mẹ đuổi ra khỏi phòng, hắn không về phòng luôn mà trốn ở ngoài nhìn lén vào trong. Ở bên trong khi mà đại phu đã làm việc xong hết, mọi thứ đã ổn thỏa , Độc Cô Tởm mới bỏ về phòng của mình. Ở trong căn phòng riêng, hắn ngồi lặng lẽ một mình suy ngẫm lại những chuyện đã qua. Tất nhiên là những việc không đúng theo ý muốn sẽ gây ra một cảm giác tức giận, và rồi cảm giác tức giận ấy lại gây ra những hành động không được khôn ngoan, những hành động không được khôn ngoan lại khiến cho người ta tức giận, tạo thành vòng lẩn quẩn. Độc Cô Tởm tức giận, nhưng bên cạnh cái cảm giác tức giận của hắn thì có một cảm giác khác, cảm giác hối hận. Hắn thấy bản thân mình đã phạm nhiều sai lầm, những sai lầm cơ bản mà lẽ ra hắn không nên phạm phải , nhưng tại sao hắn lại phạm những sai lầm ấy? Hắn đã buông một lời nói lộng quyền , một câu nói mà tưởng chừng chỉ có hoàng đế mới dám nói khiến cho đại phu trốn hết sạch , đẩy em gái hắn vào tình trạng nguy hiểm không ai chăm sóc. Rồi khi có người tới chữa bệnh , lúc đó lẽ ra hắn phải mừng rỡ mà ưu đãi người ta mới đúng, vậy mà hắn lại liên tục chê bai và có ý làm khó người ta, như vậy nghĩa là làm sao? Hắn tự hỏi bản thân như vậy, nhưng lại chẳng có câu trả lời , phải chăng vì trong lúc tức giận mà con người ta làm những chuyện ngu ngốc? Hắn lại nghĩ đến chuyện mà hắn và Yên Nhiên cãi nhau, rõ ràng đây là lỗi của hắn. Yên Nhiên năm nay mới 15 tuổi, cái tuổi chỉ mới chập chững vào đời thì hiểu biết có được bao nhiêu? Nàng lại là tiểu thư trong gia đình quyền quý, được yêu thương chăm sóc từ bé , đâu phải là người có thể dễ dàng nhìn cảnh máu me chém giết. Khi hắn xử tử bọn trộm ngân khố kia, lẽ ra hắn phải xét xử đàng hoàng rồi đưa ra pháp trường và hành quyết ngoài pháp trường đúng theo luật định, như vậy không phải tốt hơn sao? Hắn muốn xử tử bọn chúng trước đám dân đen, đó xem như là một lời đe dọa đến đám dân đen ấy , để trấn áp tinh thần những kẻ có ý đồ xấu xa mà chưa dám thực hiện. Cơ mà hắn lại làm chuyện đó trước mặt đứa em gái còn quá trẻ tuổi, đương nhiên Yên Nhiên sẽ có những phản ứng sốc như vậy. Đúng ra hắn phải để Yên Nhiên về nhà trước, sau đó rồi mới làm những chuyện này sau , đó mới là cách làm đúng. Độc Cô Tởm đã biết ăn năn hối hận, chịu nhìn nhận lại sai lầm của mình. Tuy rằng hậu quả đã xảy ra rồi, nhưng biết sai mà sửa thì không bao giờ là muộn bởi , ít nhất hắn còn biết hắn sai. Trên đời này có rất nhiều người thấp hèn luôn luôn cho rằng mình đúng , những người này dù có phạm bất cứ sai lầm gì thì chúng luôn tìm cách đổ thừa do hoàn cảnh , hoặc đổ thừa do người khác. Chỉ có người có trí tuệ mới biết nhìn nhận cái sai của mình, còn những kẻ vô minh thấp hèn luôn luôn đúng, luôn luôn tìm cách bào chữa cho những lỗi lầm của mình. Những người đó không bao giờ tiến bộ được, bởi bọn chúng bị một sợi xiềng xích trói buộc trí tuệ, sợi xích đó gọi là sợi xích cố chấp. Độc Cô Tởm dù gì cũng là con nhà gia thế được ăn học giáo dục từ nhỏ, nên không phải là kẻ thấp kém trí tuệ, hắn vẫn biết nhìn nhận cái sai để sửa chữa. Độc Cô Tởm buồn phiền ngồi lặng im giữa căn phòng cô quạnh, lặng nhìn thời gian trôi đi một cách vô nghĩa.
Thời gian cứ thế trôi đi, mọi chuyện cũng dần trở nên yên tĩnh. Đến lúc ánh chiều tà đã tắt cuối chân trời phía tây, báo hiệu một ngày kết thúc. Bên ngoài lúc này có một người hầu tới , người đấy đứng bên ngoài cung kính gọi vô.
- " bẩm tiết độ sứ đại nhân , đã đến giờ cơm rồi ạ, mong đại nhân ra dùng bữa."
Độc Cô Tởm ừ một tiếng, hắn gật đầu đứng dậy, bắt đầu từ từ bước về phòng ăn. Trong lòng của tên tiết độ sứ này hi vọng một điều gì đó, chờ đợi một khoảnh khắc đoàn tụ và hòa giải xung đột trong gia đình. Bữa cơm gia đình luôn là thời khắc xum vầy êm ấm nhất , là lúc mà người ta trò chuyện vui vẻ , cũng là lúc quên đi những buồn đau. Hắn tới phòng ăn định rằng sẽ gặp lại người thân, lúc ấy hắn sẽ nói lời xin lỗi. Ý định là vậy, nhưng mà mọi chuyện diễn ra rất khác với tưởng tượng của hắn . Khi hắn tới phòng ăn, cơm nước đã được dựng lên sẵn, nhưng chẳng có ai ngồi đó cả. Độc Cô Tởm nhìn căn phòng trống trơn, hắn ngạc nhiên quay sang người hầu mà hỏi.
- " Mọi người đi đâu hết rồi? Sao chẳng có ai ở đây cả vậy? Nhà ngươi đã đi mời những người khác chưa?"
Thông thường trong bữa ăn hắn là người đến sau cùng, lúc tới nơi thì mẹ , vợ , và em đã có ở đó. Bây giờ không thấy ai cả khiến hắn có một chút ngạc nhiên , tuy cảm thấy không ổn nhưng trong lòng có một tia suy nghĩ rằng người hầu chưa mời bọn họ tới. Người hầu dường như cũng đoán biết được trước tình huống này, lúc này cúi đầu nói .
- "bẩm đại nhân , phu nhân cùng lão phu nhân đang ở phòng của tiểu thư, bọn họ ăn cơm trong đó và căn dặn không cho đại nhân vào"