Bạch Dương - Ngôn

Chương 1: Giống cậu ấy



Sau năm phút, Nghe Thanh Gia đuổi Trâu Tuấn đi.

Bạn tốt Tiết Miểu Miểu nhìn bóng lưng cô đơn của Trâu Tuấn, thầm thương tiếc: "Tớ nói rồi, sao cậu không đồng ý với cậu ta. Trâu Tuấn tuy khuôn mặt bình thường nhưng dáng người rất tuyệt."

Trâu Tuấn là học sinh thể thao lớp bên cạnh, cậu ta theo đuổi Nghê Thanh Gia hơn một tháng, tỏ tình ba lần, Nghê Thanh Gia từ chối cả ba

Nghê Thanh Gia không trả lời.

Tiết Miểu Miểu một mình nói tiếp: "Bờ vai rộng kia, cơ ngực kia... Chậc chậc, sắp vượt qua cả tớ rồi. Cậu thật sự không cân nhắc sao?"

Nghê Thanh Gia mặt không đổi sắc nói: "Tớ bị say cơ." Tiết Miểu Miểu cười lớn.

Khi Nghê Thanh gia gặp Trâu Tuấn lần đầu tiên, cô vẫn có hứng thú với cậu ta. Dù sao mấy cái nhãn "1m85", "nam sinh thể thao" và "có cơ bắp" được ghép lại với nhau thật khó để không thu hút người khác.

Cô thậm chí còn tưởng tượng đến cảnh hai người qua lại thân thiết với nhau, nhưng cô đã nhanh chóng gạt bỏ nó.

Mọi chuyện bắt đầu khi Trâu Tuấn mời cô đến ký túc xá hơn nửa tháng trước.

Trâu Tuấn nói rằng cậu ta đã chuẩn bị một điều bất ngờ và yêu cầu Nghê Thanh Gia đến ký túc xá của cậu ta để lấy nó.

Ký túc xá, nơi có nhiều sự riêng tư.

Nghê Thanh Gia biết Trâu Tuấn không có ý tốt, nhưng cô muốn phát triển mối quan hệ với Trâu Tuấn nên đã đồng ý.

Ký túc xá của các học sinh thể thao đều ở tầng một, Trâu Tuấn che chắn cho Nghê Thanh Gia nên đã lẻn vào trót lọt.

Vừa mở cửa, Trâu Tuấn đã cởi bỏ bộ đồng phục học sinh, để lộ thân hình trẻ trung cường tráng - "điều bất ngờ" mà cậu ta chuẩn bị cho Nghê Thanh Gia.

Nhưng Nghê Thanh Gia không thể nhìn rõ bởi vì cô đã bị "mùi" che mắt.

"Mẹ kiếp..." Nghê Thanh Gia bịt miệng và mũi, xoay người giữ khung cửa, vội vàng bỏ chạy như bị thây ma trong "Resident Evil" truy đuổi.

(*) Resident Evil: Series trò chơi kinh dị của Nh¾t Bản

Nên mô tả cái mùi này như thế nào...

Giống như đi tất dày vào ngày mưa, ngâm mình trong vũng nước đầy rác rưởi, rồi ba ngày ba đêm không rửa chân, không thay giày và tất.

Không, nó còn hơn thế nữa.

Nó có thể là hỗn hợp thức ăn thừa sền sệt, trộn lẫn với chất nôn chứa axit dịch vị...

Nghê Thanh Gia rõ ràng ở bên trong chưa đầy ba giây, cô cảm giác như mình sắp bị tẩm ướp.

Thật mẹ nó đáng sợ.

Trâu Tuấn đuổi theo ra ngoài và hỏi: "Cậu sao vậy? Không thoải mái ở đâu à?"

Trước mặt cô là cơ thể bán khỏa thân của Trâu Tuấn, với những vệt mồ hôi trên bắp thịt cục cục.

Tác động của khứu giác quá mạnh, thị giác liền với khứu giác. Giờ phút này, Nghê Thanh Gia chỉ cảm thấy cơ ngực của cậu ta giống như bức tường sắt phơi cá, mùi xông lên tận trời, hai tiếng "bang bang" là có thể làm vỡ sọ não của cô.

Nghê Thanh Gia loạng choạng, vịn vào lan can hành lang: "Tớ nhớ mình còn có việc muốn làm, cái đó, tớ đi trước..."

Trâu Tuấn: "Tớ tiễn cậu."

Nghê Thanh Gia kiên quyết xua tay: "Không cần!"

Cô chưa bao giờ thảm hại như vậy, cô lao ra khỏi ký túc xá nam như một kẻ chạy trốn.

Kể từ ngày đó, Nghê Thanh Gia lạc đường biết quay lại, hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ về Trâu Tuấn. Chỉ là Trâu Tuấn không ngừng theo đuổi cô, Nghê Thanh Gia hết sức phiền não.

Nhớ lại chuyện này, Nghê Thanh Gia uể oải nói với Tiết Miểu Miểu: "Nếu cậu thích con trai cơ bắp thì theo đuổi cậu ta đi."

Hai mắt Tiết Miểu Miểu sáng lên: "Cậu nghiêm túc?"

Nghê Thanh Gia gật đầu, cô ước gì Trâu Tuấn có thể chuyển tình đổi duyên.

"Cậu đồng ý là tớ đi thật đó." Tiết Miểu Miểu nhéo cằm cười gian, sau đó quay đầu hỏi Nghê Thanh Gia, "Vậy rốt cuộc cậu thích kiểu người gì?" hltm

Nghê Thanh Gia xinh đẹp, tính tình cởi mở, có ít nhất năm sáu người theo đuổi cô. Có người Nghê Thanh Gia đã liên lạc một thời gian, còn kiểu như Trâu Tuấn cô trực tiếp tránh xa.

Nghê Thanh Gia cả thèm chóng chán, lên nhanh mà xuống cũng nhanh, hôm nay nói thích, ngày mai có thể nói lời tạm biệt.

Tới tới lui lui, tuy có vài mối tình nhưng chưa từng kéo dài quá một tháng.

Mặc dù Nghê Thanh Gia tùy tiện, nhưng cô bị ám ảnh bởi các chi tiết, bất kỳ điểm nhỏ nào cũng có thể khiến cô động tâm hoặc từ bỏ. Cô có thể thích một ai đó vì một hình xăm, hoặc một góc nghiêng tình cờ, hoặc một cử chỉ vô tình; cô cũng có thể mất hứng thú vì một cử động, hoặc tiếng nhai, hoặc một lời nói đùa thiếu suy nghĩ.

Nghê Thanh Gia đang suy nghĩ về câu hỏi của Tiết Miểu Miểu.

Người cô thích không cần quá đẹp trai, chỉ cần cao gầy, sạch sẽ, thoải mái là được. Tính cách như thế nào cũng được nhưng nhất định phải tốt, nếu không lúc cãi nhau không thành, cô sẽ tức đến mức không ngủ được.

Nghê Thanh Gia trong lòng bổ sung điểm cuối cùng, đừng có cơ bắp nổi cục.

Nghĩ tới đây, một bóng người từ cửa phòng đi ra, Nghê Thanh Gia tiện tay chỉ chỉ: "Giống cậu ấy vậy."

Tiết Miểu Miểu nhìn sang, Trần Kính đang đi về phía văn phòng giáo viên với một chồng bài kiểm tra.

Tiết Miểu Miểu kinh ngạc: "Trần Kính?"

Trần Kính là đại diện môn toán của lớp bọn họ, thành tích cao nhất, đeo kính, đồng phục học sinh luôn cài hết cúc, là một học sinh ba tốt tiêu biểu.

Tiết Miểu Miểu và Trần Kính không nói chuyện nhiều, nhưng cô đã quá quen thuộc với kiểu học sinh như cậu ấy.

Tâm trí chỉ có việc học, coi "yêu sớm" là một tội ác, nghiêm túc muốn chết. Tiết Miểu Miểu lắc đầu: "Cậu không trị được cậu ấy."

Nghê Thanh Gia thản nhiên nở nụ cười, giọng điệu bình tĩnh: "Thật không?"

- --

Tác giả:

Bối cảnh nhân vật không đại diện cho thực tế.

Nếu có xúc phạm đến các học sinh viên thể thao, tôi xin dập đầu trước các bạn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.