Bạch Dương - Ngôn

Chương 23: Trần Kính sửa sai



Gửi ảnh riêng tư cho bạn trai thì bị bạn trai dạy dỗ rằng Internet không an toàn. Mặc nội y gọi điện video với bạn trai thì bị bạn trai dập máy.

Nghê Thanh Gia cười giận dữ khi nhìn thấy lời bào chữa vụng về của Trần Kính.

Ai tới cứu người bạn trai nhàm chán và nghiêm túc này của cô giùm đi. Ngày hôm sau, Nghê Thanh Gia không để ý đến Trần Kính cả buổi sáng.

Trong giờ giải lao, Nghê Thanh Gia phớt lờ ánh mắt dò xét của Trần Kính, xuống lầu tìm Lâm Nguyệt.

"Đội nhảy cậu nhắc tới hôm qua còn thiếu người không?"

Lâm Nguyệt: "Còn một vị trí cuối cùng, cậu có muốn tham gia không?" "Có."

Lâm Nguyệt rất vui: "Tốt quá, buổi chiều tớ sẽ báo cáo danh sách cho giáo viên. Buổi tối chúng ta có thể cùng nhau xem trước vũ đạo, bây giờ tớ đi thông báo cho mọi người."

"Được, tối gặp."

Vì thế đêm nay, Nghê Thanh Gia để lại cho Trần Kính một câu, "Tớ đi luyện vũ đạo", sau đó tiêu sái rời đi.

Trần Kính đang ngồi một mình trong căn phòng trống, chợt nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề, anh sẽ không "bị chia tay" chứ?

Phòng vũ đạo ở góc cầu thang đối diện lầu ba, Trần Kính đứng trên hành lang quan sát từ xa, gian phòng nhỏ đó là ánh sáng duy nhất trong tòa nhà giảng dạy tối om.

Trần Kính yên lặng trở lại chỗ ngồi, không có Nghê Thanh Gia ồn ào, tốc độ làm bài của anh cũng không tăng lên, sau khi viết hơn mười phút, anh vội vàng thu dọn cặp sách.

Thành tích của Trần Kính chủ yếu là do sự chăm chỉ của anh. Anh chăm chú nghe giảng, cẩn thận luyện tập các câu hỏi, quan trọng nhất là Trần Kính rất giỏi trong việc sửa lỗi, phàm là câu hỏi đã từng sai một lần, Trần Kính tuyệt đối sẽ không mắc lỗi lần thứ hai.

Trong mười phút tiếp theo, Trần Kính bắt đầu nhớ lại toàn bộ quá trình ngày hôm qua, cố gắng tìm ra điểm khiến Nghê Thanh Gia không hài lòng.

Nhưng Nghê Thanh Gia không phải là một câu hỏi trong đề thi, cô không có câu trả lời tiêu chuẩn. Trần Kính suy nghĩ hồi lâu, chỉ nghĩ ra được hai khả năng.

Một, anh cúp máy cô.

Hai, khi cô hỏi anh trông có đẹp không, anh trả lời rất chậm, tạo thành cảm giác do dự.

Vấn đề đã được tìm thấy, bây giờ làm thế nào để khắc phục nó.

Trần Kính, người không có kinh nghiệm yêu đương vẫn chưa nghĩ ra kết quả, quay lại thì thấy đèn trong phòng vũ đạo đã tắt.

Anh vội khóa cửa rồi đi xuống lầu.

Một nhóm người trong đội nhảy đã đến sảnh chính lầu một, có nam có nữ, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng cười nói.

Nghê Thanh Gia đi chung với Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt nói: "Này, sao cậu lại đổi ý?"

Lâm Nguyệt và Nghê Thanh Gia tham gia câu lạc bộ cùng lúc, quan hệ không tồi, khi Nghê Thanh Gia rời nhóm, cô ấy đã thuyết phục cô rất lâu.

Lúc còn tiểu học Lâm Nguyệt đã tập vũ đạo được vài năm, cô ấy cảm thấy Nghê Thanh Gia có thể chất rất tốt, tay chân mảnh khảnh, sự linh hoạt và giữ thăng bằng cũng không tồi. Đáng tiếc Nghê Thanh Gia không có hứng thú với vũ đạo, cô ấy không giữ chân được.

Nghê Thanh Gia thoáng thấy Trần Kính từ cầu thang đi ra, thản nhiên nói: "Tớ thấy biểu diễn trong lễ kỷ niệm của trường rất có ý nghĩa, này không phải tất cả học sinh trong trường đều có thể xem sao?"

Lâm Nguyệt gật đầu: "Chúng ta hẳn nên dựng một sân khấu trên sân thể dục, đến lúc đó tớ sẽ tranh thủ với giáo viên để lấy được trang phục đẹp hơn."

"Được, tất cả nhờ cậu." Nghê Thanh Gia cười cười, khóe mắt không tự giác liếc qua, "Tớ nhớ ra mình để quên vở bài tập trong phòng học, cậu đi trước đi, không cần chờ tớ."

Lâm Nguyệt: "Vậy cậu về nhà một mình nhớ cẩn thận." Hoalantichmich.

"Được, ngày mai gặp."

Nghê Thanh Gia quay lại, vô tình hay cố ý chạm vào vai Trần Kính, móc ngón tay mình vào tay anh, Trần Kính phe phẩy cái đuôi đi theo.

Quẹo vào một hành lang tối om.

Nghê Thanh Gia đứng trên Trần Kính một bậc thang, nhìn anh.

Bên ngoài có một trận gió thổi tới, yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hô hấp của hai người.

Trần Kính đang nghĩ xem nên nói gì, Nghê Thanh Gia đã nói trước. Cô nói: "Hôn tớ."

Nghê Thanh Gia như thể nhìn thấy tâm lý mâu thuẫn của Trần Kính, mềm giọng nói: "Nếu cậu không biết phải nói gì, thì hãy hôn tớ, hiểu không."

Cô đang dạy anh cách hòa hợp với cô.

Vị ngọt nơi cổ họng Trần Kính se lại, may mà không phải cô muốn chia tay...

Sợ kính của mình đập vào Nghê Thanh Gia, Trần Kính chậm rãi vuốt ve mặt cô, đầu ngón tay tìm được môi cô, nghiêng đầu hôn xuống.

Vốn định mổ nhẹ rồi thả ra, nhưng vừa chạm vào, Trần Kính lại muốn lưu luyến thêm chút nữa.

Anh nán lại, mút mát, môi chạm môi tạo ra âm thanh kiều diễm.

Trần Kính đặt tay lên eo Nghê Thanh Gia, cô nói rằng khi hôn có thể đặt tay ở đây.

Nhưng Nghê Thanh Gia vẫn đứng yên, Trần Kính lặng lẽ ôm cô vào lòng, hôn cô sâu hơn.

Nghê Thanh Gia vừa vận động xong, áo khoác vắt trên tay, trên người cô chỉ có một bộ đồng phục ngắn tay, cổ áo mở một cúc.

Với cái ôm của Trần Kính, quả bóng căng phồng của cô chạm vào ngực anh. Trần Kính hơi sửng sốt, nghĩ tới cảnh tượng tối hôm qua, sợ xảy ra chuyện, vội vàng kết thúc nụ hôn.

Trên lầu có tiếng bước chân, là những học sinh lớp trọng điểm chuẩn bị về nhà.

Nghê Thanh Gia cho rằng Trần Kính vì tiếng bước chân mà dừng lại, lầm bầm mắng một câu: "Đồ nhát cáy."

Trần Kính sờ sờ mũi.

"Mặc áo vào đi, coi chừng bị cảm lạnh."

Nghê Thanh Gia không quên họ đang ở trong trạng thái "chiến tranh lạnh", mặc dù cô không thể nhớ tại sao mình lại tức giận với Trần Kính, nhưng cô vẫn phải tỏ ra kiêu ngạo.

Nghê Thanh Gia lại trở về vẻ mặt lạnh lùng: "Ai cần cậu lo."

Sau đó cô mới nhớ toàn thân mình toàn là mồ hôi, rời xa Trần Kính mấy bước, cau mày hỏi: "Vì tớ có mùi mồ hôi phải không?"

"Không." "Tránh xa tớ ra."

Trần Kính đuổi theo, không chút nghĩ ngợi cài cúc áo cho cô trước: "Không có thật mà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.