Bạch Dương - Ngôn

Chương 34: Kỳ kinh nguyệt



Vào ngày thứ ba của kỳ kinh nguyệt, thân thể Nghê Thanh Gia đã tốt hơn, cô nói với Lâm Nguyệt rằng cô có thể luyện tập vào cuối tuần, Lâm Nguyệt nói không cần vội, các động tác tiếp theo sẽ không quá khó, có thể đợi dì cả của cô kết thúc hẳn rồi tập tiếp cũng được.

Một ngày chủ nhật nhàn nhã, Nghê Thanh Gia yên tâm nằm ở nhà.

Cô gửi tin nhắn cho Trần Kính, nhưng được một lúc lâu rồi mà Trần Kính vẫn chưa trả lời lại.

Mẹ cô hôm nay cũng nghỉ ở nhà, bởi vậy Nghê Thanh Gia không thể chạy ra ngoài trước mặt mẹ cô.

Nghê Thanh Gia trở mình, mẹ cô nhìn thấy tư thế cá mặn lười biếng của cô. Giường chưa ấm đã bị gọi dậy.

"Nằm một chỗ làm gì, đi chợ với mẹ."

Nghê Thanh Gia không tình nguyện đáp: "Đến đây ạ." Cô và mẹ đi dạo quanh chợ rau rồi đến siêu thị gần nhà.

Nghê Thanh Gia nhàm chán chờ mẹ chọn táo, cầm một quả trên tay liếc nhìn sang bên kia, khi cô đang nhìn xung quanh thì chợt thấy Trần Kính cũng đến mua trái cây ở đầu đối diện.

Trần Kính đứng nghiêng người trước rổ cam, dáng người gầy gò thẳng tắp, đèn LED sáng chói từ trên đầu anh chiếu xuống, phản chiếu khuôn mặt điển trai sáng sủa.

Sống mũi cao, đeo kính cận, đường quai hàm sắc như dao. Gương mặt của Trần Kính góc cạnh và rõ ràng, nhìn nghiêng thường tạo cho người ta cảm giác xa cách khó gần.

Nhưng những quả cam vàng tươi đã làm tăng thêm độ ấm cho bức tranh, khí chất của Trần Kính trở nên dịu dàng hơn, những góc cạnh đó cũng được nhuộm màu ấm áp.

Rất đẹp trai.

Hai mắt Nghê Thanh Giai sáng lên, người cô muốn dụ dỗ chính là tiểu thư sinh mặt trắng không vướng khói lửa nhân gian kia.

Nghê Thanh Gia lơ đãng nói: "Mẹ, con đi mua băng vệ sinh, băng vệ sinh ở nhà không đủ dùng."

"Được, để mẹ chọn." Mẹ Nghê Thanh Gia lấy quả táo mà Nghê Thanh Gia bỏ vào trong túi ra, "Quả con lấy bị thối rồi."

Nghê Thanh Gia lè lưỡi.

Lướt qua những người đang lựa trái cây, cô đi đến bên cạnh Trần Kính, kéo cánh tay anh.

Trần Kính kinh ngạc nhìn sang, Nghê Thanh Gia ra hiệu im lặng, quay người chỉ chỉ, nói bằng khẩu hình: "Suyt, mẹ em đang ở phía sau." hltm

Mẹ Nghê Thanh Gia quay lưng về phía họ, không nhìn thấy hai người đang nói chuyện thân mật.

Hai tay Nghê Thanh Gia chắp sau lưng, ra hiệu cho Trần Kính, nghênh ngang đi đến khu vực bán băng vệ sinh.

Trần Kính đi theo như một tên trộm, không dám nói chuyện cho đến khi các kệ hàng chặn bóng dáng của họ.

"Em với mẹ em..."

"Tại sao không trả lời tin nhắn của em." Nghê Thanh Gia đứng yên, túm lấy cổ áo Trần Kính và ngắt lời anh.

Trần Kính lấy điện thoại di động ra, thấp giọng giải thích: "Anh không để ý, không phải cố ý không trả lời."

Để chứng minh, anh ra hiệu cô nhìn vào chấm đỏ chưa đọc, hai ngày nay Trần Kính đã tìm hiểu về kinh nguyệt của con gái, nghe nói con gái đến kỳ kinh nguyệt sẽ không ổn định về mặt cảm xúc, Trần Kính cẩn thận quan sát biểu hiện của Nghê Thanh Gia.

"Đùa chút thôi, em không giận." Nghê Thanh Gia không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, cô vuốt lại cổ áo cho anh, dùng ngón tay cái cọ cọ vào xương quai xanh của anh, "Anh nhìn em làm gì?"

"Không có gì..."

Rõ ràng là mới gặp ngày hôm qua, nhưng gặp nhau trong trường hợp không hẹn trước như thế này, tâm trạng Nghê Thanh Gia rất khác, đặc biệt là tiểu thư sinh của cô nhìn gần lại càng đẹp trai.

Nghê Thanh Gia dựa vào người Trần Kính, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt: "Anh gội đầu?"

"Mới tắm, sao vậy?"

"Không có gì, em muốn hôn anh." Trần Kính: "Hả?"

Nghê Thanh Gia: "Em muốn hôn anh, ở chỗ này."

Lời còn chưa dứt, hai trái tim đang đập ngày càng gần nhau hơn trong siêu thị đông đúc.

"Sẽ không có người nhìn thấy, anh có thể hôn." Nghê Thanh Gia xua tan lo lắng của Trần Kính.

Mùi trái cây ngọt ngào lẫn với mùi dầu gội đầu bay vào mũi, tiếng bíp bíp của máy tính tiền, tiếng trẻ con chạy nhảy, hò hét và cả tiếng giao tiếp của người lớn.

Trần Kính cúi đầu, nghĩ đến mẹ cô ở gần đây, trong lòng run lên. Nhưng anh vẫn nhẹ nhàng phủ lên môi cô, anh cũng muốn hôn cô.

Họ hôn nhau ở một góc cách xa đám đông ồn ào, cảm nhận sự dịu dàng của tình yêu trong khoảng thời gian ngắn ngủi.

Thế giới bên ngoài rất sống động, nhưng thế giới của họ rất yên bình.

Hôn nhau vài giây, Trần Kính vội vàng rời đi, chỉ trong chốc lát mà mặt anh đã đỏ bừng.

Nghê Thanh Gia cảm thấy mình giống như một con yêu tinh đang hút dương khí, chưa đã thèm liếm liếm môi: "A Kính, chiều nay em đến gặp anh, được không?"

Trần Kính nói: ".  Nhà anh có người."

"Em không nói đến nhà anh, chúng ta đi ra ngoài đi." "Được."

Còn muốn nói thêm vài câu thì giọng nói của mẹ Nghê Thanh Gia đã truyền đến: "Gia Gia."

"Người đâu rồi?"

Trần Kính luống cuống tay chân, Nghê Thanh Gia cười đẩy anh sang kệ bên cạnh, tùy tiện lấy mấy gói băng vệ sinh đi ra ngoài: "Mẹ, mẹ xong chưa?"

"Mẹ tìm con nảy giờ, tính tiền thôi. Hôm nay hoa quả không tươi, ta mua tạm như vậy đã."

"Dạ."

Nghê Thanh Gia bí mật vẫy tay với Trần Kính.

Buổi chiều, Nghê Thanh Gia lấy cớ tập vũ đạo để đi hẹn hò với Trần Kính. Họ gặp nhau ở một ngã tư cách nhà Nghê Thanh Gia không xa.

Thời tiết đã ấm áp hơn, Trần Kính chỉ mặc áo ngắn tay, Nghê Thanh Gia vuốt ve cánh tay của anh lên xuống, Trần Kính cười nói: "Em làm gì thế?"

"Cảm thấy anh rất khỏe, có thể đèo em trên lưng." "Em không nặng." Trần Kính hỏi: "Muốn đi đâu nào?" "Em muốn uống trà sữa."

Trần Kính dẫn Nghê Thanh Gia tới một quán trà sữa, Nghê Thanh Gia gọi hai ly, Trần Kính nói thêm với nhân viên: "Một ly hâm nóng."

Trả tiền xong, Trần Kính lại hỏi: "Muốn xem phim không?"

Anh đã tìm hiểu, xem phim là một chiến lược hẹn hò không thể thiếu. Nghê Thanh Gia suy nghĩ một chút: "Được."

Trần Kính kêu Nghê Thanh Gia chọn một bộ phim, nhưng Nghê Thanh Gia chưa xem trước chủ đề, thế là cô chọn bộ phim mới nhất, hàng ghế cuối cùng.

"Xong rồi."

Trần Kính lấy lại điện thoại di động, thấy cô chọn phim gián điệp, anh tò mò liếc nhìn Nghê Thanh Gia, nghĩ rằng cô thích thể loại phim này.

Quán trà sữa cách rạp chiếu phim không xa, họ đi bộ đến đó.

Trên đường có một cơn gió thoảng qua, Trần Kính đưa trà sữa của mình cho Nghê Thanh Gia cầm giúp.

Nghê Thanh Gia khó hiểu: "Sao thế?"

Trần Kính kéo khóa áo khoác lên cho cô, "Anh đọc trên mạng thấy người ta nói con gái đến kỳ kinh nguyệt thường dễ bị cảm lạnh."

Nghê Thanh Gia muốn cười, bạn trai của cô rất tận tâm.

"Em mặc đủ áo rồi mà." Nghê Thanh Gia trả lại trà sữa cho Trần Kính, đi vài bước, cô đột nhiên hạ giọng, "Anh có tra ra được rằng ham muốn tình dục của con gái sẽ trở nên mạnh mẽ hơn trong giai đoạn này không."

"Mấy ngày nay em nhớ miệng lưỡi của A Kính..."

Trần Kính thoáng sửng sốt, nắm chặt tay Nghê Thanh Gia, lỗ tai anh đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Đợi kỳ kinh nguyệt của em kết thúc rồi, anh có thể. "

Anh còn chưa nói xong, Nghê Thanh Gia đã mổ lên môi anh: "A Kính thật tốt." Đến rạp chiếu phim, soát vé và vào cổng, vừa kịp giờ chiếu phim.

Bộ phim này đã chiếu hơn một tháng, rating không cao, hiện tại người xem rất ít, cả rạp chỉ có năm sáu người ngồi, hàng cuối cùng chỉ có hai người bọn họ.

Sau vài quảng cáo, màn hình tối đi, Nghê Thanh Gia dựa vào vai Trần Kính, thì thầm với anh: "A Kính, vừa rồi em chưa nói xong. "

Trần Kính cúi xuống gần hơn để lắng nghe.

"Khi đến kỳ kinh nguyệt, ngực của em sẽ bị sưng, phải nhờ A Kính xoa mới đỡ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.