Bạch Dương - Ngôn

Chương 49: Chòm sao không đáng tin cậy



Nghê Thanh Gia mềm nhũn nằm trên giường như một con cá mất nước, nửa thân dưới ướt đến mức nhìn không nổi, nước mắt đã cạn khô, toàn bộ sức lực đều bị hút sạch.

Trần Kính tháo bao cao su chứa đầy tinh d*ch, ôm Nghê Thanh Gia vào lòng. Sờ tóc cô, an ủi hôn môi cô, "Gia Gia muốn tắm không?"

Nghê Thanh Gia lười biếng không muốn động dậy, cũng không muốn nói chuyện, thì thầm nhỏ nhẹ như một con vật nhỏ.

Trần Kính nhìn chằm chằm gò má ửng hồng của cô, nhìn đâu cũng thấy đáng yêu, không nhịn được lại mổ một cái.

Nghê Thanh Gia cười tránh đi, cơ thể cô nhớp nháp, cô đến gần Trần Kính, nhỏ giọng nói: "Anh ôm em đi tắm."

"Được."

Trần Kính bế Nghê Thanh Gia vào phòng tắm, mở vòi hoa sen giúp cô cẩn thận rửa mặt, nhìn thấy hai mắt cô đã ngân ngấn nước, khuôn mặt ửng hồng dịu dàng, Trần Kính không ngừng hôn cô.

Nghê Thanh Gia dựa vào trên vai anh, cô ngay cả sức lực để nhéo eo anh cũng không có, cằm đặt ở trên vai, còn có thể nhìn thấy một hàng dấu răng do chính mình cắn.

Cô dùng ngón tay sờ sờ, nhẹ giọng hỏi: "Đau không?" Trần Kính lắc đầu: "Anh sợ em đau hơn."

Nghê Thanh Gia mỉm cười: "A Kính..." Trần Kính chăm chú lắng nghe.

"Làm tình với A Kính rất sướng."

Lỗ tai Trần Kính nóng lên, thấp giọng nói: "Anh cũng vậy."

Sau khi rửa sạch vùng kín cho cô, Trần Kính cẩn thận tách hai cánh hoa ra, từ từ rửa sạch chất nhầy bên trong, sợ cô sẽ phản ứng nếu nước quá lớn, anh vặn công tắc xuống một chút.

Nghê Thanh Gia không can thiệp, để Trần Kính giúp cô, cúi đầu chơi đùa với dương v*t của Trần Kính.

Nơi đó cứng một nửa, khi cô cầm chặt nó, toàn bộ phần gốc sẽ vểnh lên và có xu hướng trở nên to hơn.

Nghê Thanh Gia cười: "Anh A Kính, anh nhạy cảm như vậy, có muốn làm một lần nữa không?"

Trần Kính đỏ mặt, đẩy bàn tay không đứng đắn của cô, "Đừng làm loạn."

Anh muốn làm chứ, nhưng nếu tiếp tục làm, h/uyệt nhỏ của Nghê Thanh Gia có thể sẽ bị sưng.

Nghê Thanh Gia tiếc nuối buông tay: "Em muốn chơi."

Ngay khi Trần Kính muốn nói gì đó, chợt nghe thấy bụng cô réo lên.

Nghê Thanh Gia ngượng ngùng vùi mặt vào lòng Trần Kính, "Anh chưa nghe thấy gì hết..."

"Ừ." Khóe môi Trần Kính cong lên, anh hôn lên môi cô. "Tại sao anh cứ hôn em?"

"Bởi vì Gia Gia rất dễ thương."

Sau khi Trần Kính tắm rửa sạch sẽ cho hai người, anh tỉ mỉ lau khô cho Nghê Thanh Gia rồi bế cô ra ngoài.

Giường bừa bộn, chăn bông nhăn nhúm thấm đẫm vết nước trong suốt, Trần Kính tìm một chỗ sạch sẽ đặt Nghê Thanh Gia xuống.

Nghê Thanh Gia đứng dậy nhìn xung quanh, chăn bông có lộn xộn hay ẩm ướt đến đâu cũng không có một giọt đỏ nào, cô tự hỏi liệu Trần Kính có nhận thấy điều này hay không, lo lắng gãi ngón tay.

"A Kính, đây thật sự là lần đầu tiên của em..."

"Hả?" Trần Kính nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt anh dịu dàng, "Anh biết." "Nhưng, không có máu..."

"Em đang nghĩ gì vậy?" Trần Kính bóp gáy Nghê Thanh Gia giúp cô xoa bóp: "Không phải cô gái nào cũng chảy máu trong lần đầu tiên."

Nghê Thanh Gia được anh xoa bóp rất thoải mái: "Hừ, sao cái gì anh cũng biết." Trần Kính xoa tóc cô, hỏi: "Ra ngoài ăn hay gọi đồ ăn về?"

Nghê Thanh Gia không chút nghĩ ngợi nói: "Gọi về ạ." "Được."

Trần Kính bắt đầu gọi món, Nghê Thanh Gia nói: "Điện thoại của em." Trần Kính đưa nó cho cô.

Nghê Thanh Gia chán nản lướt web, sau đó đột nhiên quay sang hỏi Trần Kính: "A Kính, cung hoàng đạo của anh là gì?"

Trần Kính: "Anh không biết."

Cô thay đổi câu hỏi: "Sinh nhật của anh vào ngày mấy tháng 7?" "29."

"Ồ, Sư Tử nè." Nghê Thanh Gia đọc to trong điện thoại di động, "Những chàng trai Sư Tử thường nhiệt tình, tỏa nắng, hào phóng, có cá tính đặc biệt, khí phách bất phàm và đầy uy tín. Họ quan tâm đến thể diện và hơi kiêu ngạo... Anh có như vậy đâu ta."

Trần Kính gọi đồ ăn xong, anh thản nhiên nói: "Chòm sao không chính xác, không có cơ sở khoa học, không thể tin được."

"Thật sao?" Nghê Thanh Gia vuốt màn hình, "Nhưng trên này nói tỷ lệ xứng đôi của chúng ta là 100%."

Trần Kính liếc qua, Nghê Thanh Gia chỉ cho anh xem.

"Nữ Bạch Dương và nam Sư Tử, trời định một đôi, tỷ lệ hợp nhau là 100%." "Em là một Bạch Dương."

Trần Kính ho khan một tiếng, trở giọng: "Hừm, thật ra nó cũng khá chính xác, thỉnh thoảng có thể tin."

Nghê Thanh Gia sắp chết cười vì sự trở mặt nhanh như trở bánh tráng của anh. "A Kính có thể gọi em là chị không, em lớn hơn anh ba bốn tháng lận đó." Trần Kính giả chết.

Nghê Thanh Gia trêu anh: "Em lớn hơn anh nhưng vẫn gọi anh là anh, anh gọi em một tiếng chị có gì sai?"

Trần Kính không hề mở miệng.

"Aiz." Nghê Thanh Gia buồn bực chấm chấm nước mắt không tồn tại, "Trên giường còn gọi người ta là bé cưng này kia, xuống giường rồi miệng cũng không cạy ra được."

Trần Kính: ".  "

"Em biết mà, anh không thể nào gọi em là chị được." Nghê Thanh Gia cố ý hỏi: "Tại sao?"

Trần Kính ngẩng đầu lên, rất thuận miệng thổ lộ: "Bởi vì anh rất thích em. "

"Được rồi." Nghê Thanh Gia ngắt lời, chuyển chủ đề: "Đồ ăn sắp tới chưa?" Trần Kính cười: "Sắp rồi."

Sau khi ăn xong, Nghê Thanh Gia dần buồn ngủ, ngủ thiếp đi trong vòng tay Trần Kính.

Cô ngủ sớm, chưa đến mười hai giờ đã mơ mơ màng màng tỉnh lại. Trong lòng cô luôn nhớ tới một chuyện.

Cô lay Trần Kính. "A Kính A Kính..."

Trần Kính ngủ không được bao lâu, chậm rãi nhướng mi, "Hửm?"

Nghê Thanh Gia ôm lấy cánh tay anh làm nũng, "Bây giờ chúng ta đi đình Hải Sơn được không, ban ngày chưa được đi, bây giờ em muốn đi."

Gần sáng, cô đánh thức Trần Kính đang say ngủ, Nghê Thanh Gia biết rằng hành vi này là quá đáng, nhưng cô có một cảm giác khó hiểu rằng Trần Kính sẽ không tức giận với bất kỳ yêu cầu nào của cô.

Ngay cả khi anh tức giận, cô sẽ tỏ ra dễ thương và bày trò, thế là anh đồng ý ngay.

"A Kính, A Kính, được không?"

Trần Kính mở điện thoại xem giờ, thấp giọng hỏi: "Bây giờ?" "Dạ."

Nghê Thanh Gia vốn tưởng sẽ phải mè nheo thêm vài câu, nhưng một giây sau, Trần Kính lại nói: "Trời bên ngoài lúc này có thể hơi lạnh, em đừng mặc váy, mặc cái lúc sáng đi."

"Được ạ."

Trần Kính đứng dậy đi lấy quần áo cho Nghê Thanh Gia, Nghê Thanh Gia ôm anh hôn một cái thật sâu, anh sờ sờ chỗ tê dại trên mặt, cười véo véo má cô.

Nghê Thanh Gia nghĩ nếu phải một mình ra ngoài thì cũng chẳng sao, nhưng Trần Kính lại là người duy nhất đồng ý với cô một cách vô điều kiện.

Sau khi thay quần áo xong, cô còn xấu xa nói thêm: "Em nói em không đi được, muốn anh cõng thì anh có tức giận không?"

Trần Kính không nhận ra thật giả trong lời nói của cô, anh chỉ cúi xuống, quay lưng lại với tư thế chờ đợi.

Nghê Thanh Gia không có trèo lên, mà là nghịch tóc của Trần Kính: "Em nói bừa thôi, đi thôi, A Kính."

Nửa đêm trên phố chỉ có ba bốn người đi bộ, hầu hết cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có trăng trên cao và gió bầu bạn. Dưới ánh đèn đường mờ ảo, bóng hai người nắm tay nhau thấp thoáng kéo dài xa xa.

Từ khách sạn đến đình Hải Sơn phải đi một đoạn dài, Nghê Thanh Gia đi được nửa đường, chân dần yếu đi, nguyên nhân chính là do cô bị Trần Kính ụ, đến bây giờ còn chưa hồi phục.

Trần Kính đề nghị cõng cô, lúc này Nghê Thanh Gia không chút khách khí nằm trên người Trần Kính, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh.

Hai bóng cạnh nhau biến thành chồng lên nhau. Nghê Thanh Gia hăm hở, "Đi thôi nào."

Bãi biển về đêm giống như một dòng sông cát lún đen kịt, Nghê Thanh Gia bật đèn pin cho Trần Kính.

Tiếng thủy triều ngày càng gần, đình hình bát giác dựng đứng có đường nét tinh xảo do màn đêm vạch ra.

Nghê Thanh Gia leo xuống và tự mình đi bộ, ở cuối hành lang dài, mái đình nhỏ yên tĩnh và bí ẩn.

Chung quanh không có người, chỉ có gió, nước, sóng biển và đình viện bất động, núi non yên lặng, trên trời trăng sáng.

Mái tóc dài của Nghê Thanh Gia tung bay, cô cảm thấy bình yên chưa từng có.

Đột nhiên, trong một khoảnh khắc, cô cảm thấy rằng đây là điểm kết thúc của họ.

Nghê Thanh Gia nhìn Trần Kính xuyên qua màn đêm, Trần Kính chú ý đến, thấp giọng hỏi: "Sao vậy?"

Cô lắc đầu, cười nói: "Nghe nói nếu các cặp đôi hôn nhau ở đình Hải Sơn thì có thể bên nhau trọn đời."

Cô đang nói bừa, thật ra cô chỉ muốn hôn thôi.

Trần Kính không biết cô đang nghĩ gì, ôm lấy Nghê Thanh Gia và hôn cô một cách dịu dàng.

Nghê Thanh Gia cũng hôn lại Trần Kính. Núi yên, sóng lặng, trăng sao khép lại.

Không ai biết, vào lúc nửa đêm, có một cặp đôi ở dưới mái đình hôn nhau thật lâu.

- --

☆▪☆▪☆

Editor sinh tháng 4, cũng là chòm sao Bạch Dương, và đây là lý do lớn nhất thôi thúc mình quyết định đào hố bộ này~~

-

Sau chương này, bộ truyện sẽ tiến vào giai đoạn 2, giai đoạn Trần Kính theo đuổi Nghê Thanh Gia.

Như thiết lập ban đầu, Nghê Thanh Gia là một cô gái không tim không phổi, cả thèm chóng chán, Trần Kính đã là một cái gì đó rất ngoại lệ, rất nhiều cái đầu tiên của cô ấy đều giành cho Trần Kính.

Nhưng điều gì đến cũng sẽ đến, mình viết những lời này với hi vọng rằng mọi người sẽ không ghét NTG, để đi đến một kết cục ngọt ngào thì không những Nghê Thanh Gia mà Trần Kính cũng phải thay đổi rất nhiều, đời này làm gì có chuyện "ngồi yên tình yêu sẽ đến" đúng không ạ ^^

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.