Bạch Dương - Ngôn

Chương 5: Muốn liếm tay anh



Trần Kính luôn tuân thủ nghiêm ngặt các nguyên tắc về sức khỏe là kết hợp làm việc và nghỉ ngơi, sau khi học xong, chiều nào anh cũng đến sân thể dục để chạy vài vòng.

Nghê Thanh Gia tạo cơ hội tình cờ gặp gỡ, chào hỏi Trần Kính đang chạy đến. "Nè, Trần Kính, trùng hợp nha."

Trần Kính gật đầu, mặt không đổi sắc chạy vượt qua cô. Nghê Thanh Gia: "?"

Đúng là cái đồ đầu gỗ.

Lần đầu tiên cô nghi ngờ sức hấp dẫn của chính mình, nếu Trần Kính thích một cô gái có thành tích tốt như Lí Nghiên, cô cũng không có cách nào nâng cao thành thích ngay lập tức.

Trên đường băng dài 400 mét, anh ở tuốt phía bên kia của cô.

Nghê Thanh Gia nhìn Trần Kính càng ngày càng xa, bên tai vang lên một giọng nói ác mộng: "Nghê Thanh Gia, cậu đến xem tớ tập luyện đó hả?"

Trâu Tuấn đang tập luyện, thấy Nghê Thanh Gia thì hào hứng vẫy tay, bị giáo viên thể dục mắng cho một trận.

"Ai thèm xem cậu?" Nghê Thanh Gia tức giận nói, đi ngược lại với Trâu Tuấn.

Khi Trần Kính chạy một vòng trở về, Nghê Thanh Gia lại đụng mặt anh, lúc lướt qua nhau, cô dứt khoát túm lấy áo Trần Kính.

Trần Kính bị cô kéo lui mấy bước, mới vận động xong nên sắc mặt có hơi ửng hồng, trán lấm tấm mồ hôi, mái tóc còn nhỏ vài giọt nước trong suốt.

Anh ngạc nhiên nhìn Nghê Thanh Gia, thở phì phò nói không nên lời.

"Trần Kính." Nghê Thanh Gia kiếm cớ gây sự, "Sao cậu lại phớt lờ tớ? Cậu hoàn toàn không biết tên tớ là gì, cho tới bây giờ cậu chưa gọi tên tớ lần nào."

"Không..."

Trên sân có hai đội đang chơi bóng rổ, ai đó ném vào một cú ba điểm, cả sân bãi vang lên tiếng hoan hô.

Lời nói của Trần Kính bị chặn lại.

Nghê Thanh Gia không nghe thấy, trong lòng có chút tủi thân: "Cậu chỉ chơi với học sinh giỏi thôi, cậu thấy tớ phiền lắm chứ gì?"

Trần Kính dừng lại một lúc, ngừng thở dốc và lặp lại: "Không phải."

Giọng của anh có hơi khàn khàn, anh hắng giọng nhìn cô chằm chằm: "Nghê Thanh Gia."

Đang là hoàng hôn, ánh sáng của bầu trời phản chiếu trên đôi má xinh đẹp của cô, giống như một cô gái trẻ bước ra từ một bức tranh sơn dầu.

Trần Kính nhìn đi chỗ khác, mặt còn đỏ hơn cả bầu trời.

Nghê Thanh Gia biết anh vừa trả lời câu hỏi của cô, nhưng có cần phải tích chữ như vàng thế không hả.

Có điều, anh cẩn thận đọc tên của cô như thế, giống như hoàn thành bài tập của giáo viên vậy, tâm tình Nghê Thanh Gia tốt lên, nhân cơ hội nói: "Vậy lát nữa tớ sẽ đến hỏi bài, không ảnh hưởng đến cậu đâu đúng không?"

"Không." Trần Kính nâng cổ tay nhìn đồng hồ, "Tớ đi ăn cơm trước." "Được."

Thật là, cô đuổi theo đến đâu anh cũng chạy trốn.

Nghê Thanh Gia cười và hét vào lưng anh: "Trần Kính! Nhớ uống nhiều nước nha, miệng cậu khô lắm rồi!"

Bóng lưng Trần Kính cứng đờ, không đáp lại.

*

Trần Kính tưởng Nghê Thanh Gia sẽ tìm mình trong giờ giải lao, nhưng ai ngờ là sau tiết tự học buổi tối.

Để tránh Trâu Tuấn, Nghê Thanh Gia đã lẻn vào nhà vệ sinh vài phút.

Khi cô trở lại lớp học, chỉ còn lại một mình Trần Kính, cô lặp lại mánh khóe cũ, ngồi ở bàn trước của Trần Kính, tìm bừa một câu hỏi.

"Câu này, tớ cam đoan không lãng phí thời gian của cậu." Nghê Thanh Gia chắc chắn.

Trần Kính nhìn vào tiêu đề, đưa ra một công thức, đánh nhanh diệt gọn.

Nghê Thanh Gia không ngờ mình lại chọn câu hỏi phụ cơ bản, đơn giản đến mức cô không thể giả vờ không hiểu, tiếc nuối véo đùi.

Nghê Thanh Gia mặt không đổi sắc: "Tớ nhìn nhầm, không phải câu này."

Đổi một câu hỏi khác, Trần Kính làm nó, mới đọc qua một lượt anh đã biết cách làm, vừa viết ra giấy vừa giảng.

Nghê Thanh Gia nhớ tới cái gì, xen vào nói: "Mà này, trà sữa tớ đưa cho cậu uống chưa?" hoalantichmich

Trần Kính bình tĩnh nói: "Ừ."

Giọng điệu của anh so với tối hôm qua còn ung dung hơn, nhưng thân thể vẫn bị gò bó như cũ, hai cánh tay khép lại, bất an tính toán trên giấy nháp.

Nghê Thanh Gia nhìn vào tay anh.

Tư thế cầm bút của Trần Kính rất đúng chuẩn, ngón trỏ và ngón cái khẽ chạm nhau, cán bút đặt tùy ý, vững vàng. Không giống như Nghê Thanh Gia, khi viết bài cô cầm bút rất chặt, điều này rất mệt mỏi và tốn công.

Nghê Thanh Gia nhìn thấy anh xoay bút, đó là một động tác nhỏ mà anh thường làm, chiếc bút xoay tròn trong đôi tay khéo léo, giống như một con chuồn chuồn bay múa, sẽ không bao giờ gãy cánh rơi xuống đất.

Những ngón tay của Trần Kính sạch sẽ và thon dài, các khớp xương rõ ràng, móng tay hơi hồng được cắt tỉa gọn gàng, trên đó có những hình trăng lưỡi liềm nhỏ.

Mu bàn tay nổi lên một đường gân xanh mờ nhạt, kéo dài đến xương cổ tay mảnh khảnh rồi biến mất.

Nghê Thanh Gia nuốt nuốt nước bọt, tay anh thật đẹp, cô muốn liếm chúng... "Trần Kính." Nghê Thanh Gia mềm mại nói: "Cậu căng thẳng sao?"

Nếu không, tại sao khi giảng đề anh không hề nhìn cô, cũng không hề chuyển bút. hltm

Ngay cả những cử động nhỏ trong tiềm thức cũng bị kiềm chế, anh phải gò bó đến mức nào.

Hô hấp Trần Kính ngưng trệ: "...Không có."

Anh ngước nhìn cô, hình ảnh phản chiếu của anh xuất hiện trong đôi mắt cười rạng rỡ ấy.

Trần Kính lại muốn né tránh.

"Đấy, nhìn tớ một cái cũng không dám." Nghê Thanh Gia bắt lấy điểm yếu của anh.

Phòng học yên tĩnh, giọng nói của bọn họ thấp hơn so với bình thường một chút, thoạt nghe giống như đang thì thầm.

Trần Kính không chịu được khi bị trêu chọc, bị Nghê Thanh Gia nói vài câu liền duy trì im lặng, vùi đầu như cái hũ nút.

Nghê Thanh Gia thở dài trong lòng, Trần Kính giống như một tảng đá, cô không thể nào di chuyển được nó.

"Tớ nói nhảm thôi, cậu đừng để ý."

Trần Kính không đáp lại câu này, tiếp tục giảng đề cho cô.

Nghê Thanh Gia nghe xong có chút hứng khởi, đứng dậy nói: "Cảm ơn cậu, tớ phải về rồi. Hẹn gặp lại, Trần Kính."

Cô trở về chỗ ngồi thu dọn cặp sách, nhìn ra ngoài cửa sổ, hành lang vắng tanh, đêm đen dày đặc bị những thanh sắt chia cắt thành từng mảnh, tạo nên vẻ thẩm mỹ rời rạc.

Nghê Thanh Gia cố tình giảm tốc độ. Cô đang chờ đợi và đánh cược.

Nghê Thanh Gia tiến lên từng bước, giọng nói của Trần Kính cuối cùng cũng vang lên từ phía sau:

"Nghê Thanh Gia." Anh gọi tên cô.

Âm thanh trong trẻo độc đáo truyền đến tai cô trong màn đêm.

Nghê Thanh Gia dừng lại mà không quay đầu, đôi mắt thấm đượm ý cười. Chiếc ghế cọ xát với sàn nhà phát ra tiếng vang.

Trần Kính nói: "Chờ một chút, tớ về chung với cậu." Cô không nói gì.

Trần Kính dừng lại, nói thêm: "Có thể không?"

Nghê Thanh Gia quay lại, Trần Kính đang đứng và hỏi ý kiến của cô một cách nghiêm túc, Nghê Thanh Gia rất thích giọng điệu này của anh.

Nhìn nhau một cái, Nghê Thanh Gia mỉm cười vui vẻ. "Được chứ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.