Bạch Dương - Ngôn

Chương 65: Lần này là anh trêu chọc em



Xa xa phía sân thể dục truyền đến một tiếng súng.

Sau tiếng nổ, đám đông lần lượt tụ tập và cổ vũ nhiệt tình. Ở một góc của tòa nhà giảng dạy, yên tĩnh mà lại bồn chồn.

Trần Kính ôm cô vào lòng, thấy cô nghi hoặc ngước mắt lên, hơi kinh ngạc hé miệng, vài sợi tóc dính vào môi, đáng yêu không chịu nổi.

Trần Kính vén lọn tóc sang một bên, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên gò má thanh tú của cô. Động tác rất chậm, để không khiến người ta cảm thấy ngả ngớn và mạo phạm, hầu kết lăn lộn, anh không muốn đợi thêm nữa.

Anh cúi đầu hôn cô không chút do dự.

Mọi âm thanh xung quanh đều im bặt, chỉ có lớp bụi trong không khí khẽ rung lên.

Thời gian như ngưng đọng, nhưng nhịp tim lại tăng tốc.

"Ưm..." Nghê Thanh Gia mở to mắt, cô không ngờ người luôn luôn kiềm chế như Trần Kính lại táo bạo như vậy.

Vẫn đang ở trong trường, bất cứ lúc nào cũng có thể có người ở hành lang.

Trần Kính mút mát, tay che mắt cô, như thể không vui vì sự mất tập trung của Nghê Thanh Gia.

Gió mùa thu êm nhẹ, lá cỏ bên cạnh tòa nhà bay xào xạc.

Trên hành lang dài, ánh nắng nhợt nhạt hắt bóng hai người chồng lên nhau.

Mới đầu chỉ là thăm dò, một nụ hôn nhẹ nhàng, nhưng khi đầu lưỡi vừa chạm vào hai cánh môi mềm mại kia, Trần Kinh liền cảm thấy không đủ.

Thâm nhập vào khoang miệng không chút phòng bị của cô, say đắm quấn quýt.

Anh không thể cưỡng lại nơi mềm mại ẩm ướt đó, lưỡi khuấy động phát ra tiếng nước mơ hồ.

Nghê Thanh Gia cảm thấy mình giống như một miếng kem, bị ánh nắng mặt trời làm tan thành nước, cơ thể trở nên mềm nhũn, đành phải dùng sức vòng tay qua cổ Trần Kinh, dựa nửa người vào người anh.

Dục vọng ngủ yên đã lâu nay đang lưu luyến nở rộ. Hơi thở quyện vào nhau, cả hai đồng thời run lên. Lâu rồi không hôn.

Đủ lâu để thấy xa lạ, nhưng một khi chạm mặt nhau lại thấy thân quen biết bao.

Trần Kính ôm Nghê Thanh Gia, hơi nóng từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp quần áo truyền đến da thịt cô.

Nghê Thanh Gia ngứa ngáy, rục rịch trong vòng tay anh, lại bị anh nhéo eo giam cầm.

Cơ thể không thể cử động, nhưng tay thì có thể.

Cẩn thận vuốt ve hàm dưới của anh, kéo dài xuống cổ, sau đó dùng đầu ngón tay bao lấy khối xương nhỏ.

Mò mẫm, trêu chọc.

Bởi vì động tác của cô, Trần Kính hôn càng sâu, đỡ gáy Nghê Thanh Gia, trầm mê cướp lấy hơi thở của cô.

Môi cô quá mềm, giống như bánh pudding ngọt ngào, nếm bao nhiêu cũng không thấy đủ.

Trần Kính rất rất nhớ cô.

Sau khi hôn tới tấp, anh vẫn không tha cắn môi cô từng chút một. Anh không muốn tách ra, chỉ hôn thêm chút nữa thôi.

Nhưng mà Nghê Thanh Gia đã thở không nổi nữa rồi, cô cắn cắn vào lưỡi anh, làm cho anh mau buông ra.

Trần Kính đau đớn kêu lên một tiếng, nhưng vẫn muốn hôn nữa. Như muốn bù đắp tất cả nụ hôn trong khoảng thời gian bỏ trống kia.

Mãi cho đến khi Nghê Thanh Gia nhéo eo anh, anh mới ấm ấm ức ức rời khỏi môi cô.

Nghê Thanh Gia dựa vào hõm vai Trần Kính, cái miệng nhỏ thở hổn hển, Trần Kính không mặc áo, cô ôm cánh tay trần của anh, khuôn mặt đỏ bừng.

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, tay theo bản năng vuốt ve xương quai xanh anh.

Hậu tri hậu giác cảm thấy không ổn, muốn rời đi nhưng Trần Kính không chịu thả người.

Nghê Thanh Gia nhỏ giọng nói: "Đây là trả ơn anh lần trước đã giúp đỡ em..."

(*)Nhắc nhỏ: Giúp đỡ lần trwớc là lần TK mua thuốc đau bụng cho NTG

Nghe vậy, Trần Kính cúi đầu, tham luyến cọ cọ má cô, ghé vào tai cô thì thầm: "Nợ lâu như vậy, không có lãi sao?"

Lỗ tai Nghê Thanh Gia nóng lên, hỏi theo lời anh: "Lãi gì..."

Trần Kính không trả lời ngay, mặt mày hết sức dịu dàng, nụ cười dán lên vành tai tinh xảo của Nghê Thanh Gia.

Đầu lưỡi liếm miếng thịt mềm.

Nghê Thanh Gia chợt rùng mình, đẩy anh: "Anh, anh làm gì vậy..."

Sức lực yếu ớt, giọng nói khàn khàn run rẩy, căn bản không hề giống cự tuyệt, bản thân Nghê Thanh Gia cũng tự cảm thấy mình như đang làm nũng để mua vui, toàn thân cô nóng lên vì xấu hổ.

Trần Kính áp vào vành tai cô, thấp giọng nói gì đó.

Gần kề đến mức không khí bên tai Nghê Thanh Gia khẽ rung động, sau một hồi tê dại, cô mới nghe rõ lời anh nói.

"...Hôn nữa, được không?"

Đầu óc Nghê Thanh Gia rối bời, cô không hiểu rõ tình huống hiện tại, giữa bọn họ là quan hệ gì, hôn nhau được không, làm như thế là đúng hay sai?

Nhưng tiềm thức của cô nói với cô rằng, nghe theo Trần Kính sẽ luôn đúng. Trần Kính thông minh hơn cô, anh sẽ cho cô biết câu trả lời.

Nghê Thanh Gia gật đầu.

Đôi môi cách đó không xa lại áp vào.

Lần theo đường viền môi cô, mút nhẹ vào từng chút một.

Trần Kính ôm Nghê Thanh Gia chặt đến mức sự mềm mại trước ngực cô dần biến dạng.

Anh sững người, và thay vì buông ra, anh lại ôm chặt hơn nữa.

"Hưm..." Nghê Thanh Gia động tình phát ra tiếng ngâm nga, nhắm mắt lại, chủ động rướn người hôn đáp lại Trần Kính, ôm lấy anh, gần như treo trên người anh.

Trần Kính thích Nghê Thanh Gia dính mình, tùy ý để lưỡi cô luồn vào miệng, tìm kiếm anh, đòi hỏi anh.

Trần Kính đáp lại một cách dữ dội hơn.

Có một cảm giác không thể diễn tả được lặng lẽ tràn ngập giữa hai người họ, đó là niềm khao khát đã che giấu từ lâu, sâu thẳm như đại dương.

Lý trí dần dần bị nhấn chìm, bỏ mặc mọi đắn đo. Giây phút này, họ chỉ muốn có nhau.

Bấy giờ, trong hành lang truyền đến tiếng cười nói huyên thuyên, bất thình lình quấy rầy bọn họ.

Tiếng bước chân đến gần như hối thúc nụ hôn kết thúc.

Trần Kính cảm nhận người trong lòng mình nao núng, nhưng vẫn không ngừng hôn anh.

Đương lúc luyến lưu*, không ai muốn buông tay trước.

(*) Nguyên văn 难舍难分 - Nan xá khó phân: không nỡ chia xa, khó tách rời

Trần Kính vòng tay qua Nghê Thanh Gia, nửa đẩy cô vào phòng vệ sinh.

Phòng vệ sinh mới được chùi dọn vài ngày trước, vẫn sạch sẽ. Nghê Thanh Gia bị ép vào cánh cửa gỗ, tiếp tục hôn.

Không gian nhỏ gần như đóng kín, tối đến mức chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng yếu ớt qua các khe hở.

Dù chỉ là một nụ hôn nhưng bên ngoài lại hoàn toàn khác.

Hơi thở trở nên nặng nề, âm thanh của nước bọt giao thoa càng thêm rõ ràng, những cảm thụ nhỏ bé do mỗi cử động gây ra cũng được khuếch đại vô hạn.

Tay Nghê Thanh Gia tùy tiện đặt trên người Trần Kính, sờ bao nhiêu cũng không đủ, hôn bao nhiêu cũng còn thiếu.

Dưới làn váy, từng dòng nhiệt nóng chảy ra từ nơi bí mật. Cô bị ướt chỉ bởi một nụ hôn.

Muốn khép hai chân lại để ngăn dòng nước chảy, nhưng Trần Kính đã dùng đầu gối đẩy hai chân cô ra.

Sau đó, một vật cứng đập vào người cô.

Trần Kính không muốn như vậy, nhưng thân thể vẫn thức dậy theo bản năng.

Anh lấy lại tinh thần, còn cố ý lùi lại cách cô một khoảng, để hạ thân không chạm vào cô. Nếu không, anh thật sự sẽ nóng đầu mà làm ra chuyện gì đó không nên.

Mấy người bên ngoài đã sớm rời đi, Trần Kính chậm rãi buông môi cô ra, cách vài giây, lại ghé sát vào mổ một cái.

Nghê Thanh Gia không từ chối, ôm chặt lấy Trần Kính, Trần Kính thẹn thò trốn tránh, cố gắng giấu thứ đồ trong đũng quần.

Nghê Thanh Gia dường như biết anh đang nghĩ gì, ác ý cọ xát vào vật đó.

Nơi đó lập tức cao hứng, Trần Kính khó chịu thở hắt ra một hơi, hơi thở nóng bỏng phun lên cổ cô.

Nghê Thanh Gia nổi da gà, bị dục vọng cắn nuốt, nước chảy ra càng nhiều. Thân thể áp sát, hơi thở giao thoa, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng lên.

Nghê Thanh Gia thở phì phò, nhìn thẳng vào mắt Trần Kính, giọng nói khàn khàn: "Em hỏi anh, có phải anh cố ý quyến rũ em không?"

Trần Kính hôn cô một cái, thẳng thắn thừa nhận: "Phải." "Còn kỳ nghỉ hè lần đó thì sao?"

"Cũng vậy."

Nghê Thanh Gia chăm chú nhìn anh, ánh mắt anh rất đỗi chân thành, lời nói cũng thẳng thắn. Nhìn một lúc, cô chợt nhoẻn miệng cười.

Mọi nút thắt trong lòng bao ngày nay, tất cả đều được cởi bỏ chỉ bằng một câu nói của anh.

Trần Kính còn không sợ, cô sợ cái gì.

Nghê Thanh Gia kiễng chân lên, áp sát môi mình vào môi anh, hôn chụt một cái, nhỏ giọng nói: "Trần Kính, lần này là anh trêu chọc em."

Trần Kính nghe được ý tứ thâm sâu của cô, tim đập kịch liệt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cô trong bóng tối, run rẩy nói: "Ừ."

Tấm cửa lạnh lẽo phía sau bị thân nhiệt của Nghê Thanh Gia thiêu đốt, quần lót của cô ướt sũng đến mức có thể rỉ nước ra ngoài.

Nghê Thanh Gia nắm tay anh kéo xuống dưới váy, nơi thấm đẫm chất lỏng. Trần Kính run rẩy chạm vào một mảnh vải ướt, cổ họng anh thắt lại.

Nghê Thanh Gia nhẹ giọng dỗ dành anh: "A Kính, giúp em liếm được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.