Bạch Dương - Ngôn

Chương 69: Bé cưng



Tiếng cười của Nghê Thanh Gia khiến toàn thân Trần Kính tê liệt, ngất ngây như say rượu.

Đẩy Nghê Thanh Gia xuống, Trần Kính liếm đôi môi ngọt ngào của cô, trong lòng nổi lên ngứa ngáy và tê dại.

Nghê Thanh Gia cực kỳ phối hợp nằm xuống, hai chân vòng qua eo Trần Kính, tay thò xuống nắm lấy vật cứng rắn của anh.

Hạ thân từ từ sưng lên, hơi thở Trần Kính dần dần trở nên nặng nề, hai cánh môi kề sát nhau tràn ra tiếng vụn vỡ.

Nghê Thanh Gia siết chặt tay và di chuyển, Trần Kính không rảnh bận tâm đến nụ hôn, tậm trung lực chú ý vào động tác trên tay cô.

"Bé cưng."

Cô lại gọi anh là bé cưng. Trần Kính gần như tan chảy.

Anh hôn lên mắt cô, thẹn thùng "Ừm" một tiếng.

Nghê Thanh Gia cười híp mắt, giống như chơi đùa với vật cứng của anh, bàn tay nhanh nhẹn xoa xoa, "Ghen như vậy, vừa rồi còn muốn làm em ở chỗ này hả?"

Cô sờ rất thoải mái, Trần Kính không có thời gian để trả lời.

Tiếng thở hổn hển run rẩy phát ra từ khoang mũi, thân dưới tràn ngập chất lỏng, tất cả đều chảy vào trong tay Nghê Thanh Gia.

Anh cảm thấy không đủ, bèn di chuyển eo, cọ cọ vào lòng bàn tay cô.

Nghê Thanh Gia cầm vật cứng áp vào lỗ hoa ẩm ướt, Trần Kính đột nhiên không dám cử động.

"Không muốn tiến vào sao?" Nghê Thanh Gia trêu chọc nói. "Ừm.    "

Âm thanh này không phải là câu trả lời, mà bởi vì cô nắm nó quá chặt, Trần Kính đau mà sướng.

"Cắm vào đi." Nghê Thanh Gia dụ dỗ, móc nước trong lỗ phết lên dương v*t Trần Kính, cả g.ậy th/ịt lấp lánh nước trong suốt.

Nghê Thanh Gia hơi động thân, bộ phận sinh dục của hai người lướt qua nhau, Trần Kính run rẩy như điện giật, giam giữ cổ tay cô.

"Không được.. "

Thanh âm của anh nhuốm đầy dục vọng, hốc mắt đỏ lên, phía dưới cứng đến sắp nổ tung, nhưng vẫn không chịu đi vào.

"Vào đi." Nghê Thanh Gia ghé vào lỗ tai anh thổi một hơi.

Trần Kính cau mày, những đường gân nổi trên cổ vô cùng rõ ràng, khó chịu đến không kìm được nước mắt.

Nghê Thanh Gia cười khanh khách, biết anh thương cô, có nhịn đến hỏng cũng không chịu tiến vào.

Cô hôn lên môi Trần Kính: "Anh không muốn khiến em phải uống thuốc, A Kính. "

Trần Kính run run cọ vào đùi cô cho đỡ thèm, đôi môi khô khốc mím thành một đường, chẳng nói chẳng rằng.

Thật sự rất muốn chơi cô. Muốn đến điên.

Nhưng không thể.

Ngọn lửa trong cơ thể như sắp thiêu rụi anh, lúc lý trí Trần Kính đang trên bờ vực sụp đổ thì nghe thấy giọng nói cứu rỗi của Nghê Thanh Gia: "Túi váy bên phải, anh tự sờ đi."

Trần Kính do dự, làm theo lời cô, thò tay vào túi váy, ngón tay chạm vào một lớp nhựa mỏng.

Là thứ có thể giải độc cho anh.

Trần Kính vui mừng khôn xiết, xé răng cưa dọc gói đồ mà tim đập loạn nhịp, chợt nghĩ đến điều gì đó.

Anh cầm lấy miếng vuông mỏng và hỏi: "Sao em lại mang cái này bên người?" Nghê Thanh Gia chớp chớp mắt: "Anh đoán xem."

Trần Kính sắp ngạt thở bởi câu trả lời lấp lửng của cô.

Biết Nghê Thanh Gia chỉ quan hệ với anh, nhưng nếu, anh nói là nếu, nếu cô có suy nghĩ với bất kỳ chàng trai nào ở phòng bên cạnh, trong váy cô lại có thứ này, Trần Kính không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra.

Cho dù xác suất chỉ là một phần vạn, Trần Kính cũng không thể chấp nhận. Trần Kính nghiến răng, ép hỏi: "Em chuẩn bị để dùng với ai?"

Trần Kính mong chờ được nghe tên của mình.

Nhưng Nghê Thanh Gia nói, "Không nói anh biết đâu."

Nghê Thanh Gia có lẽ đã đoán được Trần Kính đang nghĩ gì, để anh hiểu lầm và cảm thấy khó chịu, đồng thời muốn xem liệu Trần Kính có mất khống chế mà đ* cô đến khóc hay không, vì vậy cô đổ thêm dầu vào lửa: "Nếu không cần thì trả lại đây cho em."

Trần Kính làm sao có thể không cần.

Dục vọng vốn đang ở đỉnh điểm, cô tùy tiện nói vài câu khiêu khích, Trần Kính đột nhiên trầm mặt, sợ câu tiếp theo của cô sẽ là "Em đi tìm người khác".

Anh nhìn chằm chằm Nghê Thanh Gia thật sâu, ngón tay thon dài lấy thứ bên trong ra, mặc nó vào một cách vô cảm.

Cô muốn dùng với ai không quan trọng, dù sao cũng chỉ có thể là anh.

Trần Kính gập hai chân của Nghê Thanh Gia, làm cho h/uyệt nhỏ của cô mở rộng ra đối mặt với anh, đầu ngón tay gẩy gẩy miếng thịt nhỏ, mân mê vài lần.

"Hừ, ừm..." Mu bàn chân Nghê Thanh Gia kéo căng, phía dưới nước chảy ròng ròng, hai chân gác lên vai Trần Kính, lẩm bẩm nói: "Nhanh lên, em muốn ăn g.ậy th/ịt..."

Trần Kính chạm vào lỗ nhỏ, đủ ẩm ướt, anh không do dự nữa, đỡ vật cứng từ từ đẩy về phía trước.

Q.uy đ/ầu thô to xuyên qua thịt mềm, chỉ mới đút vào một chút, da đầu Trần Kính đã tê dại, thở hổn hển suýt nữa buông vũ khí đầu hàng.

Lâu lắm rồi mới làm chuyện đó, cô chặt đến mức sắp cắn đứt đầu anh. Trần Kính sướng rơn, anh nhắm mắt lại, cố gắng làm dịu cảm giác đó. Chỉ có một cái bao, anh không muốn bắn bây giờ.

Phải làm lâu một chút.

Trần Kính điều chỉnh lại hô hấp, hôn lên mi tâm đang nhíu lại của Nghê Thanh Gia: "Còn đau nữa không?"

"Không đau..."

Nghê Thanh Gia bị dày vò, cơ thể trống rỗng của cô khao khát được Trần Kính lấp đầy, hai má ửng hồng, giọng nói mê hoặc: "Anh A Kính..."

Trần Kính làm sao có thể chịu được cách xưng hô thân mật và quen thuộc này, xoa bóp phần thịt bên cạnh h/uyệt đạo, tách nó ra hai bên, đẩy sâu vào tận gốc.

Mật đạo quấn quanh dương v*t cứng rắn không thể tách rời, rõ ràng là to và dài như vậy, lại hoàn toàn có thể đút vào trong khe hẹp chật chội.

Cảm giác thể xác và tinh thần hòa hợp thật tuyệt không thể tả.

Cả Nghê Thanh Gia và Trần Kính đều vô cùng nhớ nhung khoảnh khắc gắn kết này.

Trần Kính rút ra một nửa, sau đó thẳng eo đẩy vào, nắm lấy tay Nghê Thanh Gia, đan mười ngón tay vào nhau.

Sau đó, tần suất dần dần tăng lên.

"Uh A... Chờ đã..." Nghê Thanh Gia cảm giác Trần Kính trong cơ thể mình lại to thêm một vòng, hạ thân vừa đau vừa căng, tức giận nói: "Đừng to thêm nữa... Em hỏng mất..."

Trần Kính khàn giọng: "Không đâu."

Như để khẳng định lời nói của mình, h/uyệt thịt tham ăn bám chặt lấy gậy gộc, nước xuân chảy ra làm cho cuộc giao hoan của họ mượt mà hơn.

Trần Kính bị cô kẹp đến xương cốt tê dại, anh không thể nhịn được nữa, lùi ra cửa hang, sau đó đột nhiên đâm mạnh vào.

"Ah, A Kính... Sâu quá..." Giọng Nghê Thanh Gia bị thúc vỡ thành từng mãnh vụn, cơ thể cô xóc nảy, vạt áo bị kéo lên, lộ ra vòng eo thon thả.

Màu tuyết hớp hồn Trần Kính, anh một phen vạch áo cô lên, lột bỏ chiếc áo ngực cản đường rồi tham lam xoa nắn hai quả bóng căng tròn.

Đầu nhũ hoa xinh xắn bị ma sát mạnh, Trần Kính nghiêng người ngậm lấy, đầu ngực bị lưỡi anh đảo qua đảo lại.

Tiếng nước lép nhép lọt vào tai, Nghê Thanh Gia quay mặt đi, vỗ vỗ đầu Trần Kính: "Không cho anh mút..."

Trần Kính lưu luyến buông quả ngọt đỏ tươi, cuối cùng còn thè lưỡi liếm một cái nữa mới chịu dứt. Sau đó, anh nắm lấy eo cô, tập trung vào chính sự.

Trần Kính lần theo vị trí trong trí nhớ, chà xát vào điểm g của cô liên tục, Nghê Thanh Gia bỗng chốc run rẩy phun ra chất nhầy.

Thừa dịp nước tràn đầy, Trần Kính đột nhiên tăng tốc, Nghê Thanh Gia cong eo, Trần Kính thúc mạnh đến nỗi lưng cô đập vào ghế sô pha, ngay cả hai bầu ngực cũng đung đưa.

Hoa h/uyệt giống như một quả đào mật mềm mại, khi anh dùng sức, nước thịt sẽ bắn tung tóe khắp nơi.

Thắt lưng của Nghê Thanh Gia sắp bị Trần Kính bẻ gãy, cô thoải mái rên rỉ: "A Kính hung dữ quá... Em thích lắm..."

Hung dữ?

Trần Kính bắt được từ khóa, nguy hiểm híp mắt lại, đang muốn chen vào lần nữa, thì có tiếng điện thoại di động đột nhiên vang lên từ góc sô pha.

Anh cầm điện thoại di động của cô lên xem, màn hình hiển thị tên Triệu Vũ Cách.

Trần Kính đưa cho Nghê Thanh Gia, chỉ nói một chữ: "Nhận."

Nói xong, hung hăng giã mạnh cô mấy cái. "Ưm a..."

Nghê Thanh Gia hét lên, trừng anh một cái, biết anh có ý đồ xấu, cô kiên quyết không nhận điện thoại.

Nhưng Trần Kính không cho phép, giúp Nghê Thanh Gia nhấn nút màu xanh lá cây, giọng nói của Triệu Vũ Cách ngay lập tức vang lên.

Bản edit phi lợi nhuận được đăng tải duy nhất tại wattpad hoalantichmich, mọi nơi khác đều là ăn cắp!

"Này, đến bài của cậu rồi, đang ở đâu vậy?" Nghê Thanh Gia liếc nhìn Trần Kính, "Không..."

Trong khi cô nói chuyện, Trần Kính chậm rãi đẩy vào, vùi vào ngực cô gặm thịt mềm.

Nghê Thanh Gia chợt thay đổi âm điệu, cô bịt miệng để không phát ra âm thanh.

Ở bên Triệu Vũ Cách rất ồn ào, cậu ta không nghe thấy Nghê Thanh Gia nói gì: "Sao cơ? Nói to lên chút. Người chạy đi đâu rồi?"

Trần Kính không quan tâm họ đang nói gì, ăn vú sữa đến vui vẻ, vừa ngậm hạt nhỏ vừa dập mạnh cái lỗ mềm mại của cô.

"Á.... "

Âm thanh yêu kiều không kìm được bật ra khỏi cổ họng, Nghê Thanh Gia túm tóc Trần Kính, ngỗ ngược ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh.

Nhưng ánh mắt của cô tràn đầy tình ý, Trần Kính không cảm nhận được sự tức giận của cô, chỉ cảm thấy cô rất xinh đẹp.

Sợ chơi quá trớn, Trần Kinh tạm thời dừng động tác, dùng ánh mắt vô tội nhìn cô.

Triệu Vũ Cách đầu bên kia còn đang nói nhảm chờ Nghê Thanh Gia trả lời, Nghê Thanh Gia thừa dịp Trần Kính tách ra, vội vàng nói: "Mẹ tớ kêu về nhà, mọi người chơi đi. "

Trần Kính đang định di chuyển lần nữa, Nghê Thanh Gia vội vàng nói "Tạm biệt" rồi cúp máy.

Vừa dứt hơi, cô muốn mắng Trần Kính, nhưng lại bị anh đè lại, điên cuồng đâm mấy chục nhát.

"Gia Gia thích hung dữ?"

Trần Kính trở lại chủ đề trước cuộc điện thoại.

Nghê Thanh Gia chưa kịp trả lời, Trần Kính đã lật cô lại, để cô quỳ trên ghế sô pha, bắt chéo hai tay cô ra sau lưng, nói nhỏ: "Em thích kiểu gì, anh đều có thể học."

Nói xong, anh động eo, nện thật sâu vào cấm địa ẩm ướt mềm mại.

"Mẹ kiếp..." Nghê Thanh Gia mắng một tiếng, không biết là mắng anh vừa rồi chơi đùa cô, hay là mắng hành động hiện tại nữa.

Bởi vì hai tay bị trói buộc, Nghê Thanh Gia dường như treo lơ lửng trên không trung, như thể không trọng lượng, điểm tựa duy nhất là Trần Kính.

Sự lo lắng này khiến cô trở nên nhạy cảm hơn, đặc biệt là khi Trần Kính tiến vào từ phía sau và thâm nhập sâu hơn, Nghê Thanh Gia tê liệt từ xương cụt đến đỉnh đầu.

Nước bên dưới ngập thành sông, thân thể cô giống như cây cầu, bất cứ lúc nào cũng có thể sập xuống, một khi anh va chạm, cô sẽ vỡ nát.

Nghê Thanh Gia không có sức để mắng, khóc nức nở: "Không, không muốn nữa... A Kính, em không muốn nữa..."

Trần Kính bật cười, hôn lên vành tai cô, buông tay cô ra, trầm giọng nói: "Nằm sấp xuống."

Hai tay Nghê Thanh Gia được tự do, cô ngoan ngoãn nằm sấp, hai tay chống lên, nâng cặp mông tròn trịa lên.

"Chát--"

Trần Kính giáng xuống mông Nghê Thanh Gia một tát.

Bờ mông rất mềm, anh dùng lực vừa phải nên Nghê Thanh Gia không cảm thấy đau. Nhưng âm thanh thanh thúy đó khiến cô xấu hổ đến mức hoa h/uyệt run lên, ồ ạt chảy nước.

"Trần.. "

Trần Kính dùng hành động cắt đứt lời nói của cô, phủ lên người cô mặc sức va chạm, túi thịt lần lượt đập vào mông cô, làn da trắng mịn dần đỏ ửng, hỗn hợp chất lỏng lan tràn đến chân cô.

Trần Kính nắm bộ ngực mềm mại đung đưa bên dưới, khô khan nói: "Gọi A Kính."

Dừng một chút, vành tai anh đỏ lên, nói thêm: "Hoặc là, bé cưng. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.