Bạch Dương - Ngôn

Chương 72: Thẳng thắn



Sau đó, Trần Kính nắm lấy tay cô tự giúp mình, Nghê Thanh Gia hoàn toàn không còn sức lực, chỉ có thể mặc anh thao túng.

Mấy tháng qua Trần Kính thật sự nghẹn đến gần hỏng luôn rồi, anh đã bắn hai lần, vẫn còn dòng tinh d*ch đậm đặc chảy vào lòng bàn tay cô.

"Còn gì không?" Trần Kính nắm tay Nghê Thanh Gia đưa lên trước mắt cô, "Hả?"

Chất lỏng màu trắng đục đọng lại nơi đầu ngón tay, sền sệt lơ lửng giữa không trung.

Nghê Thanh Gia trừng mắt oán trách anh, đôi mắt cô đầy nước, Trần Kính nhịn không được hôn lên môi cô.

Nụ hôn lại diễn ra mãnh liệt, anh vội vàng kiềm chế bản thân, bật vòi hoa sen lên để tắm rửa cho cả hai.

Nước chảy xối xả trên người Nghê Thanh Gia, Trần Kính vuốt ve vết đỏ do mình để lại, áy náy hỏi: "Làm em đau à?"

Anh ảo não nghĩ, lần này mình hơi mất kiểm soát rồi.

"Đau." Nghê Thanh Gia rúc vào lòng anh làm nũng, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, em thích lắm."

"Tương lai chúng ta phải tuân theo tiêu chuẩn này mới được." Trần Kính sửng sốt một lúc, sau đó nhẹ giọng đồng ý: "Ừm."

Tắm rửa xong nằm ở trên giường, Nghê Thanh Gia vẫn không muốn rời đi, dính lấy Trần Kính muốn hôn muốn ôm.

"Em lại khát rồi, thèm trà sữa quá." Cô thuận miệng nói.

Trước cửa có một quán trà sữa, Trần Kính đứng dậy mặc quần vào: "Đợi anh vài phút."

Nghê Thanh Gia ngăn anh lại: "Không cần đâu, lát nữa về rồi mua cũng được, chạy lui chạy tới phiền lắm."

Trần Kính xoa đầu cô, "Không sao."

"Không cần đâu mà." Nghê Thanh Gia còn chưa nói xong, Trần Kính đã nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Căn phòng yên tĩnh.

Nghê Thanh Gia nằm thẳng xuống, nhìn chằm chằm lên trần nhà, suy nghĩ lung tung.

Cô biết Trần Kính cũng rất mệt mỏi.

Làm lâu như vậy, cô chỉ nằm hưởng thụ thôi đã đau nhức mỏi mệt, huống chi anh mới là người tốn sức.

Nhưng anh vẫn đứng dậy mà không nói một lời nào. Thực hiện một nhu cầu không quá quan trọng.

Nghê Thanh Gia nghĩ, nếu họ may mắn kết hôn, Trần Kính nhất định là một người chồng tốt. Nhưng nếu không may mắn phải chia tay, liệu anh có đối tốt với người bên cạnh như vậy không?

Nghê Thanh Gia trở mình, đột nhiên có chút buồn bực, cô không muốn anh có người khác.

Không lâu sau, Trần Kính trở lại với một cốc trà sữa.

Nghê Thanh Gia nhận lấy, nhìn thoáng qua, anh vẫn nhớ khẩu vị của cô, hỏi Trần Kính: "Anh không uống à?"

Trần Kính lắc đầu.

Anh vốn không thích uống ngọt, lúc trước anh chỉ uống vì cô mà thôi.

Cầm ly trà sữa ấm nóng, Nghê Thanh Gia vẫy tay với Trần Kính: "Lại đây." Trần Kính bước tới, ngồi bên cạnh cô.

Nghê Thanh Gia vuốt ve mặt Trần Kính, đầu ngón tay ấm áp gãi gãi, "Tại sao lại tốt với em như vậy?"

Giọng cô đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Trần Kính không biết cô đang nghĩ gì, đưa mắt nhìn Nghê Thanh Gia, nghiêng đầu: "Hửm?"

"Trần Kính, anh thích em ở điểm nào?"

Đây là lần đầu tiên Nghê Thanh Gia không tự tin trong mối quan hệ của mình, trước đây cô là người "tự cho mình là nhất", làm hài lòng bản thân là ưu tiên hàng đầu, cô chưa bao giờ lo lắng về sự ra đi của những người xung quanh mình, dù sao sẽ luôn có người đến sau.

Nhưng khi gặp được Trần Kính, cô không muốn có người sau nữa.

Trần Kính thích cô ở điểm nào chứ? Nghê Thanh Gia tự nhận mình tính tình thất thường, làm việc gì cũng thiếu kiên trì, thỉnh thoảng phạm phải những lỗi nhỏ, ưu điểm lớn nhất là có cái mã đẹp, Trần Kính không thể chỉ thích khuôn mặt của cô.

Anh hẳn không giống người nông cạn như cô.

Nghê Thanh Gia mím môi, im lặng, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy.

Trần Kính đối diện với cô, ánh sáng vàng ấm áp rơi vào đôi mắt trong veo ấy, làm xáo trộn mặt nước trong hồ.

Trần Kính liếc nhìn đôi môi ngọt ngào, rồi lặng lẽ dời tầm mắt đi.

Sau vài giây im lặng, không có câu trả lời, một chủ đề không liên quan được nhắc tới: "Em có còn nhớ lần đầu tiên chúng ta nói chuyện không?"

Nghê Thanh Gia cố gắng nhớ lại, nhưng ấn tượng của cô rất mơ hồ, cô không chắc chắn nói: "Có phải... Kỳ thi tháng đầu tiên không? Hình như em đã nói chuyện với anh."

Trần Kính cười nói: "Là một ngày trước khai giảng lớp 11, ngày tổng vệ sinh."

Nghê Thanh Gia hoàn toàn không nhớ, "Em có nói chuyện với anh trong quá trình dọn dẹp không?"

"Có."

Trần Kính đại khái kể lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nhưng Nghê Thanh Gia vẫn không nhớ.

Có lẽ lúc đó cô chỉ đi ngang qua, tiện tay làm một việc nhỏ, căn bản không để tâm đến.

"Sao anh nhớ rõ như vậy?" Nghê Thanh Gia nửa đùa nửa thật nói: "Trần Kính, anh không phải đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ?"

Trần Kính nhéo mặt Nghê Thanh Gia, có phải là "yêu" từ cái nhìn đầu tiên hay không, Trần Kính không thể nói rõ. Vào thời điểm đó, anh còn không có khái niệm gì về vấn đề này, nhưng không thể phủ nhận rằng Trần Kính liếc mắt đã nhớ kỹ Nghê Thanh Gia.

"Không biết, chỉ có thể nói là đã sớm để ý tới em." Trần Kính nhìn về phía cửa sổ, thanh âm giống như từ trong ký ức xa xôi truyền đến, "Hơn nữa, còn rất thường xuyên."

Trần Kính không có cách nào, ánh mắt anh có thể khóa chặt cô trong đám đông, những người khác đều trở thành cảnh nền.

"Em thích đồ uống có vị chocolate, để ô trong cặp đi học mỗi ngày, thích dùng dây chun màu hồng, thích xắn ống quần hai bận..."

Trần Kính kể những điều nhỏ nhặt, đây chính là bằng chứng cho ý đồ xấu xa của anh.

"Có một lần anh đang đạp xe về nhà, chắc là sau khi khai giảng không lâu, anh thấy em và... Bạn trai của em..." Trần Kính dừng lại, "Hôn nhau bên vệ đường."

"Sau đó, anh có một giấc mơ, trong mơ, em đang hôn anh..."

Trần Kính quay đầu lại, cười nhẹ nói: "Có phải rất biến thái không?"

Nghê Thanh Gia sửng sốt, cô luôn cho rằng mình dụ dỗ anh, thì ra anh đã sớm...

Nghê Thanh Gia liều mạng tìm kiến trong đầu, ở ngã tư nào đó, một thiếu niên cưỡi xe đạp ngang qua và liếc nhìn cô.

Nhưng cô không tìm thấy.

Liên quan đến ký ức của Trần Kính, trước khi quen anh, trong đầu Nghê Thanh Gia chỉ có vài mảnh ký ức mơ hồ.

Nghê Thanh Gia hoàn toàn không biết rằng, khi cô dây dưa với người khác, lại có một người luôn nhớ về cô.

Trong khi cô không có bất kỳ phản ứng nào, có một người, giao trái tim mình cho cô.

Ánh mắt Trần Kính dịu dàng, "Có một điều hình như anh vẫn chưa nói với em, rằng anh vẫn luôn... Vô cùng thích em."

Mặt hồ trong tim tĩnh lặng.

Trần Kính cuối cùng cũng lên tiếng.

Anh kể cho cô nghe về mối tình thầm kín của mình. "Em không hề biết.        "

Sóng mắt khẽ động, Nghê Thanh Gia đột nhiên muốn khóc.

Cô không biết rằng anh đã thích cô lâu như vậy. Cô còn đùa giỡn anh, bắt anh

ở bên mình.

Lúc cô nói không cần anh nữa, có phải rất khổ sở hay không? Trái tim của Nghê Thanh Gia tan thành một vũng nước.

"Hức..." Nghê Thanh Gia bật khóc, chẳng trách vào ngày họ chia tay anh khóc như trái tim sắp tan vỡ.

"A Kính... Hu hu, em xin lỗi. "

Trần Kính bất đắc dĩ lau nước mắt cho Nghê Thanh Gia, "Gia Gia, em đừng khóc... Anh nói những lời này không phải trách em, cũng không muốn tạo áp lực cho em, nếu có một ngày em cảm thấy mệt mỏi, em vẫn có thể trực tiếp nói cho anh biết, anh sẽ nghĩ cách, được không?"

Trần Kính càng không cho Nghê Thanh Gia khóc, Nghê Thanh Gia càng khóc tợn, cô cảm thấy mình trước đây thật tệ, nhưng Trần Kính vẫn luôn đối xử tốt với cô.

Trần Kính có chút hối hận vì đã nói cho cô biết, nếu biết cô sẽ khóc lóc thảm thiết như vậy, anh thà không nói gì.

Anh sờ gương mặt ướt sũng của cô: "Bé ngoan, đừng khóc nữa. "

Nghê Thanh Gia nắm lấy tay Trần Kính, đôi mắt đỏ hoe nói: "Bạn trai, em muốn hôn anh."

Nghe được xưng hô đã mất từ lâu, đáy mắt Trần Kính hiện lên ý cười.

Anh chậm rãi đến gần, đôi môi rơi xuống gò má cô, hôn nhẹ lên giọt nước mắt rồi chậm rãi dán lên môi cô.

Trần Kính ôm mặt cô, ngón tay cái xoa xoa làn da nhắn nhụi, nhẹ nhàng mút lấy, giống như nâng niu bảo vật.

Nghê Thanh Gia ôm Trần Kính, muốn trả lại tất cả những nụ hôn thiếu nợ. Đôi môi nóng bỏng, trái tim càng nóng hơn.

Nụ hôn này dài và ấm áp, xen lẫn cay đắng và ngọt ngào. Hồi lâu sau, hai người mới chịu buông ra.

Nghê Thanh Gia vùi đầu vào vai Trần Kính, ủ rũ nói: "A Kính... Em không thể đảm bảo mình có thể trụ được bao lâu, nhưng em hứa với anh, lần này em sẽ rất nghiêm túc."

"Cảm ơn vì đã thích em."

"Được anh thích là may mắn của em." Trần Kính cong mắt không nói gì.

Họ đều cảm thấy mình là người may mắn.

Bước ra khỏi khách sạn, đến ngã tư quen thuộc, Nghê Thanh Gia hôn Trần Kính.

Sẽ không bao giờ, để anh nhìn thấy cô hôn người khác nữa. Trong đêm yên tĩnh, ngọn đèn đường nghe lén hai người thì thầm.

"Bạn trai, em muốn nghe phiên bản trực tiếp độc quyền của "Bạch Dương", chỉ mình em được nghe thôi."

"Được."

"Bạn trai, anh còn có chuyện gì chưa kể về tình cảm của anh dành cho em không?"

"... Có cơ hội rồi anh kể." "Không muốn, nghe bây giờ cơ." "..."

Trăng tròn trên trời, người dưới đất thành đôi.

- --HOÀN CHÍNH VĂN---

Tác giả:

Chính văn kết thúc ở đây, cá nhân tôi thấy nó khá đầy đủ, có mở đầu và kết thúc

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.