Bạch Dương - Ngôn

Chương 8: Đôi mắt anh



Chỉ sau ba ngày, Trần Kính thật sự bắt đầu mong chờ tiết tự học buổi tối.

Đó là khoảng thời gian chỉ có một mình anh và cô, không ai hay biết, giống như một cuộc hẹn hò bí mật, đó là khoảnh khắc thư giãn cũng như căng thẳng nhất trong ngày của Trần Kính.

Hôm nay Nghê Thanh Gia vẫn ở lại, cô không hỏi Trần Kính câu nào, cô đem bài tập buổi tối đặt trên bàn của Trần Kính: "Trần Kính, tớ làm mãi mà chẳng xong, cậu cho tớ mượn chép một chút có được không?"

Hiệu quả và độ chính xác của Trần Kính đều cao, mấu chốt là anh rất dễ nói chuyện, anh luôn là lựa chọn hàng đầu của những bạn học khi muốn chép bài.

Trần Kính hoàn toàn không quan tâm đến việc người khác sao chép bài tập về nhà của mình, bình thường anh sẽ đưa nó cho họ mà không nói một lời. Nhưng đối với Nghê Thanh Gia, Trần Kính có chút bất đắc dĩ.

"Trần Kính..." Nghê Thanh Gia kéo âm cuối, đáng thương cầu xin.

"Có vấn đề gì không biết tớ có thể dạy cậu." Trần Kính mặt không đổi sắc nói.

Nghê Thanh Gia làm biếng, không muốn tự làm một chút nào, cô tức giận nói: "Câu nào tớ cũng không biết."

Giọng điệu nghẹn ngào rất rõ ràng, Trần Kính không nói gì, im lặng nhìn Nghê Thanh Gia.hltm

Dưới ánh mắt chăm chú của Trần Kính, Nghê Thanh Gia đầu hàng, "Được rồi được rồi, tớ tự làm..."

Ngoài miệng thì nói như vậy, Nghê Thanh Gia nghĩ cùng lắm thì ngày mai đến sớm một chút chép bài của Tiết Miểu Miểu.

Sau khi làm vài câu, Nghê Thanh Gia không thể chịu được bầu không khí yên tĩnh như vậy, quay sang nhìn Trần Kính, tìm chủ đề để nói chuyện: "Trần Kính, cậu cận bao nhiêu độ?"

Trần Kính dừng bút: "Hơn ba trăm."

(*) Mình không biết cách quy đổi nhwng seach baidu thấy nói 300 độ là ở múc trung bình nhẹ, có thể không cần đeo kính.

"Ồ." Nghê Thanh Gia xuyên qua thấu kính nhìn vào mắt anh, đột nhiên tò mò, "Trần Kính, cậu ngồi yên nha."

Trần Kính nâng mắt, không hiểu chuyện gì.

Nghê Thanh Gia cẩn thận đỡ lấy gọng kính, Trần Kính chớp mắt kinh ngạc nhưng vẫn không nhúc nhích.

Nghê Thanh Gia ngưng thở, từ từ tháo kính xuống.

Trần Kính bị cô nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, việc tháo kính đối với anh giống như không mặc đồ, hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mặt cô.

Trần Kính vươn tay lấy lại kính, nhưng Nghê Thanh Gia không cho anh chạm vào: "Tớ chỉ nhìn một chút thôi."

Bàn tay của Trần Kính dừng lại trên không trung, lúng túng buông thõng xuống.

Không có gì ngăn cản, Nghê Thanh Gia nhìn thấy một đôi mắt trong veo như hồ nước, giống như tên của anh, trầm tĩnh.

(*) Trần Kính (陈敬) và trầm tĩnh (沉静) đều có phát âm là chénjìng

Đôi mắt của Trần Kính không to, con ngươi màu đen, tinh khiết và không có tạp màu.

Một nếp gãy nhẹ nhàng mở ra từ đuôi mắt, giống như một gợn sóng nông. Trầm ổn thu lại sự sắc bén, kết hợp giữa cứng và mềm, rất giống con người anh.

Nghê Thanh Gia ngạc nhiên nói: "Thì ra mắt cậu là mắt mí lót, tớ cứ nghĩ là một mí cơ."

"Thật không, tớ cũng không biết." Trần Kính trầm giọng nói, "Nhìn đủ chưa?"

Nghê Thanh Gia trả lại chiếc kính cho anh, Trần Kính thở phào nhẹ nhõm, đeo kính vào.

Mặt hồ được bao phủ bởi một lớp sương mù, như thi như ca. Nghê Thanh Gia khen ngợi từ đáy lòng: "Trần Kính, cậu rất đẹp trai."

Nghe rõ ràng những lời thẳng thắn của cô, Trần Kính lập tức căng thẳng, đối với những tình huống này không biết phải đối đáp như thế nào, Trần Kính giữ im lặng như cũ.

Nghê Thanh Gia bất mãn: "Lại không nói lời nào."

Trần Kính há miệng, nhưng vẫn không biết nên nói cái gì.

Anh vội ngước mắt lên, thoáng thấy khuôn mặt hơi giận dỗi của cô.

Đôi mày thanh tú hơi cau lại, đôi môi đỏ anh đào hơi dẩu lên, lộ ra vẻ hồn nhiên và đáng yêu của thiếu nữ.

Trần Kính ngoảnh mặt đi.

Trong một khoảnh khắc im lặng, anh nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài lớp học.hltm

Dần dần, tốc độ tăng lên.

Mưa rơi vào hành lang, đập vào cửa sổ kêu lộp độp.

Cơn mưa này đã giải cứu sự ngượng ngùng của Trần Kính.

Anh chỉ ra bên ngoài, vụng về chuyển đề tài: "Mưa rồi."

Thanh âm trong trẻo hòa lẫn với tiếng mưa, giống như thêm đá vào nước chanh.

Lời nói của anh quá gượng gạo và đột ngột, Nghê Thanh Gia không khỏi bật cười, nói theo anh: "Ừm, trời đang mưa."

Cô nói thêm với vẻ thích thú: "Tối nay cậu đừng đạp xe, mưa có lẽ sẽ không tạnh ngay đâu."

Trần Kính khô khốc "Ừm" một tiếng.

Nghê Thanh Gia đảo mắt: "Trần Kính, cậu có ô không?"

Âm thanh gió mát át đi lời nói của cô, Trần Kính dường như không nghe rõ, vài giây sau mới nói: "Không."

"Làm sao bây giờ?"

Trần Kính suy nghĩ một chút: "Đợi mưa tạnh mới rời đi." "Được." Cô đồng ý ở với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.