Bạch Dương & Sư Tử

Chương 18: Cự giải (hạ)



“Anh có ý gì…” Trên khuôn mặt Hạng Tự vẫn là nụ cười quen thuộc khiến phụ nữ phát điên.

“Em đã nói, vào năm sinh nhật tám tuổi, em từng thề không ăn rau chân vịt, là vì để mẹ trở về, nhưng cuối cùng em vẫn ăn, bởi thế mẹ không về nữa.”

Anh ta nhíu mày, chẳng ừ hử gì cả.

“Thế nên,” Hạng Phong nhìn chăm chăm ánh mắt Hạng Tự, “Hôm sinh nhật mười chín tuổi, em lại thề gì rồi phải không?”

“…” Hạng Tự dời tầm mắt, nhìn chằm chằm va ly hành lý nằm cạnh bàn.

“Cũng chính là hôm Tử Mặc xảy ra tai nạn.”

Cả phòng rất im lặng, im lặng lạ thường, tựa như nơi này sắp biến thành chân không, không gì vào được cũng chẳng ra được.

“Em không biết anh nói cái gì ——” Hạng Tự đứng dậy muốn đi, nhưng bị Hạng Phong giữ chặt.

“—— em biết anh đang nói gì.”

“Anh tưởng rằng em ngu xuẩn vậy sao!” Anh ta hét to.

Hạng Phong vẫn không buông tay, bình tĩnh nói: “Thật đáng tiếc, thiếu niên thiên tài của chúng ta có đôi khi chính là ngu xuẩn như vậy.”

“…”

“Em biết không, anh luôn nghĩ rằng, tất cả đều tại anh ——”

“—— không liên quan tới anh!” Hạng Tự xoay mặt qua chỗ khác.

“Sao lại không liên quan tới anh, em là em trai anh, là đứa em ruột duy nhất, nhưng lúc em cần thì anh lại không vươn tay ra với em…” Trong mắt Hạng Phong là vẻ tự trách và áy náy.

“…”

“Anh biết, việc mẹ bỏ nhà đi là chuyện đả kích rất lớn đối với em, sau khi sinh em ra, mẹ mắc chứng uất ức, khi biết được chuyện này em luôn cảm thấy bứt rứt, cho rằng là mình ép mẹ bỏ đi.”

“…”

“Còn có lời thề rau chân vịt nực cười kia —— nếu em thật sự cho rằng bởi vì em nuốt lời nên mới không thể cứu vãn gia đình này, anh cũng chẳng cảm thấy khó hiểu —— bởi vì em chính là người như vậy! Tự…em thường luôn cười châm biếm nói rằng Tử Mặc luôn sống trong thế giới của chính mình, nhưng em không giống chỗ nào chứ? Em sống trong thế giới của mình, có quy tắc làm việc của mình, từ chối tất cả con người và nhân tố khiến em bất an, thế nhưng em càng cảm thấy bất an thì càng muốn chiếm giữ, muốn chiếm giữ rất nhiều rất nhiều, sau đó khẳng định với bản thân cho dù mất đi cũng không cảm thấy hối tiếc.”

Hạng Tự cau mày, không nói gì.

“Nhưng em có từng nghĩ tới, chuyện kia không phải là lỗi của em!”

“Sao thế được…” Anh ta thì thào, “Mẹ là bởi vì em…”

“—— không, không phải tại em!” Lần đầu tiên Hạng Phong hét to, “Em chỉ là một đứa trẻ, đó hoàn toàn không phải là lỗi của em, là lỗi của chính ba mẹ! Là ba không quan tâm tới chúng ta cũng được, là mẹ không đủ kiên cường cũng được, là anh thân làm anh trai lừa mình dối người trốn tránh sự thật cũng được, nhưng đó không hề là lỗi của em, không ai oán trách em, em cũng không nên oán trách chính mình!”

Hạng Tự ngơ ngác nhìn Hạng Phong, trong ánh mắt đầy vẻ khó tin.

“Tự, hãy quên lời thề rau chân vịt nực cười kia đi, cái nhà này không bởi vì em ăn mấy cọng rau mà tan vỡ —— từ trước đến nay đều không phải! Bởi vậy… nếu em từng thề thốt điều gì khác, thì đừng sợ mình nuốt lời, sự cố chấp và quật cường của em làm tổn thương rất nhiều người, kể cả người em yêu, em không muốn nhìn thấy kết quả như vậy, không phải sao?”

Hạng Tự chán nản ngồi trên ghế, trên khuôn mặt tự tin mà anh tuấn kia tràn đầy nghi hoặc. Ở trước mặt người khác, anh ta một con cừu kiêu ngạo, bề ngoài ngoan ngoãn, bên trong cuồng nhiệt; nhưng trước mặt Tử Mặc, anh ta là một con sư tử tự ti, đoạt lấy thứ anh ta muốn, sau đó xoay người bỏ đi, luôn để lại bóng lưng mơ hồ cho cô.

Hạng Tự bỗng nhiên phát hiện, anh ta rất nhân từ với người khác, nhưng lại tàn nhẫn với cô —— mặc dù, anh ta sẵn sàng làm rất nhiều chuyện vì cô, bất cứ chuyện gì…

“Cô ấy…thật sự muốn rời khỏi em.” Sau khi im lặng một hồi lâu, Hạng Tự rốt cuộc lên tiếng.

“?”

“Cô ấy không cần em.” Khi nói câu này, trái tim anh ta rất đau, nhưng nụ cười trên mặt lại dịu dàng, thật giống như đó không phải là chuyện của anh ta, mà là của người khác, có lẽ chỉ có thế, anh ta mới cảm thấy dễ chịu một chút.

“Mặc dù anh muốn nói —— em đáng lắm!” Hạng Phong dừng một chút, bàn tay dày rộng ấm áp đặt trên đầu Hạng Tự, “Nhưng mà, đi theo đuổi cô ấy trở về. Em đã muộn, nhưng còn chưa tính là quá muộn.”

Hạng Tự ngước mắt nhìn anh trai, khóe miệng là nụ cười khổ bất đắc dĩ, Hạng Phong thường trêu chọc anh ta, nhưng lại quan tâm tới anh ta hơn bất cứ ai khác.

“Đừng tưởng em không biết…” Hạng Tự trừng mắt nhìn Hạng Phong.

“Hả?”

“Cái tin đồn kia là do anh làm ra.”

“…” Hạng Phong kinh ngạc sờ mũi, qua một hồi lâu mới nói, “Sao em biết thế…”

“Nhà văn tiểu thuyết trinh thám vĩ đại, anh chụp những tấm ảnh đó đẹp lắm,” Hạng Tự phát ra tiếng “hừ” từ xoang mũi, “Tấm nào anh cũng tìm ống kính, giống như sợ rằng người khác không nhìn thấy khuôn mặt anh…”

“À…” Hạng Phong vỗ trán mình, rất có ý vô tình phạm sai lầm.

“Con người anh, tâm cơ nặng quá đi…”

“Này,” Hạng Phong cười khổ bất đắc dĩ, “Anh cũng không phải cố ý sắp đặt người ta chụp ảnh, đúng lúc hôm đó gặp được phóng viên quen biết tại toilet quán bar, anh ta nói đang chụp hình ngôi sao, anh mới bảo anh ta tiện thể chụp giúp anh.”

“Còn bảo anh ta tới tìm em, giả vờ phỏng vấn?”

“…Về điểm này, cá nhân anh cảm thấy, diễn xuất của anh ta rất tốt.”

“Anh đủ rồi,” Hạng Tự trợn mắt, “Em có ngu xuẩn đến đâu cũng biết anh và Tử Mặc hoàn toàn không có khả năng.”

“Tại sao?” Hạng Phong tỏ vẻ đầy hứng thú.

“Nếu anh muốn yêu cô ấy thì đã yêu từ lâu rồi, làm gì chờ tới bây giờ.”

“Có lẽ anh đang lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn…”

“Không thể nào…” Hạng Tự nói khẳng định.

Thông thường nửa vế sau của câu này là “Anh không phải người như thế”, hơn nữa, ngay cả Hạng Phong cũng tưởng rằng Hạng Tự sẽ nói vậy, trên mặt anh đã lộ ra vẻ đắc ý. Thế nhưng Hạng Tự không nói vậy, bởi vì anh ta là Hạng Tự khó đoán ——

“Bởi vì anh còn chưa ngu đến nỗi muốn chết.”

Hạng Phong nhíu mày, bỗng nhiên hiểu được một điều rất rõ ràng, cái gì gọi là “nhấc đá đập chân mình”.

Tối nay, Hạng Tự thử gọi điện cho Tử Mặc, nhưng cô lại đem cuộc gọi chuyển đến hộp thư nói. Anh ta không thích nói chuyện với máy móc, thế là cúp máy trong thất vọng.

Hạng Tự biết cô không có chỗ nào đi được, chỉ là về nhà ba mẹ, đi tìm Tử Sinh hoặc là Viên Thế Vân. Anh ta nghĩ rằng khả năng đến chỗ Tử Sinh cao hơn, bởi vì không cần nhìn sắc mặt của mẹ, cũng không cần phải ứng phó câu hỏi như là ném bom. Anh ta bỗng cảm thấy mình vẫn hiểu cô, dù sao họ từng ở bên nhau rất nhiều năm, cô sẽ không cứ vậy mà vứt bỏ anh ta, anh ta còn có rất nhiều cơ hội.

Thế là Hạng Tự lại gọi cho Tử Sinh, Tử Sinh luôn luôn nói chuyện thẳng thừng thế mà có phần ấp úng, bởi vậy anh ta càng khẳng định hành tung của cô. Trái tim treo giữa chừng rốt cuộc bình thản rơi xuống.

Đã lâu rồi không có cảm giác như vậy, tựa như trong thấp thỏm mang theo chút hưng phấn, thế giới đột nhiên vì chút hưng phấn mà thay đổi. Trong đầu anh ta lặp đi lặp lại câu nói kia của Hạng Phong: “…Em đã muộn, nhưng còn chưa tính là quá muộn.”

Trưa hôm sau đến đài truyền hình thu xong tiết mục, Hạng Tự liền đi thẳng tới quán bida của Tử Sinh, lúc anh ta đến còn quá sớm, khách khứa không nhiều, Tử Sinh đang chơi bida tại chiếc bàn riêng của mình, phương pháp thành thạo, vẻ mặt nghiêm túc.

Hạng Tự đi qua tiện tay cầm một cây cơ bida, lấy phấn chà đầu cơ, sau đó ôm cây cơ đứng bên cạnh.

Tử Sinh không nhìn Hạng Tự, vẫn chuyên tâm chơi bida, cho đến khi hòn bida “đen 8” cũng vào lỗ, anh mới đứng thẳng người, bĩu môi ra hiệu người phục vụ xếp hòn bida.

Chờ hòn bida xếp xong, anh cũng không vội vã chơi ngay, mà dùng động tác tay “mời” với Hạng Tự, rồi ôm cây cơ dựa lên tường. Hạng Tự mở màn không hề nhân nhượng, đáng tiếc không hòn bida nào vào lỗ, thế là tới phiên Tử Sinh ra trận.

“Hai đứa đều cho rằng tôi rất rảnh rang phải không?” Tử Sinh khom lưng, dùng tư thế cực chuẩn thụt cơ bida, một hòn bida liền rơi vào lỗ.

Hạng Tự nghe anh nói vậy, chỉ sờ mũi, đứng yên.

Tử Sinh lại đứng thẳng ở mép bàn, ánh mắt nhìn chăm chăm những hòn bida, cuối cùng lựa một hòn, đẩy nhẹ một cái, lại vào lỗ. Anh đứng dậy lấy phấn chà đầu cơ, lúc chà xát động tác tay có phần đặc biệt, giống như chỉ chọn một điểm rất nhỏ, cái điểm đó bị anh dùi thật sâu, thậm chí ngay cả Hạng Tự cũng nghi rằng cục phấn này sẽ gãy —— nhưng anh lại đổi một điểm khác, tiếp tục dùi.

“Tôi nói này,” Tử Sinh cất tiếng, “Xin cậu đi tìm con bé đi, đừng đến làm phiền tôi, tôi không có hứng thú để ý chuyện hai đứa…”

“Anh có thể giúp em chuyển lời cho cô ấy không?” Hạng Tự nhìn anh, trông đúng mực.

Tử Sinh đẩy mạnh, hòn bida cạnh mục tiêu bật ra một chút, lăn vào lỗ: “Tôi không có hứng thú làm bà mai —— nhưng tôi cảnh cáo cậu!”

Anh bỗng nhiên đứng thẳng hất cằm: “Nếu cậu ức hiếp em gái tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”

Hạng Tự cười khổ: “Anh giúp em nói với cô ấy, mấy hôm nay em rất nghiêm túc suy nghĩ một số vấn đề, mặc dù còn chưa nghĩ thông suốt tất cả, nhưng em muốn nói chuyện với cô ấy, nói chuyện một cách đàng hoàng.”

“…” Tử Sinh mặt không biểu cảm, giống như đợi anh ta nói hết lời.

“Em sẽ không ép buộc cô ấy ——”

“—— cậu ép buộc con bé?!” Tử Sinh nắm áo Hạng Tự, ánh mắt rất đáng sợ.

“Ý em là,” Hạng Tự bất đắc dĩ đảo mắt, “Em sẽ không ép buộc cô ấy nghe lời em, hoặc là cứng rắn muốn cô ấy hiểu em.”

Tử Sinh nhíu mày, buông anh ta ra.

“Em sẽ thử dùng cách thức mà cô ấy thích, để cô ấy hiểu em, tha thứ cho em. Em cũng sẽ thử thay đổi bản thân —— đương nhiên hiện tại em còn chưa chắc chắn mình có thể thay đổi những gì —— nhưng em sẽ cố hết sức! Em hy vọng cô ấy có thể lắng nghe em nói, sau đó hẵng…đưa ra quyết định.”

“…”

“Em biết,” Hạng Tự cụp mắt, “Trước kia em quả thật…rất quá đáng, khi em nhận ra điều này thì có lẽ hơi muộn rồi, nhưng em nghĩ, có lẽ còn chưa tính là quá muộn…”

Anh ta ngẩng đầu, nhìn thấy đôi mắt ngạc nhiên của Tử Sinh, giống như anh ta là…nam tước địa ngục, hoặc là quái nhân nào đó.

Tử Sinh gãi sau gáy, trầm mặc hồi lâu mới thốt ra một câu: “Này, lời cậu…hình như không chỉ một câu nhỉ?”

“…”

“Có thể lặp lại lần nữa không, cậu cũng biết, trí nhớ của tôi không tốt lắm.”

“…” Hạng Tự nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể nổi giận. Chẳng qua có một điểm có thể xác nhận —— Tử Sinh không phải đang đùa giỡn với anh ta, nếu câu này đổi thành lời của Hạng Phong, anh ta đã nhào tới đánh từ lâu —— lần này anh ta dùng dũng khí của cả đời mới dám nói vậy trước mặt người khác!

“?”

“Anh chỉ cần nói với cô ấy,” Hạng Tự gằn từng tiếng nói, “Nói em rất muốn gặp cô ấy, muốn nói chuyện đàng hoàng với cô ấy là được rồi.”

“Ờ…” Tử Sinh hiểu rõ gật đầu, “Cậu nói sớm chút đi, ban nãy nói một tràng như vậy, làm sao tôi nhớ hết.”

“…”

“À, có điều…”

“?”

“Tối nay nó tìm Hạng Phong ăn cơm, cậu bảo anh cậu chuyển lời thì nhanh hơn đấy.”

Cây cơ rớt xuống đất, Tử Sinh kinh ngạc nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng của Hạng Tự bỏ đi, anh tỏ vẻ vô tội.

Được! Hạng Tự căm hận suy nghĩ, Thi Tử Sinh, anh nhớ kỹ cho tôi!

Bốn giờ chiều, quang cảnh như năm giờ, giao thông tại Thượng Hải đã trở nên đông nghịt, xe ô tô trên đường cao tốc đều di chuyển chậm chạp, Hạng Tự sốt ruột lấy khớp ngón tay gõ cửa kính xe, thậm chí dùng sức ấn kèn, vẫn chẳng có gì khởi sắc.

Không biết tại sao, anh ta luôn luôn cảm thấy có bàn tay đùa bỡn của Hạng Phong nhúng vào, anh ta cười khổ, người anh trai mang tâm nhãn* kia sẽ không nhân cơ hội này trêu chọc anh ta chứ, e rằng không hợp lý cho lắm. Nhưng anh ta lại cam tâm tình nguyện, chỉ cần kết cục cuối cùng là tốt đẹp.

(*) nghĩa là ngoài hai mắt thật ra, còn có mắt của tâm.

Anh ta chán nản tựa lưng vào ghế, bỗng nhiên rất muốn gặp “Sư tử” —— muốn nhìn thấy khuôn mặt chất phác của cô, muốn nghe giọng nói cứng nhắc của cô, muốn hôn lên bờ môi cứng đờ kia.

Rất nhiều chuyện, anh ta còn chưa nghĩ thông suốt, nhưng anh ta biết rõ, mình không muốn mất đi cô, cảm giác này bỗng nhiên rất mãnh mẽ, tựa như nếu không lập tức nhìn thấy cô thì toàn thân anh ta sẽ nổ tung.

Xuống đường cao tốc, Hạng Tự dùng tốc độ nhanh như chớp lái xe đến ga ra dưới lầu của Hạng Phong, dạo một vòng, rốt cuộc nhìn thấy xe Tử Mặc, anh ta không khỏi mừng rỡ như điên, cảm xúc đong đầy đều là muốn nhìn thấy cô, nhìn thấy cô…

Thang máy tới tầng cao nhất, cửa nhà Hạng Phong dĩ nhiên rộng mở, anh ta nghe được bên trong đang có người nói chuyện, có lẽ còn có tiếng cười, anh ta có phần chùn bước, giống như đứa con nít muốn ăn kẹo sô-cô-la xé ra lớp giấy gói bên ngoài, nhưng lại do dự có nên cắn một miếng không.

Hạng Tự đi tới cửa, Hạng Phong và Tử Mặc đưa lưng về phía anh ta đang sắp xếp giá sách trong phòng khách, không biết Hạng Phong nói câu gì đó hài hước, khiến cho Tử Mặc cười khanh khách. Anh ta ngơ ngẩn nhìn bóng lưng hai người, lần đầu tiên cảm thấy, tiếng cười của Tử Mặc lại có sức cuốn hút đến vậy.

Anh ta vươn tay gõ hai cái trên cửa, hai người đồng thời quay đầu lại, biểu cảm trên mặt đẩy kinh ngạc.

“Tự, là em à,” Hạng Phong nói, “Anh còn tưởng…”

Hạng Phong không nói thêm gì nữa, giống như anh ta là một người khách không mời mà đến.

Nhưng Hạng Tự cũng chẳng để ý, chỉ nhìn chằm chằm Tử Mặc đang đứng cạnh Hạng Phong, dùng một loại âm thanh lúng túng chỉ thường xuất hiện bên cạnh cô nói: “À. Em muốn nói…đúng lúc đi ngang qua, nên lên xem thử.”

Tử Mặc xoay người, tiếp tục sắp xếp giá sách, chẳng nói lời nào.

Hạng Tự nhíu mày, nháy mắt với Hạng Phong, anh không khỏi tỏ vẻ hứng thú mà tránh đi.

“Ừm…này…” Anh ta đi đến đằng sau cô, hai tay đặt trên lưng cô không được tự nhiên, “Anh…anh có chuyện muốn nói với em…”

“?” Cô dùng khóe mắt liếc anh ta, ý bảo cô đang nghe.

“Anh muốn nói với em, từ khi em…nói muốn ‘chấm dứt’, anh đã nghĩ một chuyện, muốn nói với em.”

Cô không có phản ứng, vẫn cúi đầu không nói.

“Em có thể…” Lần đầu tiên anh ta dùng giọng điệu dè dặt nói với cô, “Có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không… Ý anh là, chúng ta nói chuyện, chỉ hai chúng ta, bình tĩnh…nói chuyện.”

Tử Mặc buông sách trong tay, chầm chậm xoay người, ngẩng đầu nhìn anh ta. Ánh mắt cô không còn vẻ bi thương và bất an, chỉ là trong suốt, còn hình như mang theo chút hoang mang.

Anh ta rất muốn cứ thế mà ôm chầm lấy cô, hôn cô, nhưng anh ta không có, ánh mắt hơi do dự bất định, là sợ mình thật sự sẽ làm vậy.

“Em…”

Tử Mặc hé miệng muốn nói gì đó, nhưng bỗng nhiên ngơ ngác nhìn phía sau Hạng Tự.

Hạng Tự xoay người, một người đàn ông cao lớn đi vào, trong tay cầm bó hoa hồng đỏ tươi. Anh ta trông thấy Hạng Tự, ánh mắt thẳng thắn mang theo vẻ nghi vấn và đánh giá.

“Chào các vị!” Người đàn ông cao lớn nói.

Hạng Phong đi tới, cười nói: “Lão Vu, chỉ là mời anh ăn bữa cơm, anh không cần khách sáo như vậy, vả lại chỗ của tôi cũng không có bình hoa để cắm.”

“Hoa không phải tặng cho anh,” người đàn ông tươi cười thân thiện với Tử Mặc, “Là tặng cho cô gái xinh đẹp này.”

Nói xong, anh ta đi đến trước mặt cô, đưa hoa cho cô.

Tử Mặc nhận lấy, tỏ vẻ vừa mừng lại lo.

Nhưng “lão Vu” còn chê không khí chưa đủ sôi nổi, anh ta nhìn Tử Mặc, điềm tĩnh mà nghiêm túc nói: “Em có thể, làm bạn gái của tôi không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.