Bạch Dương & Sư Tử

Chương 25: Thiên bình(thượng)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Đầu dây bên kia đầu tiên im lặng một hồi, sau đó bộp một tiếng, điện thoại ngắt máy.

Tử Mặc ngạc nhiên nhìn màn hình di động, nói không ra lời. Cuối cùng, cô vò tóc, nằm ngã trên giường, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà trắng bám bụi.

Có người lấy khớp ngón tay gõ cánh cửa, cô quay đầu, nhìn thấy một người đàn ông ngang trước mắt —— có điều nói đúng ra, người kia đang đứng.

“Tại sao phải nói những lời đó với Hạng Tự?” Tử Sinh dựa vào cửa, ánh mắt sắc bén.

“Em tưởng anh không ở nhà.” Cô không trả lời anh, trên thực tế, cô hơi sợ Tử Sinh như vậy, mặc dù thường tỏ ra thờ ơ, nhưng lại quan sát rõ mọi việc.

“Hai đứa vẫn là con nít sao, tìm đủ mọi cách làm một số chuyện khiến đối phương tức giận, chỉ vì chứng minh mình quan trọng bao nhiêu? Hay nói đây là ‘trò chơi mập mờ’ thịnh hành nhất hiện nay? Đừng làm những chuyện ngây thơ đó nữa được không!”

“…” Cô ngồi dậy, nhíu mày trầm mặc một lúc, mới nói, “Không phải giống như anh nói…”

“Vậy là thế nào, Thi Tử Mặc?”

“…”

“Anh tưởng việc em dọn đi, ít nhất chứng minh rốt cuộc em bắt đầu nhìn thẳng vào vấn đề này —— vấn đề giữa em và Hạng Tự —— cái thứ gọi là ‘như gần như xa’, anh tưởng rằng em muốn giải quyết nó, anh thật sự nghĩ rằng em đã hạ quyết tâm nào đó. Nhưng anh nghĩ sai rồi, em không có…”

“Em có!”

“Em không có!”

Hai anh em thình lình bắt đầu một cuộc chiến tranh lạnh nhất thời và khó hiểu, trong những năm về trước, họ coi nhau là một người có quan hệ máu mủ, nhưng bỗng nhiên trong thời gian ấy, khi một người nhận ra một vấn đề tồn tại ở một người khác, điều này trở thành chiến tranh hết sức căng thẳng.

“Em không biết ba mẹ lo cho em bao nhiêu đâu,” âm thanh Tử Sinh bình tĩnh khác thường, “Dù sao em cũng là một đứa con gái…”

“…” Tử Mặc bật dậy, đứng thẳng quật cường, không nói lời nào.

“Hay là em hoàn toàn không quan tâm?!”

“…Em quan tâm, đương nhiên quan tâm rồi! Nhưng chuyện này không liên quan đến anh!”

Tử Sinh nhướn mày, cô biết, anh thật sự tức giận.

“Nghe này,” anh nói, “Em hoặc là kết hôn với Hạng Tự, hoặc là thẳng thừng rời khỏi người đàn ông này cho anh!”

Tử Mặc hít sâu một hơi: “Mọi người có thể đừng năm lần bảy lượt áp đặt ý nghĩ của mình trên người khác không? Em nên làm thế nào, em phải đi một con đường ra sao, để tự em quyết định được không? Cho dù em thỉnh thoảng tùy hứng, đó cũng là chuyện của em…”

“Thỉnh thoảng tùy hứng?” Tử Sinh khoanh tay, “Bắt đầu từ ngày em quyết định ở bên cậu ta, thì em đã tùy hứng khiến người khác lo lắng rồi!”

“Em…” Cô thật không ngờ anh sẽ nói vậy, nhưng nhớ lại mọi chuyện trong quá khứ, cô bỗng nhiên cảm thấy mình không thể phản bác anh, cho dù một câu phủ nhận khẽ khàng như vậy.

Bọn họ lại trở nên im lặng, giờ đây không phải chiến tranh lạnh, mà là đều tự suy nghĩ về những lời đối phương đã nói ban nãy.

“Mặc,” Tử Sinh đi tới, bàn tay anh đặt trên đầu cô, tựa như một đám mây ấm áp bao phủ cô, “Có lẽ mọi người cố chấp muốn đặt ý nghĩ của mình trên người em, có lẽ mọi người thật sự khăng khăng làm theo ý mình…”

“…”

“Em có thể không tiếp nhận, có thể làm theo ý mình, vậy cũng chẳng có vấn đề gì,” anh dừng một chút, nhìn ánh mắt cô, “Nhưng mà trước khi em đưa ra quyết định gì, có thể ngẫm lại tại sao mọi người muốn em làm như vậy không. Em nên biết rằng, mọi người chưa bao giờ muốn nhìn thấy một Thi Tử Mặc đau khổ, chỉ muốn nhìn thấy em…mặc dù cười rất ngây ngốc, nhưng lại vui vẻ.”

Nói xong, Tử Sinh lộ ra nụ cười chua xót nhưng cũng dịu dàng.

“Anh…” Cô xấu hổ cụp mắt xuống, nói không nên lời.

Tử Sinh nói đúng, có lẽ sự cố chấp áp đặt của mọi người đều do chính cô tạo thành. Nếu cô có thể nhìn xa trông rộng một chút, dũng cảm một chút, thế thì sẽ không khiến người thân của cô đau khổ vì cô.

Một tràng gõ cửa dồn dập vang lên, hai anh em đồng thời nhíu mày, thoáng nhìn nhau một cái, Tử Sinh mới xoay người đi mở cửa.

“Xin chào.” Hạng Tự lộ ra nụ cười quái dị, chỉ dừng trên mặt một giây đồng hồ, sau đó anh liền đẩy ra Tử Sinh đang chặn trước cửa, rồi lập tức đi về phía Tử Mặc.

“Anh…” Cô nhìn anh đi về phía mình, từng bước một, vừa tiến vào phòng anh đồng thời trở tay đóng sầm cửa lại.

Cô kinh ngạc, cái người hai mươi phút trước vừa ngắt ngang cuộc gọi của cô, giờ phút này đứng trước mặt cô, không có biểu cảm, chẳng nói câu nào.

Cô nghe được Tử Sinh ở ngoài cửa mắng một câu, nhưng không nghe rõ lắm, bởi vì Hạng Tự bỗng nhiên nắm mạnh cằm cô, sau đó bờ môi ấm áp bao phủ.

Anh bỗng nhiên biến thành người đàn ông bá đạo kia, ngón tay dùng sức, nắm đến mức khiến cô đau, nhưng khi hôn lại rất cẩn thận, từng tấc một, ghi lại từng chút hơi thở của cô.

Không biết qua bao lâu, Tử Mặc vươn tay, dùng sức đẩy anh ra, cô thở hổn hển, có chút luống cuống.

“Anh nói rồi,” Hạng Tự nhìn cô chằm chằm, khóe miệng có một nụ cười mang theo sự tự giễu, “Chúng ta cần quen biết lần nữa. Thế nên, hiện tại em có biết điểm giới hạn của anh là chỗ nào không?”

“…”

Cô ngơ ngác đứng đó, anh vươn tay xoa môi cô, nhẹ giọng nói: “Em có thể từ chối anh, nhưng nhất thiết đừng ở trước mặt anh nhắc đến đàn ông khác, anh là một người có lòng ghen tị rất mạnh.”

“Lòng ghen tị…” Cô lặng lẽ quay mặt qua chỗ khác, né tránh ngón tay anh, “Con người biết ghen, là bởi vì yêu?”

“Đúng vậy.” Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định.

Cô nhìn anh, lộ ra nụ cười khổ.

“?”

“Em biết cái gì gọi là ghen tị,” Tử Mặc xoay người đi tới trước cửa sổ, trên cánh cửa kính mưa bụi không hề giăng mờ, cô vươn ngón tay, theo hướng dòng nước trượt xuống, “Em đương nhiên biết, bởi vì em cũng từng yêu. Khi nhìn thấy người mình thích ôm người khác, em ghen đến độ muốn phát điên.”

“Tử Mặc…”

“Nhưng em không làm gì hết, bởi vì ghen tị là thứ khó coi, xấu xí nhất trong lòng người… Hóa ra thứ xấu xí nhất lại xuất phát từ thứ xinh đẹp nhất,” một giọt mưa trên cửa sổ bằng kính rốt cuộc rơi xuống tường xi-măng, tan biến không hề nhìn thấy nữa, sau đó giọt mưa mới lại chảy xuống, cứ thế không ngừng.

“Anh xin lỗi,” Hạng Tự đi đến phía sau cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, cằm đặt bên gò má cô, âm thanh trầm thấp, “Anh biết anh đã làm rất nhiều chuyện tổn thương đến em, anh biết anh rất khốn nạn, nhưng em có thể tha thứ cho anh lần nữa không, một lần cuối cùng?”

“…”

“…”

“Hạng Tự,” cô giãy khỏi anh, xoay người, ngước mắt lên nhìn anh, “Thật ra từ trước đến giờ trong lòng anh đều cho rằng em thuộc về anh, em tức giận, phẫn nộ, em nói muốn chia tay, em muốn rời khỏi anh… Ở cái nhìn của anh, chẳng qua đều là một loại trút ra cảm xúc, trên thực tế, anh hoàn toàn không coi em như là một cá thể độc lập giống như anh.”

“?”

“Em ở trong mắt anh, trước hết là một người phụ nữ, một người phụ nữ có mối quan hệ chặt chẽ với anh. Em phải làm chuyện anh thích, không được phép làm chuyện anh không thích, em nhất định phải hiểu anh, hiểu được ánh mắt của anh, hàm nghĩa trong từng lời nói của anh, nhưng anh chỉ hiểu em như những gì anh giả định.”

“…” Anh khẽ nhíu mày, chẳng nói lời nào.

“Em có thể không khéo ăn nói, nhưng không thể thờ ơ tình cảm đối với anh, em có thể ghen anh có người phụ nữ khác, nhưng không thể ra ngoài hẹn hò với bất cứ người đàn ông nào. Em là một người vĩnh viễn yên lặng chờ đợi phía sau anh, chờ anh có một ngày tỉnh ngộ chạy qua đây, phát hiện bản thân làm ra nhiều chuyện khiến em đau lòng như vậy, tới lúc ấy, anh sẽ lãng tử hồi đầu —— à, anh đương nhiên sẽ thế rồi! Em là người phụ nữ đáng thương cỡ nào, đáng yêu biết bao, đáng được anh thật lòng theo đuổi lần nữa cỡ nào, thế nên anh sẵn lòng làm rất nhiều chuyện cho em, bởi vậy em có tư cách nổi nóng, có tư cách từ chối lời tỏ tình của anh —— nhưng điều kiện trước tiên là thật ra trong lòng em vẫn yêu anh.”

“…”

“Đây là em trong mắt anh, đúng không?”

Cô nhìn anh, không hề lùi bước, giờ đây, anh chầm chậm cụp mắt xuống.

“Có lẽ anh yêu em,” giọng điệu cô sắc bén, ánh mắt lại mang theo chút phiền muộn, “Em không phủ nhận điểm này, nhưng anh hoàn toàn không hiểu làm thế nào để yêu. Tình yêu của anh lại là sự chiếm hữu, ở trong lòng anh, em là một người phụ nữ anh yêu, mà không phải ‘Thi Tử Mặc’.”

“Em cũng biết anh yêu em, không phải thế là đủ rồi sao?” Hạng Tự bắt lấy tay cô.

Tử Mặc nở nụ cười, lần đầu tiên mỉm cười vào tối nay, hồn nhiên mà ấm áp: “Điều này có thể thỏa mãn lòng hư vinh của em, nhưng không đủ để em tìm lại dũng khí và tin tưởng lần nữa để trở lại bên cạnh anh.”

Hạng Tự giật mình nhìn cô, giống như giờ phút này người trước mặt anh không phải là Thi Tử Mặc mà anh quen biết —— có lẽ như cô đã nói —— không phải là người phụ nữ kia anh yêu.

Cô im lặng đứng đó, tưởng rằng anh sẽ tức giận, sẽ gào thét, có lẽ sẽ hung hăng hôn cô lần nữa.

Nhưng không ngờ, sự phẫn nộ trên người đã tan biến, còn lại trong đôi mắt kia tràn ngập vẻ thất vọng cô độc. Anh nhẹ nhàng khom người, tì trán lên vai cô, nói: “Được rồi, anh sẽ học làm một người đàn ông hiểu được làm thế nào để yêu… Nhưng mà, trước khi anh còn chưa học xong, em có thể tạm thời đừng trao trái tim của mình cho người khác không?”

“…” Cô có thể cảm nhận được sức nặng trên vai, còn nặng nề hơn so với tưởng tượng của cô.

Cơn mưa vẫn còn rơi ngoài cửa sổ, cả phòng im ắng, thậm chí ngay cả tiếng tích tách của đồng hồ báo thức nằm ở đầu giường cô cũng không nghe được.

Chẳng biết tại sao, có lẽ anh đã từng nói rất nhiều lời tình tứ với cô, nhưng chúng đều chẳng bằng một câu này, vô tình chạm vào nơi sâu thẳm dưới đáy lòng cô.

Mấy ngày sau hôm đó, Tử Mặc vẫn chưa gặp lại Hạng Tự, anh đi thi đấu, rời khỏi thành phố này, rời khỏi cô, trơ trọi một mình. Mỗi ngày cô đều nhận được điện thoại của anh, bình thường đều là sau bữa tối, anh dùng âm thanh hơi mỏi mệt nói “chào em” hoặc là “ngủ ngon” với cô.

Cô không biết nên trả lời ra sao, cũng chẳng hỏi tình hình thi đấu, chỉ ngồi ngẩn người ở bệ cửa sổ.

Cô chợt cảm thấy, họ luôn luôn theo đuổi lẫn nhau, từng muốn chiếm lấy đối phương, không chỉ anh, cũng kể cả cô. Nhưng thứ họ cần nhất, có lẽ chính là một không gian, không gian có thể khiến bản thân trầm tĩnh lại.

Sáng thứ ba, Tử Mặc được báo đến công ty họp, Cố Quân Nghi nói, một công ty rất nổi tiếng sau khi nhìn thấy ảnh chụp quảng cáo đồng hồ của cô, thì chỉ đích danh muốn cô đến chụp một bộ quảng cáo lớn.

Tử Mặc có phần vừa mừng lại lo, cảm thấy không quá chân thật, bởi vì một tháng trước cô vì đột nhiên mất tích mà không có công việc, cuộc sống gặp phải bế tắc, hy vọng xen lẫn tuyệt vọng. Nhưng hiện tại, hình như cô rốt cuộc chầm chậm leo lên từ đáy cốc, lại bỗng nhiên có người ném một cái thang dây cho cô, nói có thể đưa cô một bước lên trời, khiến người ta không biết làm sao.

“Em đến phòng họp trước đi,” Cố Quân Nghi vĩnh viễn là dáng vẻ bận rộn, “Người phụ trách sáng tạo quảng cáo đã tới rồi.”

Nói xong, chị ta liền biến mất trong hành lang.

Tử Mặc bất đắc dĩ xoay người, cô vẫn muốn tìm Cố Quân Nghi nói chuyện, nhưng trước sau không có cơ hội, thậm chí cô còn loáng thoáng cảm thấy chị ta đang né tránh cô.

Đẩy cửa phòng họp ra, quả nhiên có một quý cô đang ngồi cạnh bàn họp, chăm chú lật xem một xấp bản thảo. Cô ta mặc áo sơ mi trắng rộng rãi thoải mái, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, trên mũi là chiếc mắt kính màu hổ phách, ánh mắt có vẻ hơi khắt khe.

“Xin chào.” Tử Mặc chủ động nói.

“Chào cô.” Cô gái kia ngẩng đầu, cho cô một nụ cười thản nhiên, rồi tiếp tục xem bản thảo trên bàn. Trước ngực cô ta có một sợi dây chuyền bằng vàng, trên đó treo một tấm kim loại đúc thành chữ “Susan”.

Thế thì cô ta tên là Susan rồi?

Tử Mặc ngồi xuống chỗ đối diện, nhìn xung quanh một vòng, rốt cuộc tầm mắt cô dừng tại Susan và xấp bản thảo kia.

Bỗng nhiên cô khẽ khàng “A” một tiếng, nói: “Đây là…tranh của Vu Nhâm Chi phải không?”

“Sao cô biết, cô quen anh ta ư?” Đối phương cũng khá kinh ngạc.

“Ừm, tôi là…bạn anh ấy,” Tử Mặc dừng một chút, “Tôi từng nhìn thấy bức tranh hòn đảo Santorini trên tay cô tại phòng làm việc, cho nên nhận ra. Anh ấy nói, tác giả của quyển sách nhờ anh ấy vẽ tranh cho toàn bộ ảnh chụp.”

“Đúng vậy,” ánh mắt khắt khe dần dần hiện ra tia sáng, “Đó là tôi. Có điều nói đúng ra, không có công ty nào muốn xuất bản quyển sách này, chỉ là suy nghĩ của bản thân tôi thôi, tôi rất thích du lịch, hơn nữa trong chuyến đi tôi luôn viết ra rất nhiều cảm nhận của mình, có người khuyến khích tôi đem ảnh và lời văn làm thành một quyển sách, bởi thế tôi thật sự bắt đầu làm…có phải rất điên cuồng hay không?”

“…Không, không đâu.” Đối mặt với người nói không ngớt, Tử Mặc luôn không thể lấy dũng khí tạt nước lạnh vào bọn họ.

“À, cô biết không, lúc Vu Nhâm Chi nghe được tôi nói những lời kia, anh ta cũng có phản ứng giống như cô.”

“?”

“Chính là biểu tình ‘cô cũng thật biết gây sức ép’ trên khuôn mặt.”

“…” Tử Mặc xấu hổ lau mồ hôi trên trán, cô nhếch môi cố hết sức lộ ra nụ cười thân thiện.

“Nói mới nhớ, muốn mời Vu Nhâm Chi vẽ tranh giúp tôi, cũng thật chẳng phải chuyện dễ dàng gì —— nhưng anh ta chịu đưa ra điều kiện trao đổi tôi cảm thấy đó đã là kỳ tích rồi.”

“Điều kiện…trao đổi?” Trong đầu Tử Mặc tưởng tượng Vu Nhâm Chi đưa ra biểu tình lạnh lùng để mặc cả với người khác, nhưng cho dù thế nào cũng cảm thấy khó khăn, bởi vì anh ta luôn dịu dàng ôn tồn với cô, giống như giúp gì cũng được hết.

“Đúng vậy, tôi dùng hết sức, thuyết phục công ty đem nhà nhiếp ảnh của một bộ quảng cáo đổi thành bạn của anh ta —— có điều, nhìn những bức tranh này, tôi cảm thấy mọi thứ đều đáng giá.” Susan cúi đầu, trong mắt tràn ngập vui sướng.

Tử Mặc kinh ngạc nhìn những bức tranh đầy màu sắc trên bàn, nhớ tới người đã tạo ra chúng nó, thật lâu không nói nên lời.

“…Tôi còn tưởng rằng,” cô khẽ nhíu mày, “Đó đều là Đinh Thành giúp tôi giành lấy.”

“…”

Sức gió của máy điều hòa kiểu đứng nằm ở góc tường mở đến mức cao nhất, lạnh đến nỗi khiến người ta nổi da gà. Tử Mặc nhìn Susan ở đối diện chầm chậm hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng đứt quãng:

“Cô…cô…cô chính là…”

Tử Mặc gật đầu, bỗng nhiên rất muốn cười.

“Trời ơi…” Susan bất giác cắn ngón tay, “Vu Nhâm Chi sẽ giết tôi mất, tôi dám nói ra chuyện này…”

“…Không nghiêm trọng vậy chứ,” Tử Mặc dở khóc dở cười, “Đây là chuyện tốt mà không phải chuyện xấu.”

“Nhưng…anh ta đã cảnh cáo tôi nhất thiết không được phép nói ra ngoài, bởi vì anh ta không muốn cho cô biết.”

“Tại sao?”

“Tôi không biết,” cô ta nhún vai, “Tư duy của Vu Nhâm Chi luôn luôn chẳng giống người thường.”

“Vậy…chuyện này Đinh Thành biết không?”

“Biết, nhưng đây chỉ là một sự trùng hợp.”

“?”

Susan bĩu môi, nói: “Đinh Thành tới tìm tôi, muốn tôi tìm một công việc quảng cáo cho cô, tôi nói với anh ta, một người bạn khác cũng nhờ tôi cùng một chuyện, nhưng không muốn cho cô biết, thế nên tôi nhờ Đinh Thành đi tìm cô, coi như là anh ta giúp cô tìm được việc này —— trên cơ bản về điểm này tôi cũng dùng miệng lưỡi nhiều lắm, bởi vì cô hiểu mà, Đinh Thành là loại người kiêu ngạo đến nỗi ngay cả thuận nước giong thuyền cũng không bằng lòng đưa đi.”

“Chẳng lẽ cô không lo lắng tôi không làm tốt công việc này sao?”

“Lo chứ, đương nhiên lo rồi.”

“…”

“Thế nên trước đó tôi tìm xem những tác phẩm cô đã chụp, rồi mới bằng lòng Vu Nhâm Chi giúp anh ta chuyện này.”

Tử Mặc không khỏi cười rộ lên, cảm thấy cô ta hình như cũng không để lại ấn tượng đầu tiên khắt khe cho người khác đến vậy.

“Tôi có thể nhờ cô một việc không?” Susan tỏ vẻ cầu xin.

“?”

“Có thể đừng nói với Vu Nhâm Chi cô biết chuyện này không?”

Tử Mặc suy nghĩ vài giây, cười khổ lắc đầu.

“Thế thì có thể giúp tôi cầu xin anh ta không, nói tôi không cố ý nuốt lời?”

Tử Mặc gật đầu.

“Cám ơn.”

“Không,” Tử Mặc nói, “Người nên nói cám ơn phải là tôi. Cám ơn cô đã giúp đỡ trong lúc tôi cần, đã làm nhiều chuyện cho tôi như vậy, cám ơn!”

Cả buổi sáng, Tử Mặc đều suy nghĩ chuyện này, lúc cuộc họp chấm dứt, cô không nói tạm biệt với ai cả, liền vội vàng xông ra ngoài.

Cô bỗng nhiên rất muốn gặp Vu Nhâm Chi, muốn nói cảm ơn anh ta, muốn nhìn anh ta điềm tĩnh mỉm cười lắc đầu, nói “Không cần cảm ơn”. Hoặc là thật ra, cô còn muốn biết vì sao anh ta giúp cô, nhưng lại không muốn nói với cô.

Chiếc xe chạy như bay trên đường cao tốc, Tử Mặc liên tục tự hỏi trong lòng: Vu Nhâm Chi, rốt cuộc là một người như thế nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.