Ngày nay, một người chỉ cần biết cơ bản là đã có thể dùng máy tính mọi nơi lên mạng vàít nhất từng mở QQ[1] tán gẫu một lần, gõ đôi dòng trò chuyện gì đó. Nhưng đương nhiên phần đông mọi người không đạt được trình độ hacker, huống chi trình độ của Duẫn Hạo lại “thâm độc”[2]đến như vậy.
Dạo Duẫn Hạo mới tiếp xúc với máy tính, ngay cả phiên bản 95 buồn chán cũng chưa có, thời gian dùng máy tính cũng rất ít. Tình trạng không giống như hiện tại, có hơn một nửa lên mạng mà ngay cả dos là cái gì cũng không biết, giống như bắt đầu thao tác là trên hệ điều hành 95 trở đi, nói rõ hơn là chỉ biết đến 98, 2000, XP thôi.
Duẫn Hạo là một hacker chúa ghét những kẻ mù tịt công nghệ thông tin[3], ở trong lòng gã, loại sinh vật mù công nghệ thông tin hết sức chướng mắt. Khi không có việc gì làm, gã thường lang thang trên mạng, ra vào máy tính của người khác. Nếu như phòng ngự của máy tính đối phương cũng không tệ (đương nhiên phòng ngự tốt không có nghĩa là gã không vào được, ngăn cản được gã không nhiều), gã sẽ đề nghị đối phương cải thiện, sau đó rời đi. Nếu như đối phương là một tên mù công nghệ thông tin chính hiệu, gã thường thường sẽ đe dọa – đùa giỡn – thả vài con vi-rút vào, có đôi khi thậm chí còn giúp đối phương dọn dẹp máy tính một chút – phá hỏng đến nỗi phải cài đặt lại.
Đêm gặp Tiểu Bạch[4], Duẫn Hạo đang hưởng thụ lạc thú phá hoại tường lửa. Loại kĩ thuật này cơ bản là kết quả của cuộc đấu trí giữa nhân viên kỹ thuật và hacker, người trước thì cố hết sức lập nên tạo dựng vững chắc không khe hở có thể vào được, người sau thì lại khăng khăng không có gì kiên cố mà không phá nổi.
Hi vọng tiếp theo sẽ khó hơn, Duẫn Hạo nghĩ như vậy.
…Dễ …, dễ quá!
Duẫn Hạo quấy nhiễu rất nhiều máy tính, nhưng dễ như vậy, tựa hồ cũng ít gặp. Hoàn toàn không có biện pháp phòng ngự, không có tường lửa, ngay cả chức năng tự phòng vệ của Windows cũng không mở. Cả chiếc máy cứ như thế bốn phía mở rộng để gã tiến vào, hào phóng cũng có trình độ.
Loại máy tính này… Vào được cũng không tính là có bản lĩnh! Chỉ cần biết chút kĩ thuật cũng có thể tùy tiện ra vào, trình độ quả là đáng sỉ nhục.
Duẫn Hạo cảm thấy buồn rầu, giống như tướng sĩ mặc áo giáp chỉnh tề đến chiến trường chuẩn bị tiến đánh xâm lược thành trì rồi, đối phương lại chỉ là một tiểu binh cỡi con ngựa gầy. Tướng quân vừa rút đao ra, tiểu binh lập tức lăn xuống lưng ngựa kêu la xin hàng.
Buồn bực, nên sau đó gã bèn bắn một khung thoại qua cái máy tính kém trí tuệ kia: “Máy tính của ngươi đã bị ta khống chế.”
Đối phương hồi lâu mới đáp lại một câu: “Khống chế? Khống chế như thế nào?”
Duẫn Hạo ban đầu còn tưởng tên kia không trả lời là bị dọa tới rồi, thậm chí là đi tìm người cầu cứu rồi, gã dọa rất nhiều người, có ngốc cũng biết tắt mạng đi trong hai mươi phút —— hoặc là cưỡng bách tắt máy ngay —— dĩ nhiên làm vậy thì cũng đã không còn kịp nữa.
Nhưng mà giống như vị này, đến vậy còn hỏi ngược lại, thật sự không nhiều. Duẫn Hạo có chút ngạc nhiên, không biết đối phương có phải ngốc đến trình độ này thật hay không, liền đáp: “Dùng trojan.”
Có thể nhìn thấy từng chữ từng chữ được thong thả gõ ra: “Ở đâu? Mình không nhìn thấy.”
“… Mở Task Manager của ngươi ra!” Tên này sẽ không thật sự đi tìm trojan đấy chứ?
“Task Manager là cái gì? Mở như thế nào cơ?”
“Dưới máy tính của ngươi…”
“Phía dưới?” Sau hai chữ này thì dừng lại một hồi, “Phía dưới máy tính của mình là ngăn hồ sơ…”
“||||||| Trên taskbar của ngươi nhắp phải…”
“Taskbar ở đâu cơ?”
“… ctrl+alt+del…”
“Để làm gì?”
“Nhấn mấy cái nút đó…”
Hồi lâu không thấy phản ứng, Duẫn Hạo hỏi: “Sao rồi? Tìm thấy chưa?”
“Chưa, năm nút này cách nhau xa quá, mình đang nghĩ cách làm sao để nhấn được…”
Duẫn Hạo vẻ mặt u ám, trực tiếp khống chế Task Manager máy tính tên kia, mở mục đang vận hành ra cho đối phương xem. Là một chương trình tên là yousb.exe gì đó.
“Thấy rồi, hay quá.” Đối phương đáp lại.
“…” Hay quá…
“A, khuya rồi mình phải đi đây, ngày mai gặp lại.” Tên tiểu bạch kia nói, sau đó dừng một chút, thong thả tắt phụt máy tính.
Ngay cả tắt máy tính cũng sai, người như thế lại có thể dùng máy tính cấu hình tốt như vậy, rõ ràng là một sự sỉ nhục cho máy tính.
Thời gian tên tiểu bạch kia mở máy tính rất quy tắc, đều là khoảng chừng sau 7 giờ đến 11 giờ tối, hoạt động cũng rất nhàm chán, chỉ là lướt mạng, lên BBS[5], tán gẫu các thứ. Hơn nữa thao tác đánh máy chậm đến chết người, phòng chat cho dù có một hay hai người đáp lại cậu ta, cũng bị cậu tán gẫu với tốc độ chậm rãi.
Duẫn Hạo biết rõ điều này, là bởi vì khi gã không có việc gì thường đi xem lén — phải nói là ngông nghênh quan sát — tên tiểu bạch kia sẽ gặp phải trò hề gì.
Còn tưởng ngày đó sau khi cậu ta chạy trối chết sẽ tăng cường phòng bị, ít nhất cũng trang bị một cái tường lửa ngăn chặn các loại, đặc biệt đợi gã đến xem độ khó thế nào; không nghĩ tên kia lại tiếp tục vẫn chưa sửa chữa gì, không che chắn gì cứ thế lên mạng.
Gã thẳng tay khống chế chuột của cậu ta, gõ trên bàn phím một dòng TXT: “Này, ta là người hôm bữa.”
“A! Bạn tới thật kịp lúc!” Lúc này đánh máy cũng đã nhanh hơn nhiều.
“Sao?”
“Mình vừa nãy lúc khởi động máy, nhìn thấy một hình ảnh rất đẹp, chính là có rất nhiều hoa xuất hiện trên màn hình… Sau đó mình lại không thấy đâu nữa, bạn có thể tìm giúp mình không?”
“…” Một cách phẫn nộ gã đáp, “ĐÓ LÀ VI-RÚT!”
“Hả? Đó là vi-rút trong truyền thuyết sao? Rất đẹp á!” Giọng điệu Tiểu Bạch thực sự phấn khích, “Bạn có thể lại mở nó lên được không?”
“…” Rất nhanh gã lại nhìn qua máy tính tên này một lần, rõ ràng… quả là vi-rút đầy máy! Thực không hiểu nổi máy tính này sống sót như thế nào nữa, “Ngươi rất muốn máy tính bị hỏng sao?”
Dĩ nhiên… Không phải không có khả năng sau khi trừ bỏ độc hại, cuối cùng các loại vi-rút tự giết hại lẫn nhau thành ra máy tính không thiệt hại gì… Tuy là nghe có vẻ ngu ngốc chút..
Người như thế thực sự là… hạ độc chết máy tính của mình!
Chẳng qua nói thật thì máy tính của cậu ta cũng chẳng có cái gì quan trọng, chỉ có vi-rút…
Thế là gã cả buổi giải thích cho cậu biết cái gì gọi là vi-rút, giảng giải mối nguy và tổn hại vi-rút gây ra, nửa ngày trôi qua, Tiểu Bạch mới nói một câu: “Vậy bạn chính là hacker rồi ~”
“Đúng vậy đấy.”
“Bạn gây ra cái kia phải không? Có thể loại bỏ độc hại đi, chỉ giữ lại những bông hoa kia không?”
“…”
“Giúp đi, hacker không phải rất lợi hại sao? Hay là bạn không làm được hả? Hay là vậy rồi, nghe nói vi-rút đều rất phức tạp…”
Lại còn có thể nói như vậy… Bị Tiểu Bạch nói ngược lại rằng gã mới “tiểu bạch” thật là sỉ nhục to lớn.
Tạo ra thứ này cũng không đơn giản, sau khi chỉnh sửa lại xong, liền đưa cho Tiểu Bạch xem.
“Bạn thực sự lợi hại nha ^^” Tiểu Bạch rất cao hứng, gửi qua câu, “Mình chưa từng gặp ai lợi hại hơn bạn!!”
Nói lời vô nghĩa… Nếu đã gặp qua người lợi hại hơn, máy tính của ngươi còn có thể tàn tạ như thế sao? Máy tính tàn tạ như vậy, bên trong toàn là vi-rút, khiến cho gã chẳng có hứng thú phá nó đi.
Ít nhất cũng phải đợi đến khi có người giúp cậu bảo vệ máy tính một chút, hack nó khó khăn một chút rồi hẵn tính.
Vì thế không hack Tiểu Bạch, hơn nữa thường xuyên lui tới máy tính của cậu, nhìn cậu dày vò máy tính của mình như thế nào. Vài ngày trôi qua, Duẫn Hạo cuối cùng hiểu được một điều, đó là: mù công nghệ thông tin đến trình độ của Tiểu Bạch thì dù có quyết tâm cũng không thể xóa mù nổi.
Rồi một ngày kia Tiểu Bạch hỏi: “Tại sao bạn cứ ra ra vào vào máy của mình vậy?”
Đây là cơ hội tốt để chỉ dẫn cho cậu ta, Duẫn Hạo vội vàng trả lời: “Ngươi có thể trang bị tường lửa.”
“… Vậy bạn sẽ không vào được nữa sao? Rồi ai sẽ giúp mình chơi trò Nhanh mắt đây?”
…Vì tên này cài một phần mềm dưới một thư mục không bao giờ nhớ rõ đã tạo ở đâu sao? “Ngớ ngẩn, ta làm sao có thể không vào được chứ, chỉ là muốn tăng thêm chút lý thú, khống chế máy tính của ngươi như vầy khiến ta cảm thấy rất ngu ngốc…”
Ngay sau đó, Tiểu Bạch vâng lời mua tường lửa, lại còn là bản chính hãng, trang bị cho máy cậu.
Nhưng để trang bị cho máy cậu thì sau khi đi mua về, cậu lại đợi Duẫn Hạo lên mạng, hỏi gã xem trang bị thế nào…
Trang bị tường lửa đúng là có hao tốn một chút, chẳng qua gã không tốn nhiều thời gian lại vào được, Tiểu Bạch mở TXT trên màn hình, Duẫn Hạo thoáng chốc nhìn thấy Tiểu Bạch đánh lên mấy chữ.
“Bạn vẫn chưa vào sao?”
“Bạn đâu rồi? Vào nói với mình một chút đi!”
“Bạn thực sự sẽ không vào được nữa sao? Mình tháo cái tường lửa kia đi được không?… Nhưng mà tháo như thế nào vậy? Gỡ bỏ trực tiếp có được không?”
“T_T Mình không kiếm ra mình để tường lửa ở chỗ nào… Bạn lên giúp mình tắt nó đi…”
“Tiểu Hắc, Tiểu Hắc, bạn lên nhanh nhanh đi mà!”
Duẫn Hạo thoáng có chút bất ngờ, đánh một dòng chữ đáp lại cậu: “Này, gọi hồn à?”
“Mình còn tưởng bạn không quay lại được…”
“Nói đùa, tường lửa vặt vãnh có thể ngăn được ta?”
“Bạn về lại là tốt rồi, bạn nói zuma có rất nhiều mạng, mình kiếm không được… Chơi cả đêm cũng chỉ qua được cửa thứ chín T T”
…
“Tiểu Hắc bạn đâu rồi? Sẽ không bị tường lửa đá ra ngoài đó chứ? T T Mình đã nói không cần trang bị thứ kia rồi mà…”
Hai người qua lại với nhau cũng biết được đôi chút cuộc sống lẫn nhau, Duẫn Hạo mỗi lần định thẳng tay hack máy Tiểu Bạch, lại nhìn ra bộ dạng không năng lực của cậu ta mà cảm thấy, hack cậu cũng không mang lại cảm giác đạt được thành tựu gì ── thử nghĩ một máy tính bên trong toàn là vi-rút, nhiều đến nỗi có thể mở hội triễn lãm được, dù cho không hack nhất định cũng sẽ có một ngày nào đó máy tự động chết đi, hack nó ngược lại là giải thoát cho nó.
Duẫn Hạo nghĩ vậy, nhưng cũng không tìm ra trò vui nào khác, bèn chơi đùa với vi-rút trong máy của Tiểu Bạch. Biến đổi màn hình, đổi flash, khi Tiểu Bạch quay lại khởi động, Duẫn Hạo cũng thường đang lên, cuối cùng ngay thời điểm vi-rút phát tác kịp thời tiêu diệt nó, sau đó lại chỉnh sửa.
Dù sao ở trong mắt Tiểu Bạch, Duẫn Hạo có rất nhiều công dụng, từ việc nhỏ như xin id đăng kí diễn đàn đến chuyện lớn như diệt vi-rút, làm lá chắn bảo vệ vân vân, chỉ cần đánh TXT thỉnh cầu, phía bên kia đều có thể thỏa mãn. Ngay cả khi đang chơi game online bị PK[6] sắp chết thì cũng có thể không điều khiển chuột nữa, sau đó chuyển bại thành thắng ── dĩ nhiên, Tiểu Bạch thuộc chủng loại ngay cả NPC[7] cũng có thể đạp chết được?!
Nhân tiện, việc Tiểu Bạch yêu thích nhất khi lên mạng chính là lướt web và chơi game. Chơi game online đã là khá tiến bộ rồi, trên thực tế trò chơi Tiểu Bạch thích nhất trên mạng là ── game giả tưởng, game nhanh mắt, còn lưu rất nhiều RPG đã chơi qua ── một cái mê cung có thể đi cả đêm, rõ ràng vừa mới đi tới từ hướng bên phải, sau khi xông vào lập tức chiến đấu, trở ra lại sẽ quay lại đi từ hướng bên trái.
Càng kì quái hơn chính là đang chơi gặp tình huống mây to gió lớn, cư nhiên lại còn dám nửa chừng quay ra hỏi gã nên đánh như thế nào, rõ ràng khiến gã thêm patch cũng không được…
Thêm nữa, không biết cậu ta nghe nói ở đâu bảo là có loại phần mềm tán gẫu chất lượng tốt tên QQ, sau đó hưng phấn quấn quít lấy Duẫn Hạo nhờ gã giúp tìm cho mình một cái.
Giờ này mà còn có người không biết dùng QQ, Tiểu Bạch quả thực là “tiểu bạch” mà!
Tải và đăng ký ứng dụng xong ── thực ra cái gọi là đăng kí, chẳng qua không biết trước đây thuận tay đăng ký tên hiệu từ lúc nào, bây giờ tiện thể cho cậu ta ── sau khi Tiểu Bạch cuối cùng cũng lên được QQ, câu đầu tiên đánh trong TXT là: không dễ bằng đánh máy ở trong này…
Ngay cả gửi hình ảnh, mặt cười cũng đều dựa vào Duẫn Hạo, mỗi lần cậu hỏi xong, Duẫn Hạo đều một đợt mắng cậu ngu ngốc, một đợt dạy cậu dùng như thế nào.
Thế nhưng có một ngày, Tiểu Bạch cũng thật cao hứng mà đánh máy rằng: “Nói cho bạn nè, mình phát hiện ra một việc một việc vô cùng thần kì…”
“Cái gì?”
“Bạn kéo QQ đến mép màn hình, nó sẽ dần dần mất hẳn không nhìn thấy nữa, rất thần kỳ nha…”
… “Đúng vậy… Rất, thần, kỳ, nha…”
Duẫn Hạo lén xem Tiểu Bạch nói chuyện phiếm cùng người khác, phát hiện Tiểu Bạch vẫn là rất khác người bình thường, tên hiệu QQ đúng là nam giới, lại chưa bao giờ đi cua “mm”, ngược lại thường xuyên tán gẫu một chút về những đề tài mà Duẫn Hạo thấy rất lung tung rỗng tuếch.
Khó trách người lên QQ vẫn luôn ít như vậy, Duẫn Hạo hỏi cậu: “Tại sao ngươi không đi cua mm?”
“Mm là cái gì?”
Cậu tốt xấu thế nào cũng ngẫu nhiên nhìn thấy qua ngôn ngữ mạng chứ: “Mỹ mi, học sinh nữ. Tán gái.”
Phía bên kia trầm mặc một hồi: “Còn có thể lên QQ tán… nữ sinh sao?”
“Nếu không thì dùng thứ này để làm chi!”
“… Nhưng mà tán như thế nào? Còn nữa sao mà biết được đối phương là nữ sinh?”
“… Bên trong có ghi giới tính, tuy rằng không thể gạt bỏ khả năng là gay…” Gã ngưng một chút, chợt nhớ ra, “Ngươi không phải là chẳng hề xem thông tin của đối phương đó chứ?”
“•_• Còn có thể xem thông tin của đối phương?”
“…”
Cho cậu ta xem thử một tiểu thuyết mạng, kết quả là đối phương sau khi xem xong, quấn quít lấy diễn đàn gã giới thiệu, sau đó mê say nói hươu nói vượn đăng bài rỗng tuếch.
Rõ ràng là Tiểu Bạch còn chạy tới ban quản trị diễn đàn đăng bài nhảm nhí gì nữa, nên bị người ta đuổi khỏi trang mất rồi?
Người đó cũng thật không biết kiềm chế, Tiểu Bạch nói chuyện khiêm nhường với hắn một chút, hắn cư nhiên lại còn chửi Tiểu Bạch… Người như thế cần gì phải nói trái nói phải với hắn nữa, hack thôi.
Duẫn Hạo suy nghĩ, trong lúc đó tay di chuyển, một chốc đã hack tận gốc đối phương. Tiểu Bạch kia ngay sau đó nhắn lại trong hộp tin của gã: “Tiểu Hắc, có đúng bạn phá máy của người kia rồi không?”
“Đúng là ta, rồi sao?”
“… Bạn làm cái gì vậy, cho dù tôi cùng người kia cãi nhau, bạn cũng không được hack người ta! Bạn làm như vậy là rất ngang ngược, hơn nữa còn hại tôi bị người khác xem thường.”
Duẫn Hạo nổi giận, tên Tiểu Bạch này lại còn dám giáo huấn gã!
Ném qua máy cậu ta một con vi-rút, nhìn phía bên kia dần dần biến mất, Duẫn Hạo vẫn rất bực bội, nghĩ rằng nên sớm phá banh máy tên này, giữ cậu ta lại trong thời gian dài như vậy là gã đã tự chuốc buồn bực cho mình?
Tiếp tục hack người khác thôi, mặc kệ cậu ta đi.
Chẳng qua sau khi đã hình thành thói quen theo dõi IP cố định, cũng không dễ sửa được, rốt cuộc khi đang chơi đùa lại nghĩ đến bên kia có vấn đề gì hay không, Tiểu Bạch kia có lại gây nháo ra trò hề gì không, còn đánh máy như thế hay không… Sau đó nhớ tới chính mình đã hack cậu ta, hơn nữa dứt khoát không muốn gặp lại cậu ta nữa.
Tuy vậy, không còn nghe thấy tiếng ríu rít hỏi cái này hỏi cái kia, thật sự không quen.
Tuy là trên mạng đầy những tên mù công nghệ ra đấy, nhưng tức cười và mù tịt đến trình độ của Tiểu Bạch không có người thứ hai. Duẫn Hạo lại đi đe dọa máy tính của người khác, cái nào cũng ngay lập tức giật dây điện tắt phụt máy, không có ai ngơ ngác hỏi ngược lại như Tiểu Bạch.
Thật sự khó chịu, một tháng thì thành thói quen, hai tuần cũng đã thấy nghiện rồi.
Lăn lăn chuột, càng lăn càng tới gần IP[8] của Tiểu Bạch, Duẫn Hạo cũng không phải không muốn gặp cậu ta, chẳng qua là thấy buồn chán… À, đúng rồi, là do muốn nhìn xem tên kia đối phó với việc không có máy tính như thế nào. Cái loại mù công nghệ như cậu bị gã hack đen thui, dám chắc trong khoảng thời gian ngắn không lên mạng được.
Rốt cuộc lén lút —— không phải, là quang minh chính đại đi vào, thấy địa chỉ của Tiểu Bạch không ngờ có liên kết, trong lòng khẽ động, xông xáo vào trong.
Ừ, quả nhiên hệ thống đã được cài đặt lại, bên trong trống rỗng, cái gì cũng bị mất. Tiểu Bạch qua loa dùng IE xem vài thứ, dường như cũng không có lên diễn đàn.
Không nhìn thấy TXT trên màn hình, Duẫn Hạo có chút không vui, người này thoạt nhiên không hề nhớ gã, cũng không tính gọi gã. Gã ngẫm lại cảm thấy tức giận, khống chế máy tính Tiểu Bạch, lại thiết lập một văn bản: “Đã lâu không gặp.”
“A! Tiểu Hắc, bạn đã trở lại!” Tốc độ đánh máy của bên kia đã nhanh lên không ít, “bữa đó sau khi máy tính của mình chẳng biết tại sao bị phá hư thì mình tìm bạn không được nữa, mình kiếm người ta cài đặt lại, nhưng mà bạn không bao giờ tới nữa T T”
… Cảm thấy cậu ta còn không biết trúng độc chính là kiệt tác của gã đây? Chẳng qua cũng khó trách, máy tính kia của cậu ta căn bản là một cái kho chứa toàn chất độc.
“Vậy mà ngươi cũng không thiết lập một cái notepad gọi ta.”
“Chẳng phải bạn nói là có thể tạo cái mới ngay trên màn hình sao? Nhưng mà mình tìm rất lâu không thấy notepad đâu…”
“…” Còn sợ cậu không hiểu notepad mà gã nói đến… Xem ra cũng biết là đang đánh máy văn bản.
“Tiểu Hắc, mình hôm trước cũng không đăng nhập diễn đàn được…”
“Đó là vì ngươi đã ghi nhớ vào cookies rồi!”
“Mình lại lên QQ nữa, nhưng mà đăng kí không được…”
“Lại quên mật mã? Ta crack cho, tên hiệu là gì?”
“… Không, không nhớ nữa…”
Duẫn Hạo tự cảm thấy mình rất kỳ quái, hack thì cũng đã hack tên kia rồi, cư nhiên lại còn giúp cậu ta thiết lập lại.
“5555555555[9] game online của mình, hình ảnh của mình, văn bản mình lưu trữ và bài đăng của mình…” Thì là bởi vì mỗi ngày cậu ta ca thán khóc lóc như vậy khiến gã bỏ mặc không được, thành ra ngày nào cũng lại giúp cậu sắp xếp lại những thứ vặt vãnh.
“Không phải đều đã cài đặt cho ngươi rồi sao? Diễn đàn cũng đăng kí lại một lần nữa cho ngươi, mấy thứ linh tinh kia cũng tìm giúp ngươi một đống rồi, ngươi còn bất mãn cái gì nữa?”
“Nhưng, nhưng mà… mấy thứ đó không ở một chỗ!! Mình tìm không được!!!!” Cậu ta đánh máy một cách khích động, “Bạn có phải từ đầu đến cuối chưa cài đặt trò Nhanh mắt cho mình không…”
“Cái trò Nhanh mắt vô cùng ‘tiểu bạch’ kia của ngươi ở ổ D, chẳng phải ta đã cho ngươi phím tắt rồi sao?
“Nhưng mà… kiểu dáng không giống… vốn dĩ là hình đầu người cơ…”
“…”
“Mình muốn máy tính trước đây của mình cơ T T, máy tính bây giờ khó xài quá…”
“Có một vài thứ không biến chuyển đâu.”
“Hả?”
“Vi-rút!!!! Tại sao ngươi cài đặt lại máy tính rồi, cái gì cũng bị mất, vi-rút vẫn xấp xỉ trước kia?” Hơn nữa… “Ngươi không mua tường lửa? Tại sao vẫn còn nhiều vi-rút kém trí tuệ như vậy chứ?”
Thực sự là vô cùng thê thảm, dẫu cài đặt lại hệ thống có tốt hay không, chưa nghe nói qua cài đặt hệ thống xong cái gì cũng bị mất, máy tính lại có thể khôi phục lại vi-rút như cũ… Có một số vi-rút rất xưa rồi, không biết tên này lại chạy đến trang web lạc hậu nào mà bị dính.
“Mình… mình sai rồi, sau khi máy tính của mình bị phá hư bạn không tới tìm mình, nên mới cố ý không trang bị tường lửa mà…” Tiểu Bạch đánh một cái “T T”, khóc lóc kể lể, “bạn lâu như vậy cũng không hiện lên, mình nghĩ bạn tìm không được hoặc là vào không được, mới không dám trang bị. Mình nghe bọn họ nói sẽ phải sửa địa chỉ máy tính, ngộ nhỡ bạn lạc đường thì làm sao đây?”
“Ngươi tưởng ta là ngươi…”
“Mình còn chuẩn bị một cái màn hình nữa, bạn xem nè…”
“Sớm đã thấy rồi, ngốc muốn chết.” Đó là một bức ảnh, tên tiểu bạch này viết dòng chữ “Tiểu Hắc, mình là Tiểu Bạch, mình đợi bạn trở lại” lên tờ giấy trắng, còn vẽ thêm một cái mặt hề, “Quả nhiên chỉ có ngươi ‘tiểu bạch’ như vậy mới có thể làm cái việc ‘tiểu bạch’ như thế.”
Tiểu Bạch lặng thinh hồi lâu không đếm xỉa đến gã nữa, Duẫn Hạo thầm nghĩ chả lẽ tên tiểu bạch này cũng biết phát cáu, xoay người một cái khinh thường cắt đứt kết nối.
Rốt cuộc vài ngày sau đó Tiểu Bạch cũng không mở máy tính, Duẫn Hạo ngoài miệng không nói, trong lòng thật sự thấy khó chịu, xem thử hệ thống máy tính nhà hàng xóm cậu ta, đều vẫn bình thường, có lẽ không phải là vì hệ thống mạng gặp vấn đề.
Ngươi thực sự tức giận rồi? Bố đây không quan tâm.
Nói những lời như thế, vậy mà bốn ngày sau Tiểu Bạch khởi động máy, Duẫn Hạo lại ngay lập tức nhảy vào: “Ngươi chết ở cái xó nào vậy hả?!!!”
“Đi công tác vài ngày á, tìm tôi làm gì?”
… Không ngờ là đi công tác: “Ta muốn tìm thứ kia.”
“???” Tiểu Bạch hơi ngạc nhiên, “tìm cái gì ở chỗ của tôi chứ?”
Dù lỡ miệng rồi vẫn còn cố cứng rắn: “Vi-rút, tìm một vi-rút cũ của mấy năm trước, chỉ có máy tính của ngươi bảo tồn được toàn bộ cái vi-rút nhất thôi.”
“Máy tính của tôi mới mua có nửa năm…”
“Vậy thì càng kỳ quái, lúc ta mới vào cũng mới mua được mấy tháng thôi, vậy mà có thể chứa nhiều vi-rút như vậy, ngươi quả thực không phải là mù tin học bình thường nha.”
“>_< còn nói tôi mù tin học…”
“Chẳng lẽ ngươi không thế à?”
“Con người ai không có điểm yếu chứ, không biết dùng máy vi tính cũng không phải là một cái lỗi không thể sửa chửa được.”
Tiểu Bạch không ngờ cũng biết phản bác lại, Duẫn Hạo có chút bối rối.
Chẳng qua, mù tin học cũng rất đáng yêu.
Sau khi máy tính được cài đặt lại, Tiểu Bạch không có hứng thú nói chuyện phiếm nữa, chuyển sang chơi game online.
Tiểu Bạch chơi game online, kết quả có thể đoán được, mọi lần đều bị người ta đánh chết sau đó đầu thai. Cuối cùng khóc lóc kể lể với Tiểu Hắc.
“55555... Tiểu Hắc, bạn đâu rồi?”
Duẫn Hạo rất nhanh đánh trả lời: “Ở đây, sao vậy?”
“Bạn bảo mình chơi cái game online kia vui hơn, mình liền chơi cái game online bạn nói, nhưng mà vừa lên làm nhiệm vụ đã bị người ta lừa mất trang bị rồi.”
Cha, tên khốn nào thấy cậu ta quá gà mờ mà ra tay ức hiếp? Không biết Tiểu Bạch có người có người bảo kê sao? Duẫn Hạo đánh trả lời: “Cái gì? Ngươi đợi đó, ta đi giáo huấn hắn.”
“Cảm ơn bạn ~~~ còn nữa, nhất định phải giúp đoạt lại vợ cho mình ~~ nàng ta trước kia vẫn luôn chê mình cấp bậc thấp lại không linh hoạt, mình rất vất vả mới cầu hôn thành công…”
“…”
Duẫn Hạo rất nhanh lấy lại tên hiệu, vò đầu một chút mắng: “Ngươi tệ như vậy cũng đã cấp hai mươi —— mặc dù chắc đây là kết quả của khoảng thời gian chịu đựng và bị NPC chém —— vậy mà lại đi cưới một tên hiệu bỏ đi chưa lên đến cấp mười! Tên hiệu này vừa nhìn qua không phải đã biết ngay chính là người ta tùy tiện tạo thôi sao? Ngươi có phải để cưới vợ mà còn tặng trang bị vũ khí không hả?”
“Sao bạn biết? Mình vất vả lắm mới tiếp được cú đánh…” Tiểu Bạch nói.
“… Bị bán còn giúp người ta đếm tiền! Bmn[10], ta đi tra IP của người đó!” Duẫn Hạo biến mất trong chốc lát, rất mau đã trở lại, “Quả nhiên là dân đồng tính, ngươi thật sự là ngu xuẩn, nữ ở trên game online, mười người thì có đến chín rưỡi là đồng tính, ngươi ngu đần, ngơ ngáo như vậy bị người ta lừa rồi!”
“55555555555555 Tôi chỉ muốn có vợ thôi, có vợ là tốt rồi cho, dù là đồng tính cũng không sao, dù sao cũng chỉ nhìn tên chứ không có nhìn thấy người được…” Tiểu Bạch giống như đang lăn lộn trên mặt đất, “Bạn đừng có dọa người ta, giúp tôi cướp vợ về là tốt rồi T T”
“…”Duẫn Hạo chần chờ cả buổi, bên kia Tiểu Bạch đã rào rào ghi khắp notepad khuôn mặt khóc lóc, có vẻ như gã mà không đáp ứng sẽ không buông tha, Duẫn Hạo đành chịu, ngăn dòng đánh máy của cậu ta lại, “Được rồi, ta cho ngươi một người vợ mới là được chứ gì?”
“Ừ! Mình muốn mỹ nữ!!!”
“Nói nhảm, ngươi có muốn mỹ nam, game online cũng không cho phép kết hôn đồng tính đâu!”
Vợ mới của Tiểu Bạch quả nhiên là một đại mỹ nữ, cấp bậc cao, trang bị tuyệt hảo, chỉ là thái độ không thân thiện lắm, Tiểu Bạch thăm dò bắt chuyện hơn nửa buổi, mới nói đúng hai chữ: “Tiểu Bạch.”
“Ôi chao? Là Tiểu Hắc? Bạn dùng tên hiệu nữ sao? Chẳng lẽ bạn cũng là dân đồng tính?”
“… Tên hiệu nam của ta cấp bậc rất cao chơi chán rồi, thỉnh thoảng cũng luyện cái tên hiệu khác này.”
“Hi hi, nói vậy mình cưới Tiểu Hắc á, gọi phu quân đi!”
“…” Tân Bạch phu nhân bay lên đá một cước vào Tiểu Bạch đang mặt đầy nước miếng đứng ngây ngốc.
[1] Tên một phần mềm tán gẫu phổ biến ở Trung Quốc, giống như Yahoo! Messanger ở Việt Nam.
[2] Từ được dùng là “hắc”.
[3] Từ được dùng là “điện bạch” – không biết gì về các thiết bị điện tử. Ở nhiều chỗ trong truyện, mình dịch cụ thể hơn thành “mù công nghệ thông tin”.
[4]Do bị “điện bạch” – bị gọi là Tiểu Bạch (ngu ngốc về các khoản khác cũng hay bị gọi bằng biệt hiệu “Tiểu Bạch”). Ngoài ra, cậu ta cũng mang họ Bạch (được nó cụ thể hơn ở chi Hắc Bạch). Ngược lại, nhân vật Hacker Duẫn Hạo được gọi là Tiểu Hắc (do Hán Việt của Hacker làhắc khách).
Còn một điểm nữa không rõ mình suy đoán có đúng không nhưng hai biệt hiệu của hai nhân vật chính còn thể hiện máy tính họ đang dùng.
Tiểu Bạch = Macbook: máy tính của hãng máy tính Apple, bởi vì màu chủ đạo của sản phẩm Macbook là màu trắng thuần khiết, cao quý, tao nhã, giống như thiên sứ, nhận được sự yêu chuộng của đại chúng, một số người ưa thích Macbook ở Trung Quốc lấy Tiểu Bạch làm nick name cho loại máy tính này.
Tiểu Hắc = thinkpad: máy tính của IBM, màu sản xuất hàng loạt hầu hết là màu đen, chuyên dụng, thiết kế ổn trọng, an toàn, kĩ thuật vào loại hạng nhất, fans của IBM lấy Tiểu Hắc làm biệt hiệu cho loại máy tính này.
[5]Bulletin Board System.
[6]Player Killing.
[7]Non-Player Character.
[8]Internet Protocol.
[9] Tiếng khóc.
[10] Tiểu Hắc đánh NND, có nghĩa là “bà nội nó”. Việt Nam cũng có cách viết tắt mém tương tự…:”>