Bách Hợp Yêu Thương

Chương 10: Tôi Muốn Theo Đuổi Em



Viên Quỳnh đã nghĩ việc cô thật đau lòng về việc bạn gái cũ tự sát, nhưng cô lại vì chuyện này mà nói mình không yêu nàng ấy nữa.

Viên Quỳnh bây giờ mới chịu mở miệng nói: “Cô không thể yêu cầu người khác phải giống cô”.

Ngô Phong vẻ mặt chế nhạo, nói: “Nói đến áp lực từ gia đình, áp lực của tôi còn lớn hơn cô ấy.

Tại sao tôi có thể kiên trì, còn cô ấy thì không?”.

Viên Quỳnh cảm thấy hơi ớn lạnh, chui vào chăn bông, nói: “Buồn ngủ rồi, ngủ đi”.

Ngô Phong cười cười, cũng chui vào chăn bông, ôm nàng vào trong lòng, ghé sát tai nàng nói: “Làm một lần nữa không?”.

Viên Quỳnh không hứng thú trả lời.

Viên Quỳnh cả đêm không cách nào ngủ được, nhìn Ngô Phong bên cạnh đã ngủ say, Viên Quỳnh nhẹ gỡ tay cô ra, cầm lấy gói thuốc đi ra ban công, châm một điếu từ từ hút, nàng đã đoán được tương lai của mình cùng Ngô Phong.

Tương lai? Tương lai là hai chữ u ám đối với nàng, bây giờ nàng còn không biết ngày mai sẽ ra sao, có lẽ ngày mai nàng sẽ chết trong tay Ngô Phong, đối với thực tế vô cùng tàn khốc, nàng mỗi ngày đều phải đối mặt với áp lực tinh thần khủng khiếp như vậy, nàng cảm thấy mình sẽ nhanh suy sụp mất.

Sắc trời dần sáng, Ngô Phong vẫn còn đang ngủ say, Viên Quỳnh lặng lẽ rời đi.

Nàng quyết định coi như không có chuyện gì xảy ra, nàng vẫn là nàng, Ngô Phong vẫn là Ngô Phong, hai người là kẻ thù của nhau.

Trên phố, Viên Quỳnh cứ đi không mục đích, trời còn rất sớm, trên đường không có bao nhiêu người.

Nàng cũng không biết mình đã đi bao lâu, trong làn gió ban mai, ngày càng nhiều người xuất hiện, đều vội vàng tiếp tục một ngày mới của họ.

Lòng Viên Quỳnh bây giờ rất loạn, cũng quên rằng khoảng thời gian này nàng không nên xuất hiện trên đường.

Sau lưng vang lên tiếng kêu: “Không được nhúc nhích, hai tay ôm đầu.”.

Viên Quỳnh ngây ra một lúc, giơ hai tay lên để sau đầu, chậm rãi xoay người lại, phía sau nàng là một viên cảnh sát trẻ tuổi từng gặp qua trước kia, Viên Quỳnh nhìn hắn cười.

Viên cảnh sát trẻ tuổi có chút căng thẳng, một tay cầm súng, lấy còng tay ra đi tới nói: “Theo tôi về đồn”.

Viên Quỳnh nhanh chóng đoạt lấy còng tay, viên cảnh sát trẻ tuổi cầm súng chĩa súng vào thái dương nàng nói: “Cô dám?”

Viên Quỳnh liếc nhìn hắn: “Cậu nổ súng xem”.

Viên cảnh sát trẻ tuổi có vẻ mới ra trường không lâu, cầm súng chĩa vào Viên Quỳnh, cũng rất căng thẳng, Viên Quỳnh cười, đột nhiên động tay, lôi nòng súng ra khỏi đầu mình, ngay lập tức thụi đầu gối vào phần dưới của hắn, viên cảnh sát trẻ đau đớn kêu lên, toàn thân vô lực.

Viên Quỳnh nhân cơ hội cướp lấy súng, lập tức đá một cước vào cằm của tên cảnh sát.

Viên cảnh sát trẻ tuổi trúng đòn ngã xuống đất, miệng đầy máu, hắn cố hết sức ngẩng đầu lên nhìn, nhìn Viên Quỳnh thì thấy họng súng tối om đang chĩa vào đầu mình, hắn nằm trên đất, không dám nhúc nhích, nhìn Viên Quỳnh, Viên Quỳnh ngồi xổm xuống cười nhìn hắn, nói: “Em trai, giết người bao giờ chưa?”.

Viên cảnh sát trẻ tuổi tức giận nhìn chằm chằm nàng, không nói tiếng nào, Viên Quỳnh chậc lưỡi nói: “Đụng độ với tên buôn ma tuý, cậu như vậy là không được rồi…”

Còn chưa nói xong, bên người lại truyền đến giọng nói: “Bỏ súng xuống, lùi ra sau”.

Quay người nhìn lại Viên Quỳnh liền thấy nữ cảnh sát tên A Văn, hình như mới từ cửa tiệm bách hóa đi ra, trong tay cầm túi to đựng một ít đồ ăn.

Viên Quỳnh cười buông súng, nhìn viên cảnh sát trẻ tuổi nói: “Cậu nên học hỏi cô ấy nhiều hơn chút”.

Khi nói chuyện nàng bỗng nhiên kéo tên cảnh sát trẻ tuổi lên đẩy cho A Văn, liền xoay người chạy vào cửa hàng bách hoá bên đường.

Hai viên cảnh sát liền lập tức đuổi theo, chạy vào tiệm bách hoá, bên trong các kệ đựng đồ cao ngất che đi tầm mắt, căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng Viên Quỳnh đâu, ngay lúc bọn họ đang bị kệ đựng đồ che đi tầm mắt tìm kiếm Viêm Quỳnh, tại một cửa ra vào khác của cửa hàng bách hoá, Viên Quỳnh đã sớm chạy ra ngoài.

Hai người lập tức đuổi theo, ở ngã tư đường lúc này người người qua lại, nhiễu loạn tầm mắt bọn họ, qua vài giây, A Văn nhìn thấy được Viên Quỳnh xen lẫn trong đám người, lập tức la lên: “Tiểu Triệu, cô ta ở bên kia”.

Nói xong lập tức đuổi theo, Viên Quỳnh bị bọn họ phát hiện, lập tức đẩy người đi đường phía trước, nhanh chân chạy đi.

A Văn cùng Tiểu Triệu nhanh chóng đuổi theo, trên đường vài lần muốn nổ súng, nhưng lại bị người đi đường cản trở, không thế nhắm bắn, đành phải gắt gao đuổi theo.

Nhìn thấy Viên Quỳnh chạy vào một con hẻm, A Văn nháy mắt với Tiểu Triệu, Tiểu Triệu hiểu ý xoay người chạy một vòng đến đầu hẻm chặn người, A Văn chạy vào trong hẻm.

Viên Quỳnh chạy sâu vào trong hẻm, chạy được một đoạn, thì thấy Tiểu Triệu chặn đầu, tay cầm súng nhắm ngay nàng, Viên Quỳnh phi thân nhảy lên, đạp vào bên tường, mượn lực xoay người đá tới, đá văng khẩu súng của Tiểu Triệu.

Tiểu Triệu làm rớt súng nhưng phản ứng của hắn ta rất nhanh, liền tung một đấm vào mặt Viên Quỳnh.

Viên Quỳnh ở trên không, linh hoạt lộn ngược người ra sau tránh được cú này, một chân đá ra, đá vào cổ Tiểu Triệu, bị đá trúng Tiểu Triệu lảo đảo, nhưng mau chóng xông tới chỗ nàng.

Phía sau, A Văn cũng đuổi tới liền thấy hai người đánh nhau, liền móc súng ra nhưng lại sợ làm ngộ thương Tiểu Triệu, không dám nổ súng, liền cất súng, dùng tay không bắt Viên Quỳnh.

A Văn nắm lấy cánh tay phải của Viên Quỳnh vặn ngược lại, cùng lúc Viên Quỳnh dùng tay trái cầm lấy cổ tay A Văn, lập tức bẻ ngược.

A Văn đau hô một tiếng liền ngã xuống, Tiểu Triệu lúc này vừa lúc tiến tới, ra tư thế Knifehand strike* bổ vào cổ Viên Quỳnh, tay phải xuất thủ, một phen bắt được cổ tay Tiểu Triệu, kéo lại gần mình.

* Knifehand strike: một kiểu đánh trong Karate

Tiểu Triệu nắm lấy vai Viên Quỳnh bằng tay còn lại, khoảng cách của hai người rất gần, Viên Quỳnh tung đấm, đấm vào mũi Tiểu Triệu, Tiểu Triệu nhất thời đau đến hoa mắt, Viên Quỳnh nhân cơ hội đẩy A Văn vào người Tiểu Triệu, hai người té vào trên tường, nàng liền chạy vào một con đường khác.

Tiểu Triệu bị đánh gãy mũi, chảy máu không ngừng.

Cổ tay A Văn bị Viên Quỳnh vặn muốn trật khớp, đau đớn cắn chặt răng, nắm cổ tay đuổi theo, Tiểu Triệu cũng lau máu mũi, đuổi theo.

Hai người đuổi tới, thì thấy Viên Quỳnh đã muốn chạy vào trong sân của một nhà trẻ, nhìn qua cửa sắt liền thấy được một đám con nít đang ở trong sân chơi.

Viên Quỳnh đột nhiên xuất hiện, mọi người đều đứng im nhìn nàng, mấy giáo viên nhất thời không kịp phản ứng.

Viên Quỳnh nhìn hai người đang cầm súng chĩa về phía mình, khoé miệng nhếch lên nụ cười, giễu cợt nhìn bọn họ, búng tay mấy cái với bọn trẻ, liền nhìn nhanh chóng chạy đi.

Hai người chỉ có thể đứng im ở đó nhìn, bọn họ hiểu được ý tứ của Viên Quỳnh, Viên Quỳnh lại dám dùng mấy đứa trẻ kia uy hiếp bọn họ, nếu bọn họ dám đuổi theo, Viên Quỳnh sẽ bắt mấy đứa trẻ vô tội kia làm con tin, hai người tức giận nhìn Viên Quỳnh, lại không thể làm được gì, nhìn nàng chạy về phía bức tường, nhanh nhảy lên đầu tường, trong chốc lát nàng quay lưng về phía hai người họ…

Động tác của Viên Quỳnh rất nhanh, cơ hội chỉ có lúc này, A Văn cắn răng giơ súng nhắm ngay nàng, Tiểu Triệu lại nhanh chóng đè lại súng nói: “Đừng bắn”.

A Văn quay đầu nghi hoặc nhìn hắn, Tiểu Triệu nói: “Tôi cảm thấy cô ấy không phải người xấu, vừa rồi cô ấy cũng không có ý muốn giết tôi”.

A Văn tức giận nói: “Cô ta chính là không dám, ban ngày ban mặt ở trên đường nổ súng giết cảnh sát, cô ta chê mình sống đủ lâu rồi”.

Tiểu Triệu vẻ mặt không quá chắc chắn, đưa tay lau vết máu trên mặt, A Văn nhìn thấy liền lấy ra khăn giấy, hỏi hắn: “Có nghiêm trọng lắm không?”

Kỳ thật nàng cũng có cảm giác giống như vậy, lần trước nàng bị Viên Quỳnh bắt làm con tin, lúc Viên Quỳnh thả nàng xuống xe, liền giảm tốc độ lại, hiển nhiên là phòng ngừa lúc nàng xuống xe sẽ bị thương.

Chạy trốn trối chết, lại còn cân nhắc xem con tin của mình có bị thương hay không, thật sự sẽ giống với hành động của một tên buôn ma tuý tàn ác sao.

Quả thực không giống, nhưng là mỗi ngày đều phải đụng độ với những loại người liều mạng này, nàng cũng dần trở nên thủ đoạn, nàng không muốn chỉ vì nhất thời mềm lòng mà phải bỏ mạng.

- --------------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.