Viên Quỳnh nhìn Ngô Phong, thấy cô đang chăm chú nhìn nàng, liền nói: "Là A Vượng, cậu ta bị cớm theo dõi, tôi đi xem thế nào”.
Nói xong lập tức mở cửa xe đi xuống, Ngô Phong kêu một tiếng: "A Quỳnh…”
A Quỳnh đã cất điện thoại rời đi, Ngô Phong lắc đầu tự nói với chính mình: ”Em có thể nói cho tôi biết địa chỉ mà, tôi có thể gọi người khác tới xử lý”.
Viên Quỳnh theo địa chỉ mà A Vượng nói, tìm được siêu thị mà A Vượng đang núp.
Nàng bước vào, có rất nhiều người trong siêu thị, nhìn thoáng qua nàng thấy một vài người đang mặc thường phục đứng rải rác ở một số kệ hàng, một tay đều đặt gần hông, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Viên Quỳnh đẩy một cái xe đẩy đi tới, mấy tên cảnh sát mặc thường phục không chú ý đến nàng, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi, tuỳ tiện cầm một số bịch bánh, vài lon đồ uống trên kệ.
Viên Quỳnh đi vòng quanh vài kệ hàng, đi đến phía cuối.
Có một khu bán mỹ phẩm cho phụ nữ, Viên Quỳnh đi tới, A Vượng đang nấp sau một chồng băng vệ sinh xếp chồng lên nhau, Viên Quỳnh nhìn ra phía sau, có một gã mặc thường phục đang ngó trái liếc phải, Viên Quỳnh ra hiệu A Vượng tiếp tục ẩn giấu, nàng đẩy xe đẩy đi đến đằng sau hắn, người mặc thường phục không để ý đến nàng, tận dụng kệ để đồ che lấp thân thể, bàn tay khép lại đánh vào cổ hắn, người mặc thường phục liền ngã gục xuống đất.
Viên Quỳnh đỡ lấy người hắn ta, kéo ra phía sau kệ, xoay người nhìn A Vượng ra hiệu kêu hắn lại đây, A Vương từ đằng sau kệ băng vệ sinh chui ra, Viên Quỳnh cầm lấy hai gói khăn giấy lớn và vài gói băng vệ sinh đặt chúng vào tay A Vượng, mang theo A Vượng từ kệ hàng phía sau đi ra.
Một người mặc thường phục đi ngang qua họ, mặt A Vượng bị đồ trong tay che khuất, người mặc thường phục nghi ngờ nhìn hắn, tuy không được nhìn rõ mặt, nhưng lại nhận ra quần áo trên người A Vượng, lập tức la lớn: ”Hắn ở đây”.
Ngay sau lập tức nhanh chóng định lấy súng ra, nhưng tốc độ Viên Quỳnh so với hắn nhanh hơn rất nhiều, hắn vừa lấy súng từ bên hông ra, Viên Quỳnh đã một quyền đánh vào yết hầu hắn, tên mặc thường phục liền không thể thở được, súng rơi xuống đất, lúc này vài người mặt thường phục nghe thấy tiếng đã chạy ngay sang đây.
Viên Quỳnh nhìn tới đám người mặc thường phục, thấy có một tên bụng phệ trên đường chạy tới làm rớt rất nhiều hàng hoá, Viên Quỳnh buồn cười nhìn động tác ngốc nghếch của hắn, kéo lấy xe đẩy, đẩy chiếc xe tới chỗ tên bụng phệ, tên bụng phệ không tránh được, bị chiếc xe tông ngã xuống đất, xe cùng người đều nằm trên đất.
Còn có hai tên mặc thường phục từ gian hàng bên trái cầm súng chạy tới, Viên Quỳnh đá mạnh vào cái kệ đựng hàng, kệ hàng hoá ngã lên một cái kệ khác trực tiếp đè lên hai tên mặc thường phục kia.
Siêu thị bỗng trở nên hỗn loạn, nhiều người chạy né mấy cái kệ kia.
Viên Quỳnh kêu A Vương đi trước, mình đi theo phía sau, quay đầu nhìn thấy bàn tay một tên cảnh sát bị đè đến biến dạng, chỉ sợ đã gãy xương, nhìn những người khác luống cuống phụ giúp đồng đội, trong lòng có chút hối hận, nàng xoay người chạy đi.
Ra được bên ngoài, hai người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, Viên Quỳnh nhìn A Vương trách móc nói: ”Cậu không phải nói bỏ sao? Lại xảy ra chuyện gì nữa?”.
A Vương vẻ mặt đau khổ nói: ”Tôi thật không muốn làm, nhưng mà còn có thể làm gì đây? Bạn gái tôi thân thể còn chưa khoẻ, dù sao cũng phải mua một chút đồ bổ cho cô ấy, đứa nhỏ cũng cần phải uống sữa bột, làm gì mà chẳng cần đến tiền, chúng tôi vẫn còn đang thuê nhà, tôi không làm, tiền đâu mà trả tiền nhà? Tôi cũng đâu thể để vợ con mình ngủ ngoài đường”.
Viên Quỳnh thở dài, không biết nói gì, suy nghĩ một chút, lấy trong bóp ra một ít tiền nói: ”Tôi hiện tại trên người chỉ có nhiêu đây, cậu cầm đỡ đi.
Trở về rồi tới tìm tôi, tôi đưa thêm cho, về sau tìm một cái nghề nào đó mà học, đừng làm việc này nữa”.
A Vượng cầm tiền nói: ”Cảm ơn chị Quỳnh”.
Nói xong định cất tiền đi, Viên Quỳnh lại nhìn tiền trong hắn nói: ”Quên mất tôi còn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi, cậu đưa tôi một ít tiền đi”.
A Vượng rút ra hai tờ tiền đưa nàng, nghĩ nghĩ một chút lại nói: ”Hay cô đến nhà tôi đi, vợ tôi nấu cơm cho cô ăn, vợ tôi nấu ăn cũng không tệ đâu, sẵn tiện gặp thắng bé luôn”.
Viên Quỳnh suy nghĩ nói: ”Vậy đi thôi”.
Đến nhà A Vượng liền thấy một người phụ nữ ẵm đữa bé mới đầy tháng ra đón, nhìn đến Viên Quỳnh đứng đằng sau A Vượng, nàng đứng hình một lúc rồi nắm lỗ tai A Vương nói: ”Đồ khốn, con mới đầy tháng anh đã chịu không nổi rồi sao? Còn ra ngoài tìm người phụ nữ khác? Dám dẫn cô ta về nhà nữa chứ.”
Viên Quỳnh xấu hổ ho khan một tiếng, A Vượng vội vàng giải thích: ”Em đừng nói lung tung, cô ấy là chị Quỳnh”.
Người phụ nữ nghe thấy vội bỏ tay xuống, xấu hổ cười cười nói: ”Mời vào, mời vào”.
A Vượng nói: ”Cô ấy chưa ăn cơm, vợ, tối nay cô ấy ở lại ăn cơm, anh đi mua đồ ăn, em nấu là được”.
Người phụ nữ gật đầu nói: ”Vậy thì anh đi mua nhanh rồi về”.
Vợ của A Vượng tên là Lí Mẫn Mẫn, bề ngoài nhìn cũng khá được, chằng qua mới sinh con nên dáng người cũng chưa có khôi phục được như trước, khuôn mặt vẫn còn hơi sưng, Viên Quỳnh nhìn xem đứa bé nhỏ xíu trong lòng nàng ấy, đáng yêu hết sức, hai má bầu bĩnh, hai tay nhỏ nắm chặt lại đặt ở bên mặt, đang ngủ rất ngon lành.
Viên Quỳnh nhìn nâng niu nói: ”Cho tôi bế một lát với”.
Lí Mẫn Mẫn cẩn thận đem đứa bé đặt trong lòng nàng, đứa bé rất mềm mại, Lí Mẫn Mẫn nói: ”Cô nâng đầu thằng bé lên”.
Viên Quỳnh từ trước tới giờ chưa ẵm em bé bao giờ, thật cẩn thận ôm vào trong lòng, nựng khuôn mặt, sờ sờ cái miệng nhỏ nhắn của đứa bé, rất thích.
Tại nhà họ Ngô, Ngô Phong đang dùng bữa tối trên bàn ăn, hẹn hò thất bại, đành phải ăn cơm một mình.
A Đạt đi đến, nhìn Ngô Phong nói: ”Đại tỷ, tôi đã đến xem, tên A Vượng kia đúng thật là gặp chuyện, Viên Quỳnh cùng vài tên mặc thường phục đánh nhau, sau đó đến nhà A Vượng”.
Ngô Phong gật đầu nói: ”Nghe nói A Vượng mới có con”.
A Đạt gật đầu nói: ”Đúng vậy, đứa bé vừa mới đầy tháng”.
Ngô Phong lấy khăn ăn lau miệng nói: ”Tôi hiểu rồi, vậy là không có chuyện gì, ăn cơm chưa? Cùng nhau ăn đi”.
A Đạt nói: ”Còn chưa có ăn, thật đúng lúc”, nói xong liền ngồi xuống bàn ăn, người làm liền đem lên một phần đồ ăn.
Ngô Phong đi đến sô pha, lấy điện thoại bàn gọi cho Viên Quỳnh, không bao lâu sau giọng của Viên Quỳnh truyền đến: ”Chị Phong, có chuyện gì sao?”.
Ngô Phong nói: ”Bảo bối, tôi còn chờ em trở về cùng nhau ăn cơm, em cư nhiên lại biến đi đâu vậy?”
Viên Quỳnh có chút bất an nói: ”Thật xin lỗi, vừa rồi tôi định gọi điện cho cô, nói tối nay không đi ăn cùng cô được”.
Ngô Phong nằm trên sô pha, lười biếng nói: ”Tôi nhớ em”.
Điện thoại truyền đến tiếng cười khẽ của Viên Quỳnh: ”Cô không phải đang rót mật vào tai tôi đấy chứ?”.
Ngô Phong cười nói: ”Em không muốn tôi nhớ em sao? Hay là căn bản không cần?”.
Điện thoại bên kia im lặng, Ngô Phong tiếp tục nói: ”Em không nhớ tôi à?”.
Đầu bên kia vẫn im lặng, Ngô Phong nói tiếp: ”Em thật sự là……..
Rất biết cách làm tổn thương người khác…….
Cả ngày hôm nay tôi đều nhớ tới em”.
Viên Quỳnh rốt cuộc cũng trả lời: ”Không có, tôi cũng không biết nên nói như thế nào”.
Ngô Phong cười nói: ”Tôi đã nói rồi, được một người xinh đẹp như tôi theo đuổi, em có thể không đổ sao?”.
Viên Quỳnh lại im lặng, Ngô Phong nói: ”A Quỳnh, đợt hàng lần này em phụ trách đi, mấy ngày nay bị sít sao chặt chẽ, lô hàng vẫn còn nằm trong tay chưa ra ngoài được, ngày mai đến đây đi”.
Viên Quỳnh ”Ồ” một tiếng nói: ”Biết rồi”.
Viên Quỳnh cũng không hỏi hàng ở nơi nào, khi nào thì vận chuyển, mấy vấn đề này nàng không nên hỏi, Ngô Phong nếu muốn cho nàng biết, tự nhiên sẽ nói.
Cúp điện thoại, Viên Quỳnh cảm thấy vô cùng mệt, là tâm thật mệt mỏi.
Nàng cùng Ngô Phong đều đề phòng lẫn nhau, nhưng lại không tránh khỏi bị đối phương thu hút, vì thế thành ra hai bên trêu đùa lẫn nhau, như một trò chơi tốn tìm, một người trốn, một người tìm.
Người trốn thì mệt nghĩ muốn bị tìm được, nhưng cũng sợ bị tìm được, người tìm mệt, người trốn còn mệt hơn.