Viên Quỳnh cười cười, không nói gì, Trình An Nhi tiếp tục nói: “Con người luôn như vậy, cứ phải đợi lúc mất đi mới biết trân trọng, tôi thật sự rất hối hận, có điều em cũng không cần nghĩ nhiều, tôi cũng không có hy vọng gì nhiều, tôi biết tôi lúc trước làm tổn thương em rất sâu”.
Viên Quỳnh im lặng một hồi, nói: “Bạn trai cô đâu?”.
Trình An Nhi nói: “Tên khốn kiếp đó, tôi hận chết hắn, lúc đó tôi cùng hắn ở chung một chỗ, tôi mới biết hắn cũng hút ma tuý.
Lúc đầu, hắn một bên hút, một bên bán ma tuý cho người khác, còn có thể duy trì lượng dừng cho hai chúng tôi, về sau số lượng chúng tôi dùng càng ngày càng nhiều, chỉ dựa vào một mình hắn thì không duy trì được, hắn để tôi ra ngoài bán……”
Viên Quỳnh thở dài một hơi, không biết nên nói cái gì.
Trình An Nhi tiếp tục nói: “Sau này hắn tiêm quá liều, sốc thuốc chết, tôi liền theo một tên người Hồng Kông đến đây”.
Nói xong chính mình cũng thở dài một hơi, Viên Quỳnh nhìn nàng ta, lấy ra một gói thuốc lá, châm một cây hút.
Trình An Nhi nói: “Cho tôi một điếu”.
Viên Quỳnh đem điếu mình đang hút đưa cho Trình An Nhi, châm một điếu khác cho mình, nhìn ngón tay thon dài của Trình An Nhi đang cầm điếu thuốc, hút một hơi, khuôn mặt trang điểm sặc sỡ, toàn thân nhìn bụi bặm nồng đậm dáng vẻ phong trần, không còn là cô gái xinh đẹp thanh thuần trước đây, cứ như hai người khác nhau.
Trong lòng không rõ là đau lòng hay khổ sở, nhìn nàng ta hỏi: “Cô bây giờ còn hút?”.
Trình An Nhi có chút bất an, gật gật đầu nói: “Thứ này không bỏ được”.
Viên Quỳnh nói: “Ai nói? Tôi đã từng thấy vài người cai nghiện thành công, cai nghiện quan trọng nhất là quyết tâm, chỉ cần cô kiên cường thì không gì là không thể”.
Trình An Nhi im lặng lắc đầu, nói: “Nếu tôi là một người đủ kiên cường thì tôi đã không dính vào thứ đó”.
Viên Quỳnh nhìn nàng ta nói: “Cô cũng không thể nói như vậy, cô xem cô bị người ta đánh thảm thế này, cũng kiên trì không nói thân phận của tôi ra”.
Trình An Nhi cười khổ một chút, nói: “Là do em tới kịp, nếu lỡ em tới muộn tôi sẽ không chịu nổi đâu.
Lúc em tới, tôi đang nghĩ là có nên nói ra hay không”.
Nói xong lại tiếp một câu: “Cảm ơn em đã cứu tôi”.
Viên Quỳnh thản nhiên nói: “Không cần, cứu cô cũng chính là đang tự cứu tôi”.
Trình An Nhi ánh mắt có chút ảm đạm, nàng ta cùng Vương Lỵ Nỉ đúng là vẫn còn khoảng cách.
Viên Quỳnh nói: “Về sau chúng ta vẫn nên cố gắng ít gặp mặt, tôi sẽ tìm người trông nom cô, ma tuý, nếu có thể bỏ, thì cố gắng đừng hút”.
Trình An Nhi nói: “Tôi biết”.
Viên Quỳnh im lặng gặt đầu.
Đã muốn tới giữa trưa, Viên Quỳnh chuẩn bị cùng Trình An Nhi ra ngoài ăn cơm, điện thoại Trình An Nhĩ bỗng vang lên, Trình An Nhi nghe xong điện thoại, cũng không nói cái gì, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Viên Quỳnh thấy vậy liền hỏi: “Ai vậy?”.
Trình An Nhi che loa điện thoại, nhỏ giọng đáp: “Là chị Phong, cô ta hỏi tôi ở đâu”
Viên Quỳnh do dự một chút, cầm lấy điện thoại nói: “Cô ấy đi với tôi”.
Ngô Phong nói: “Điện thoại em sao lại gọi không được?”.
Viên Quỳnh nói: “Tâm trạng không tốt, ném vỡ rồi”.
Trong điện thoại truyền đến tiếng Ngô Phong thở dài, nói: “Kêu cô ta đi về”.
Viên Quỳnh biết rõ còn cố hỏi, trả lời: “Gì chứ, em không vội để cô ấy về”.
Ngô Phong nói: “Em kêu cô ta đi về, tôi không thích cô ta ở trong nhà của tôi”.
Trong lòng Viên Quỳnh cảm thấy có chút ngọt ngào, Ngô Phong là đang ghen đây mà~, nhưng nàng vẫn như trước dùng giọng điệu đang dỗi người, nói: “Không được, em đã nói cô ấy hiện tại là người của em, em không thể để cô ấy trở về bị người khác ăn hiếp”.
Từ điện thoại truyền đến giọng nói khó chịu của Ngô Phong: “Đừng quậy nữa, kiên nhẫn của tôi không nhiều”.
Viên Quỳnh nghe vậy, trong lòng cảm thấy khó chịu, nói: “Ai cần chị kiên nhẫn, chị tốt nhất vĩnh viễn không cần để ý đến em”.
Nói xong liền cúp máy, không bao lâu điện thoại lại đổ chuông, là Ngô Phong gọi đến, Viên Quỳnh không nghe máy, Trình An Nhi nghe máy, Ngô Phong nói: “Kêu em ấy nghe máy”.
Viên Quỳnh nhìn Trình An Nhi lắc lắc tay, Trình An Nhi nhẹ giọng nói: “Chị Quỳnh không chịu nghe”.
Ngô Phong trầm mặc một chút, dường như có chút bất đắc dĩ nói: “Cô sao còn chưa đi?”.
Trình An Nhi vội vàng nói: “Tôi chuẩn bị đi”.
Ngô Phong tắt điện thoại, thái độ của Viên Quỳnh làm cho cô càng nghĩ càng giận, nhưng trong lòng như bị mèo cào, đứng ngồi không yên.
Thầm nghĩ đến tìm Viên Quỳnh dạy dỗ nàng một chút, nhưng cũng lo lắng làm như vậy Viên Quỳnh càng thêm tức giận, sau lại phải tìm nàng xin lỗi, dỗ dành nàng, phải ăn nói khép nép, mất hết cả mặt mũi.
Nhưng là cô không tìm Viên Quỳnh, Viên Quỳnh dường như nhất định không chú ý đến cô, Ngô Phong khó xử không biết nàng có xảy ra chuyện gì không, cả người không thoải mái.
Bất giác cầm điện thoại muốn gọi cho nàng, bấm số gọi, lại nhớ tới điện thoại bị viên Quỳnh ném vỡ, lại phải tắt máy.
Chiến tranh lạnh hai ngày, Ngô Phong cuối cùng chịu không nổi, suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc vẫn lái xe đến nhà Viên Quỳnh.
Ngô Phong trong đêm chạy xe xuống dưới lầu, ấn kèn xe, ấn cả buổi trời Viên Quỳnh mới từ trên lầu nhô đầu ra, nhìn thấy xe Ngô Phong, lại chui trở vào, đóng luôn cửa sổ.
Ngô Phong tức giận nhìn lên cửa sổ, tự mình lẩm nhẩm: “Thật đúng là khó chịu”.
Hành động của Viên Quỳnh tuy rằng làm cho cô tức giận, nhưng mà không hiểu lại làm cô càng thêm tin tưởng Viên Quỳnh.
Cô cảm thấy lúc này nếu Viên Quỳnh đang diễn trò, thì cũng nên biết ngừng lại, không nên cứ tiếp tục diễn như vậy.
Viên Quỳnh ở trong phòng ngủ nằm trên giường, nàng không muốn để ý tới Ngô Phong, nàng đây là lấy lùi làm tiến, nàng cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì, trong tiềm thức nàng bắt đầu sợ hãi, trong thâm tâm nàng bắt đầu bài xích việc tiếp xúc với Ngô Phong.
Ngô Phong đi lên lầu, Viên Quỳnh nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng cũng không ra mở cửa, Ngô Phong gõ vài cái, liền tự mình mở cửa đi vào, ở trong phòng khách kêu một tiếng: “A Quỳnh…..”
Viên Quỳnh không có trả lời, Ngô Phong đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Viên Quỳnh nằm ở trên giường, đi tới ngồi bên người nàng, ôm nàng vào lòng nói: “Đi thôi, tôi đưa em đến chỗ này”.
Viên Quỳnh không cử động, Ngô Phong cứng rắn đem nàng kéo lên, nhìn thấy sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, hốc mắt xanh xao, bộ dáng mệt mỏi không gì tả nổi.
Ngô Phong nhìn nàng, trong lòng có chút mừng thầm, xem ra hai ngày nay Viên Quỳnh cũng không qua tốt, cùng cô cãi nhau thành như vậy, còn để bản thân mình trở nên tiều tuỵ, căn bản cơn tức còn đè trong lòng cũng tan biến.
Ngô Phong lôi kéo Viên Quỳnh đi ra ngoài, ngồi vào trong xe, Ngô Phong đưa nàng đến quốc lộ Cẩm Điền, trong màn đêm liền thấy mấy chiếc xe xếp thành một hàng trên quốc lộ, có vài người trẻ tuổi đứng gần đó.
Ngô Phong dừng xe, cùng Viên Quỳnh cùng nhau xuống xe, mấy người kia liền xúm lại, trong đó có một cô gái cao gầy, mặc một bộ đồ đua xe màu xanh lam, tóc khá ngắn nhưng rất đẹp, ngũ quan làm cho người kinh diễm, dáng người thon thả, đi tới chỗ Ngô Phong nói: “Chỉ chờ có mỗi cô”.
Nàng ta nói xong nhìn Viên Quỳnh đánh giá, cười nói: “Đây là tình yêu mới của cô?”.
Ngô Phong cười nhìn Viên Quỳnh giới thiệu: “Cô ấy gọi là Vu Thiến, con nhà giàu, là cao thủ lái xe”.
Viên Quỳnh cười gật đầu, nói: “Chào”.
Vu Thiến đáng giá nàng, mang theo ánh mắt xoi mói.
Ngô Phong cùng những người này có quan hệ rất tốt, giới thiệu từng người một với Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh thế mới biết những người này là một phần riêng biệt của Hồng Kông, đều là con cháu nhà giàu có thân phận.
Ngô Phong giới thiệu xong, ghé bên tai Viên Quỳnh nói: “Thế nào? Tối nay đua xe, là tôi chuẩn bị riêng cho em đó, đủ thành ý chưa”.
Viên Quỳnh bĩu môi, không nói gì, có người lên tiếng: “Đêm nay tiền đặt cược là cái gì?”.
Vu Thiến nghe vậy nói: “Này là A Phong hẹn, để cô ấy quyết định đi”.
Ngô Phong nhìn bọn họ hôn gió mấy cái nói: “Ai thắng, tôi hôn môi một cái, muốn hay không?”.
Một chàng trai lập tức lên tiếng: “Được, được cô hôn môi, đêm nay tôi sẽ về đích đầu tiên”.
Đối với những người này mà nói, phần thưởng chỉ là thứ yếu, chủ yếu là muốn cảm nhận được sự phấn khích, sảng khoái do tốc độ mang lại khi đua xe.
Vu Thiến có chút bất mãn nói: “Cô vẫn là bộ dáng như vậy, nơi nơi phóng điện, đúng là yêu tinh hại người”.
Viên Quỳnh trong lòng cũng cảm thấy không thoải mái, kéo kéo áo Ngô Phong, Ngô Phong quay đầu nhìn lại, Viên Quỳnh ghé sát tai nàng cắn răng nói: “Chị đúng là thủy tính dương hoa*”.
*thủy tính dương hoa: dễ thay đổi như dòng nước, lả lướt như hoa dương.
Ám chỉ tác phong tùy tiện, tình cảm không chuyên nhất.
Ngô Phong vui cười nói: “Em nếu không muốn tôi bị người khác hôn thì cố gắng đừng thua”.
Viên Quỳnh phát cáu, hung hăng nhéo eo cô một cái, Ngô Phong hô nhỏ một tiếng, xoa chỗ bị nhéo.
Chọn địa điểm xong, đua xe bắt đầu, mọi người đều trở về xe của mình, Ngô Phong cùng Viên Quỳnh cũng đi tới chiếc xe thể thao của cô, Viên Quỳnh lái xe, Ngô Phong sang phía ghế phó lái, lúc chuẩn bị lên xe.
Vu Thiến cũng đi tới xe của mình, đi ngang qua bên người Viên Quỳnh, không biết cố ý hay vô tình va vào vai Viên Quỳnh, Viên Quỳnh quay đầu lại nhìn nàng ta.
Vu Thiến khiêu khích nhìn nàng nói: “Cô thật là ngông nghênh”.
Viên Quỳnh không thèm để ý cười nói: “Người có tài, thường rất nhiều việc”.
Vu Thiến bĩu môi, đi về xe của mình, Viên Quỳnh bề ngoài không để ý, nhưng là trong lòng không được tự nhiên, vừa lên xe, nàng liền nhéo đùi Ngô Phòng một cái, nói: “Vu Thiến và chị có quan hệ gì? Cô ta tại sao cứ nhắm vào em?”.
Ngô Phong nhún nhún ai, ánh mắt có chút trốn tránh, nói: “Trước kia là bạn giường”.
Viên Quỳnh sững người một lúc, hít sâu một cái, tức giận nói: “Chị hay lắm”.
Sau đó lập tức khởi động xe.
Một chiếc lại một chiếc được khởi động, trên đường truyền đến tiếng động cơ xe gầm rú.
Ngô Phong nhìn Viên Quỳnh nói: “Tôi nhắc nhở em trước, xe của bọn họ đều được cải tạo qua, chỉ có xe tôi thì chưa có làm gì hết, trong tất cả các xe, xe của tôi là tệ nhất”.
Viên Quỳnh tức giận nhìn cô, buồn bực muốn chết, lại không biết nói cái gì.
Ngô Phong chính là đang trả thù nàng, còn dùng hôn làm phần thưởng, suốt hai ngày nay để cô ăn dấm chua, hiện tại là đang muốn nàng cũng phải ăn dấm chua giống mình.
Khi xuất phát, từng chiếc xe ô tô vượt qua Viên Quỳnh, Viên Quỳnh cũng không mảy may quan tâm, bị tụt lùi về phía sau, rất nhanh Ngô Phong thiếu kiên nhẫn nói: “Em chắc sẽ không muốn người khác hôn tôi đâu ha”.
Viên Quỳnh không chút để ý, nói: “Hôn thì đã làm sao, tôi có là gì với chị đâu? Đối với chị mà nói tôi cũng chỉ là bạn giường thôi”.
Ngô Phong nhìn xem vẻ mặt của nàng, thấy vẻ mặt lạnh như băng, trong lòng không khỏi lo sợ có phải đùa quá trớn rồi không, làm cho Viên Quỳnh tâm lạnh không.
Viên Quỳnh còn nói: “Chị nếu muốn tìm bạn giường thì buông tha tôi đi, tôi không chơi nổi trò chơi của chị đâu, hơn nữa sẽ thua không ngóc đầu lên nổi”.
Ngô Phong cười nói: “Vậy là em yêu tôi sao?”.
Viên Quỳnh như trước, mặt vẫn không thay đổi, nói: “Chị cảm thấy chơi như vậy vui sao?”.
Viên Quỳnh cũng không biết bản thân đang suy nghĩ cái gì, nàng hy vọng có thể nghe được lời nói khẳng định của Ngô Phong, nhưng nếu nghe được nàng cũng chỉ sợ mình sẽ không tin tưởng.
Ngô Phong là loại người phong lưu đa tình, khắp nơi đều nói lời yêu thương, cô có thể thật sự yêu mình không? Cho dù có thì có thể duy trì được bao lâu?
Mà nàng tuyệt đối không thể yêu Ngô Phong, hai người là kẻ thù, vĩnh viển là kẻ thù!