Viên Quỳnh lạnh lùng nói với Trình An Nhi: ”Đưa tôi đi tìm tên đó”.
Trình An Nhi nhẹ nhàng lau đi nước mắt, xoay người đi ra ngoài.
Mấy người các nàng lên xe, đi tới chỗ Du Bì thường xuyên xuất hiện.
Du Bì đang đứng ở góc đường nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu xám bạc dừng ngay trước mặt mình, đầu tiên là ngây ra một lúc, ngay sau lập tức nhìn thấy Trình An Nhi cùng một người phụ nữ ngồi ở ghế sau, người phụ nữ đó hắn đã từng gặp qua một lần, chính cái lần đưa hàng cho Trình An Nhi là người phụ nữ này mang đến loại áp lực vô hình đó.
Du Bì ngạc nhiên một lúc, nhận thấy được có chuyện không ổn liền xoay người bỏ chạy, nhưng hắn sao có thể nhanh hơn xe được.
Chiếc xe chặn lại trước mặt hắn, Tiêm Chuỷ Tử cùng A Vượng xuống xe chặn hắn ta ở giữa.
Viên Quỳnh mở cửa xe bước ra, Trình An Nhi cũng theo sau.
Viên Quỳnh một tay chống vào xe nhìn Trình An Nhi, hỏi: ”Là hắn?”.
Trình An Nhi gật gật đầu, Viên Quỳnh không nói gì nhìn hai người kia.
Tiêm Chuỷ Tử lập tức từ phía sau giữ chặt Du Bì, A Vượng một quyền đấm vào bụng Du Bì, đánh liên tiếp mấy quyền, đánh đến nỗi Du bì không kịp kêu la gì.
Viên Quỳnh đi tới, lấy điện thoại từ trên người hắn ra, tìm số của Đại Cơ Lão bấm gọi, lại đưa đến bên tai Du Bì đang thở hổn hển, nói: ”Gọi hắn lại đây”.
Điện thoại có người bắt máy, Du Bì vội vàng nói: "Anh Lão, có người muốn gặp anh, gọi anh lại đây một chút”.
Điện thoại truyền đến tiếng nói: ”Là ai?”.
Du Bì nhìn Viên Quỳnh, Viên Quỳnh lạnh lùng nói: ”Viên Quỳnh, nói với hắn là tôi muốn gặp hắn”.
Du Bì nói với điện thoại: ”Cô ta nói cô ta là Viên Quỳnh……Đúng…… là một cô gái, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi”.
Viên Quỳnh đã không kiên nhẫn, cầm điện thoại nói: ”Một là anh lập tức qua đây, hai là tôi tới tận nơi tìm anh”.
Điện thoại im lặng hai giây, truyền đến tiếng nói của Đại Cơ Lão: ”Tôi đến chỗ cô”.
Viên Quỳnh tắt điện thoại đứng bên đường chờ.
Đại Cơ Lão rất nhanh lái xe đến, bên cạnh hắn còn dẫn theo bốn người, xuống xe nhìn thấy Viên Quỳnh lập tức tươi cười.
Sắc mặt Viên Quỳnh có chút tái nhợt, người nhìn trong có chút yếu ớt, nhìn qua dường như không có bao nhiêu uy hiếp, nhưng ánh mắt của nàng lại có vẻ thâm sâu, làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Đại Cơ Lão nói: ”Cô Viên, không biết đã xảy ra chuyện gì?”.
Viên Quỳnh chỉ chỉ Trình An Nhi bên cạnh, nói: ”Em gái của tôi bị đàn em anh làm bậy, chuyện này anh tính như thế nào?”.
Đại Cơ Lão cười nói: ”Tôi còn tưởng là có chuyện gì, như vậy đi, tôi kêu Du Bì xin lỗi cô ấy, thuận tiện mời cô Viên một bữa cơm, cũng coi như đền bù cho em gái cô”.
Hắn nói xong dùng ánh mắt ra hiệu cho Du Bì, Du Bì hiểu ý, lập tức nói: ”Tôi sai rồi cô Viên, tôi thật không biết cô ấy là người của cô, nếu biết tôi tuyệt đối sẽ không dám có suy nghĩ như vậy với cô ấy, xin cô cho tôi một con đường……..”.
Viên Quỳnh lạnh lùng đánh gãy lời nói của hắn: ”Đừng có nói nhiều lời nhảm nhí quá, tôi muốn thấy kết quả”.
Sắc mặt của Đại Cơ Lão liền thay đổi, hắn biết Viên Quỳnh là người của Ngô Phong, cho nên mới giữ cho nàng một ít mặt mũi, tưởng có thể giải quyết chuyện này êm đẹp, lại không nghĩ tới Viên Quỳnh lại không nể mặt hắn như vậy.
Đến lúc này, sự tình đã muốn chuyển biến thành thế cục tiến thoái lưỡng nan, nếu hắn nhượng bộ để Viên Quỳnh xử lý đàn em của mình, thể diện của hắn vứt đi đâu đây?
Nhìn khuôn mặt ốm yếu như người có bệnh của Viên Quỳnh, bên người cũng chỉ có A Vượng cùng Tiêm Chuỷ Tử, hắn ỷ bên mình nhiều người, nói: ”Cô Viên, tôi là vì nể mặt mũi đại tỷ mới cùng cô nói vài câu dễ nghe, cái này cũng không phải chuyện lớn gì, không cần phải làm lớn chuyện”.
Ánh mặt Viên Quỳnh ngày càng lạnh, tuy là hiện tại nàng cũng không còn tình cảm gì với Trình An Nhi, nhưng là tình cũ khó quên, Trình An Nhi suy cho cùng vẫn là tình đầu của nàng, là người mà nàng từng yêu thương che chở trong lòng bàn tay.
Vậy mà bây giờ lại bị người khác ức hiếp, trong lòng nàng có tư vị như thế nào người khác có thể hiểu sao?.
Viên Quỳnh cười lạnh nói: ”Tôi là muốn làm lớn đấy”.
Đại Cơ Lão tức giận, nói: ”Cô không nên ỷ mình có chỗ dựa là đại tỷ mà không để ai vào mắt, tôi đã lăn lộn bên đại tỷ nhiều năm nay, cô mới tới được bao nhiêu ngày?”.
Nói xong liền nhìn mấy người bên cạnh, ý bảo bọn họ đem Du Bì đoạt về.
Mấy người bên cạnh hắn đi tới đẩy A Vượng và Tiêm Chuỷ Tử ra.
Viên Quỳnh hừ lạnh một tiếng, đi tới chỗ Đại Cơ Lão, Đại Cơ Lão đề phòng nhìn nàng, nhưng còn chưa nhìn rõ nàng định làm gì thì Viên Quỳnh đã nện một đấm vào mặt hắn, Đại Cơ Lão lảo đảo một hồi cũng xuất ra nắm đấm đánh lại.
Viên Quỳnh linh hoạt né sang một bên, xoa xoa cổ tay của mình thở dài nói: ”Lần này bị thương cũng không nhẹ đây, đánh nhau cũng không có bao nhiêu sức”.
Vẻ mặt của nàng nhìn qua dường như bất đắc dĩ, dũng khí của Đại Cơ Lão cũng tăng lên, lại một quyền hướng Viên Quỳnh đánh tới.
Viên Quỳnh cười lạnh, nhẹ nhàng né qua một bên, đánh vào đầu Đại Cơ Lão, trong tay lấy ra con dao găm, con dao sắc bén dán sát cổ Đại Cơ Lão.
Viên Quỳnh nói: ”Nếu không phải vì mặt mũi của chị Phong, tôi muốn giết anh, còn dễ hơn giết một con kiến”.
Sắc mặt Đại Cơ Lão trắng bệch, động cũng không dám động.
Viên Quỳnh cười lạnh cất đi dao găm, đi tới bên người Du Bì, một mạch kéo tay trái hắn đặt lên nóc xe, không đợi mọi người kịp phản ứng, Du Bì đã la hét một cách thảm thiết, té lăn trên mặt đất.
Tay trái của hắn máu tươi đầm đìa, ngón út cùng ngón áp út không còn thấy nữa, máu chảy đầm đìa khắp thân xe.
Viên Quỳnh không chút để ý lấy ra tờ khăn giấy, đem ngón tay bị cắt máu chảy đầm đìa vứt xuống dưới chân Đại Cơ Lão, một bên dùng khăn giấy chậm rãi lau vết máu trên xe, vừa lau vừa nói: ”Trình An Nhi là người của tôi, ai dám khi dễ cô ấy chính là không để tôi vào mắt”.
Người của Đại Cơ Lão bị hành động của Viên Quỳnh làm đứng hình, mặt cũng ngáo ngơ ra.
Viên Quỳnh thản nhiên lau sạch vết máu dính trên xe, nói: ”Đi thôi”.
Nói xong liền vào trong xe, mang theo mấy người bên mình nghênh ngang rời đi.
Trên xe, sắc mặt Viên Quỳnh càng thêm tái nhợt, tựa lưng vào ghế ngồi phía sau, thở dồn dập, thể lực của nàng còn chưa có khôi phục, vừa rồi dùng nhiều sức như vậy, tác động đến miệng vết thương, làm cho nàng cảm thấy tức ngực khó thở.
Trình An Nhi ngồi bên cạnh nàng, nhìn Viên Quỳnh bên cạnh, lúc trước Vương Lỵ Nỉ đối với mình cực kỳ si tình.
Hiên tại Vương Lỵ Nỉ đã không còn giống như Vương Lỵ Nỉ trước kia, khi đó Vương Lỵ Nỉ còn có vài phần nhu nhược, còn thiếu quyết đoán, hiện tại Vương Lỵ Nỉ tàn nhẫn, lạnh lùng, một bụng đầy mưu mô.
Hành động lần này của nàng là thật sự trút giận cho mình sao? Trình An Nhi cảm thấy chính là lần này Viên Quỳnh đang diễn trò cho người khác xem, hẳn là cho Ngô Phong xem.
Nhưng mà, khi Viên Quỳnh nhìn nàng ấy, sự đau lòng trong ánh mắt đó không phải là giả, có lẽ là nàng vẫn có cảm giác tình cũ khó quên đối với mình, vì do áp lực nên không dám biểu hiện ra.
Đưa Trình An Nhi về nhà, Viên Quỳnh xuống xe nháy mắt với A Vượng, nhìn A Vượng nói: ”Đi mua cho tôi gói thuốc”.
A Vượng hiểu ý, nhìn Tiêm Chuỷ Tử nói: ”Gần đây có cửa hàng tiện lợi nào không?”.
Tiêm Chuỷ Tử chỉ sang bên đường nói: ”Phía trước, đi qua góc kia……..”.
A Vượng lại đem tiền lẻ nhét vào tay Tiêm Chuỷ Tử nói: ”Mày biết chỗ vậy mày đi đi”.
Tiêm Chuỷ Tử dường như không muốn, A Vượng đuổi hắn xuống xe, Tiêm Chuỷ Tử bất đắc dĩ đóng cửa xe rời đi.
Trong xe, Viên Quỳnh nhìn Trình An Nhi nói: ”An Nhi, đừng hút ma tuý nữa, nó sẽ huỷ hoại cô”.
Trình An Nhi nhìn vào đôi mắt tràn đầy quan tâm của nàng, tim liền rung động, cúi đầu nói: ”Tôi đã muốn bị huỷ hoại”.
Viên Quỳnh có chút buồn bực, nói: ”Cô đây là cam chịu, cô nếu hạ quyết tâm, nhất định có thể làm được”.
Trình An Nhi vẫn lắc đầu, Viên Quỳnh nhìn gương mặt gầy gò xanh xao của nàng ấy lại có chút đau lòng.
Lúc trước Trình An Nhi đẹp đến mức làm cho nàng phải sửng sốt từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hiện tại nàng không còn thấy được điều đó nữa.
Viên Quỳnh nắm lấy tay nàng ấy, suy nghĩ một chút, nói: ”Không phải chị muốn quay lại với em sao?”.
Trình An Nhi ngây ra một lúc, ngẩng đầu nhìn Viên Quỳnh, hỏi: ”Còn có thể sao?”.
Trong ánh mắt Viên Quỳnh mang theo kiên định nói: ”Chị nếu có thể cai nghiện thành công, chúng ta cùng nhau làm lại từ đầu”.
Trình An Nhi nhìn ánh mắt kiên định của nàng, trong lòng dâng lên sự ấm áp, dường như chỉ trong một cái chớp mắt đã tìm lại được tôn nghiêm của mình, nhưng là nàng ta vẫn không yên tâm lắm.
Nàng ta nhìn Viên Quỳnh nói: ”Nhưng tôi sợ tôi không làm được”.
Viên Quỳnh ôn nhu cười nói, vỗ về hai má nàng ấy nói: ”Em nhất định sẽ cố hết sức giúp chị, chị cai nghiện xong, chúng ta cùng nhau một chỗ, như vậy không tốt sao?”.
Trình An Nhi được nàng cho thêm dũng khí, nhưng sợ đáp ứng rồi sau lại làm không được, sẽ làm cho Viên Quỳnh thất vọng.
Viên Quỳnh cười nhìn nàng ấy, nói: ”Chị nhất định có thể làm được, cai nghiện xong, dưỡng thân thể tốt một chút, em vẫn là thích chị có da có thịt hơn”.
Trình An Nhi suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn nàng, nói: ”Được, tôi sẽ cố gắng, nhưng em có thể thường xuyên đến thăm tôi được không?”
Viên Quỳnh vui vẻ cười, nói: ”Có cơ hội em sẽ đến gặp chị, nhưng mà bây giờ tình hình không được tốt lắm, chị đừng hi vọng nhiều quá, nhưng mà giải quyết xong trọng án lần này, em sẽ có nhiều thời gian bên chị”.
Trình An Nhìn nhìn nụ cười vui vẻ của nàng, nàng ấy dường như tìm được tia sáng trong bóng đêm vô tận.
A Vượng nhìn ngoài của kính nói: ”Tiêm Chuỷ Tử về rồi”.
Trình An Nhi mở cửa xuống xe, nói: ”Tôi về trước”.
Viên Quỳnh cười gật đầu nhìn nàng ấy, Trình An Nhi xoay người đi lên lầu.
Tiêm Chuỷ Tử trở về đưa gói thuốc cho Viên Quỳnh, xe liền khởi động rời đi.