Ngô Phong lại vọt ra phía sau mấy cái thùng gỗ, mấy thùng gỗ lập tức bị mấy viên đạn theo sau bắn phá làm vụn gỗ văng khắp nơi.
Ngô Phong lấy lựu đạn bên hông ra, ném tới hướng mà viên đạn bắn.
Viên Quỳnh hoảng hốt cũng không kịp ngăn cản.
Một tiếng nổ mạnh vang lên, tiếp theo đó liền truyền tới tiếng hét thảm thiết, là đàn em của Bành Vượng Thành, bị nổ đến máu thịt lẫn lộn văn tung toé.
Bành Vượng Thành bị thương đùi, trong lúc khói còn chưa tan hết liền ôm lấy chân bị thương lết lết đến hướng cửa nhỏ của khoang chứa hàng chạy trốn.
Viên Quỳnh nhìn xem mấy tên cảnh sát không có bị thương, trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhìn thấy Ngô Phong lại một lần nữa vọt ra ngoài, giữa những tiếng súng cô cực nhanh đã nhảy lên mấy bao hàng hoá, lại từ mấy bao hàng hoá nhảy lên mấy thùng hàng hoá phía trước rồi phi thân nhảy xuống.
Lúc này, đám người Mạc Thiệu Hoa bị người của Ngô Phong bao vây, Viên Quỳnh cùng đi theo đưa lưng về phía Ngô Phong, nhìn như làm đang yểm trợ Ngô Phong, kỳ thực là đang quan sát vị trí mấy tên đàn em của Ngô Phong, tìm kiếm thời cơ và tốc độ phù hợp rồi ra tay với Ngô Phong.
Ngô Phong nhào vào Bành Vượng Thành, một tay bóp lấy cổ hắn, Bành Vượng Thành liều chết giãy giụa, một quyền đánh vào mặt Ngô Phong, Ngô Phong nghiêng đầu né tránh, một tay bắt lấy nắm đấm của hắn, tay còn lại rút con dao được cột ở bắp chân ra, phất tay một cái ánh sáng loé lên, yết hầu của Bành Vượng Thành liền bị cắt đứt, cơ thể Bành Vượng Thành run rẩy vài cái, chết không nhắm mắt.
Viên Quỳnh xoay người nhìn thoáng qua Ngô Phong, nhìn thấy Ngô Phong tay cầm dao găm đứng lên, dao găm còn dính máu chậm rãi nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
Viên Quỳnh nuốt nước bọt, nhìn thấy thần sắc hưng phấn của Ngô Phong dường như đang rất hưởng thụ việc chém giết đẫm máu này, Viên Quỳnh lại cảm thấy sau lưng ớn lạnh.
Tai nghe truyền đến giọng nói của A Đạt: ”Đại tỷ, bọn cớm mặc áo chống đạn, rất khó đối phó”.
Ngô Phong đi tới bên người Viên Quỳnh, kéo Viên Quỳnh nấp phía sau đống hàng hoá, nói: ”Nói rõ vị trí cụ thể của bọn họ”.
Nói xong tay sờ xuống phía bên hông, nơi đó còn treo bốn quả lựu đạn.
Thời gian trôi qua mỗi giây mỗi phút, Viên Quỳnh không biết A Vượng có hay không dẫn dụ được cảnh sát đến đây, nhìn Ngô Phong đang đưa lưng về phía mình lại lấy ra một quả lựu đạn, lòng của nàng khẩn trương lên, cầm súng trong tay chĩa vào gáy Ngô Phong.
Đột nhiên điện thoại Ngô Phong đổ chuông, Ngô Phong nghe thấy tiếng chuông xoay người dựa lưng vào thùng gỗ, cũng không phát hiện hành động dị thường của Viên Quỳnh, lúc này đối với Viên Quỳnh cô dường như đã hoàn toàn buông xuống đề phòng.
Ngô Phong lấy ra điện thoại nhìn đến số người gọi, nhíu mày rồi lập tức bấm máy nghe, bên trong truyền đến giọng nói của Phạm Xương Duy: ”Có một đội cảnh sát đang đến chỗ của các cô, hình như là nhận được tin tức, các cô mau rút đi”.
Ngô Phong nghiến răng nói: ”Phạm Xương Duy, ông lại muốn chơi trò gì đây?”
Phạm Xương Duy nói: ”Vợ con của tôi còn nằm trong tay cô, cô nghĩ tôi dám giở trò gì? Cô mau đi đi, tin tức tuyệt đối không phải tôi để lộ”.
Ngô Phong tức giận tắt điện thoại, nói: ”Tin tức bị lộ, bọn cớm đang trên đường đến”.
Cô là đang dùng tai nghe cùng người khác trò truyện, tai nghe truyền đến giọng Hoàng Vĩ Thịnh: ”Tại sao lại như vậy? Có phải Phạm Xương Duy giở trò không?”.
Ngô Phong nghiến răng nói: ”Hắn nếu dám làm lộ tin tức thì nên biết rõ hậu quả đi, chúng ta rút lui trước”.
Giọng A Đạt truyền đến: ”Còn Mạc Thiệu Hoa phải làm sao? Cứ như vậy mà bỏ qua à?”.
Ngô Phong nói: ”Cố quá cũng không được, chúng ta về trước nói sau”.
Viên Quỳnh nhẹ nhõm thở dài một hơi, nhìn Ngô Phong hỏi: ”Xảy ra chuyện gì vậy?”.
Ngô Phong đáp: ”Tin tức bị lộ, chúng mau rời khỏi đây”.
Ngô Phong nói xong, hỗ trợ Viên Quỳnh đi phía trước, còn mình nổ súng đánh yểm trợ, cùng Viên Quỳnh đi tới bên cửa rút lui.
Đám người Ngô Phong sau khi rút khỏi khoang chuyên chở hàng hóa cũng không có về nhà, mà là lái xe đến căn nhà mà trước kia Ngô Phong từng cho Viên Quỳnh.
Ngô Phong đến nơi liền gọi điện cho Phạm Xương Duy lập tức lại đây nhìn mặt cô.
Phạm Xương Duy vội vàng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Ngô Phong, hai chân như nhũn ra, vội vàng nói: ”Đại tỷ, tôi thật sự không biết tại sao tin tức lại bị lộ ra ngoài, vợ con của tôi còn trong tay cô, tôi có ăn gan hùm cũng không dám giở trò đâu”.
Ngô Phong cười lạnh, đứng lên nói: ”Không phải ông giở trò? Chẳng lẽ là người của tôi sao?”.
Phạm Xương Duy nhìn thần sắc ngày càng lạnh như băng của Ngô Phong, vội vàng nói: ”Đại tỷ, thật sự không phải tôi”.
Ngô Phong nhìn vẻ mặt hoảng sợ của hắn, quay đầu nhìn từng người, từng người một, ánh mắt dừng lại trên người Viên Quỳnh.
Viên Quỳnh đang chơi đùa cây súng trong tay, nhận thấy ánh mắt của cô đang nhìn mình, cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, khẽ cười.
Lần hành động này Ngô Phong có đem theo máy làm nhiễu sóng thiết bị điện tử, mà chính bọn họ mỗi người đều được trang bị máy chống nhiễu, cho nên Ngô Phong mới có thể nhận được điện thoại của Phạm Xương Duy, nhưng đám người Mạc Thiệu Hoa lại không có cách nào gọi cứu viện, cho nên khả năng duy nhất là người bên trong để lộ tin tức.
Ngô Phong nhìn Phạm Xương Duy đang thề thốt cam đoan, người đầu tiên Ngô Phong nghĩ đến là Viên Quỳnh, những người khác đã theo cô từ rất lâu, mỗi người trên lưng đều có tiền án, chỉ có Viên Quỳnh là cô không rõ ràng nhất, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt thản nhiên của Viên Quỳnh lại cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều.
Viên Quỳnh từ lúc bắt đầu biết tin tức đến lúc hành động luôn luôn bên cạnh cô, căn bản không có cơ hội tiết lộ tin tức.
Cô đi qua ngồi xuống ghế sô pha, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Viên Quỳnh, nhìn Phạm Xương Duy, hỏi: ”Ông cảm thấy người của tôi ai có khả năng nhất?”.
Phạm Xương Duy nhìn quét một vòng, ánh mặt nhìn lại trên người Viên Quỳnh, hắn từng nghe qua Mạc Thiệu Hoa báo cáo.
Lúc thẩm vấn Viên Quỳnh, nàng nói rằng nàng là cảnh sát Đại Lục đang nằm vùng, nhưng là lần trước hắn nói ra, Ngô Phong căn bản không tin.
Hiện tại lại nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Viên Quỳnh, trong lòng càng thêm không dám xác định.
Viên Quỳnh nhìn ánh mắt của hắn dừng lại trên người mình, nở nụ cười, nhẹ giọng nói với Ngô Phong: ”A Phong, không bằng chị phái vài người đến Đại Liên điều tra chi tiết về em đi, tránh cho mỗi ngày người khác nói dối hai ba câu, lại hoài nghi em là nằm vùng”.
Ngô Phong quay đầu nhìn nàng, thấy vẻ mặt bất cần đời của nàng, dường như đang đùa cợt nhìn Phạm Xương Duy, trong lòng càng thêm rõ ràng.
Cô vỗ nhẹ vai vai Viên Quỳnh, nhìn Phạm Xương Duy, nói: "Được, tôi cho ông thêm một cơ hội, ông tìm cho tôi kẻ nào để lộ tin tức, ông nếu có thể chứng minh là người khác làm, tôi tha cho vợ con ông”.
Phạm Xương Duy nhẹ nhàng thở ra, lấy tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, nói: ”Không thành vấn đề, không thành vấn đề”.
Viên Quỳnh lại bắt đầu lo lắng, nàng không biết A Vượng dùng cách gì đưa cảnh sát tới, nếu bị Phạm Xương Duy tra là A Vượng giở trò quỷ, A Vượng nhất định sẽ bị bại lộ thân phận.
Cho dù hắn đủ nghĩa khí không khai ra nàng, Ngô Phong khẳng định cũng sẽ nghi ngờ nàng, bởi vì chính nàng là người được A Vượng giới thiệu kia mà.
Hiện tại, nàng chỉ có thể gặp chiêu tiếp chiêu, đi bước nào tính bước đó.