Bách Khoa Thăng Cấp - Tạp Bỉ Khâu

Chương 65: Hoàn



- ------Em nghĩ chúng ta sẽ thắng trong mùa giải mùa hè.

Ngày thứ 16 kể từ khi trở về từ Tam Á, sau khi các loại tin đồn không rõ nguồn gốc và sự nghi ngờ về chuyên môn của Vinh Tắc gần như hoàn toàn biến mất khỏi Internet, vào lúc chuẩn bị đối đầu với WBG lần thứ hai trong mùa giải này, lúc 11 giờ trưa, khi đang ngồi trên xe xuất phát từ đường Kim Châu, câu nói này bất ngờ xuất hiện trong đầu Vinh Tắc.

Đây là câu nói của Hoàng Dư Dương vào một buổi chiều khi cậu mới gia nhập FA, cậu đã nói với Vinh Tắc.

Lúc đó, Vinh Tắc sống mỗi ngày chỉ có huấn luyện và thi đấu, đã quen với những người đồng đội rời đi, quen với việc chịu đựng, quen với việc buông tay, quen với bốn mùa ở đường Kim Châu, cũng quen với cảm giác không cam tâm, áp lực và sự tê liệt.

Hoàng Dư Dương giống như một giai đoạn tuổi trẻ đã quay lại khi Vinh Tắc 23 tuổi.

Lần đầu tiên nghe được phần đánh giá và phân tích về MVP mùa xuân trên điện thoại, lần đầu tiên thấy một tuyển thủ mới cao gầy đứng trong sảnh ký túc xá, lần đầu tiên bị người ta ôm lấy một cách khó hiểu, lần đầu tiên cùng một người Hàn Quốc giả giọng điện tử cùng chơi đôi, lần đầu tiên thể hiện sự yếu đuối, hỏi Hoàng Dư Dương cảm giác thế nào khi chưa từng thua, cũng là lần đầu tiên vì sự gần gũi với một ai đó mà cảm thấy trái tim rung động.

Vinh Tắc lặng lẽ nghĩ về những điều đó, nghĩ về giấc mơ mà anh đã mơ vào đêm đầu tiên sau khi gặp Quý Du Khả.

Cuộc sống của Vinh Tắc phần lớn là những mảng rời rạc, anh giao phó cái tôi của mình cho những dòng mã điện tử, chỉ giữ lại một phần nhỏ con người thật trong thế giới thực.

Hoàng Dư Dương đã kéo Vinh Tắc ra khỏi thế giới game, từ đó nảy sinh một tình yêu loạng choạng, không hoàn hảo và thiếu tự tin.

Con đường Kim Châu vào tháng 8 gần như bị nắng hè thiêu đốt sau khi mùa mưa kết thúc, trong xe rất lạnh, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tối màu chiếu lên làn da cánh tay của Vinh Tắc, mang theo một chút ấm áp mơ hồ.

Mùa hè này so với những mùa hè trước ở thành phố S dường như không có gì khác biệt, vẫn nóng bức, xung quanh là tiếng ve kêu, buổi trưa dưới ánh mặt trời gay gắt kéo dài một cách đặc biệt mệt mỏi, cả người đi đường lẫn cây cối đều toát lên vẻ kiệt sức.

Nhưng đối với Vinh Tắc và FA, mọi thứ đã khác.

Năm ngày trước, trận bán kết với TAC vẫn còn hiện rõ trong mắt bọn họ, bây giờ bọn họ đang trên đường đến sân thi đấu của trận chung kết, chỉ còn lại 5 tiếng nữa là đến giờ thi đấu.

Khi đã bỏ lại sau lưng mùa giải cũ và những thất bại đã qua, đây chính là mùa hè gần nhất Vinh Tắc có thể chạm đến chức vô địch.

**

Từ khi mở phần mềm video ngắn, Hạ An Phúc nhớ lại mùa xuân và mùa hè, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

Mùa xuân đó, bọn họ đã thua rất nhiều trận, Hạ An Phúc cảm thấy sau vài tháng gia nhập FA, sự nghiệp của cậu ta đã đến điểm kết thúc, rơi vào một vòng xoáy tự nghi ngờ vô tận.

Cậu ta cùng Phàn Vũ Trạch sợ hãi không khí u ám trong ký túc xá và phòng huấn luyện, đôi khi bọn họ thì thầm với nhau về con đường phía trước cho mùa giải sau, Vinh Tắc thì im lặng sau những thất bại, còn Bàng Trị bị chấn thương tay khiến phong độ giảm sút, Ấn Lạc là người có mối quan hệ tốt nhất với bọn họ, khi trò chuyện cũng như bị mài mòn đi sự sắc bén, đôi khi lúc hút thuốc, cậu ấy yếu ớt nói muốn giành chiến thắng.

Trong kỳ nghỉ giải giữa mùa xuân, nhóm giao hàng mà Hạ An Phúc lập ra hoạt động sôi nổi nhất là vào tối hôm đó, khi buổi phát trực tiếp của Hoàng Dư Dương và Tào Hà Trù bị rò rỉ.

Kỳ nghỉ giải này các đồng đội đều không về nhà, bọn họ không biết ngày đêm luyện tập ở trong phòng huấn luyện với IPF. Hạ An Phúc lướt thấy bài đăng vào lúc nửa đêm, lập tức chia sẻ lại vào nhóm chat.

Hạ An Phúc cùng các đồng đội vừa cảm thấy tuyển thủ tân binh này với danh hiệu MVP mùa xuân quá kiêu ngạo, miệng lại rất sắc bén, nhưng mặt khác cũng thật sự cảm thấy toàn bộ sự việc này có phần buồn cười.

Cậu ta còn nghĩ, nếu như lịch sử cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Phàn Vũ Trạch bị rò rỉ, có lẽ sẽ bị vô số fan chỉ trích đến mức phải bỏ mạng trên Internet, bị Liên minh cấm thi đấu ba năm.

Không lâu sau, sau khi Vinh Tắc phát lại video của Hoàng Dư Dương không biết bao nhiêu lần trong phòng huấn luyện, Hoàng Dư Dương đã gia nhập vào gia đình rệu rã của bọn họ.

Đối với Hạ An Phúc, Hoàng Dư Dương đại diện cho cánh tay vững chắc, đại diện cho người anh em tốt, đại diện cho tinh thần, đại diện cho liều thuốc an thần của FA.

Cậu gần như luôn là người đáng tin cậy, dù trong hoàn cảnh thuận lợi hay khó khăn, Hoàng Dư Dương đều có thể tạo ra không gian để tấn công, thực hiện những pha xử lý đẳng cấp, xoay chuyển thế trận.

Vì vậy, Vinh Tắc đã thay đổi theo cậu, FA cũng đã thay đổi.

Sự nghiệp của Hạ An Phúc không nhất thiết phải kết thúc sớm, khác với những người rời khỏi FA trong các mùa giải trước, Hạ An Phúc muốn tiếp tục ở lại đây.

Quả thực, FA không phải là một chiến đội hoàn hảo, nhưng FA lại có những người đồng đội tuyệt vời như vậy, người thích chơi để kéo dài thời gian livestream, người luôn thành kính cầu thần bái phật, người bắn súng chuẩn nhưng lại nói rất nhiều và cả những người thường không được hiểu nhưng lại có niềm đam mê vô tận với IPF.

**

Trận chung kết mùa hè được tổ chức tại trung tâm thể thao lớn nhất ở thành phố S, xe ô tô rẽ qua cổng số 2 của sân vận động, Hoàng Dư Dương đã thấy có người cầm dù che nắng đang xếp hàng.

Ánh sáng mặt trời phản chiếu qua ô cửa kính của sân vận động, bọn họ xuống xe ở cổng sau đi vào phòng nghỉ. Huấn luyện viên lại vỗ vỗ tay, bắt đầu thảo luận chiến thuật một cách căng thẳng.

Hoàng Dư Dương rất quen thuộc với chiến thuật và các tuyển thủ của WBG. Khi huấn luyện viên bắt đầu phân tích lại trận bán kết trước đó giữa WBG và ES, cậu không hiểu sao lại mơ màng nhìn Vinh Tắc trong một lúc.

Vinh Tắc và Hoàng Dư Dương khác nhau, anh rất tập trung, hai tay đan chéo vào nhau, thỉnh thoảng trao đổi với huấn luyện viên.

Hoàng Dư Dương nhìn anh ít nhất một phút, mãi đến khi Vinh Tắc như đột nhiên nhận ra, liếc nhìn Hoàng Dư Dương một cái. Trong khoảnh khắc mắt bọn họ giao nhau, Vinh Tắc ngẩn người một chút, sau đó có phần không được tự nhiên quay đầu đi, lại tiếp tục nhìn huấn luyện viên.

Bởi vì ánh mắt và hành động của Vinh Tắc, Hoàng Dư Dương cảm thấy đầu óc trống rỗng, cúi xuống nhìn tay mình, bỗng nhận ra yêu đương thật khiến người ta bối rối như vậy, rồi lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, lo lắng không biết hôm nay mình có thể chơi đủ tốt, để thu hút sự chú ý của Vinh Tắc và toàn bộ khán giả hay không.

Cảm giác ngại ngùng và không tập trung này tiếp tục cho đến khi thợ trang điểm gõ cửa đi vào, thực hiện xong tạo hình cho bọn họ, chỉ còn lại một chút thời gian trước khi lên sân khấu.

Hoàng Dư Dương lắc lắc đầu, định đi sang phòng hút thuốc. Những người còn lại có vẻ khá lo lắng, không muốn hút, chỉ có Vinh Tắc, người không hút thuốc nói sẽ đi cùng với cậu.

Phòng hút thuốc nằm ngay bên cạnh phòng nghỉ, không gian không lớn, quạt thông gió đang chạy.

Hoàng Dư Dương lấy bật lửa ra, liếc nhìn Vinh Tắc một cái, lại cảm thấy hơi ngại vì không muốn để Vinh Tắc hít phải khói thuốc, nên cậu cứ chần chừ không châm lửa.

"Làm sao vậy?" Vinh Tắc hỏi cậu.

Hoàng Dư Dương lắc lắc đầu, nói: "Không có gì."

Vinh Tắc nhìn cậu một lúc, rồi đưa tay lấy chiếc bật lửa trong tay Hoàng Dư Dương, châm lửa giúp cậu. Hoàng Dư Dương đành phải cắn điếu thuốc, đưa lại gần để châm lửa, hút một hơi.

Khói thuốc tràn ra từ môi cậu, không lâu sau lại bị Vinh Tắc hút lại.

Phòng hút thuốc có thể có người vào bất cứ lúc nào, Vinh Tắc quay lưng về phía cửa, che khuất Hoàng Dư Dương trong vòng tay, hôn cậu vài giây rồi nói: "Dương Dương, anh có chút lo lắng."

Hoàng Dư Dương ngẩng đầu nhìn Vinh Tắc, ánh mắt của Vinh Tắc rất nghiêm túc, khiến Hoàng Dư Dương cảm thấy sự nghiêm túc đó lại có chút đáng yêu, như thể không hợp với con người anh vậy.

"Làm sao đây, anh chưa bao giờ chơi ở trận chung kết." Vinh Tắc thành thật nhìn Hoàng Dư Dương, dùng giọng điệu mà anh sẽ không dùng khi có người khác ở đó, nói ra những lời rất ngây ngô.

Hoàng Dư Dương bị Vinh Tắc làm cho suýt bật cười, cậu giả vờ không căng thẳng, nói: "Cũng vậy thôi mà, có gì đâu, không phải chỉ là WBG thôi sao, thắng thì thắng, có gì lạ đâu."

"Thật vậy à?" Vinh Tắc nhìn cậu.

Hoàng Dư Dương vỗ nhẹ vào cánh tay Vinh Tắc, hơi ngẩng đầu lên, dập tắt điếu thuốc mà cậu chưa kịp hút mấy hơi, hôn lên cằm Vinh Tắc, nói: "Ba Vinh có vẻ không ổn rồi, mới đến chung kết đã sợ thế này."

"Phải làm gì trong trận trung kết bây giờ."

Vinh Tắc lại hôn Hoàng Dư Dương, trong phòng chỉ còn âm thanh của những nụ hôn.

Hoàng Dư Dương cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức không giống chính mình, trong khi hôn, cậu lại nghe thấy Vinh Tắc lẩm bẩm gọi tên mình, nói: "Hoàng Dư Dương, anh thích em."

**

Quay trở lại phòng nghỉ, bọn họ chuẩn bị lên sân thi đấu.

"Nào, trước trận nói vài câu," huấn luyện viên ra hiệu cho mọi người tụ lại gần, hai tay đan chéo vào nhau, mắt anh ta có quầng thâm khá rõ, nhưng giọng nói lại đầy khí lực, "Chúng ta lần này sẽ thắng."

"Thắng con mẹ nó!" Ấn Lạc tiếp lời.

**

Ba giờ sau, năm bản đồ, những ánh đèn nhấp nháy.

Lời bình luận cao trào đến khản đặc, tiếng hô vang "FA" không ngừng từ toàn thể khán giả, tiếng va chạm của những cây gậy cổ vũ, khoảnh khắc kết thúc mơ hồ, niềm vui sướng cuồng nhiệt.

Các thành viên FA đứng cạnh nhau, nâng cao chiếc cúp khổng lồ, đón nhận cơn mưa vàng rơi xuống.

Trên màn hình phát sóng phía trên, đoạn VLOG dài do bộ phận truyền thông của Liên minh và đội tuyển sản xuất về mùa giải của FA được chiếu. VLOG bắt đầu từ buổi sáng tháng 6 trên con đường Kim Châu, với tiếng chim hót, quay từ tầng một ký túc xá vắng lặng đến tầng bốn, rồi đến trận đấu đầu tiên, cảnh trên đường đến trung tâm thi đấu chính. Cảnh quay cận cảnh Phàn Vũ Trạch liên tục lật đi lật lại tấm bùa hộ mệnh được cầu từ núi Phổ Đà, cả nhóm đi qua khu chợ đêm ở thành phố G.

Đoạn VLOG còn ghi lại cảnh Hoàng Dư Dương nướng thịt cho Vinh Tắc, mặt không biểu cảm nhưng lại lén lút gắp vào bát Vinh Tắc mấy miếng thịt, cùng với cảnh vài người đứng trên sân thượng, ngậm thuốc và nhả khói bị chụp lén.

Hoàng Dư Dương liếc nhìn Vinh Tắc, còn Vinh Tắc thì nhìn vào màn hình, không nhìn về phía Hoàng Dư Dương.

Tuy nhiên, anh lại tiến gần đến Hoàng Dư Dương, cố ý dùng cơ thể che chắn ống kính trực tiếp ở phía sau, cẩn thận và dịu dàng nắm lấy cổ tay của Hoàng Dư Dương.

- -------END--------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.