Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 2: Viêm dương thất huyễn hiện thái sơn



Thời gian trôi qua thấm thoát, sông núi vẫn như xưa, nhưng nào ai biết nó đã bao lần thay đổi thời trang xanh vàng

Ngọn Thái Sơn vẫn im lìm đứng sừng sững, Huyết Bi vẫn có người trích huyết lưu danh, từ máu thịt biến thành xương khô. Trên Chính Nghĩa Nhai không ngừng gia tăng vong hồn, có điều là chẳng ai biết họ có đáng tội hay không. Thế nhưng, người trên chốn giang hồ đều tin là những bộ xương khô trên Chính Nghĩa Nhai tất thảy đều đáng tội chết.

Vào cuối tháng ba, mặt đất vừa thay vào một chiếc áo mới màu lục. Lúc này chính là dịp mọi người du sơn ngoạn thuỷ, song thật khác thường, nơi đây lại hết sức vắng vẻ, đó chẳng phải bởi cảnh sắc không đẹp, mà là vì núi non hiểm trở, du khách chẳng thể nào vượt qua Quang Nhật Phong mà đến nơi này, đó chính là nguyên nhân chủ yếu thiết lập Chính Nghĩa Nhai.

Thốt nhiên, một chuỗi cười dài đầy đắc ý, tà ác và tàn bạo vang lên từ sau một tảng đá quái dị, rồi thì một bóng người như thể u linh phóng lên tảng đá, nhưng thấy đó là một hán tử tuổi trạc ba mươi, mặt mày hung tợn, ánh mắt đầy vẻ tà ác chòng chọc nhìn về phía một đống loạn thạch cách ngoài mười trượng, với giọng âm trầm nói:

- Sở cô nương, thôi đừng trốn nữa. Hắc hắc, nơi đây chỉ có mỗi mình Thần Sơn Điêu Vu Hoá Vân này, hắc hắc, thị hầu đại gia một người còn hơn chờ bọn chúng kéo đến đây hết. Hắc hắc, nàng không ra đây chả lẽ còn phải chờ Vu đại gia động thủ nữa hay sao? Vu đại gia nóng tính, trong đống đá ấy không có gì để lót, mùi vị chẳng dễ chịu đâu.

Trong đống loạn thạch không có tiếng trả lời.

Thần Sơn Điêu Vu Hoá Vân đảo quanh đôi mắt tà ác, lại buông tiếng cười hăng hắc theo thói quen, tung mình phóng xuống tảng đá, đi về phía đống loạn thạch.

Người trong đống loạn thạch như không dằn nén được, những thấy phóng ra một thiếu nữ áo xanh tóc tai rũ rượi, phi thân phóng về phía Chính Nghĩa Nhai, nàng vận dụng hết sức bình sanh, song một cái tung mình cũng chỉ vượt xa chừng hai trượng.

Trần Sơn Điêu cười khoái chí, không đuổi theo ngay, đôi mắt dâm tà trông theo bóng sau lưng thiếu nữ áo xanh, lớn tiếng nói:

- Cưng ơi, chân sen nàng đi đứng bất tiện, từ Quan Nhật Phong chạy miết đến đây cũng đã mệt lắm rồi. Hắc hắc, hãy dành chút sức lực để còn hầu tiếp đại gia nữa chứ!

Thiếu nữ áo xanh tảng lờ, vẫn cố hết sức bỏ chạy, bỗng một bóng đen phóng lướt qua đầu thiếu nữ áo xanh, đáp xuống trước mặt nàng cách Chính Nghĩa Nhai chừng hơn mười trượng.

Những thấy đó là một hán tử mặt xanh răng hô, gã cười dâm ác nói:

- Cưng ơi, hãy mau lo việc nghiêm chỉnh với chúng đại gia thì hơn, đừng làm mất thì giờ nữa!

Thiếu nữ áo xanh kinh hãi, vội quay sang hướng chính đông, nhưng chưa kịp cất bước, bỗng nghe một giọng ồ ồ cười nói:

- Hô hô, thôi đừng chạy lòng vòng nữa, nơi đây bằng phẳng còn chỗ nào hơn được nữa đâu.

Không cần nghĩ cũng biết một người trong số nhất định đang ở hướng chính tây, song thiếu nữ áo xanh vẫn theo bản năng quay người lại, lập tức trông thấy một gương mặt xám ngắt như xác chết, đôi mắt trắng nhiều hơn đen cũng rực vẻ dâm ác như ba người kia.

Lập tức, thiếu nữ áo xanh tay chân lạnh ngắt, sững người đứng yên tại chỗ.

Thế là bốn gã hán tử lại càng nhìn thấy rõ ràng hơn, vóc dáng yểu điệu kia, làn tóc óng mượt kia, chiếc eo thon thả kia… cơ hồ chẳng chỗ nào là không hấp dẫn mê hồn.

Gã có bộ mặt xác chết hai mắt trợn trừng, nuốt nước miếng ừng ực, ra chiều thèm thuồng đến cực độ.

Thiếu nữ áo xanh thật cũng quá xinh đẹp, tuy lúc này mặt mày trắng nhợt, song làn da non mượt, đôi mày đen cong cong, đôi mắt to sáng mơ màng, hai làn mi dài cong vút, chiếc mũi thon nhỏ vẻ tinh nghịch, chiếc miệng nhỏ nhắn hồng hào, cơ hồ mọi điểm trên mặt nàng đều đặn đến nỗi không bút mực nào tả xiết.

Bốn chiếc miệng thèm thuồng cùng há hốc, tám con mắt dâm tà nhìn chòng chọc vào người thiếu nữ áo xanh, có lẽ chúng đuổi theo nàng từ Quan Nhật Phong đến đây, chưa người nào được trông thấy rõ toàn thân nàng.

Lúc này cho dù ngọn Thái sơn có đổ sụp thì mặt họ cũng không đổi sắc, chẳng phải họ gan dạ đến vậy, mà là họ không màng đến nữa.

Thốt nhiên một tiếng chuông lảnh lót vang lên, tuy đột ngột và rất gần, song chẳng một ai đếm xỉa đến, gã mặt như xác chết nuốt nước miếng đánh ực, hối hả nói:

- Này, các ngươi nghe đây, hôm nay cho dù phải chết thì Điếu Khách Tinh này cũng phải hưởng trước món này, rồi kể từ đây ngoài lão này ra, tất cả những con bé khác như thế nào cũng được.

Dứt lời chẳng cần biết ý kiến của ba người kia. Lập tức cất đôi chân sung sướng đến run run đi đến gần thiếu nữ áo xanh.

Qua ánh mắt gần như cuồng si và giọng nói đanh thép của Điếu Khách Tinh, ba người kia cũng có phần e sợ, may mà chúng chưa trông thấy mặt thiếu nữ áo xanh, nên lòng tuy bất mãn song cũng còn có thể nhẫn nhịn.

Thiếu nữ áo xanh hoảng kinh lùi ra sau hai bước, đảo mắt nhìn quanh chợt nảy ý nói:

- Đứng… đứng lại, các ngươi biết ta hẹn ai lên Quan Nhật Phong chăng?

Điếu Khách Tinh trợn đôi mắt lộ, toét miệng cười nói:

- Có phải nàng đã trông thấy cái này nên mới tưởng là Vân lão nhi đã ước hẹn nàng đến đây chứ gì?

Đoạn từ trong lòng lấy ra một tấm bạch ngọc bài có khắc ba chữ Trấn Bát Phương ném xưống trước mặt thiếu nữ áo xanh.

Vừa trông thấy tấm ngọc bài, thiếu nữ áo xanh liền tái mặt, hiểu ngay đây là việc gì, song vẫn buột miệng nói:

- Sao…? Các ngươi đã giả tạo tín phù của Vân gia gia để phỉnh gạt cha ta ư?

Bốn người cùng cười vang đầy đắc ý lẫn hiểm độc, như muốn nói giờ nàng hiểu ra thì đã quá muộn màng.

Thiếu nữ áo xanh tuyệt vọng nhìn Điếu Khách Tinh đã đến gần chừng năm trượng, gằn giọng nói:

- Đây là Chính Nghĩa Nhai, các ngươi dám cả gan lộng hành, ta đã phái người báo với cha ta rồi, họ… sẽ đến đây ngay…

Bóng người lao tới nhanh như chớp, võ công người này quả là cao siêu, thiếu nữ áo xanh bật lên tiếng kêu kinh hãi, chưa kịp né tránh thì cổ tay đã bị Điếu Khách Tinh nắm giữ.

Chỉ nghe gã cười to đầy dâm tà nói:

- Cưng ơi, Chính Nghĩa Nhai không bao giờ can thiệp vào chuyện vặt vãnh của Nam Thiên Môn bọn ta đâu. Người của Vạn Liễu Bảo mà đến đây thì càng tốt, nhân tiện khiêng nàng về để dưỡng sức, khi nào chúng đại gia đổi hứng lại sẽ tìm đến nàng… Ủa, sao lại xỉu mất rồi? Mẹ Kiếp, rõ là mất hứng?

Thì ra thiếu nữ áo xanh bởi quá khiếp hãi nên đã ngất xỉu

Thần Sơn Điêu vội giục:

- Lão Tứ, thôi thì mặc kệ, hãy động thủ đi, còn đến những ba ả đang chờ kia nữa.

Điếu khách Tinh nhướng cao đôi mày chữ bát, đặt thiếu nữ áo xanh nằm ngữa trên đất một cách thô bạo, đoạn nói:

- Lão đại, mẹ kiếp đâu phải là ngươi không biết, mấy cái chuyện này gấp gáp thì đâu có hứng thú, ráng chờ một chút đi!

Đoạn chầm chậm ngồi xổm xuống, hai mắt gã đỏ ngầu.

Thần Sơn Điêu là lão đại mà không được ưu tiên hưởng trước, trong bụng đã bực tức, nghe nói liền như lửa đổ thêm dầu, toan làm ra vẻ đại ca…

Ngay khi ấy, sau lưng ba người bỗng vang lên ba tiếng chuông lảnh lót, lần này thì đã nghe thấy rõ ràng, ba người lập tức quay phắt về phía phát ra tiếng chuông.

Nhưng thấy một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, uy nghi đứng cách Thần Sơn Điêu chừng mười trượng, cao những tám thước, lông bờm dài hơn thước phủ xoà lên cổ, đùi dài chân nhỏ, tai nhọn mắt sáng, người bảo ngựa cao tám thước tức là rồng, con ngựa này quả xứng đáng là một long câu.

Trên dây cương có buộc chín chiếc chuông bạc rất tinh xảo.

Yên da trắng, bàn đạp bạc, tất cả mọi thứ trên long câu thảy đều một mầu trắng, kể cả người cưỡi trên ngựa cũng không ngoại lệ.

Toàn thân bạch y phối hợp với gương mặt hồng hào anh tuấn trông hết sức hài hoà, mặc dù đôi mắt sắc lạnh, khoé môi treo một nụ cười tàn bạo, có phần không tương xứng với gương mặt anh tuấn ấy

Đó là một gương mặt đẹp phi thường, đôi mày cao xếch, mắt sáng như sao lạnh, mũi cao và thẳng thớm, đôi môi hồng như được thoa son.

Bạch mã ngẩng cao đầu nhìn về cõi xa, như chớ hề bận tâm đến những gì trước mặt. Người ngồi trên ngựa lặng yên cười lạnh lùng, song ánh mắt sắc lạnh không rời khỏi khiến ba người rùng mình

Thần Sơn Điêu buông tiếng ho mạnh, đoạn phun ra một bãi đàm nồng đặc, hùng hổ lớn tiếng quát:

- Gã mọt sách kia, mẹ kiếp ngươi, nhắm mắt nhắm mũi lủi đến đây, chắc là không tìm được chỗ chết phải không?

Điếu Khách Tinh nghe nói giật nẩy mình, cánh tay phải đưa tới trước mặt thiếu nữ áo xanh toan cởi áo, lập tức rụt trở về, quay phắt lại nhìn, bất giác ngớ người.

Người ngồi trên ngựa khoé môi vẫn treo nụ cười lạnh lùng và tàn bạo, phát ra một tiếng hừ ghê rợn như rít qua kẽ răng, đôi môi động đậy nói:

- Kẻ này đến để cầu hồn!

Đoạn khẽ vỗ lên cổ ngựa dịu dàng nói:

- Hồng Ảnh, tiến tới vài bước nữa đi!

Bạch mã như muốn thị uy, giẫm mạnh vó sắt lên mặt đất, phát ra những tiếng vang lảnh lót

Điếu Khách Tinh tức giận quát:

- Mẹ kiếp, các người đứng đó làm gì thế hả? Mau thu dọn tên tiểu tử này đi.

Ba người cùng đưa mắt nhìn nhau, mọi khi với chiêu bài của Nam Thiên Môn tung hoành khắp nơi, để giết người như rạ, hôm nay chẳng hiểu sao cứ cảm thấy bối rối lạ.

Thần Sơn Điêu theo thói quen cười hăng hắc nói:

- Tiểu tử, hãy báo ra danh tánh để chúng đại gia đưa ngươi lên đường cho sớm, hắc hắc!

Vó sắt vẫn nện trên mặt đất phát ra những tiếng lảnh lót, thiếu niên áo trắng ngồi trên ngựa chầm chậm đưa tay lên cao, bỗng trên cổ tay chàng có thêm một chiếc vòng đỏ như máu

Thiếu niên áo trắng nói ngắn gọn:

- Nhận ra vật này rồi thì hỏi đến danh tánh!

Bốn người cùng chúi mắt vào chiếc vòng đeo tay, nhưng thấy nó trong sáng như ngọc, đỏ tươi như máu, mặt ngoài nhô ra năm nhánh như chuôi kiếm thu nhỏ dài chừng nửa tấc, ngoài ra chăng có gì khác biệt cả.

Người áo đen đứng bên phải Thần Sơn Điêu, bỗng nhổ nhổ toẹt một bãi nước miếng, lao bổ vào thiếu niên áo trắng, lạnh lùng quát:

- Mẹ kiếp, chúng đại gia đâu phải kẻ buôn bán đồ cổ, làm sao biết được những cái thứ phế vật ấy, xuống đây ngay!

Dứt lời thì người lao tới, nhanh như chớp vung trảo chụp vào yết hầu thiếu niên áo trắng, thân thủ quả thuộc hạng đệ nhất cao thủ võ lâm.

Bạch mã tựa hồ chẳng thông linh và không biết sống chết, vẫn chậm rãi nện vó xuống đất, ung dung tiến bước

Cánh tay phải đang giơ cao của thiếu niên áo trắng chậm rãi dịch về phía người áo đen đang lao tới, những nghe: bụp một tiếng, rồi thì một tiếng rú thảm thiết vang lớn, bạch mã bỗng giơ cao hai vó trước.

Liền sau đó là một tiếng bịch, rồi tất cả trở lại yên lặng

Bạch mã vẫn chậm rãi nện vó, song dưới đất đã có thêm một tử thi bị vó ngựa dẫm nát sọ, và nơi yết hầu có một lỗ thủng cỡ ngọn bút, máu tuôn xối xả

Tử thi đó không phải là thiếu niên áo trắng, mà là người áo đen lao tới.

Thiếu niên áo trắng đã thu tay phải về song trên mắt vẫn treo một nụ cười lạnh bạo trông đến rợn người.

Điếu Khách Tinh vẫn chưa nguôi lòng dục, còn hai người kia thì kinh hoảng đến hai mắt trợn ngược

Bỗng, Thần Sơn Điêu kinh hãi nói:

- Ánh Huyết Hoàn, ngươi… ngươi từ trong Trích Huyết cốc ra, trên lưng là Trích Huyết Kiếm phải không?

Không sai, trên lưng thiếu niên áo trắng có một thanh kiếm, đôi ngù mầu trắng nơi chuôi kiếm tung bay theo gió.

Điếu Khách Tinh vừa cất bước tiến tới nghe nói liền rụt chân về, sáu tiếng Ánh Huyết Hoàn và Trích Huyết Kiếm đã khiến gã bàng hoàng khiếp hãi

Thiếu niên áo trắng cười u ám, đôi mày kiếm bỗng nhướng lên, đanh giọng nói:

- Thần Sơn Điêu, những gì ngươi muốn biết rồi đây Diêm Vương sẽ nói, hãy giết hai người kia đi, rồi sau đó ngươi tự sát trước bạch mã của ta.

Đoạn khẽ vỗ lên cổ ngựa, bạch mã lập tức chững bước, giờ khoảng cách chỉ còn chừng bảy thước nữa thôi

Thần Sơn Điêu mặt mày tái ngắt, trán đẫm mồ hôi, bao oai trước đây hoàn toàn tan biến, ôm quyền trầm giọng nói:

- Bằng hữu, người của Nam Thiên Môn chưa từng đắc tội với bằng hữu chứ?

Sau cùng thì gã cũng lôi Nam Thiên Môn ra làm bình phong. Thiếu niên áo trắng khẽ nhướng mày, buông giọng gọn lỏn:

- Thần Sơn Điêu động thủ đi!

Như biết ba tiếng Nam Thiên Môn không đe dọa được đối phương, song lại không can đảm xuôi tay chịu chết, Thần sơn Điêu ngoảnh lại nhìn Điếu Tinh Khách, lạnh lùng nói:

- Lão Tứ, lại đây!

Điếu Khách Tinh nhìn thiếu nữ áo xanh nằm dưới đất, đoạn cất bước đi về phía hai người

Thiếu niên áo trắng nhếch môi cười lạnh bạo, song không có vẻ gì muốn động thủ

Ngay khi ấy đột nhiên từ trên Chính Nghĩa Nhai vang lên hai tiếng quát to:

- Người nào dám cả gan cưỡng hiếp phụ nữ tại đây?

Tiếng quát vừa dứt đã thấy từ trên núi lao vút xuống hai người khăn đen bịt mặt

Thiếu niên áo trắng chẳng chút vẻ kinh ngạc, môi vẫn treo nụ cười lạnh bạo, chỉ có điều khác là là ánh mắt bừng dậy sát cơ lạnh người

Ba gã nam Thiên Môn quay phắt lại, ngay lúc hai người bịt mặt vừa đáp xuống đất

Vẻ căng thẳng trên mặt Thần Sơn Điêu liền thư giãn, gã vội ôm quyền thi lễ nói:

- Chúng tôi là người của Nam Thiên Môn, nhị vị…

Hai người bịt mặt chân vừa chạm đất, lập tức cùng lao bổ tới quát:

- Cưỡng hiếp phụ nữ, tội đáng muôn thác, dưới Chính nghĩa Nhai đâu thể để cho các ngươi lộng hành.

Thân pháp họ nhanh khôn tả, chớp nhoáng bóng chưởng quái dị và hung mãnh đã từ trên phủ chụp xuống, cuồng phong ào ạt, tiếng động như sấm rền, quả là khủng khiếp

Ba người như không ngờ tới đối phương lại nhắm vào họ, quá đột ngột làm sao ứng biến cho kịp, huống hồ võ công của hai người lại cao hơn họ nhiều

Ba tiếng rú thảm khốc vang lên cơ hồ như trong cùng một lúc, ba bóng người như diều đứt dây văng bắn ra xa bảy thước, rơi xuống đất, thất khiếu rỉ máu chết ngay tức khắc

Bóng chưởng vụt tắt, hai người áo đen bịt mặt sóng vai đứng trước bạch mã cách chừng năm thước, bốn luồn ánh mắt sắc lạnh nhìn chốt vào mặt thiếu niên áo trắng, lập tức hai người cùng giật mình

Mặt chàng vẫn hết sức bình thản, song ánh mắt ngập đầy sát cơ khiếp người.

Người áo đen bên phải hắng giọng, đoạn trầm giọng nói:

- Võ lâm trung nguyên nghiêm cấp tự xung đột bằng võ lực. Vậy mà ngươi lại cả gan dám giết người tại dưới Chính Nghĩa Nhai, lẽ ra phải y luật nghiêm trị, song nghĩ ngươi có lòng hiệp nghĩa cứu người nên không bắt tội, hay mau đưa thiếu nữ kia về đi. Đoạn cùng nhau quay người toan bỏ đi.

Thiếu niên áo trắng bỗng nói rít qua kẽ răng:

- Nhị vị bằng hữu lại bỏ đi thế này sao?

Hai người bất giác rùng mình quay phắt lại, người áo đen bên trái lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết luật lệ võ lâm chăng?

Thiếu niên áo trắng cười khẩy:

- Nhị vị biết, nhưng rất tiếc là nhị vị đã sắp lên đường rồi!

Hai người áo đen sửng sốt, như hơi nghi ngờ thính giác của mình, người bên phải nói:

- Ngươi nói gì hả?

Ngay khi ấy, thiếu nữ áo xanh bỗng phát ra một tiếng thở dài đau tủi, hiển nhiên trong tiềm thức nàng ngờ mình đã gặp bất hạnh rồi

Tiếng thở dài tuy rất khẽ, song thiếu niên áo trắng đã nghe thấy hết sức rõ ràng, lòng chàng bất giác rung động, sát cơ trên mặt càng gia tăng. Chàng không muốn cho thiếu nữ áo xanh trông thấy võ công của mình, bởi chàng định thăm dò Vân gia gia mà nàng đã đề cập đến xem đó là ai.

Thiếu niên áo trắng ánh mắt sắc lạnh quét qua mặt hai người áo đen, bỗng buông tiếng quát lanh lảnh, người từ trên ngựa vọt thẳng lên không, với giọng lạnh tanh nói:

- Nhị vị hà tất vờ vĩnh nữa?

Hai người áo đen sớm đã vận công, tuy họ ở trên núi chưa trông thấy rõ người của Nam Thiên Môn đã chết như thế nào, song qua thời gian ngắn ngủi mà xét đoán, họ biết võ công của chàng thiếu niên này quyết không kém hơn mình.

Hai người cùng ngước mắt lên, những thấy thiếu niên áo trắng, vọt lên cao nhưng bảy tám trượng, lượn quanh một vòng lớn trên không, chưa kịp xuất chiêu, chợt nghe đối phương quát vang, bóng đỏ lấp lóe, hiện ra một vòng tròn to lớn đường kính cả trượng, chu vi là bóng chưởng đỏ lòm.

Vòng tròn thu nhỏ dần, và trong chớp nhoáng cả vòng tròn đã phủ đầy bóng chưởng, chỉ còn thấy một vòng tròn đỏ từ trên chụp xuống nhanh như chớp.

Chỉ với một bàn tay mà có thể tạo ra một vòng tròn đường kính cả trượng, cái khác không kể, nội tốc độ ấy nếu không có nội lực từ trăm năm trở lên thì đừng mong đạt được.

Hai gã áo đen tuy chưa nhận ra đó là võ công gì, song qua tốc độ thế kia họ cũng đủ biết với sức hai người không thể nào đương cự nổi, cơ hồ cùng một lúc vung song chưởng đẩy lên, nhào xuống đất lăn ra xa, tuy đó là một hành động nhục nhã đối với nhân vật võ lâm, song ngoài cách ấy ra quả thật không còn con đường né tránh nào khác.

Hai người áo đen lăn đi nhanh khôn tả, thoáng chốc đã lăn về hai phía ra xa hơn một trượng.

Ngay khi hai người tưởng đâu mình đã thoát hiểm, vừa đứng bật dậy, bỗng từ tâm vòng chưởng đỏ hiện ra một bàn tay mầu cam, rồi thì nhanh như chớp xoay theo hướng ngược lại, tốc độ còn nhanh hơn chưởng đỏ.

Hai người áo đen thấy vậy bất giác rùng mình, toan né tránh, song đã muộn, cùng kinh hoàng hét lên:

- Ô! Viêm Dương Thất Huyễn…

Liền thì hai tiếng rú thảm khốc vang lên, hai người áo đen cùng lúc bật ngã ra đất, không hề văng đi lấy một tấc, dường như chưởng lực của thiếu niên áo trắng chẳng có chút sức mạnh nào cả.

Vòng bóng chưởng cam và đỏ cũng liền biến mất, thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng hạ xuống đất, trên môi vẫn treo nụ cười lạnh bạo, song sát cơ trong mắt đã tan biến.

Chàng đưa tay phải lên nhắm ngay mặt hai người áo đen phất nhẹ, khăn đen lập tức bay đi, hiện ra hai gương mặt xám ngắt tuổi đã ngoài năm mươi, trên trán có xăm ba chữ “Chính Nghĩa Nhai” mầu đỏ, tuy bàn tay mầu cam gường như nhỏ đi một chút song vẫn phủ che lên ba chữ ấy.

Bỗng nghe một tiếng thét kinh hoàng, thiếu nữ áo xanh từ dưới đất đứng phắt dậy, việc đầu tiên là đưa tay lên sờ khuy áo, đoạn quay ra nhìn sau lưng, ngoại trừ y phục dính đầy bụi đất, toàn thân chẳng có gì khác lạ. Thế là nàng mới yên tâm, thở hắt ra một hơi dài.

Sau đó, nàng đảo mắt nhìn quanh, lập tức sững sờ. Trước tiên nàng phát hiện bốn tử thi người của Thiên Nam Môn nằm sõng soài dưới đất, ba người thất khiếu lưu huyết, hiển nhiên do người của Chính Nghĩa Nhai đã giết. Song còn hai tử thi kia là ai, nàng chẳng thể nhận ra được.

Tiếp đến, nàng trông thấy con bạch mã hùng dũng kia, sau cùng là thiếu niên áo trắng dáng người mảnh khảnh đang đứng quay lưng về phía nàng.

Lập tức nàng nghĩ những người đã chết nhất định là do chàng thiếu niên này đã giết bởi khi hai tiếng rú thảm khốc vừa vang lên là nàng đã hồi tỉnh, chớ hề trông thấy một người nào rời khỏi.

Thế là nàng liền nghĩ, tất cả những gì đã xảy ra ban nãy hẳn là chàng ta đã trông thấy hết, bất giác mặt đỏ bừng, thẹn thùng khẽ nói:

- Tiểu nữ xin bái tạ ơn cứu giúp!

Tiếng nói nàng êm nhẹ như gió thoảng, lảnh lót như tiếng oanh ca, chỉ nghe âm thanh ấy cũng đủ tưởng tượng ra sắc đẹp khuynh thành của nàng.

Thiếu niên áo trắng chầm chậm quay người lại, cảm thấy hơi hoa mắt, chỉ lướt nhìn qua gương mặt diễm kiều kia, nụ cười lạnh lùng trên môi giảm đi phần nào, ơ hờ nói:

- Cô nương nghĩ tất cả đây là hành động của tại hạ ư?

Thiếu nữ áo xanh chợt cảm thấy trước mắt loé sáng và lòng thoáng sao động, gương mặt này như đã gặp qua, nhưng sục tìm hết trí nhớ vẫn không nghĩ ra được đã gặp tại đâu.

Thế là nàng nghĩ đến trong mộng mị. Không sai, con gái chỉ có trong giấc ngủ chập chờn đã từng hội ngộ với một bạch mã hoàng tử, song không được rõ ràng như vậy.

Bỗng dưng, trí thông minh của nàng biến đâu mất, ấp úng nói:

- Vậy… công tử hẳn đã trông thấy người đã cứu giúp tiểu nữ?

Thiếu niên áo trắng lắc đầu cười:

- Khi tại hạ đến đây thì chỉ trông thấy những người này thôi.

Đoạn đưa tay chỉ những tử thi đưới đất, sau đó thoáng chau mày vờ thắc mắc hỏi:

- Cô nương đến đây một mình ư?

Thiếu nữ áo xanh tức tưởi lắc đầu:

- Không, nguyên có bốn tỳ nữ đi cùng, tiểu nữ lên Quan Nhật Phong để gặp Vân gia, không ngờ lại gặp bốn tên ác nhân này làm cho mọi người tan rã, tiểu nữ mới bỏ chạy đến đây… À phải rồi tiểu nữ chưa thỉnh giáo công tử quý tánh?

Giọng điệu rất tự nhiên và phóng khoáng.

Thiếu niên áo trắng lại lướt mắt nhìn thiếu nữ áo xanh, đoạn nói:

- Tại hạ họ Vân, nguyên quán Hàng Châu!

Thiếu nữ áo xanh kinh ngạc buột miệng hỏi:

- Công tử có biết phía đông thành Hàng Châu có một vị Trấn Bát Phương Vân Phong Kỳ gia gia chăng?

Thiếu niên áo trắng rung động cõi lòng, song ngoài mặt vẫn điềm nhiên nói:

- Hình như có nghe hồi mười ba năm trước quả có một người như vậy, nhưng khi tại hạ trưởng thành thì chẳng rõ họ đi đâu mất.

Chàng nói đến tiếng sau cùng dường như có phần uất nghẹn.

Thiếu nữ áo xanh với đôi mắt đẹp mơ màng thoáng nhìn thiếu niên áo trắng, đoạn với giọng cảm thán nói:

- Mọi người trong giới võ lâm đều bảo Vân gia gia đã có được một bức Viêm Dương Thất Huyễn Đồ, cả gia đình dọn hết vào thâm sơn nghiên cứu và luyện tập. Gia phụ nhất quyết không tin nên đã từng phái người tìm họ khắp mọi nơi, nhưng suốt mười ba năm qua không chút tin tức. Gần đây, gia phụ bỗng nhận được một bức thư có dấu ngọc phù của Vân gia gia, bảo cần gặp tiểu nữ trên Quan Nhật Phong. Do đó gia phụ đã suất lĩnh mấy vị thúc thúc đến Thất Long Bảo của Hàn thúc thúc trên Thái Sơn ở tạm, tiểu nữ cùng bốn nữ tì lên Quan Nhật Phong.

Thiếu niên áo trắng bỗng nghe một tiếng động rất khẽ, chàng thoáng đanh mặt như chợt hiểu ra điều chi, nghiêm giọng nói:

- Sở cô nương, theo tại hạ thấy Vân lão anh hùng đã biệt vô âm tín hẳn là có điều chi bất ẩn, kể từ nay lệnh tôn cũng đừng nhọc lòng tìm kiếm nữa, kẻo rủi ro lại gặp…

Bỗng ngưng lại cười ảo não nói:

- Để tại hạ đưa cô nương một đoạn đường nhé!

Đoạn quay người gọi bạch mã đến gần, dắt đến bên thiếu nữ áo xanh, thái độ hết sức tự nhiên.

Lúc này ngoài xa có tiếng ồn ào vọng đến, thiếu nữ áo xanh loáng thoáng nghe thấy tiếng gọi lo lắng của phụ thân, song nàng vẫn chẳng chút gì do dự gật đầu đồng ý, đứng lên một tảng đá cao chuẩn bị lên ngựa.

Thiếu niên áo trắng vỗ cổ ngựa, dịu dàng nói:

- Hồng Ảnh hãy đưa vị Sở cô nương này một đoạn đường.

Bạch mã như hiểu tiếng người, hí khẽ một tiếng và gật đầu lia lịa. Thiếu nữ áo xanh tung mình lên ngựa, vừa mới ngồi vững bỗng cất tiếng nói:

- Vân công tử, lời dặn của công tử hẳn là phải có lý do, có thể trực tiếp nói với gia phụ chăng? Bởi gia phụ từng cam đoan với Hàn thúc thúc Thất Long Bảo là sự thất tung của Vân gia gia quyết không phải vì luyện Viêm Dương Thất Huyễn Đồ như lời Hàn thúc thúc đã nói. Do đó tiểu nữ e không lay chuyển được tâm ý của gia phụ.

Thiếu niên áo trắng bỗng ánh mắt nhìn lên, chưa kịp lên tiếng thì thiếu nữ áo xanh đã nói:

- Vân công tử, tiểu nữ là Sở Mộng Bình. Tiểu nữ có thể biết đại danh của công tử chăng? À, sao công tử biết tiểu nữ họ Sở vậy?

Nói song nàng thẹn thùng cúi gầm mặt mặc dù gom hết can đảm hỏi cái điều tha thiết muốn biết, song vẫn không đủ can đảm nhìn vào mặt chàng.

Thiếu niên áo trắng thoáng giật mình mới hay khi nãy mình đã lỡ lời, thoáng đỏ mặt nói:

Tại hạ là Vân Dật Long, cô nương hãy đón lấy dây cương.

Đoạn trao dây cương qua mà không trả lời câu hỏi sau cùng của nàng.

Tiếng ồn ào đã đến gần hơn, hai người đã nghe thấy rõ ràng một tiếng gọi hùng hồn, chính vì vậy mà Sở Mộng Bình đã không chú ý đến việc Vân Dật Long không trả lời hết câu hỏi của mình.

Nàng biết rõ phụ thân đã đến, song vẫn còn lưu luyến tiếc không muốn xuống ngựa, đưa cánh tay thon thả và nõn nà ra đón lấy dây cương. Bỗng nàng chằm chặp nhìn vào chiếc vòng ngọc đỏ như máu trên cổ tay Vân Dật Long, đôi môi mấp máy nhưng không lên tiếng, như sợ mình lắm lời sẽ khiến đối phương không bằng lòng.

Ngay khi ấy, một tiếng nói lanh lảnh reo lên:

- Cô trượng (dượng) xem kìa, đó chẳng phải Bình hiền tỷ là gì?

Vân Dật Long ơ hờ quét mắt nhìn, những thấy ngoài hai trượng, hai thiếu niên trang phục võ sinh một lam một xanh đang tranh nhau phóng tới như bay, một cái tung mình đến những năm trượng.

Hai thiếu niên ấy đều khá anh tuấn, thiếu niên áo xanh khóe môi hơi trệ xuống đượm vẻ kiêu ngạo, thiếu niên áo lam thì mắt láo liên như rất đa nghi.

Hai người như cố ý trổ tài trước mặt Mộng Bình, cố thi triển hết công lực toàn thân song chẳng ai hơn ai cả.

Theo sau là hai người đàn ông tuổi trạc tứ tuần đang vẻ rất thư thái ung dung, một áo vải thư sinh, mày kiếm mắt sao, phong độ nho nhã, vai trái ló ra một chiếc cán roi mầu vàng kim.

Người kia võ phục mầu xám, dưới cằm là bộ râu dê, mày nhỏ mắt ưng, ánh mắt sắc bén. Theo sau nữa là mấy hán tử khinh trang, dường như là tuỳ tùng.

Vân Dật Long cười lạnh, ngước mắt ơ hờ nói:

- Sở cô nương, trong số đó có lẽ có lệnh tôn, tại hạ quả đã làm một việc thừa thãi.

Sở Mộng Bình bàng hoàng, giọng u oán khẽ nói:

- Vân tướng công… muốn tiểu nữ xuống ngựa ư?

Bỗng, hai bên Vân Dật Long vang lên hai tiếng quát vang:

- Tặc tử cả gan dám lộng hành ở đây!

Vừa dứt tiếng thì kình phong đã ập tới, cùng công vào hai bên tả hữu huyệt Thái Dương của Vân Dật Long, ra tay vô cùng hiểm độc.

Vân Dật Long trên môi vẫn treo một nụ cười bình thản và lạnh lùng, dường như chẳng việc gì trên cõi đời này có thể khiến chàng biến sắc mặt, chàng không động đậy, lòng chỉ cân nhắc xem có nên bộc lộ võ công hay không?

Sở Mộng Bình tái mặt, buông tiếng quát lanh lảnh, bất chấp sự sống chết phi thân rời khỏi lưng ngựa, phóng ra song chưởng về phía hai thiếu niên đó, tuy công lực của nàng kém hơn họ nhiều, nhưng lúc này nàng đã quên mất điều ấy.

Hai tiếng hét thảng thốt kèm theo hai tiếng quát thấp trầm, “ầm ầm” hai tiếng vang dội, hai thiếu niên áo lam và áo xanh cùng văng ra xa năm thước, hai bên tả hữu Vân Dật Long xuất hiện hai người đàn ông trung niên.

Sở Mộng Bình chân vừa chạm đất, lập tức quay nhìn vào mặt Vân Dật Long với ánh mắt quan hoài, dịu dàng nói:

- Vân tướng công có bị thương không vậy?

Vân Dật Long bình thản và cảm động lắc đầu, ơ hờ quét mắt nhìn hai gã thiếu niên những thấy ánh mắt của họ càng lộ vẻ căm thù hơn vừa rồi, chàng chẳng hiểu đó là vì lẽ gì?

Bỗng một giọng nói trầm hùng vang lên:

- Chàng trai kia, chính tiểu huynh đệ đã giết những người này và cứu Bình nhi phải không?

Người lên tiếng là văn sĩ trung niên. Vân Dật Long với ánh mắt hoà nhã lướt nhìn ông, qua lời nói của Sở Mộng Bình, chàng biết trên cõi đời mênh mang chỉ có ông mới hiểu và thông cảm cho gia đình họ Vân. Do đó chàng hết sức kính trọng và cảm kích ông, bèn khẽ khom mình ỡm ờ nói:

- Đại thúc chớ bận tâm!

Sở Mộng Bình vội nói:

- Thưa cha quả đúng là vị Vân tướng công này đã cứu Bình nhi, nhưng những người này không phải Vân tướng công đã giết, bởi Vân tướng công không biết võ công.

Văn sĩ trung niên nghe ba tiếng “Vân tướng công” liền thoáng cau mặt, ngay khi ấy bỗng nghe người trung niên kia sửng sốt nói:

- Ồ, đây là người của Chính Nghĩa Nhai, họ đã chết bởi Viêm Dương Thất Huyễn chưởng.

Đoạn quay phắt lại, nhìn chòng chọc vào Vân Dật Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.