Bạch Kiếm Linh Mã

Chương 3: Âm mưu hại người, tự táng mạng



Văn sĩ trung niên nghe nói giật nẩy mình, bất giác nhìn chằm chặp vào mặt Vân Dật Long. Song trên gương mặt anh tuấn bình thản đến lạnh lùng ấy, ông chẳng tìm được chút biểu hiện Vân Dật Long là người biết võ công.

Vả lại người biết sử dụng võ công trên Viêm Dương Thất Huyễn đó ắt hẳn nội công cao thâm khôn lường, lẽ nào lại không nhận ra chút gì cả?

Thế là lòng hoài nghi liền tan biến, lòng cảm kích lập tức nảy sinh, vội ôm quyền cười nói:

- Tiểu huynh đệ đã trượng nghĩa cứu giúp tiểu nữ, tại hạ vô vàn cảm kích, kể từ nay, nếu tiểu huynh đệ có gặp gì khó khăn, chỉ cần một lá thư báo, Vạn Liễu Bảo ắt sẽ tận lực tương trợ, tại hạ chính là vạn Liễu Bảo chủ Sở Nam Nhạn.

Vân Dật Long nhếch môi cười:

- Đại thúc đã nói quá trịnh trọng.

Người trung niên áo xám vẫn nhìn chốt vào mặt vân Dật Long, lạnh lùng nói:

- Tại hạ là Thất Long bảo chủ Hàn Thủy Đông. Vân công tử kín đáo sâu sắc thật khó lòng thực hư. Khuyển tử Ngọc Hổ vừa rồi đã không lượng sức mình, đa tạ huynh đài đã nương tay cho.

Sở Mộng Bình vội phân bua:

- Hàn thúc thúc, Vân công tử không biết võ công thật mà.

Thất Long Bảo chủ Hàn Thủy Đông mắt vút qua vẻ nham hiểm, nhìn Sở Mộng Bình rồi lại nhìn thiếu niên áo lam Hàn Ngọc Hổ, đoạn đưa tay lên vuốt nhẹ hàm râu dê, cười nói:

- Hàn thúc thúc chỉ nói đùa thế thôi. Tuy nhiên, một thư sinh như Vân công tử mà có thể cưỡi con long câu này, nếu kẻ không hiểu hẳn không tin Vân công tử là một thư sinh.

Thì ra chính vì con bạch mã này mà hắn đã hoài nghi Vân Dật Long là một người có công lực cực cao.

Vạn Liễu bảo chủ Sở Nam Nhạn như đã nhận thấy gì đó trong ánh mắt của Hàn Thủy Đông, hoảng kinh vội nói:

- Tiểu huynh đệ hẳn là đến đây du sơn ngoạn thủy, tại hạ là hạng biền suốt ngày bận rộn, không thể hầu tiếp tiểu huynh đệ. Hôm nào tiểu huynh đệ có dịp ngang qua Vạn Liễu Bảo, mong hãy ghé chơi để cho tại hạ tỏ bầy tấc dạ.

Điều Sở Mộng Bình lo lắng là phải chia biệt Vân Dật Long, nàng nào hiểu được lòng tố của phụ thân, nghe vậy liền vội nói:

- Trời đã xế chiều rồi, còn gì mà để vui chơi nữa, hãy cùng đi về thì hơn.

Thất Long bảo chủ Hàn Thủy Đông thấy Sở Mộng Bình biểu lộ nỗi quan hoài đối với Vân Dật Long quá rõ rệt, bèn so sánh ái tử với vân Dật Long, đành rằng tục ngữ có câu “con mình là hơn hết”, song y vẫn nhận thấy ái tử so với Vân Dật long như thiếu cái gì đó.

Y biết con trai mình tranh giành với biểu ca của Sở Mộng Bình là Quý Thế Phương thì còn có hy vọng thắng, nếu lại thêm Vân Dật Long sâu sắc đã là tiềm ẩn sát cơ, chứ chẳng phải là y thật sự có nhãn lực như vậy.

Sở mộng Bình vừa dứt lời, Hàn Thủy Đông liền xởi lởi nói:

- Sở huynh, huynh đệ ta còn gì mà phân biệt nữa. Vân công tử đã có ơn cứu giúp Bình nhi, nếu chỉ cảm tạ bằng miệng thì quả là tệ bạc, Sở huynh đã cư trú tại hàn xá của tiểu đệ, sao không để cho tiểu đệ tròn phận địa chủ, và đồng thời cũng để tạ tội đã không bảo vệ chu toàn.

Đoạn không chờ Sở Nam Nhạn có ý kiến, quay sang gọi hai thiếu niên đến gần, nhìn Sở Mộng Bình nói:

- Bình nhi, hãy giới thiệu họ với nhau đi! Sở huynh, giờ chúng ta hãy bàn việc của Vân Kỳ Phong, rất có thể chính y đã hạ sát những người này.

Dứt lời liền nắm tay Sở Nam Nhạn đi về phía hai tử thi.

Sở Mộng Bình thấy cha chỉ buông tiếng thở dài chứ không lên tiếng phản đối, lòng hết sức vui mừng, song vẫn sợ Vân Dật Long lên tiếng từ chối, nàng chẳng đếm xỉa đến hai gã thiếu niên kia, quay sang Vân Dật Long cười ngọt ngào nói:

- Vân công tử, hôm nay chúng ta hãy ở lại Thất Long bảo một đêm, ngày mai hãng cùng gia phụ về Thê Hà Lĩnh nhé? Cảnh sắc ở đó đẹp lắm, nhất là lên trên Phong Hà Lĩnh ngắm ráng chiều, thật còn hơn tiên cảnh. Khi nào về đến tiểu nữ sẽ đưa công tử đi, tin chắc công tử sẽ ưa thích.

Nói song, mặt đầy vẻ ao ước nhìn Vân Dật Long. Nụ cười ngọt mê hồn phối hợp với tiếng nói lảnh lót như oanh ca, từng cử chỉ đề biểu hiện nàng đang vui sướng đồng thời càng tăng thêm lòng ghen tức của hai gã thiếu niên kia đối với Vân Dật Long.

Vân Dật Long vội lảng tránh gương mặt quyến rũ kia, chàng thầm cảnh cáo mình:

- Ngươi không được thường xuyên gần gũi nàng, ngươi đang mang nặng huyết hải thâm thù, chẳng những bản thân ngươi không tìm được hạnh phúc mà còn kéo một cô gái hồn nhiên ngay thơ vào vòng đau khổ.

Đoạn chàng bèn cười nhạt nói:

- Sở cô nương, ngày mai tại hạ còn có việc cần, e không thể đến Thê Hà được. Tuy nhiên, tại hạ tin là một ngày nào đó hẳn sẽ đến Thê Hà du ngoạn một chuyến, chẳng qua sớm hay muộn mà thôi.

Dứt lời, chàng cúi xuống nắm lấy dây cương ngựa, trong khoảng khắc mắt chàng bỗng rực lên sắc lạnh rồi tan biến ngay, đoạn nói tiếp:

- Tuy nhiên, tối nay tại hạ cũng muốn quấy rầy Hàn phủ một phen.

Thiếu niên áo xanh thở hắt ra một hơi dài, thiếu niên áo lam Hàn Ngọc Hổ mắt vút qua vẻ nham hiểm, cười nói:

- Huynh đệ Hàn Ngọc Hổ xin thay mặt gia phụ rất hân hạnh được đón tiếp Vân công tử đến hàn xá qua đêm.

Sở Mộng Bình tuy hơi cảm thấy thất vọng nhưng không sờn lòng, nghĩ hãy còn thời gian một đêm, nếu Vân Dật Long không cùng nàng về Thê Hà thì nàng sẽ cùng chàng lo liệu xong việc cần rồi hãng cùng về một thể, nghĩ vậy bèn nhoẻn cười nói:

- À, đúng rồi, Mộng Bình xin giới thiệu, đây là Vân Dật Long công tử; còn đây là biểu ca (anh cô cậu hay bạn gì) Mộng Bình, giới giang hồ gọi là “Hàn Thuỷ Ly” Quý Thế Phương, có thể lặn dưới nước cả một ngày một đêm; còn vị này là công tử của Hàn thúc thúc, “Ngọc Toan Nghê” (sử tử) Hàn Ngọc Hổ, một nhân vật kiệt xuất trong giới trẻ chốn võ lâm hiện nay.

Quý Thế Phương và Hàn Ngọc Hổ nghe người mình yêu ca ngợi như vậy, bèn cùng cười đắc ý.

“Hàn Thuỷ Ly” Quý Thế Phương vì muốn đả kích Vân Dật Long, bèn vòng tay cười nói:

- Xin Vân công tử chỉ giáo cho! Chẳng hay giới giang hồ đã tặng cho công tử nhã hiệu gì vậy?

Vân Dật Long cười ơ hờ, chàng nhận thấy Quý Thế Phương tuy long dạ hẹp hòi, nhưng còn có thể biểu lộ ý nghĩ trong lòng, hãy còn chỗ đáng quý, bèn nói:

- Tại hạ lần đầu tiên mới bước chân ra ngoài chốn giang hồ, quý công tử cùng lệnh biểu muội thật là xứng đôi.

“Hàn Thủy Ly” Quý Thế Phương không ngờ Vân Dật Long lại ca tụng mình như vậy, không khỏi đâm ra ngại ngùng đỏ mặt, song trong lòng lại sung sướng khôn cùng.

Sở Mộng Bình lập tức sầm nét mặt, hừ một tiếng nói:

- Vân công tử, chúng ta chỉ mới gặp nhau đây, sao công tử lại thốt ra những lời như vậy?

“Ngọc Toan Nghê” Hàn Ngọc Hổ vốn đang bực tức, nghe Sở Mộng Bình nói vậy liền tiêu tan ngay và thầm vui mừng.

Vân Dật Long nhếch môi cười, quay sang Sở Mộng Bình vòng tay vẻ biết lỗi nói:

- Tại hạ nghĩ sao nói vậy nên đã lỡ lời xin Sở cô nương đừng trách.

Đoạn khẽ vỗ cổ ngựa, lặng nhìn không nói nữa.

Bỗng nghe Thất Long bảo chủ Hàn Thủy Đông nói:

- Sở huynh, ta về bảo đi thôi! Trong mười ba năm qua có lẽ Vân Phong Kỳ đã luỵên thành võ công trên Viêm Dương Thất Huyễn Đồ rồi, rất có thể sẽ đến tìm hai ta chẳng bao lâu nữa.

Sở Nam Nhạn nói:

- Hàn lão đệ, Vân lão bá không phải là hạng người thấy lợi quên nghĩa đâu. Về Diêm Vương Thất Huyễn Đồ lẽ ra Vân lão bá đã có thể đến Thái Sơn lấy hồi năm trước, vậy mà ba năm sau ông ta mới đến lấy, đủ chứng tỏ ông ta không xem trọng lắm.

Hàn Thủy Đông cười to:

- Lòng người rất khó lường, Sở huynh không thấy là mình quá vũ đoán hay sao? Ha ha... Người của Chính Nghĩa Nhai đã có thương vong, dĩ nhiên sẽ có người tìm ra được ông ta, thôi ta đừng đề cập đến việc ấy nữa.

Đoạn quay sang thủ hạ dặn bảo:

- Các người hãy cho ba người trở về trước để sửa soạn yến tiệc.

Lập tức, ba đại hán khinh trang phi thân phóng đi.

Sở Mộng Bình thấy Vân Dật Long cứ lặng thinh mãi, sợ chàng hiểu lầm mình, trong lòng hết sức ấm ức, song lại không dám kéo dài sự im lặng, bèn ngẩng lên với giọng ao ước nói:

- Vân công tử, Mộng Bình... cưỡi ngựa của công tử được không?

Quý Thế Phương buột miệng:

- Bình biểu muội cưỡi ngựa của Vân công tử, rồi Vân công tử biết đi bằng gì?

Sở Mộng Bình chẩu môi:

- Hai người cưỡi chung mà!

Dứt lời liền tức đỏ bừng mặt, như biết đã lỡ lời.

Bỗng nghe Sở Nam Nhạn trầm giọng nói:

- Bình nhi chớ tinh nghịch, lại đây phụ thân dắt ngươi đi. Vân công tử, con ngựa này chở công tử đi trên đường núi gập ghềnh như vậy có được không?

Dứt lời đã phi thân tới nắm lấy tay Sở Mộng Bình.

Vân Dật Long không nhìn Sở Mộng Bình, gật đầu cười nói:

- Có lẽ cũng tạm được!

Đoạn chân phải điểm xuống đất, tung mình lên ngựa. Mọi người đều sửng sốt, song lại không tiện lên tiếng hỏi.

Hàn Thuỷ Đông chợt động tâm, trầm giọng quát:

- Đi thôi!

Đoạn dẫn trước phi thân phóng theo lối đá núi gập ghềnh, định tâm như thế nào thì đã rõ.

Sở Nam Nhạn cũng có ý muốn thử thách con ngựa trắng này, bèn liền theo sau phóng đi, và những người khác cũng không ngoại lệ, chỉ trừ Sở Mộng Bình là lo bấn cả lên.

Vân Dật Long bèn cười khẩy, dịu dàng khẽ nói:

- Hồng Ảnh, họ muốn thử thách mi đấy hãy trổ tài cho họ xem!

Một tiếng hí khẽ, lập tức cất bốn vó phóng đi vun vút, vượt núi qua đồi như thể đất bằng, khiến những người phía trước vì quá sức nên thảy đều thở hào hển.

Ra khỏi Thái Sơn thì mặt trời đã lui xuống đến đầu núi, trước mặt là bãi bình nguyên bát ngát. Vân Dật Long khẽ vỗ lên ngựa, bạch mã lập tức giảm tốc độ, những chiếc chuông bạc lảnh lót reo vang, tăng thêm rất nhiều sinh khí cho bãi bình nguyên hoang vu vào buổi chiều hôm.

Thất Long bảo chủ Hàn Thuỷ Đông ngoái lại nhìn, bất giác giật nẩy mình, thầm nhủ:

- Quả đúng là thần mã, nhưng qua thái độ điềm tĩnh của hắn, quyết chẳng phải người không biết võ công. Hắc hắc, vậy là ta có cớ để đoạt lấy thần mã rồi.

Lại tiếp tục phóng đi trên bình nguyên chừng nửa giờ nữa, từ xa xuất hiện một toà trang viện rộng lớn, lầu cao nối liền, chiếm đất hàng trăm mẫu, không có bờ tường nữa chỉ có những ngọn cây thấp vây quanh.

Tiếp theo vài mươi trượng nữa, Vân Dật Long đã trông thấy xung quanh có con sông vây bọc, bởi còn khá xa nên chưa nhận định được chiều rộng của con sông.

Lúc này đang có chừng ba mươi đại hán khinh trang tay cầm trường thương xếp hàng đứng hai bên, song chiếc cầu treo nơi của bảo chưa được buông xuống.

Hàn Thuỷ Đông phớt cười âm trầm, mãi đến khi chỉ còn cách chừng năm trượng, y mới quát to:

- Này, sao các người không hạ cầu xuống, chả nhẽ không thấy Vân công tử cưỡi ngựa hả?

Vân Dật Long quét mắt nhìn, thấy con song rộng sáu trượng, bèn thầm cười khẩy, hai tay nhấc dây cương lên, chỉ thấy bạch mã cất tiếng hí dài, bốn vó tung bụi mù, phóng vút đến bờ sông, hai chân trước giơ lên, như chiếc cầu vồng trắng bay qua bên bờ.

Vân Dật Long giật dây cương, bạch mã giơ cao chân trước đứng thẳng như núi, rồi thì hạ xuống đứng vững vàng.

Hàn Thuỷ Đông thoáng biến sắc mặt, đoạn bỗng cười vang:

- Ha ha... Vân công tử cưỡi ngựa tài thật!

Sở Mộng Bình mặt lướt qua vẻ sung sướng vô vàn, còn Quý Thế Phương và Hàn Ngọc Hổ thì lộ vẻ ghen tức tột cùng.

Ngay khi ấy, một chuỗi cười như sấm rền vang lên từ sau lưng mọi người:

- Ha ha... thì ra Hàn lão nhi hôm nay có khách quý đến viếng, kẻ không bao giờ ngủ này cùng lão ma men đến đây thật đúng lúc.

Tiếng nói hết sức hùng hồn, công lực như không dưới Hàn Thuỷ Đông và Sở Nam Nhạn.

Hàn Thuỷ Đông quét mắt nhìn, thấy hai mươi mấy gã tráng hán đều ra chiều ngơ ngác, như không ngờ hai người này lại chưa hội kiến với bảo chủ, bèn thầm nhủ:

- Nơi đây bình nguyên bát ngát không có chỗ ẩn nấp, hiển nhiên Thụy Cái (ăn mày ngủ) và Tuý Luý Càn Khôn đã đi theo mình từ Thái Sơn. Giờ này trời đã tối, hai người đến viếng hẳn là có lý do.

Nghĩ đoạn bèn quay lại cười nói:

- Cơn gió nào đã đưa hai vị đến đây thế?

Vân Dật Long chầm chậm quay ngựa lại, đưa mắt nhìn, những thấy bốn luồng ánh mắt sáng quắt chốt chặt vào mặt mình, hai người ấy đứng cách hàn Thuỷ Đông chừng năm thước, một là lão hành khất đầu tóc như tổ quạ, hai mắt ti hí, miệng méo mũi xếch, mặt đầy dầu mỡ, quần áo vá vúi trăm mảnh. Người kia thì ngũ quan khá đoan chính, mắc áo vải mầu lam, mắt hấp him vẻ say sưa, tựa như một vị tú tài [x], hại người đều trạc tuổi ngũ tuần và không mang vũ khí.

Hai người vừa tiếp xúc với ánh mắt của Vân Dật Long, liền cảm thấy có phần thất vọng, người dáng vẻ tú tài cất tiếng nói:

- Ma men này tin là kẻ đến đây không chỉ bấy nhiêu đâu thôi, có điều bọn này vì nghĩ đến việc ăn uống nên mới nhanh chân đến trước, phen này thì Hàn lão nhi phải tốn kém nhiều đó.

Hàn Thuỷ Đông thoáng biến sắc:

- Lão ma men chớ có ỡm ờ, mấy bữa cơm rượu thì có chi đáng kể? Anh hùng các nơi kéo đến Thất Long Bảo này phải chăng trong khu vực Thái Sơn đã sảy ra đại sự gì rồi?

Lão tú tài say lướt nhìn Vân Dật Long, đoạn nghiêm mặt nói:

- Hàn huynh, nghiêm chỉnh mà nói, việc người của Chính Nghĩa Nhai bị người dùng Viêm Dương Thất Huyễn chưởng đánh chết, chả lẽ Hàn huynh không biết uh?

Mọi người cùng kinh ngạc, Hàn Thuỷ đông nghiêm chỉnh nói:

- Hàn mỗ cùng Sở huynh chẳng những biết mà còn tận mắt chứng kiến thi thể bị đánh chết nữa, có điều là bọn này đã đến muộn một bước nên không được gặp hung thủ, hai vị đến đây...

Lão tú tài say như đã tỉnh rượu, mắt loé sáng nói:

- Người của Chính Nghĩa Nhai đã lục soát khắp lân cận của Chính Nghĩa Nhai, quan sát từ trên cao, lùng sục ở dưới thấp, ngay như chim cũng không thoát khỏi tầm mắt, trừ phi người đó biết phép độn thổ, bởi hàn huynh có mặt tại hiện trường cho nên...

Hàn Thuỷ Đông đanh giọng:

- Sao? Các vị hoài nghi đó là hành động của Hàn mỗ uh?

Lão khất cái tự nãy giờ im lặng, bỗng quét mắt nhìn Vân Dật Long rồi nói:

- Hàn lão nhi, dù lão có tận mắt nhìn nhận là do mình gây ra thì giới võ lâm ai mà tin được? Mọi người đến đây chẳng qua là để điều tra giúp cho Hàn huynh. Lân cận Thái Sơn chỉ có hai đại bá chủ, nếu không có ở nơi Hàn huynh thì là ở Cửu Trùng Thiên, mọi người đã không đến Cửu Trùng Thiên trước mà lại đến chỗ Hàn huynh, quả tình là do bởi hảo ý.

Sở Nam Nhạn chợt động tâm thầm nhủ:

- Nói dễ nghe quá, hai huynh muội Cửu Trùng Thiên, trong khắp thiên hạ ai dám trêu vào? Kể gì gian tế, dù là nhân vật võ lâm đến bái viếng, họ có cho vào hay không cũng còn là một vấn đề.

Hàn Thuỷ Đông vẻ mặt thoáng hoà hoãn hơn, trầm giọng nói:

- Cũng may là Hàn mỗ chưa vào bảo, hai vị có cần khám xét chăng?

Tuý Tú Tài cười:

- Ngoài vị công tử áo trắng này ra, đây toàn là người quen cả, không cần khám xét. Tuy nhiên, Hàn huynh chớ nên hiểu lầm, Chính Nghĩa Nhai vì bảo vệ an ninh cho toàn thể võ lâm, có kẻ nhiễu loạn dĩ nhiên chúng ta cũng phải có trách nhiệm, Tuý Luý Càn Khôn này và Thụy Cái chính là đa phụng mệnh thi hành phận sự.

Vân Dật Long khẽ nhướng mày, ánh mắt thoáng lướt qua một tia sát cơ, cách con sông sáu trượng, cười lạnh lùng nói:

- Chính Nghĩa Nhai đã có thể bảo vệ an ninh cho toàn thể võ lâm ắt là có bản lĩnh thông thiên, một hung thủ cỏn con thì hà tất phaỉ làm phiền đến đại chúng. Vả lại, người của Chính Nghĩa Nhai còn không trị nổi kẻ ấy, mọi người có tìm gặp thì cũng chỉ uổng phí sinh mạng mà thôi. Huống hồ, ai phải ai trái hiện còn chưa biết cơ mà?

Tiếng nói khàn đục, chẳng như người luyện võ chút nào cả.

Tuý Luý Càn Khôn mắt loé sáng, lạnh lùng nói:

- Công tử nói vậy là định khuyến cáo bọn này chăng?

Vân Dật Long cười lạnh nhạt:

- Phàm làm việc gì cũng phải suy nghĩ cho cặn kẽ, bằng không sau này hối hận thì đã muộn. Tại hạ tuy mới lần đầu gặp gỡ chư vị, nhưng quả tình đó là vì hảo ý, cứ kể như là khuyến cáo chư vị trước khi xảy ra chuyện đi!

Sở Mộng Bình nghe nói không khỏi lo sợ đến tái mét, hết nhìn người này lại quay sang nhìn kẻ khác, giá mà có thể được thì nàng đã sang bên kia bụm miệng Vân Dật Long lại để khỏi làm cho các vị tiền bối thành danh võ lâm này nổi giận mà rức lấy hoạ sát thân.

Mọi người quả đều tái mặt, song chẳng ai phát tác cả, bởi họ chẳng qua chỉ hoài nghi, còn qua nhận xét bằng mắt thì họ chẳng thể nào tin được chàng thiếu niên này có công lực từ trăm năm trở lên.

Thụy Cái mắt vút qua vẻ nham hiểm, cười to nói:

- Công tử quả là người thẳng thắn và mau mắn, thật đáng cảm động. Này, Hàn lão nhi, chẳng lẽ lại để cho bọn này đứng đây ăn sương uống gió hay sao?

Tuý Luý Càn Khôn chỉ lạnh lùng buông tiếng hừ mũi, trong lòng dường như đã có quyết định khác.

Hàn Thuỷ Đông trong lòng thầm khoái trá, tự nhủ:

- Tên tiểu tử này quả là có mắt không tròng, lại dám buông lời xúc phạm đến hai cao thủ, tự cao tự đại này, vậy thì mình cũng đỡ phiền nhọc sức. Hắc hắc, chắn chắn Ngọc nhi sẽ cưới được Sở nha đầu rồi!

Đoạn bèn cười vang cởi mở nói:

- Ha ha… có lý, có lý, xin mời chư vị vào!

Sở Nam Nhạn đã thầm hiểu, bèn đi trước nắm tay ái nữ phi thân qua sông, đồng thời truyền âm nói:

- Vân công tử, giới giang hồ rất quỷ quyệt, chẳng bao lâu nữa đây sẽ trở thành nơi tụ hội của nhân vật võ lâm. Hoàn cảnh của công tử hiện nay rất nguy hiểm, Sở mỗ người sức yếu, tối nay công tử không nên ở lại đây, hãy sớm tìm cơ hội rời khỏi thì hơn.

Dứt lời đã sang đến phía bên kia bờ, Vân Dật Long nhếch môi cười, mặt chẳng biểu lộ vẻ lo lắng cả, còn niềm cảm động trong lòng thì chẳng ai trông thấy được.

Lúc này Thụy Cái, Túy Lý Càn Khôn, Quý Thế Phương và mọi người đã lần lượt sang sông, theo sau là hai cha con họ Hàn cùng chừng ba mươi đại hán khinh trang.

Đứng trong những đại hán kinh trang ấy tuổi tác chẳng cao, song kinh công quả là khinh người, con sông rộng sáu trượng chỉ một cái tung mình nhẹ nhàng là qua được ngay.

- Thất Long Bảo xưng bá một phương quả chẳng phải là ngẫu nhiên mà được, mình phải hết sức thận trọng kẻo làm liên lụy đến cha con Sở Mộng Bình.

Bỗng nghe Hàn Thủy Đông trầm giọng nói:

- Bay đâu, mau dắt long câu của Vân công tử chăm sóc cho chu đáo.

Vân Dật Long nhếch môi cười, nhìn gã hán tử đang đi tới nói:

- Con ngựa này hoang lắm, để tại hạ dắt thì hơn, chỉ xin phiền huynh đài đưa tại hạ đến chuồng ngựa được rồi.

Thụy cái mắt hấp him như buồn ngủ nói:

- Ngựa quý biết chủ cũng như bảo kiếm chọn chủ. Vân công tử chúng tôi xin chờ đại giá ở khách sảnh.

Trong khi nói, đôi mắt ti hí thèm thuồng nhìn chằm chặp vào chuôi kiếm trên lưng Vân Dật Long, song vì kẽ mắt y quá nhỏ nên không ai phát hiện ra.

Vân Dật Long ơ hờ nói:

- Chư vị xin tự tiện.

Hàn Thủy Đông biết Thụy Cái ắt có điều chi muốn nói, nên bèn không phản đối, để cho gã hán tử kia đưa Vân Dật Long đi về bên phía đông.

Sở Mộng Bình vốn định đi theo, song thấy phụ thân nghiêm nghị nên nàng không dám lên tiếng, chỉ dõi theo mắt theo bóng dáng của Vân Dật Long.

Như có ý kéo dài thời gian, Vân Dật Long đích thân sắp xếp chỗ nghĩ và cho bạch mã ăn uống xong thì đã hơn một giờ, khi chàng đến đại sảnh thì mọi người đã yên vị, và thức ăn đã bày sẵn trên bàn.

Vân Dật Long vừa bước vào đại sảnh, tiếng xầm xì lập tức ngưng bặt.

Chàng thầm cười khảy quét mắt nhìn, những thấy nơi là Hàn Thủy Đông, thu vị bỏ trong, tiếp đến là Túy Lý Càn Khôn, Thụy Cái, Sở Nam Nhạn, Sở Mộng Bình, cách một chiếc ghế là Quý Thê Phương.

Sở Mộng Bình như chờ đợi quá lâu, vừa trong thấy Vân Dật Long bước vào lập tức đứng lên nói:

- Vân công tử hãy đến đây ngồi!

Đoạn nghiêng người vỗ vỗ lên chiếc ghế bên cạnh.

Sở Nam Nhạn bởi Vân Dật Long đã cứu giúp ái nữ lúc này chỉ lo sự an nguy của chàng nên không hề chú ý đến sự thất thái của Sở Mộng Bình ánh mắt ông ngập đầy vẻ lo lắng.

Hàn Thủy Đông thoáng biến sắc mặt đứng lên nói:

- Vân công tử xin mời đến đây ngồi.

Đọan đưa tay chỉ vào ghế thượng vị.

Vân Dật Long lúc này có phần trắng nhợt, ra chiêu hết sức mệt nhọc nhếch môi cười nói:

- Xin đa tạ thịnh ý của bảo chủ, bởi tại hạ hơi cảm thấy buồn nôn ăn uống không trôi, có thể xin bảo chủ cho mượn gian phòng nghĩ tạm được không?

Sở Nam Nhạn vội nói:

- Hẳn là công tử ít khi đi xa nên không khỏi mệt mỏi, nghỉ ngơi một hồi hẵng đến cũng được.

Thụy Cái bực tức thầm mắng:

- Tiểu tử chớ làm bộ làm tịch, tối nay ngươi chết chắc rồi.

Đọan cười to nói:

- Công tử đã quen sạch sẽ, trông thấy lão ăn mày này hẳn là nuốt không trôi rồi. Hàn lão nhi, hãy cho một mâm khác dọn vào phòng của Vân công tử đi.

Vân Dật Long cười khảy:

- Tại hạ quả tình là đã quen sạch sẽ.

Thụy Cái mắt vút qua sát cơ, Hàn Thủy Đông thì có sự toan tính riêng, không muốn động võ tại đây bèn vội nói:

- Vân công tử hãy đi nghỉ rồi hẵng ăn cũng được. Bay đâu đưa Vân công tử sang gian phòng khách có hoa viên ở chính đông, để khỏi lát nữa vui say ồn ào làm mất giấc ngủ của công tử.

Lập tức một gã đại hán xuất hiện nơi cửa, cung kính chờ đợi. Dưới ánh mắt thất vọng của Sở Mộng Bình, Vân Dật Long bước ra khỏi đại sảnh, theo gã đại hán đi về phía chính đông.

Khi đi chừng mười trượng trong đại sảnh vọng đến tiếng sầm sì bàn tán, tuy tiếng nói rất khẽ, nhưng không qua được đôi tai linh mẫn của Vân Dật Long.

Chỉ nghe Tuý Lý Càn Khôn trầm giọng nói:

- Tên tiểu tử áo trắng này chính là một trong số những hung thủ mà Chính Nghĩa Nhai đã hoài nghi, nếu không phải là hắn thì ắt hắn là người của Cửu Trùng Thiên. Xưa nay giới võ lâm chưa người nào được đặt chân vào Cửu Trùng Thiên, mọi người chỉ biết hai huynh muội họ võ công cao thâm không lường, chứ không ai biết về nguồn gốc võ học của họ.

Sở Mộng Bình vội phân bua:

- Túy bá bá, trông Vân công tử yếu đuối thế kia, sao lại là người thân hoài tuyệt học được? Bình nhi dám lấy cái đầu trên cổ bảo đảm, quyết không phải là Vân công tử.

Vân Dật Long hết sức cảm động, thầm nhủ:

- Rõ là một người con gái ngây thơ, vì sao nàng lại bênh vực cho ta thế này? Nàng có biết như vậy sẽ càng gây khó khăn cho hành động của ta chăng?

Bỗng, Thụy Cái cười âm trầm nói:

- Sở cô nương, có phải y hay không lát nữa thử rồi sẽ rõ ngay.

Vân Dật Long nhếch môi cười, mắt sáng rực sát cơ.

Ngay khi ấy, gã đại hán dẫn đường bỗng kinh ngạc nói:

- Tĩnh thất của bảo chủ luyện công sao lại có người nhỉ? Công tử hãy xem, gian nhà nhỏ có ánh đèn, nằm ở cuối bên phía đông, trước mặt có ba cây bách to chính là tĩnh thất luyện công của lão gia trước đây, bên trong những ngọn cây thấp lia là một hoa viên. Vân công tử, đây là lần đầu tiên bảo chủ đã nhường gian tỉnh thất ấy cho khách cư trú đấy.

Vân Dật Long thoáng kinh ngạc, chợt nảy ra ý bèn cười nhẹ nói:

- Đã có người tất nhiên là cửa mở, vậy thì không cần làm phiền huynh đài nữa, tại hạ tự đi đến đó được rồi!

Đoạn liền sải bước đi tới. Gã đại hán đang mong chàng nói vậy, bèn liền khom mình chào rồi bỏ đi ngay.

Vân Dật Long đảo mắt nhìn quanh, thấy ngoài bảo lại có ba, bốn người phóng như bay về hướng này, chàng biết đó là các nhân vật giang hồ đến Thất Long Bảo tụ họp để chuẩn bị truy tra hung thủ, bất giác thầm cười khảy, phi thân về phía Tĩnh thất.

Khi gần đến cửa hoa viên Vân Dật Long liền chững người, giả vờ thả nặng bước đi vào. Những thấy bên trong đầy kỳ hoa dị thảo. Có cả giả sơn và suối phun, nơi chính diện là một gian nhà tường trắng nhỏ xinh, hoa cỏ bao phủ chung quanh trong rất thanh nhã.

Vân Dật Long vừa mới bước vào vườn, chợt nghe trên mái nhà vang lên một tiếng cười khảy, liền thì bóng lam nhấp nhoáng Hàn Ngọc Hồ đáp xuống trước mặt cách chừng năm thước, tay phải hắn cầm một ngọn phân thủy thích, ánh mắt âm độc nhìn chốt vào mặt Vân Dật Long, cười khảy nói:

- Vân công tử có lẽ không ngờ kẻ chờ đợi tại đây là Hàn đại công tử phải không”

Vân Dật Long nhếch môi cười, mặt chớ hề có vẻ kinh hoảng, điềm nhiên cười khảy nói:

- Vân mỗ đã biết trước là ngươi rồi! Gã đại hán dẫn đường chính do hai cha con ngươi đã sắp đặt chứ gì?

Hàn Ngọc Hồ thoáng kinh hãi, sự bình tĩnh của Vân Dật Long quả là đáng nói. Hắn nhìn Vân Dật Long từ đầu đến chân song chẳng nhận thấy được chỗ nào là có võ công cả, thế là lại trở nên bạo dạn, cười gằn nói:

- Vân Dật Long, quả đúng là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại mò vào. Hừ, lẽ ra ngươi không nên anh tuấn hơn Hàn đại gia, giành mất trái tim của mỹ nhân. Phàm những ai muốn cướp đoạt nàng thảy đều táng mạng trong sự toan tính của Hàn đại gia, ngươi có nhận ra ngọn Phân thủy thích này chăng? Đây là của Quý Thế Phương, ngày mai khi gia nhân phát hiện thi thể của ngươi, đồng thời cũng phát hiện ra ngọn Phân thủy thích này, vậy thì hung thủ giết người sẽ không phải là Hàn đại gia mà là Quý Thế Phương, hắc hắc….

Vân Dật Long cười lạnh lùng, ánh mắt bỗng rực sáng, sắc lạnh nhìn chốt vào mặt Hàn Ngọc Hổ, điềm tỉnh nói:

- Hàn Ngọc Hổ, quỷ kế của hai cha con ngươi, ngươi đã thổ lộ quá rõ ràng rồi. giờ đây đã đến lúc ngươi lên đường, hẳn là ngươi không ngờ tới, Viên Dương Thất Huyền chưởng lần thứ nhì xuất hiện lại trong Thất Long Bảo của ngươi phải không?

Qua ánh mắt sắc lạnh kia, qua thái đội điềm tĩnh và giọng điệu như một vị chúa tể, Hàn Ngọc Hổ chợt hiểu ra, một người không đủ sức trói gà không bao giờ bình tĩnh được đến vậy.

Nhưng điều khiến hắn kinh hoàng nhất là mọi người đang còn bàn bạc về việc tìm hung thủ đã sử dụng Viên Dương Thất Huyền chưởng thì ở đây lại xuất hiện chân dung.

Hàn Ngọc Hổ chợt nghĩ ra, vẻ kinh hoàng trên mặt liền tan biến, cười nham hiểm nói:

- Vân Dật Long, có lẽ ngươi chỉ nghe nói đến cái tên Viên Dương Thất Huyền chưởng phải không nào?

Vân Dật Long không muốn hắn chết tại nơi này, cười lạnh lùng nói:

- Hàn Ngọc Hổ, ngươi hãy xem đây!

Đoạn song chưởng chầm chậm đưa lên những thấy hai bàn tay chành đỏ như lửa, rồi vụt biến thành màu cam, lại trở nên màu vàng.

Hàn Ngọc Hổ không còn đủ sức cam đảm xem tiếp nữa, buông tiếng gầm vang, phi thân vượt qua bờ tường, chạy về phía đại sảnh chớp mắt đã vượt xa gần sáu trượng.

Vân Dật Long buông tiếng cười sắc lạnh loáng cái đã đến gần sau lưng Hàn Ngọc Hổ chừng một trượng, cứ thể đuổi theo.

Nơi đây cách đại sảnh hơn trăm trượng kẻ chạy người trốn thoáng chốc đã vượt qua năm mươi trượng.

Bỗng, Hàn Ngọc Hổ la to:

- Cứu mạng với… Viêm Dương….

Vân Dật Long không ngờ còn cách xa như vậy mà hắn lại tri hô, bất giác giật nẩy mình, vội liền tung mình lướt đến trên đầu Hàn Ngọc Hổ, chỉ thấy một vòng tròn màu đỏ xoay nhanh, Hàn Ngọc Hổ chưa kịp dứt câu, bỗng rú lên thảm thiết, bật người ngã ra đất, một dấu bàn tay in ngay ngắn trên trán.

Ngay khi ấy, bỗng nghe ngoài đại sảnh Tuý Lý Càn Khôn hô to:

- Viên Dương Thất Huyền chưởng, ngăn hung thủ lại mau!

Lập tức, tám chín người từ trong đại sảnh ùa ra và phi thân đến…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.