Vân Dật Long vừa trông thấy Linh Mã theo đến, chợt nghe lòng bồi hồi xót xa, tiến tới vuốt lên cổ ngựa, lẩm bẩm:
- Hồng Ảnh, theo ta tái xuất giang hồ mình cũng phải vất vả quá!
Vu Phi Ngô ngoảnh lại khẽ nói:
- Xin mời Vân Cung chủ lên ngựa!
Cung kính khom mình như thể là một thuộc hạ.
Vân Dật Long thoáng tần ngần, song liền tung mình lên ngựa, Vu Phi Ngô cũng quay người phi thân phóng đi.
Kim Thủ Ngọc Nữ và Song Hồ cũng rón rén theo sau.
Đi chừng hơn mười dặm, Vu Phi Ngô dừng lại trước một khu rừng rậm giữa hai ngọn núi, khom mình nói:
- Tại đây không có ai cả, chúng ta có thể tha hồ nói chuyện.
Vân Dật Long không xuống ngựa, chậm rãi tiến vào rừng.
Khu rừng rất rậm rạp và u ám, Vân Dật Long tiến vào trong rừng chừng một trượng, đoạn ghìm cương lại nói:
- Bây giờ có thể nói được rồi chứ?
Vu Phi Ngô đứng trước đầu ngựa, cười nói:
- Vân Cung chủ dù có giết bao nhiêu người đi nữa, nhưng chủ hung thì Vân Cung chủ lại không động chạm được, dẫu có giết sạch người trong giới giang hồ thì cũng khó thể giết được một kẻ cầm đầu.
Vân Dật Long rúng động cõi lòng:
- Vân mỗ chính đang điên đầu về vấn đề này, Vu huynh gặp Vân mỗ là vấn đề này ư?
- Chưởng môn Tây Thiên Môn “Chích Thủ Phác Đại” Âu Dương Cương bề ngoài thì không chịu sự khống chế của Chính Nghĩa Nhai, nhưng thật ra thì lại là một trong chín hộ pháp của chủ nhân Huyết Bi.
Vân Dật Long vội nói:
- Chủ nhân Huyết Bi là ai vậy?
Vu Phi Ngô lắc đầu:
- Đó là một bí mật lớn nhất trong giới võ lâm, chỉ e ngay cả bốn đại thị vệ và chín hộ pháp cũng chẳng biết y là ai!
Vân Dật Long thất vọng:
- Vậy là thật khó thể nào diệt trừ được hung thủ rồi.
Vu Phi Ngô cười bí ẩn:
- Tuy rằng khó, nhưng có thể thư thả tìm cách.
Vân Dật Long khẽ nhướng mày:
- Vân mỗ rất muốn nghe ý kiến của Vu huynh!
Vu Phi Ngô vội nói:
- Tại hạ nhờ là thủ tọa hộ pháp Tây Thiên Môn, được tham dự vào việc bàn bạc cơ mật đại sự, mới biết y chính là một trong chín đại hộ pháp của chủ nhân Huyết Bi...
Vân Dật Long cười thiểu não:
- Một trong chín đại hộ pháp, khoảng cách hãy còn quá xa! Vân mỗ chí quyết huyết tẩy Chính Nghĩa Nhai, giết sạch bọn người mang danh chính nghĩa dưới tay chủ nhân Huyết Bi tại trước Chính Nghĩa Nhai.
Vu Phi Ngô cười:
- Từ gần tiến đến xa, từ bé trở nên to, nếu muốn chỉ một bước đến nơi e chẳng dễ như vậy được, Vân Cung chủ nên biết là toàn thể võ lâm hiện nay đều đã nằm trong sự khống chế của chủ nhân Huyết Bi.
Vân Dật Long chau mày:
- Vu huynh nói tiếp đi!
Vu Phi Ngô nhoẻn miệng cười:
- Chưởng môn Tây Thiên Môn Âu Dương Cương tuy chẳng qua chỉ là một trong chín đại hộ pháp, song lão ta có thể dẫn dắt đến tám hộ pháp khác, thậm chí bốn đại thị vệ và chính chủ nhân Huyết Bi.
- Giữa chín đại hộ pháp hẳn là đều có quen biết cả?
Vu Phi Ngô lắc đầu:
- Đó là mệnh lệnh của chủ nhân Huyết Bi, giữa họ không được đề cập đến danh tánh, mỗi người đều trùm kín toàn thân, ngoại trừ đôi mắt.
Vân Dật Long xịu mặt:
- Vậy thì khó quá!
Vu Phi Ngô đắc ý:
- Nhưng chỉ cần biết một thì không khó moi ra những kẻ khác...
- Phải hành động thế nào?
Vu Phi Ngô cười bí ẩn, hạ thấp giọng:
- Tuy họ không được đề cập đến danh tánh nhưng làm sao tránh khỏi phải tiếp xúc với nhau, nhất là khi Bạch Kiếm Linh Mã gieo rắc mưa máu gió tanh, khiến toàn thể võ lâm ai nấy đều phập phồng lo lắng.
- Vậy là Vu huynh đã biết sào huyệt của họ rồi ư?
Vu Phi Ngô lắc đầu:
- Tại hạ chức hèn vị thấp, làm sao biết được cơ mật ấy. Hơn nữa, theo tại hạ được biết dường như họ không hề có một trụ sở nhất định nào cả.
- Vậy thì Vu huynh có cao kiến gì?
Vu Phi Ngô cười cười:
- Tại hạ vừa nghe được một tin do chính miệng Âu Dương Cương đã nói ra, liệu chẳng thể giả được, rất đáng tin cậy.
Vân Dật Long vội giục:
- Vu huynh nói tiếp đi!
Vu Phi Ngô trầm ngâm:
- Chủ nhân Huyết Bi thấy Vân Cung chủ đã sắp làm đảo lộn võ lâm giang hồ, nên đã ra lệnh cho chín đại hộ pháp hội họp để bàn lương sách.
Vân Dật Long mừng rỡ:
- Vậy chủ nhân Huyết Bi hẳn là cũng tham dự?
Vu Phi Ngô lắc đầu:
- Với thân phận của chủ nhân Huyết Bi có lẽ sẽ không tham dự, và ngay cả bốn đại thị vệ có lẽ cũng không lộ diện đâu.
Vân Dật Long thở hắt ra một hơi dài, phấn khởi nói:
- Nếu cứ giết sạch được chín đại hộ pháp thì cũng là một điều vui sướng, địa điểm ở đâu?
- Thiên Đài Sơn, Ưng sầu giản (khe suối) lộ trình không tới một ngày!
- Ngày giờ thì sao?
Vu Phi Ngô thấp giọng:
- Vào canh ba tối mai.
Vân Dật Long bặm môi:
- Vân mỗ lên đường ngay tức khắc!
- Vân Cung chủ có quen thuộc đường lối trong Thiên Đài Sơn không?
Vân Dật Long mỉm cười:
- Không, đang định phiền Vu huynh dẫn đường cho!
Vu Phi Ngô thoáng ngẫm nghĩ:
- Để giữ bí mật, Linh Mã của Cung chủ không nên cưỡi đi thì hơn!
Vân Dật Long cười:
- Khi nào tiến vào Thiên Đài Sơn, Vân mỗ sẽ cho Linh Mã tìm nơi ẩn nấp... Ta đi thôi!
- Vu mỗ còn điều này cần bẩm với Vân Cung chủ.
Vân Dật Long chau mày:
- Xin Vu huynh cứ nói!
Vu Phi Ngô trầm ngâm:
- Chín đại hộ pháp tụ hội tại Thiên Đài Sơn chẳng phải là một việc nhỏ, tuy rằng chủ nhân Huyết Bi và tứ đại thị vệ không có mặt song theo sự suy đoán, rất có thể sẽ ngấm ngầm giám sát. Ngoài ra, những nhân vật võ lâm chịu sự khống chế của Chính Nghĩa Nhai tất nhiên sẽ sớm bố trí canh phòng cẩn mật. Nếu Vân Cung chủ đến đó như thế này, chỉ e chưa đặt chân đến Thiên Đài Sơn thì đã bị lộ hành tung và gặp tai họa bất trắc.
Vân Dật Long gật đầu:
- Đúng vậy, theo ý Vu huynh thì sao?
- Theo tại hạ thì tốt hơn hết là cải trang dịch dung, cho Linh Mã đi nơi khác...
Vân Dật Long chau mày:
- Khẩu hiệu của Kim Bích Cung là “Thất hải dược Linh Mã, Bạch Kiếm tảo thiên hạ” bảo Vân mỗ cải trang dịch dung và cho Linh Mã đi nơi khác... như vậy thật không phù hợp cho thân phận Vân mỗ.
Vu Phi Ngô mỉm cười:
- Đây chẳng qua là chỉ dùng kế tùng quyền nhất thời, khi nào diệt trừ xong chín đại hộ pháp hoặc tiến tới nữa tiêu diệt cả chủ nhân Huyết Bi và tứ đại thị vệ, lúc ấy khôi phục lại mặt thật thì có gì là không được.
Đoạn cởi cái gói nhỏ sau lưng ra, trao qua và nói:
- Đây có sẵn một bộ y phục mới tại hạ đã chuẩn bị sẵn, chẳng hay ý Cung chủ thế nào
Vân Dật Long cười:
- Vu huynh quả là chu đáo!
Vu Phi Ngô nhoẻn cười:
- Điều gì tại hạ đã nghĩ đến, dĩ nhiên cũng phải lo liệu ổn thỏa.
Vân Dật Long tung mình xuống ngựa...
Bỗng, một giọng nói trầm hùng từ ngoài rừng vọng vào:
- Mộc Vệ Huyết Phật hầu Kiếm chủ!
Vân Dật Long chau mày:
- Lão đã đến thật đúng lúc... vào đi!
Liền thấy Huyết Phật tủm tỉm cười, hai tay ôm lấy cái bụng to kềnh sải bước đi vào hướng về Vân Dật Long khom mình nói:
- Thôi được, hãy về báo lại với Huyết Manh, ông ấy có thể rời khỏi được rồi! Đồng thời nói lại với Bằng Thành Bạch Phụng Triển cô nương, bảo Vân mỗ có việc phải đi xa, chẳng thể gặp nàng cáo từ được.
Huyết Phật sửng sốt
- Cung chủ định đi đâu vậy?
Vân Dật Long nhướng mày:
- Lão đừng hỏi nhiều!
Huyết Phật nghiêm mặt:
- Bọn lão nô trung tâm vì chủ, hiện nguy cơ bốn bề, cường thù bủa vây, Cung chủ đâu thể không cho biết hành tung, đi xa với một người không thể tin được thế này.
Vân Dật Long chau mày trầm giọng:
- Đó là mệnh lệnh!
Huyết Phật giật mình, không dám nói thêm nữa. Trong Kim Bích Cung không ai dám chống lại mệnh lệnh của Cung chủ, bằng không sẽ bị tội phản nghịch.
Vân Dật Long có vẻ bất nhẫn nhìn Huyết Phật, dịu giọng nói:
- Lão nên biết, Vân mỗ có nỗi niềm uẩn khúc riêng không cho lão biết được!
Huyết Phật cúi đầu:
- Vâng, lão nô hiểu!
Vân Dật Long trao dây cương vào tay Huyết Phật, lại nói:
- Lão tạm thời trông nom cho Linh Mã.
Huyết Phật lại giật mình sửng sốt:
- Thật ra vì đại sự gì mà Cung chủ ngay cả Linh Mã cũng không cần đến nữa, Cung chủ định che giấu thân phận Kim Bích Cung hay sao?
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Đó là chiến thuật, thôi đi đi!
Huyết Phật chau mày:
- Cung chủ ra đi vội vã đến nỗi những việc cần giao phó cũng không màng tới sao?
Vân Dật Long lại nhướng mày ngạc nhiên:
- Ta còn việc gì cần giao phó lại chứ?
Huyết Phật ấp úng:
- Chẳng hạn như việc Huyết Si và Sở cô nương hiện vẫn còn trong tay Kim Thủ Ngọc Nữ.
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt:
- Vân mỗ đã thất bại trong tay nàng ta, không muốn gặp nàng ta nữa...
Thoáng ngẫm nghĩ, đoạn nói tiếp:
- May là vị cô nương Miêu Cương bản tính không ác, số mệnh của Huyết Si và Sở cô nương cũng đành phó thác cho nàng xử trí thôi...
- Còn lão nô và Huyết Manh thì sao? Chúng thuộc hạ phải chờ Cung chủ ở đâu?
Vân Dật Long trầm ngâm:
- Sau ba hôm các người có thể đến Thiên Đài Sơn tìm Vân mỗ, nếu không gặp ta, các người hãy trở về Thái Sơn ngay!
Nụ cười trên mặt Huyết Phật hoàn toàn biến mất, thay vào đó là vẻ thiểu não ưu sầu thờ thẫn gật đầu nói:
- Lão nô xin tuân lệnh!
Vân Dật Long cười giòn:
- Đã tuân lệnh sao còn đứng đó?
Huyết Phật vội vàng khom mình cung kính:
- Cung chủ hãy bảo trọng!
Đoạn quay người, mắt ngấn lệ dắt ngựa bỏ đi.
Vân Dật Long dõi mắt nhìn theo Huyết Phật đi xa, thở hắt ra một hơi dài, đoạn liền mở gói quần áo từ trong tay ra.
Chẳng bao lâu, hai người từ trong rừng bước ra, đi đầu là thủ tọa hộ pháp Tây Thiên Môn Vu Phi Ngô, theo sau chính là Vân Dật Long đã dịch dung cải trang mặc áo dài xanh.
Chàng chẳng những đã thay đổi hoàn toàn trang phục, ngay cả Trích Huyết Kiếm cũng được gói lại bằng một mảnh vải xanh, hoàn toàn giấu đi thân phận của mình.
Vu Phi Ngô sãi bước đi đầu, khẽ nói:
- Tại hạ xin dẫn đường!
Thi triển khinh công phóng đi.
Chẳng mấy chốc hai người đã đi ra khỏi phạm vi Nhạn Đãng Sơn, nhắm hướng Thiên Đài Sơn thẳng tiến.
Và ở phía sau họ cách chừng năm mươi trượng, Kim Thủ Ngọc Nữ và Song Hồ rón rén bám theo.
oOo
Hôm sau vừa sang canh đầu, từ trong những ngọn núi đá bừa bộn trên Thiên Đài Sơn phóng ra hai bóng người và nhanh chóng ẩn nấp vào một cánh rừng rậm, đó chính là Vân Dật Long và Vu Phi Ngô.
Ngoài rừng là một bãi cỏ xanh bằng phẳng và rộng thênh, núi còn trùng điệp bao bọc xung quanh, rừng cây dày đặc như đan vào nhau quả là một hội họp tuyệt vời.
Bồn bề tĩnh lặng dị thường, song Vân Dật Long biết rõ hiện đang có vô số cao thủ mai phục khắp nơi trên bãi cỏ, nhờ hai người khinh công cao siêu, hành động thận trọng nên mới chưa bị phát giác thôi.
Vu Phi Ngô đảo mắt nhìn quanh khu rừng, đoạn khẽ nói:
- Theo tại hạ thấy, trên vòm cây mới là nơi an toàn nhất!
Vân Dật Long gật đầu đồng ý, chọn một cây hòe cao to phi thân lên, ẩn nấp vào trong cành lá rậm rạp, vậy xem ra nếu không cử động thì chẳng thể nào bị phát giác được.
- Hoàn toàn chuẩn xác... có lẽ Vân Cung chủ cũng nhận thấy được.
Vân Dật Long gật đầu:
- Quả đúng như vậy!
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đã sắp đến canh hai rồi.
Vu Phi Ngô đảo mắt tứ phía, bỗng nói:
- Tại hạ rất quen thuộc địa lý nơi đây, hay ta thử thám thính một vòng xem thực hư ra sao?
Vân Dật Long cười:
- Vậy thì nguy hiểm quá, không cần thám thính trước cũng được.
Vu Phi Ngô nhoẻn cười:
- Tại hạ quen đường thuộc lối và với thân phận là thủ tọa hộ pháp Tây Thiên Môn chắc chắn không có gì nguy hiểm xảy ra được, lát nữa sẽ bình an quay lại đây ngay.
Vân Dật Long cười:
- Vu huynh nhất quyết đi?
Vu Phi Ngô nghiêm giọng:
- Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng, việc thám thính trước của tại hạ thật vô cùng trọng yếu.
Đoạn liền định phóng xuống đất, nhưng không ngờ bị Vân Dật Long nắm tay phải giữ lại.
Vu Phi Ngô kinh ngạc hỏi:
- Vân Cung chủ vậy là ý gì?
Vân Dật Long cười khảy:
- Thú thật, Vân mỗ sớm đã biết hoài nghi rồi!
Vu Phi Ngô gượng cười:
- Cung chủ quá đa nghi đó thôi, phải biết tại hạ chẳng quản tan xương nát thịt, từ bỏ địa vị thủ tọa hộ pháp Tây Thiên Môn, hạ mình đến với...
Vân Dật Long cười lạnh lùng ngắt ngang:
- Đó chính là điểm khả nghi nhất, hai nữa là tôn giá đã lo nghĩ cho Vân mỗ hết sức chu đáo nhưng lại thiếu ao toàn, chín đại hộ pháp cùng với tứ đại thị vệ và chủ nhân Huyết Bi, đó là toàn bộ tinh hoa thực lực của Chính Nghĩa Nhai, tôn giá làm sao biết được một mình Vân mỗ đương cự nổi? Mà dù tôn giá không nghĩ đến sự an toàn cho Vân mỗ, song chả lẽ không nghĩ đến bản thân...
Vu Phi Ngô ấp úng:
- Bạch Kiếm Linh Mã thiên hạ vô địch, huống hồ lại xuất kỳ bất ý, công kỳ vô bị, vả lại nếu dẫn theo đông người thì sao thể tiến vào được Thiên Đài Sơn, do vậy tại hạ mới không đề cập đến.
Vân Dật Long cười gằn:
- Rõ là cường điệu ngụy biện... Thiên Đài Sơn giăng đầy bẫy rập, đó là sự thật, nhưng Vân mỗ phát giác có rất nhiều ổ mai phục đã có ý làm ngơ để ta lọt vào...
Vu Phi Ngô vội nói:
- Cung chủ quá đa nghi đó thôi, sở dĩ chúng ta không bị phát giác là do bởi Cung chủ và tại hạ khinh công trác tuyệt, họ không kịp phát giác đó thôi.
Vân Dật Long cười khỉnh:
- Với Vân mỗ thì miễn cưỡng thực hiện được, nhưng tôn giá thì không thể nào...
Vu Phi Ngô tái mặt:
- Cung chủ đa nghi như vậy, tại hạ thật chẳng thể nào biện hộ được.
Vân Dật Long cười:
- Sự thật đã rành rành, biện hộ cũng vô ích, còn điều khả nghi lớn nhất chính là việc tôn giá đang định viện cớ bỏ trốn đây.
Vu Phi Ngô cắn răng:
- Cung chủ đã khẳng định như vậy, tại hạ cũng chẳng biết làm sao hơn, nhưng chẳng hay...
Vân Dật Long cười ngắt lời:
- Tôn giá muốn biết về kết quả số phận của mình phải không?
Vu Phi Ngô mặt xám ngắt, bặm môi làm thinh.
Vân Dật Long ung dung nói tiếp:
- Ít ra cũng phải giống như Di Thế Tẩu vậy, không thể chết dễ dàng đâu.
Vu Phi Ngô tiu nghỉu:
- Cho dù Cung chủ đoán đúng sự thật, nhưng giết chết tại hạ trong lúc này thì cũng chẳng phải là một điều hay.
Vân Dật Long cười cười:
- Điều ấy tôn giá khỏi phải bận tâm. Thú thật Vân mỗ đã dám tương kế tựu kế theo tôn giá đến đây thì sớm đã có sự tính toán rồi.
- Thiên Đài Sơn cao thủ giăng đầy, e rằng Vân Cung chủ hôm nay không còn cơ hội thoát thân được.
Vân Dật Long thản nhiên:
- Tôn giá quả quyết như vậy ư?
Vu Phi Ngô cắn răng:
- Song quyền nan địch tứ thủ, hảo hớn không chống nổi số đông, bằng vào sức mình Vân Cung chủ tuyệt khó đương cự nổi với số đông cao thủ võ lâm.
Vân Dật Long bật cười:
- Sao tôn giá biết Vân mỗ chỉ có mỗi một mình?
Vu Phi Ngô sửng sốt:
- Vu mỗ đã chính mắt chứng kiến Vân Cung chủ không cho thuộc hạ biết về hành tung của mình, sau đó đã cùng Vu mỗ thẳng đường đến đây, vậy thì trợ thủ ở đâu ra?
Vân Dật Long cười đắc ý:
- Ngũ vệ của Kim Bích Cung không một ai ngu ngốc cả. Huyết Phật đã sớm nhận thấy tầm quan trọng của việc này, làm sao chịu yên tâm để Vân mỗ mạo hiểm một mình chứ?
Vu Phi Ngô ngơ ngẩn:
- Nhưng rõ ràng Cung chủ đã hạ lệnh không cho họ thắc mắc đến kia mà!
Vân Dật Long cười:
- Đúng vậy, Vân mỗ đã có hạ lệnh là không cho họ được thắc mắc, nhưng đâu có cấm họ ngấm ngầm theo dõi!
Vu Phi Ngô thở dài:
- Vu mỗ những ngỡ các hạ lòng dạ thẳng ngay, thì ra lại gian xảo thế này!
Vân Dật Long nhíu mày nghiến răng:
- Tôn giá cũng còn được một việc đáng khen, trước khi chết còn đủ can đảm buông lời xúc phạm Vân mỗ.
- Hừ, người chết là hết, giờ đã bị các hạ khám phá, trong tay Bạch Kiếm Linh Mã hẳn không còn khả năng sống sót, Vu mỗ còn sợ gì nữa chứ?
Vân Dật Long chau mày:
- Vậy là tôn giá sẵn sàng chấp nhận bất kỳ bạo hình gì phải không?
Vu Phi Ngô nghiến răng:
- Ngay lúc này có lẽ các hạ chưa muốn làm kinh động đến những người xung quanh đây.
- Đó không phải là bảo chứng cho tôn giá khỏi bị gia hình!
Vu Phi Ngô mặt xám ngắt:
- Vậy thì tùy ý các hạ phán xử!
Vân Dật Long buông tiếng cười khảy, vung tay phải ra mấy luồng chỉ phong, huyệt mạch toàn thân Vu Phi Ngô lập tức bị bế tắc kể cả á huyệt.
Vân Dật Long hạ giọng thật thấp:
- Việc dùng cực hình bức cung cũng có thể tiến hành một cách thầm lặng, hôm nay Vân mỗ phải dùng tôn giá để thử nghiệm.
Đoạn vung tay lên xoa hai vai Vu Phi Ngô một hồi.
Vu Phi Ngô người không thể động, miệng không thể nói, nhưng môi rung bần bật, mồ hôi đầm đìa chảy dài xuống hai bên má, hiển nhiên y đang phải chịu đựng một cơn đau khủng khiếp.
Vân Dật Long mỉm cười nhìn Vu Phi Ngô, ra chiều hết sức thích thú.
Sắc mặt Vu Phi Ngô từ vàng chuyển trắng, từ trắng chuyển sang xanh, biến đổi liên hồi, và ánh mắt vẻ cầu khẩn tha thiết nhìn Vân Dật Long.
Vân Dật Long làm ngơ, vẫn chỉ tủm tỉm cười lặng nhìn y.
Chừng sau thời gian một bữa cơm, Vân Dật Long mới khẽ vỗ hai cai lên hai vai của Vu Phi Ngô, đồng thời giải khai luôn á huyệt.
Vu Phi Ngô thở mạnh một hơi, giọng yết ớt nói:
- Các hạ... thật là... tàn độc!
Vân Dật Long sầm mặt:
- Vân mỗ không có thời gian để nói chuyện vẩn vơ với tôn giá bây giờ thì đừng trách Vân mỗ thủ đoạn tàn độc.
Vu Phi Ngô vội nói:
- Vu mỗ sẽ thành thật...
Vân Dật Long cười nhạt:
- Vậy mới đúng là người luyện võ... Trước hết tôn giá hãy cho biết đã phụng mệnh ai?
- Chưởng môn Tây Thiên Môn!
Vân Dật Long có vẻ thất vọng:
- Âm mưu này cũng là do Âu Dương Cương đã sắp bày ư?
Vu Phi Ngô gật đầu. Vân Dật Long chau mày hỏi tiếp:
- Và việc tụ hội của chín đại hộ pháp dưới trướng của chủ nhân Huyết Bi cũng là tôn giả bịa đặt phải không?
Vu Phi Ngô thở hắt ra:
- Chưởng môn Tây Thiên Môn bởi muốn lập đại công bất thế với chủ nhân Huyết Bi nên mới nghĩ ra kế hoạch này, nếu chủ nhân Bạch Kiếm Linh Mã mà bị Tây Thiên Môn hạ được, lập tức sẽ chấn động thiên hạ...
Vân Dật Long cười gằn:
- Bằng cách nào mà bắt được Vân mỗ?
- Rải độc chung quanh đây trong vòng mười dặm, và tất cả cành lá trong khu rừng này đều có chất độc làm tan xương nát thịt.
Vân Dật Long chau mày:
- Chẳng có mùi vị gì cả, khó thể tin được.
Vu Phi Ngô lắc đầu:
- Loại chất độc này chính là môn độc đáo của Tây Thiên Môn, nếu không đốt cháy thì chưa phát sinh tác dụng...
Vân Dật Long cắn răng:
- Vậy là xung quanh đây đã có bố trí người phóng hỏa rồi?
- Ít ra cũng có bốn trăm người rãi độc trong phạm vi mười dặm với chất cháy sẵn sàng.
Vân Dật Long cười to:
- Vậy thì tốt quá, tôn giá nên cảm tạ quý chưởng môn nhân đã nhọc tâm sắp bày, giúp cho tôn giá được sớm thoát khổ nạn.
Vu Phi Ngô kinh hãi:
- Các hạ... định làm gì?
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Giống như khi nãy, làm cho tôn giá được nếm chút mùi vị khổ sở trong nội phủ...
Vu Phi Ngô cả kinh:
- Không! Không! Vu mỗ đã thú nhận hết rồi, các hạ hãy cho Vu mỗ chết nhanh chóng.
Vân Dật Long cười khảy:
- Niềm hy vọng duy nhất là khi nào bốc lửa thì tôn giá mới có thể sớm thoát khỏi khổ ải, hãy gắng mà chờ.
Vừa dứt lời lại vung tay bóp hai cái lên bả vai Vu Phi Ngô.