Vân Dật Long bỗng nghe tiếng Linh Mã, lòng mừng khôn xiết lập tức phóng nhanh về phía vang lên tiếng chuông, chừng hơn ba mươi trượng đã thấy Hồng Ảnh dáng vẻ uy nghi như xưa, cũng đang lao nhanh về phía chàng.
Trong thoáng chốc người và ngựa đã đến gần nhau, Vân Dật Long không ngớt âu yếm vuốt ve cổ Linh Mã, lẩm bẩm nói:
- Hồng Ảnh, ta biết mi đã phải chịu nhiều khổ cực, không bao giờ ngã quỵ bởi chút thương thế xoàng xỉnh ấy, đúng không nào? Chúng ta hãy còn rất nhiều gánh nặng trên vai, cần phải tiếp tục tiến tới, ta có thể cam đoan với ngươi, kể từ nay chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa!
Hồng Ảnh như nghe hiểu, không ngừng cọ đầu lên người chàng, ra chiều hết sức trìu mến.
Vân Dật Long vuốt ve từ đầu ngựa đến lưng, rồi đến bụng, chàng sờ đúng một vết sẹo to cỡ đồng tiền đã lành lại từ lâu.
Bỗng, một tiếng nói vọng vào tai:
- Tiểu Cung chủ, lão Huyết Bà xin khấu kiến!
Vân Dật Long mải mê vuốt ve Linh Mã, đã quên mất người cùng đến đây là Huyết Bà, bèn nhẹ khoát tay ngăn cản Huyết Bà hành lễ hỏi:
- Bà một mình dẫn Linh Mã rời khỏi Kim Bích Cung chi vậy?
Bà vội đáp:
- Lão nô chính là mang Linh Mã cho Cung chủ, bởi Kim Bích Cung đã được tin, biết Cung chủ hiện đang có mặt tại Thái Sơn.
Vân Dật Long chau mày:
- Chả lẽ các người không nghe nói bổn Cung chủ định trở về Kim Bích Cung một chuyến hay sao? Vả lại trong Thái Sơn đầy rẫy nguy cơ, tại sao bà lại đưa Linh Mã mạo hiểm?
Huyết Bà vội khom mình nói:
- Lão nô biết tội, nhưng đó là ý của Lão Triển Bằng, ông ấy biết Cung chủ bận rất nhiều việc, không muốn Cung chủ trở về Kim Bích Cung mất thời giờ nên mới bảo lão nô mạo hiểm đưa Linh Mã đến cho Cung chủ!
Vân Dật Long khẽ thở dài:
- Thôi được rồi, bổn Cung chủ không về Kim Bích Cung nữa, bà cũng mau quay về đi!
Huyết Bà thấp giọng:
- Lão nô tuân mạng, và còn...
- Còn gì nữa?
Huyết Bà thoáng tần ngần:
- Lão Triển Bằng bảo nếu như Cung chủ cần người, cứ việc điều động thuộc hạ trong cung, bởi Cung chủ cũng hiểu rất rõ, cho dù Kim Bích Cung chỉ còn lại mỗi mình Lão Triển Bằng thì cũng vẫn kiên cố như thành đồng lũy sắt, tuyệt đối không bao giờ xảy ra điều bất trắc!
Vân Dật Long gật đầu:
- Bổn Cung chủ biết điều ấy khi nào thật cần thiết bổn Cung chủ sẽ cho chim bằng báo tin, mọi người chỉ việc ở yên chờ lệnh được rồi... Thôi, bà về mau đi!
Huyết Bà khom mình thi lễ, thấp giọng nói:
- Lão nô tuân mạng! Xin Cung chủ hãy bảo trọng, lão nô cáo lui đây!
Đoạn quay người phóng đi nhanh, thoáng chốc đã mất dạng trong làn sương sớm.
Vân Dật Long lòng đầy cảm khái buông tiếng thở dài, vỗ vỗ cổ ngựa khẽ nói:
- Hồng Ảnh, ta hãy đi Bằng Thành nào!
Đoạn tung mình lên yên, cho ngựa chậm bước đi xuống Thái Sơn. Sau giờ thìn thì Vân Dật Long đã rời khỏi khu vực Thái Sơn, đến một con đường nhỏ đi về hướng Nam.
Chàng vốn có thể theo đường cao quan mà đi, song bởi không muốn gặp những người trong giới võ lâm nhận biết Bạch Kiếm Linh Mã, cùng với bọn tay sai Chính Nghĩa Đoàn, do đó chàng thà bọc vòng mà đi.
Truy Hồn Linh Mã vốn là thiên lý thần câu, nếu thật sự phóng đi hết tốc lực cũng chẳng kém gì chim bằng trên không vì ban ngày ban mặt Vân Dật Long không muốn phi ngựa quá nhanh kẻo làm kinh hãi người đi đường, nên chỉ cho ngựa phóng đi với tốc độ trung bình.
Gần đến giờ ngọ, chàng đang băng qua một bãi thảo nguyên hoang vắng, bỗng thấy một lão bà đang chậm chạp đi giữa đường.
Vân Dật Long vội giật dây cương định cho ngựa vòng qua lão bà với khoảng cách xa để khỏi gây tai nạn.
Ngờ đâu lão bà lại ngoắc tay nói:
- Vân Cung chủ đó phải không? Xin hãy chờ chốc lát!
Vân Dật Long vô cùng ngạc nhiên, vội ghìm cương dừng ngựa lại nói:
- Bà lão sao biết kẻ này là Vân Cung chủ, bảo dừng lại chi vậy?
Lão bà cười hề hề:
- Chỉ cần trông con ngựa trắng này cùng với thanh bạch kiếm mang trên người là lão nhân đoán ra được ngay, hơn nữa từ Thái Sơn đến Hàng Châu, nên đi bọc vòng chắc chắn phải ngang qua đây, lão thân đã phải chờ đợi hơn một giờ rồi!
Vân Dật Long càng thêm ngạc nhiên:
- Lão bà chờ Vân mỗ chi vậy?
Lão bà mỉm cười:
- Lão thân đã phụng mệnh chủ nhân, mời Vân Cung chủ đến gặp!
Vân Dật Long nhíu mày:
- Quý chủ nhân hiện ở đâu và đại danh là gì? Vì sao lại bảo Vân mỗ đến gặp? Có thư từ gì hay không?
Lão bà bí ẩn cười:
- Vân Cung chủ hỏi quá nhiều, chủ nhân của lão thân hiện đang ở tại khu mộ địa cách đây chừng một dặm về phía trái, còn danh tánh thì xin Vân Cung chủ hãy thứ cho, lão thân không thể nói ra được, bởi tệ chủ nhân đã có căn dặn lão thân không được tiết lộ danh tánh, chỉ cần nói là đã từng là bạn cũ của Vân Cung chủ thì được rồi...
Vân Dật Long ngẩn người:
- Bạn cũ ư? Bảo lão bà ở đây chờ Vân mỗ ngay cả thư từ cũng không có ư?
Lão bà lắc đầu:
- Không có, tệ chủ nhân bảo là không cần đến thư từ, khi nào gặp nhau sẽ nói rõ với Vân Cung chủ!
Vân Dật Long ngẫm nghĩ một lúc, đoạn cười lạnh lùng nói:
- Hãy về báo lại với quý chủ nhân, bảo là Vân mỗ đang có việc gấp không có thời gian mà đi gặp quý chủ nhân.
Đoạn giật dây cương quay đầu ngựa toan bỏ đi, song lão bà bỗng hét to:
- Khoan đã!
Vân Dật Long ghìm cương nói:
- Lão bà còn gì để nói nữa?
Lão bà bỉu môi:
- Tệ chủ nhân bảo Vân Cung chủ là một vị thiếu niên hào kiệt, chẳng sợ sự mà cũng chẳng sợ ai cả, nhưng theo lão thân thấy thì nhận xét của tệ chủ nhân đã sai lầm rồi!
- Lão bà nói vậy nghĩa là sao?
Lão bà cười khảy:
- Tệ chủ nhân chỉ ở cách đây chừng một dặm đường, Vân Cung chủ cưỡi Thiên Lý mã, dẫu rẽ sang đó cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian. Vân Cung chủ bảo là không có thời gian, đó chẳng qua là viện lý do thoái thác hay sao?
Vân Dật Long đanh mặt:
- Cứ cho là viện lý do thoái thác đi, quý chủ nhân ngay cả danh tánh cũng chẳng chịu cho biết, lại nấp trong khu mộ địa ở xa hằng dặm đường, thật khiến Vân mỗ chẳng có hứng thú chút nào cả.
Đoạn toan giục ngựa bỏ đi.
Lão bà cười khanh khách:
- Vân Cung chủ nói tuy rất dễ nghe, nhưng thật ra cũng là sợ hãi, không dám đi mà thôi!
Vân Dật Long tức giận:
- Nói bậy, Vân Dật Long này một ngựa một kiếm dọc ngang khắp chốn giang hồ, sợ ai bao giờ?
- Nghe đồn Vân Cung chủ trượng nghĩa thiên hạ, thương người già cứu giúp người nghèo, bênh vực người bị hà hiếp, thật ra đều là khoác lát cả, lão thân phụng mệnh chủ nhân đến đây chờ Vân Cung chủ, tệ chủ nhân có bảo, nếu Vân Cung chủ không đi qua đường này thì thôi, còn như có thì phải mời Vân Cung chủ cho kỳ được, nếu không mời được thì sẽ chém đầu lão thân.
Vân Dật Long thoáng ngẩn người, đoạn cười nói:
- Có lẽ lão bà đã cố bịa đặt đó thôi, cho dù quý chủ nhân không thông tình đạt lý thì cũng không đến nỗi ngang ngược đến mức độ ấy, sao lại giết bà chỉ vì không mời được khách?
Lão bà giọng nghiêm túc:
- Tệ chủ nhân xưa nay nói một không hai, đã nói ra nhất định thực hành, nếu lão thân mà không mời được Vân Cung chủ, chắc chắn là không thể nào sống được nữa!
Vân Dật Long chau mày:
- Vậy là Vân mỗ bắt buộc phải đi rồi!
Lão bà rướm nước mắt:
- Lão thân đã nói hết lời, đi hay không là tùy Vân Cung chủ!
Vân Dật Long khẽ thở dài:
- Thôi được, Vân mỗ sẽ đi gặp chủ nhân, lão bà hãy tự đi một mình nhé!
Dứt lời liền giục ngựa phóng đi theo hướng chỉ của lão bà, một dặm thoáng chốc đã đến nơi, quả nhiên đã thấy một khu mộ địa hoang tàn hiện ra trước mắt.
Khu mộ địa này rất rộng, ít ra cũng hơn mười mẫu, cây cỏ um tùm, rất âm u hoang vắng.
Vân Dật Long dừng ngựa bên ven rừng, lớn tiếng nói:
- Vị bằng hữu nào muốn gặp Vân mỗ đó?
Trong rừng chỉ có tiếng cành lá khua xào xạc, không có tiếng trả lời:
- Hừ, Vân mỗ đã đến đây theo lời mời, nếu bằng hữu không hiện thân, xin thứ cho Vân mỗ phải đi ngay!
Liền thì, một chuỗi cười to vang lên, từ trong mộ địa bước ra hai người một già một trẻ.
Vân Dật Long bất giác giật mình, bởi chàng nhận ra ngay hai người ấy chính là “Vạn Lý Bình” Quý Mộng Hùng và con trai lão Quý Thế Phương.
Hai người này đều bị Vân Dật Long chém đứt một cánh tay trái, dáng vẻ hết sức thiểu não.
Người lên tiếng cười chính là Quý Mộng Hùng, lão ngưng cười, gằn giọng nói:
- Vân Dật Long, còn nhớ Quý Mộng Hùng này chứ?
Vân Dật Long mặt sắc lạnh, buông giọng nhạt nhẽo:
- Tất nhiên, Vân mỗ đâu có chóng quên, dĩ nhiên là còn nhớ rất rõ... Hôm trước Vân mỗ đã nương tay, chỉ lấy đi của hai cha con lão mỗi người một cánh tay trái, vậy là khoan hậu lắm rồi!
Quý Mộng Hùng nghiến răng:
- Vân Dật Long, sao ngươi không đến đây, sợ có mai phục hay là sợ hai cha con ta?
- Hồng Ảnh, hai người này muốn gây sự thì ta đành phải giải quyết dứt khoát với họ. Hồng Ảnh, ngươi hãy chờ ta một lát nhé!
Đoạn cất bước đi vào rừng, dừng lại đứng trước mặt hai người.
Quý Thế Phương bàn tay phải nắm chặt, nghiến răng nói:
- Vân Dật Long, hai cha con ta đã mang ơn ngươi rất nhiều, tuy chỉ mất đi một cánh tay nhưng đã khiến cho hai cha con ta vĩnh viễn không dám gặp các vị bằng hữu giang hồ. Hơn nữa, một người mà bị mất đi một cánh tay, hẳn ngươi có thể tưởng tượng được sẽ phải gặp biết bao gian nan!
Thì ra hai cha con Quý Mộng Hùng dáng vẻ hệt như ăn mày, mặt mày đen đúa, áo quần rách rưới lam lũ, đủ thấy cuộc sống của họ trong thời gian qua như thế nào rồi.
Vân Dật Long lạnh lùng nói:
- Vậy là hai cha con mời Vân mỗ đến đây để báo thù chứ gì?
Quý Mộng Hùng gằn giọng quát:
- Vân Dật Long, ngươi biết vậy tốt lắm, trừ phi ngươi tự động để lại một cánh tay trái, bằng không hôm nay ngươi đừng hòng rời khỏi nơi đây!
- Hai người dám buông lời hống hách như vậy hẳn là phải có hậu thuẫn, nhưng Vân mỗ vẫn chẳng thấy trong khu mộ địa này có gì để giữ Vân mỗ lại được cả!
Quý Mộng Hùng gầm vang:
- Chỉ bằng vào hai cha con ta mỗi người một tay thôi!
Vân Dật Long cười khảy:
- Rõ là mơ tưởng hão huyền, Vân mỗ cũng chẳng chấp làm gì, thôi xin cáo từ!
Hai cha con Quý Mộng Hùng đồng thanh quát:
- Khoan đã!
Vân Dật Long chững bước.
- Hai người hà tất nhất định tự chuốc lấy cái chết!
Quý Mộng Hùng gằn giọng:
- Chẳng hay giao đấu công bằng như thế nào?
Quý Mộng Hùng nghiêm giọng:
- Hai cha con ta chỉ còn lại một cánh tay, dĩ nhiên chẳng thể nào đối phó được với Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng cùng Trích Huyết Kiếm và Ánh Huyết Hoàn của ngươi, nếu ngươi đừng sử dụng ba môn ấy là kể như cuộc giao đấu công bằng.
Vân Dật Long cười:
- Vậy thì dễ thôi, hai cha con lão đã đưa ra điều kiện ấy, nếu Vân mỗ mà không chấp nhận thì thật là khô khan tình người!
Quý Mộng Hùng mắt phớt qua vẻ nham hiểm:
- Miệng nói vô bằng, ngươi hãy lấy Trích Huyết Kiếm, Ánh Huyết Hoàn xuống để qua một bên.
Vân Dật Long cười khảy:
- Được thôi, Vân mỗ xin chiều theo ý lão!
Đoạn liền tháo Trích Huyết Kiếm và Ánh Huyết Hoàn xuống, treo trên một nhánh cây, sau đó bước ngang ra xa vài trượng, lạnh lùng nói:
- Riêng Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng thì không thể nào lấy ra được, nhưng Vân mỗ cam đoan không sử dụng đến!
Quý Mộng Hùng ngửa mặt cười vang:
- Tốt lắm! Vân Dật Long món nợ máu giữa chúng ta có thể thanh toán được rồi!
Vừa dứt lời cánh tay phải còn lại đã tung ra một quyền. Quý Thế Phương cũng chẳng chậm trễ, cùng Quý Mộng Hùng tiền hậu giáp công.
Vân Dật Long ung dung lách người tránh khỏi, song chưởng phất nhẹ, hai luồng chưởng im lìm chia ra tấn công hai người.
Hai cha con Quý Mộng Hùng như đã luyện thành thạo chiến thuật hiệp công, cùng nhào lăn xuống đất, tránh khỏi chưởng phong của Vân Dật Long, lăn tới hai bên chàng.
Vân Dật Long hết sức lấy làm lạ, nhất thời không hiểu được đó là lối đánh gì, song chàng nghệ cao gan cả, đứng yên tại chỗ chỉ cong lưng khom mình chộp vào cổ tay hai người.
Chàng xuất thủ nhanh như chớp và chiêu thức kỳ diệu tin chắc hai người khó thể tránh khỏi.
Song hai cha con Quý Mộng Hùng chớ hề bận tâm đến thế chộp của Vân Dật Long, cánh tay áo trái trống không bỗng vung lên, liền tức khắc thò ra một mũi kim thêu dài hơn thước.
Thì ra hai cánh tay cụt của họ đã được gắn vào nửa khúc tay giả và có lắp một mũi kim khéo tẩm độc.
Hai người hết sức thành thạo về tuyệt chiêu ấy, phối hợp một cách rất khít khao, ngay khi mười ngón tay của Vân Dật Long vừa chạm vào cổ tay hai người, mũi kim tẩm độc vụt thò ra, chia nhau đâm vào hai cổ chân Vân Dật Long.
Vân Dật Long võ công tuy cao, nhưng chàng không bao giờ ngờ lại như thế này, đến khi phát giác thì đã muộn, chàng chỉ cảm thấy hai bên cổ chân tê dại, công lực lập tức bắt đầu tiêu tan.
Chàng bừng bừng lửa giận, một chiêu Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng tức khắc tung ra, song rất tiếc đã muộn, hai mũi cương châm đều tẩm tuyệt độc, theo máu nhanh chóng lan khắp người, Viêm Dương Chưởng của chàng chỉ loang lên màu đỏ rồi tắt lịm ngay.
Ngay sau đó, “phịch” một tiếng vang khẽ. Vân Dật Long đã ngã lăn ra đất.
Cha con Quý Mộng Hùng đứng lên, một tả một hữu chầm chậm nhìn Vân Dật Long cười vang nói:
- Họ Vân kia, có lẽ ngươi không ngờ hôm nay lại gục ngã dưới tay cha con ta!
Vân Dật Long gắng gượng đề tụ một hơi chân khí, phong bế tâm linh không để cho chất độc xâm phạm, vẫn giữ được tỉnh táo tức giận quát:
- Quý Mộng Hùng, thủ đoạn của cha con ngươi thật là đê hèn vô sỉ, mặc dù hôm nay cha con ngươi đã được báo thù, nhưng chẳng chút quang minh, đó là điều nhục nhã cho cha con ngươi!
Quý Mộng Hùng ngửa mặt cười vang:
- Vì mục đích bất từ thủ đoạn, huồng hồ là đối phó với kẻ hung tàn như ngươi. Vân Dật Long, ngươi hãy yên chí mà chờ chết đi thôi!
Vân Dật Long đã bị chất độc lan khắp tứ chi, lực bất tòng tâm, quả đành nhắm mắt chờ chết.
Quý Thế Phương tay phải rút ra một ngọn trủy thủ, khom mình nghiến răng nói:
- Vân Dật Long, hôm trước ta đã thề nặng rằng là phải đền trả gấp trăm ngàn lần những gì ngươi đã gây cho cha con ta, giờ đây cái ngày ấy đã đến, ngươi muốn chết như thế nào hả?
Vân Dật Long nhắm mắt lặng thinh, chàng không còn hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện, bởi trong tình thế này không ai kịp lúc đến đây mà cứu chàng, tuy lòng chàng vô cùng đau đớn, song chẳng còn biết làm sao hơn.
Chàng chỉ hối tiếc một điều, đó là thân thù sư hận chưa được báo phục. Chàng nghĩ, ân sư đã chọn lầm người, chàng thật có lỗi với ân sư và mối huyết thù của ba đời họ Vân cũng sẽ mãi mãi bị chôn vùi nơi chín suối.
Hai cha con Quý Mộng Hùng mặt lộ vẻ cười đắc ý như đang ngắm nhìn một con thú giãy giụa sắp chết.
Vân Dật Long hai mắt nhắm nghiền, răng cắn chặt chuẩn bị chờ đón một số phận bi thảm nhất.
Quý Thế Phương cười dài nói:
- Phụ thân hãy hạ thủ trước đi!
Quý Mộng Hùng mỉm cười:
- Phương nhi là người căm hận nhất, hãy hạ thủ trước đi!
Quý Thế Phương nghiến răng cười:
- Vậy thì hài nhi xin mạn phép...
Đoạn cầm trủy thủ quay sang Vân Dật Long quát:
- Vân Dật Long, hôm nay phải cho ngươi nếm mùi ngàn dao tùng xẻo, trước hết ta chém ngươi mười nhát, cắt hết mười ngón tay của ngươi, sau đó sẽ xẻo nhỏ từng miếng một.
Giơ cao trủy thủ bổ xuống...
Thốt nhiên một tiếng huýt lảnh lót vang lên, đồng thời một luồng sáng bạc nhanh như chớp bay tới, trúng ngay tay Quý Thế Phương.
Những nghe một tiếng thét đau đớn, ngọn trủy thủ trong tay Quý Thế Phương đã văng bay xa hơn trượng, cánh tay phải không ngớt run rẩy, thì ra một mũi tên dài hơn ba tấc đã xuyên thủng bàn tay hắn.
Quý Mộng Hùng chưa biết việc gì đã xảy ra, thất thanh nói:
- Phương nhi, làm sao vậy hả?
Quý Thế Phương hét vang:
- Phụ thân hãy mặc hài nhi, mau giết hắn ngay!
Quý Mộng Hùng chẳng chút chần chừ, trong tay đã cầm sẵn một ngọn trủy thủ, lập tức đâm thẳng vào tim Vân Dật Long.
Song ngọn trủy thủ vừa đâm ra được giữa chừng, người bỗng run lên rồi chững lại như tượng đá, đồng thời “keng” một tiếng, ngọn trủy thủ đã rơi liền ngay xuống đất.
Vân Dật Long hé mở mắt, đã trông thấy mọi diễn biến, song tứ chi tê dại không sao cử động được, nghe lòng nhẹ nhõm, lại nhắm mắt bất động.
Nhưng chẳng may ngay khi chàng cảm thấy nhẹ người, không kềm chế được trung khí, bỗng mắt tối sầm, lập tức không còn hay biết gì nữa.
Quý Thế Phương thấy cha bị khóa huyệt đạo, biết ngay là không ổn, vội vung cánh tay trái có độc châm đâm vào bụng Vân Dật Long.
Song cũng như Quý Mộng Hùng, cánh tay của hắn vừa vung ra được nửa chừng thì đã chững lại và đứng yên như tượng đá.
Rồi thì hai bóng người một đỏ một trắng nhẹ nhàng lướt tới thì ra là Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa.
Hai thiếu nữ đứng thừ người ra một hồi,đoạn Nhạc Phụng Linh cất giọng u oán nói:
- Lẽ ra mình không nên xen vào việc của oan gia này...
Tân Mộ Hoa thở dài:
- Hãy giải quyết hai người này trước rồi hẵng tính!
Nhạc Phụng Linh khẽ buông tiếng hừ hậm hực, quay sang cha con Quý Mộng Hùng quát:
- Các người đã bị cụt một cánh tay, lẽ ra nên thu mình ẩn tích, sống bình yên trong những ngày còn lại, có đâu lại giở độc kế vọng tưởng báo thù, đó là các ngươi đã tự chuốc lấy cái chết.
Cha con Quý Mộng Hùng lặng thinh.
Tân Mộ Hoa cười ảo não tiếp lời:
- Linh tỷ, chúng ta đã quyết tâm sẽ nương náu Phật môn, thôi thì hãy rũ lòng từ bi cho họ được chết nhanh chóng là xong!
Nhạc Phụng Linh gật đầu:
- Cũng được!
Vung tay một chưởng chấn đứt tâm mạch của Quý Mộng Hùng, chỉ thấy lão run lên một cái, nhũn người ngã xuống đất, một dòng máu tươi từ khóe miệng rỉ ra, thoáng chốc đã lìa khỏi cuộc đời.
Tân Mộ Hoa cũng vung chưởng chấn đứt tâm mạch của Quý Thế Phương, thế là hắn cũng nối gót theo chân, thổ huyết chết ngay tức khắc.
Nhạc Phụng Linh khẽ buông tiếng thở dài nói:
- Hoa muội, chúng ta đi... đi thôi!
Tân Mộ Hoa sững sờ nói:
- Đi... nhưng y đang thọ thương trầm trọng, bỏ mặc y ở lại đây có khác gì giết chết y!
Nhạc Phụng Linh hậm hực:
- Tỷ tỷ thật hết sức căm hận y, nhưng... thôi theo Hoa muội thì nên làm sao đây?
Tân Mộ Hoa thở dài:
- Thà là y bất nhân chứ chúng ta không nên bất nghĩa, theo ý muội thì nên cứu y là hơn!
Nhạc Phụng Linh đến gần tỉ mỉ xem xét Vân Dật Long một hồi đoạn lắc đầu nói:
- Chất độc đã xâm phạm vào nội phủ, dù muốn cứu cũng đã muộn rồi!
Tân Mộ Hoa chau mày:
- Vậy biết làm sao đây?... Y hãy còn hơi thở, chúng ta đâu thể bỏ mặc y như vậy được!
Nhạc Phụng Linh bỗng nước mắt tuôn trào, buông tiếng thở dài não ruột:
- Ôi! Thật khó xử chết đi được!
Tân Mộ Hoa vội nói:
- Ta không chần chừ, trước hết hãy đưa y đến chỗ chúng ta rồi hẵng liệu!
Nhạc Phụng Linh đưa tay lau nước mắt:
- Đúng rồi, nếu lúc này mà gặp bọn tay sai của Chính Nghĩa Đoàn thì thật là nguy hiểm!
Bèn khom xuống bồng Vân Dật Long lên.
Tân Mộ Hoa đảo mắt quanh nói:
- Linh tỷ, hãy bồng lấy y thật nhẹ, để tiểu muội đi dắt ngựa... Ồ, Trích Huyết Kiếm và Ánh Huyết Hoàn đang treo ở kia...
Rồi thì nàng nhanh chóng lấy kiếm và hoàn trên cây xuống dắt Linh Mã theo sau Nhạc Phụng Linh băng qua mộ địa đi tới.
Lúc này đang là ban ngày, Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa sợ gặp phải bọn Chính Nghĩa Đoàn nên giở hết khinh công phóng đi, chẳng bao lâu đã đến một làng quê hẻo lánh nằm dưới chân núi, chỉ có chừng mười mấy hộ gia đình.
Một cậu bé mười mấy tuổi đang chơi ở đầu làng vừa trông thấy hai nàng liền tiến đến nói:
- Nhạc cô cô, sao lại bồng theo một bệnh nhân... Ủa! Tân cô cô lại còn dắt theo một con ngựa nữa!
Nhạc Phụng Linh quát:
- Đừng hỏi, hãy mau vào báo cho Nhạc thúc thúc!
Cậu bé ngây thơ nói:
- Nhạc thúc thúc đã cùng Lý gia gia đi đánh cá tối mới về... Nhạc cô cô mà trông thấy chắc là nực cười lắm! Nhạc thúc thúc ăn mặc giống hệt như một lão ngư ông, mặt mày trát đầy tro, trông chẳng còn giống Nhạc thúc thúc chút nào nữa, đã cùng Lý gia gia vui vẻ ra đi rồi!
Nhạc Phụng Linh chẳng còn lòng dạ nào để nghe cậu bé nói, bồng Vân Dật Long đi thẳng vào sân một ngôi nhà thấp. Trong sân rất yên vắng, một ngọn hòe già tán lá xum xuê phủ khắp sân vườn. Gian nhà lá im lìm không một bóng người.
Nhạc Phụng Linh đi vào nhà chỉ thấy trên chiếc bàn có một mảnh giấy viết:
“Tiểu huynh ở nhà buồn quá, đã cùng Lý đại thúc đi câu cá để giải khuây, chiều tối sẽ về. Tiểu huynh hóa trang rất tinh vi không sợ bị người ta nhận ra đâu. Hãy cứ yên tâm!”
Nhạc Phụng Linh lo lắng giậm chân:
- Ca ca cũng thật là, đi câu cá gì kia chứ? Bây giờ biết phải làm sao đây?
Bèn đi vào nội thất và đặt Vân Dật Long lên giường, chỉ thấy sắc mặt chàng xanh đen, hơi thở rất yếu, mắt thấy tính mạng đã khó có thể bảo toàn.
Nhạc Phụng Linh rơi nước mắt nói:
- Chúng ta phải làm sao cứu chàng đây?
Tân Mộ Hoa cũng nghẹn ngào nói:
- Dẫu sao thì chàng với chúng ta cũng từng có một thời gian thân nhau, trơ mắt nhìn chàng chết đi như thế này thật cũng chẳng đành lòng, nhưng biết phải làm sao mới cứu được chàng đây?
Nhạc Phụng Linh giậm chân lia lịa:
- Ôi, biết làm sao bây giờ? Chàng đang hôn mê, chúng ta không thể nào giúp chàng đẩy chất độc ra được, lại chẳng có thuốc giải độc...
Tân Mộ Hoa bỗng khóc òa:
- Linh tỷ, tiểu muội có một cách, nhưng không biết Linh tỷ có đồng ý không?
Nhạc Phụng Linh vội nói:
- Chỉ cần cứu được chàng, tỷ tỷ còn gì mà không đồng ý, hãy nói mau đi!
Tân Mộ Hoa vội lắc đầu thở dài nói:
- Cách của tiểu muội không phải là cứu chàng, e rằng chàng đã vô phương cứu chữa rồi, ý tiểu muội là... chúng ta hãy cùng chết với chàng...
Nhạc Phụng Linh sững sờ:
- Chớ có nói dại, hiện giờ chàng hãy còn chưa chết kia mà... Còn nếu như chàng chết thật, lúc ấy chúng ta hẳn chết cùng chàng cũng chưa muộn mà!
Tân Mộ Hoa thẫn thờ:
- Ngoài vậy ra, e chẳng còn cách nào hơn!
Nhạc Phụng Linh mắt đẫm lệ, bỗng vỗ tay reo lên:
- Ôi chà, mình rõ là lẩn thẩn, có một vị danh y hiếm thế mà không chịu tìm đến, lại ở đây lo bấn cả lên...
Tân Mộ Hoa vội hỏi:
- Vị danh y ấy hiện ở đâu? Chúng ta hãy tìm mau!
- Ông ấy ở tại một sơn trang trên Bắc Tự Ba nằm bên bờ sông Đại Vấn, không có danh tánh, chỉ gọi là Vong Ưu lão nhân, y thuật rất cao mình, hồi năm tỷ tỷ mười tuổi đã từng mắc phải tuyệt chứng, chính nhờ ông ấy đã cứu sống đấy!
- Vậy thì ta hãy đi mau!
Nhạc Phụng Linh thoáng ngẫm nghĩ:
- Ườm, chúng ta! Nhưng trước hết ta phải hỏi ý kiến Linh Mã xem ra có chở nổi ba người hay không, nếu được thì hay quá!
Truy Hồn Linh Mã đang ở trong sân, Nhạc Phụng Linh bước vội ra khỏi nhẹ nhàng vỗ lên cổ ngựa và kề tai nói:
- Linh Mã! Linh Mã! Chủ nhân mi hiện đang thọ thương rất nặng, chúng ta cần phải cứu chữa gấp, mi có thể chịu cực một chút chở ba người đi được không?
Linh Mã nghe như hiểu, nhè nhẹ gật đầu.
Tân Mộ Hoa đã bồng Vân Dật Long ra đến, thế là Nhạc Phụng Linh lên ngựa trước, rồi đến Tân Mộ Hoa, Vân Dật Long ngồi giữa hai nàng.
Linh Mã khẽ hí một tiếng, xoài bốn vó lao ra cổng phi nhanh, tuy nó cõng trên lưng ba người, nhưng cũng không hề có vẻ nặng nhọc, phóng đi nhanh như gió cuốn.
Vân Dật Long tuy trúng độc khá nặng, song bởi chàng có nội công trên hai trăm năm nên hơi thở vẫn không đứt đoạn, tim vẫn còn hơi ấm.
Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa lòng đau như cắt, hối hả giục ngựa tiến bước, mặc dù hai nàng vô cùng thất vọng bởi cuộc hôn nhân giữa Vân Dật Long và Kim Thủ Ngọc Nữ, thậm chí rất căm hận chàng, song khi chàng lâm nguy sắp chết, hai nàng lại không màng đến bản thân và thậm chí sẵn sàng hy sinh tánh mạng để cứu chàng.
Đây là một việc hai chàng chẳng thể nào bàng quan tọa vị, nếu hai nàng không làm như vậy thì lương tâm ắt sẽ ray rứt, điều ấy không sao giải thích được.
Lúc này vừa qua khỏi giờ ngọ không lâu, hai nàng rất lo lắng sẽ gặp phải bọn Chính Nghĩa Đoàn, song may thay suốt chặng đường vẫn bình an vô sự và cũng không gặp một người nào khả nghi cả.
Hơn nửa giờ sau, sông Đại Vấn sóng bạc cuồn cuộn đã hiện ra trong tầm mắt.
Nhạc Phụng Linh hướng dẫn Linh Mã đi về phía một dãy núi đồi nằm dọc bờ sông. Nơi giữa núi đồi vây quanh có một ngọn đồi cao chỉ có mười mấy hộ gia đình, đó chính là Bắc Tự Ba.
Nhạc Phụng Linh khích động kêu lên:
- Đến rồi, chính là đây!
Liền giục ngựa tiến về phía một ngôi nhà lá nằm trên cao hơn hết.
Ngôi nhà ấy được vây quanh bởi mấy ngọn Đông Thanh, rào tre sân nhỏ, trông hết sức thanh nhã.
Trên ngưỡng cửa có treo một chiếc hồ lô, cánh cửa khép chặt, im lìm không một tiếng người.
Song cánh cửa cổng rào chỉ khép hờ, Nhạc Phụng Linh nhẹ nhàng đẩy cửa, đi đến trước cửa nhà, đưa tay khẽ gõ cửa và gọi:
- Vô Ưu bá bá... Vô Ưu bá bá...
Không có tiếng trả lời, Nhạc Phụng Linh quay lại lo âu nói:
- Chết rồi, có lẽ không có ông ấy ở nhà, biết làm sao đây?
Tân Mộ Hoa chau mày:
- Dường như là cửa mở, ta hãy vào trong xem sao!
Thì ra khi Nhạc Phụng Linh gõ cửa, cánh cửa đã mở hé ra.
Nhạc Phụng Linh liền đẩy nhẹ cửa, “kẹt” một tiếng, cánh cửa liền mở ra ngay.
Bên trong vẫn im lìm không một tiếng động. Nhạc Phụng Linh bước vào trước, những thấy trong nhà được bày trí rất trang nhã, ba gian phòng một sáng hai tối, bên trái là nội thất và phòng ngủ, bên phải là phòng thuốc.
Trong phòng thuốc bốn vách đều có giá kệ và bày biện rất nhiều chai lọ, ngoài ra còn treo rất nhiều vỏ cây, cỏ dại và xác rắn khô đủ loại.
Nơi giữa có một chiếc đỉnh đồng như là dùng để luyện thuốc, sờ lên hãy còn ẩm ướt, chứng tỏ Vô Ưu lão nhân rời khỏi không lâu lắm.
Tân Mộ Hoa chau mày:
- Thật là xui xẻo, sao ông ấy lại đi vắng nhỉ?
Nhạc Phụng Linh đáo mắt nhình quanh, bỗng nói:
- Ông ấy có một chiếc kim ty hồ lô rất to không thấy nữa, nhất định là đi mua rượu tại Hạnh Hoa thôn bên bờ sông rồi, có lẽ chốc lát sẽ về đến, chúng ta hãy ở đây mà chờ!
Tân Mộ Hoa nhẹ gật đầu, hai người lặng lẽ nhìn Vân Dật Long lúc này hơi thở rất mong manh, cứ thế thừ ra chờ đợi.
Thời gian trong sự chờ đợi dài dằng dặc, nhưng rồi nửa giờ chậm chạp trôi qua đi, độc thương của Vân Dật Long càng trầm trọng hơn, nhưng Vô Ưu lão nhân vẫn chưa thấy về đến.
Tân Mộ Hoa lo âu nói:
- Lạ thật, sao ông ấy vẫn chưa về thế nhỉ?
Nhạc Phụng Linh cũng chau mày:
- Ờ nhỉ! Nghe đâu Hạnh Hoa thôn chỉ cách đây chừng ba dặm đường, lẽ ra ông ấy đã về đến mới phải, tại sao đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả?
Tân Mộ Hoa bỗng giậm chân nói:
- Linh tỷ, tiểu muội thấy dường như có điểm gì khác lạ!
Nhạc Phụng Linh ngạc nhiên:
- Điều gì khác lạ nào?
- Linh tỷ có biết những gia đình ở đây họ làm nghề gì không?
Nhạc Phụng Linh ngơ ngẩn:
- Có những làm ruộng, có người đánh cá và cũng có người đi săn, sao Hoa muội bỗng nhiên lại hỏi như vậy?
Tân Mộ Hoa nghiêm giọng:
- Lúc này chỉ mới giờ Ngọ, tại sao chẳng thấy một người nào cả thế này?
Nhạc Phụng Linh giật mình:
- Ờ nhỉ! Đãng lẽ ra giờ này cũng phải có đàn bà và trẻ con ở nhà chứ, nhưng chúng ta đã đến đây lâu thế này mà chẳng nghe một tiếng động nào cả?