Thể loại: Xuyên không, đoạt xá trùng sinh, mạt thế, biến thái, 1x1, song cường, 3s, HE.
Tịnh Ly là một linh hồn hoa yêu mang theo oán hận nồng đậm đến mức không thể luân hồi xuyên đến đây, hóa thành một chiếc nhẫn ngọc ẩn sâu ngàn năm.
Lần thứ hai ý thức mở ra, nàng mới biết mình đã đến một thế giới khác, trơ mắt nhìn một bạch liên hoa gian khổ vượt qua hai năm mạt thế, lại bị người khác hết lần này đến lần khác lợi dụng cùng lừa dối mà chết thảm.
Vì sao vận mệnh lại nực cười như vậy, dù nàng không yếu đuối nhu nhược như nha đầu này nhưng bọn họ đều ngu ngốc giống nhau, đều ngây thơ tin tưởng những kẻ cặn bã.
Giao ra lòng tốt cùng chân thành đổi lại phản bội cùng cả tính mạng.
Nàng hận, hận lòng người dơ bẩn... Nếu có kiếp sau nàng sẽ mở to mắt nhìn thấu nhân tâm, bắt những kẻ tổn thương nàng phải sống không bằng chết!
Oán khí tràn ngập, phong ấn không chống đỡ nổi mà vụn vỡ, trên trời đánh xuống một đạo tử lôi, hồn phách không tan mà hợp, đoạt xá trùng sinh.
Mở mắt ra đã không còn một hoa yêu u mê, không còn một bạch liên hoa vô dụng yếu đuối, chỉ có một đôi mắt nhìn người lạnh giá thấu xương, che giấu trong đó một sự xinh đẹp khát máu.
Bạch liên hoa yếu đuối vô dụng mang trong mình linh hồn hoa yêu cường đại làm sao rong chơi mạt thế, đánh thây ma, dạy bảo bảo giết người???
Trích đoạn 1:
Nữ hài tử cố chấp nắm lấy góc áo của Phỉ Nhược không buông, dùng đôi mắt to tròn lại ngập nước như cún con để nhìn cô, giọng nói ủy khuất mang theo nức nở vang lên: "Mẹ!...Hức, Điềm Điềm rất ngoan, đừng bỏ rơi Điềm Điềm...oa!"
Nhìn cô bé trước mặt khóc đến thở không ra hơi, trán Phỉ Nhược nổi gân xanh giựt liên hồi, cô không biết "Phỉ Nhược" có con gái lớn như vậy từ khi nào.
Trích đoạn 2:
Trên cây treo một vài thây ma bị cột chặt bằng chỉ đỏ, tạo hình tứ chi vặn vẹo quỷ dị vẫn còn đang nhe răng giãy giụa gào thét. Đứng trước bọn chúng có hai người, một lớn một nhỏ, một cô gái thanh thuần xinh đẹp biểu tình lạnh nhạt, nhỏ là một cô bé tầm năm sáu tuổi đáng yêu như kẹo ngọt.
"Nhìn rõ chưa? Là thây ma thì cứ ở cổ, tại chỗ này này, cắt rụng đầu xuống là xong. Nếu là con người cũng như vậy tiến hành, nhưng nếu muốn hành hạ thì phải ở chỗ này đâm vào rồi rạch xuống, rõ chưa?" Giọng nói đều đặn không cảm xúc từ miệng cô gái thoát ra, nếu không để ý đến nội dung thì thật sự là một giọng nói mềm nhẹ dễ nghe.
"Dạ rõ ạ!" Cô bé đứng bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm động tác cùng chỉ dẫn của cô gái biểu tình nghiêm túc đáp lời.
Trích đoạn 3:
Trước cửa, một thiếu niên trẻ tuổi cầm thực phẩm khô - món đầu bảng trao đổi của căn cứ, nhìn cô bé đang nói không ngừng trước mặt, biểu tình cứng ngắc.
"Anh ơi! Anh là muốn theo đuổi mẹ em hay đến làm con rể vậy ạ. Mẹ em nói chỉ người nào mang tinh hạch cấp 4 trở lên thì mới cho vào." Thấy người trước mắt đang chằm chằm nhìn mình không nói chuyện, cô bé lộ ra biểu tình hiểu rõ, e ngại nói nhỏ.
"Năm nay em chỉ mới bảy tuổi thôi, Điềm Điềm không ngại anh thực lực yếu lại thiếu ngoại hình gì đó đâu, em chỉ ngại anh đợi Điềm Điềm lớn, dù không già chết thì cũng sẽ bị nghẹn chết. Mẹ nói em là đứa bé ngoan không được gây phiền phức cho người khác nên thật xin lỗi anh nha."
Sau một hơi nói chuyện, khí không suyễn mặt không đỏ, lại chớp chớp đôi mắt vô tội đóng lại cửa, Phỉ Điềm Điềm quay đầu nhìn mẫu thân đại nhân, biểu tình mong đợi. Đồng chí đứng bên ngoài trực tiếp hóa đá, vỡ vụn tại chỗ.
Phỉ Nhược gật đầu, biểu tình tán thưởng: "Khí thế rất tốt, hôm nay miễn bài tập dã ngoại."
***
Phòng khách đột nhiên xuất hiện một nam nhân đang cười đến vô lại, Phỉ Nhược mở ra yêu nhãn nhìn đến ngoài tiểu khu, Phỉ Điềm Điềm đang gặm socola cưỡi trên yêu thú, cùng mấy tên đồng lõa chạy ra ngoài thành, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
"Nghe Điềm Điềm nói Nhược tiểu thư đang tìm đối tượng tái hôn, như vậy không biết tôi có đáp ứng được những yêu cầu của cô không?" Mỗ nam một mặt biểu tình nghiêm túc tiến cử bản thân.
"Được lắm, Phỉ, Điềm, Điềm!" Mỗ nữ cắn răng nghiến lợi, xoay người vào phòng, đóng cửa.
Bình luận truyện