Bạch Liên Hoa Hoành Hành Mạt Thế

Chương 2: Tử* liên



Thành phố chìm vào màn đêm, các bảng hiệu quảng cáo to nhỏ lần lượt sáng đèn, xen lẫn với màu sắc của đèn đường cùng đèn led đủ màu nhấp nháy, trên giao lộ vì vào giờ tan tầm mà chậc ních xe cộ, dòng người chen chúc, ồn ào không dứt.

Khách sạn sang trọng bậc nhất thành phố - Hoa Diêu, nổi tiếng với sự hoa lệ, hào nhoáng. Nơi đây có một điểm khiến nó trở nên đặc biệt, đó là mỗi vị khách có thể làm chủ một căn phòng cố định, việc trang hoàng tuỳ theo mong muốn của chủ nhân căn phòng đó, mỗi một món nội thất hay vật dụng bài trí đều là xa xỉ phẩm.

Một căn phòng như vậy, những gia tộc hạng trung nhìn qua chỉ có thể ao ước, không phải vì giá cả đắt đỏ mà vì giá trị của chúng gắn liền với địa vị. Chủ nhân của chúng không những giàu có mà thân phận, địa vị đều không tầm thường.

Thận phận bị che dấu, mỗi người trong tay có một tấm thẻ kim cương đặc thù để sử dụng, nếu đắc tội một trong mười người đó, cũng giống như đối đầu với thế lực đứng sau nơi này - Cẩn gia. Là gia tộc lâu đời của hắc đạo, Cẩn lão gia đã hơn bảy mươi tuổi, nay đã xuống đài nhường lại vị trí gia chủ cho con trai lớn là Cẩn Thịnh Hào.

Năm xưa Cẩn lão gia là một ông trùm có tiếng trong giới, Cẩn Thịnh Hào lại không có được năng lực mạnh mẽ như lão cha nhưng thay vào đó, ông lại rất có năng lực nhìn người, cùng sự xảo quyệt của một thương nhân giỏi, người ông nhìn trúng sau này đều là những kẻ đứng đầu trong giới. Là một người cẩn trọng, giỏi tính toán lợi ích, việc buôn bán vũ khí của Cẩn gia ngày càng bành trướng, ngay cả chính phủ cũng phải e dè.

Tập trung những điểm trên khiến Hoa Diêu trở thành địa điểm hấp dẫn của những người muốn mở rộng quan hệ, cùng những kẻ muốn trèo cao bước vào giới thượng lưu, tìm kiếm kim chủ. Khách sạn chỉ là làm ăn nhỏ, Cẩn gia thông qua đó để rửa tiền bằng việc tổ chức các buổi đấu giá ngầm, thời gian được cố định vào ngày đầu tiên của mỗi tháng.

Phỉ Nhược mặc áo choàng tắm, một thân sạch sẽ, khoan khoái ngồi trên sofa, cửa sổ mở lớn có thể nhìn thấy toàn cảnh bầu trời đầy sao, gió lớn thổi vào khiến mái tóc cô rối tung nhưng Phỉ Nhược lại rất hưởng thụ, còn không quên nhâm nhi cốc trà lạnh trên tay.

Hiện tại dùng thân thể nhân loại, thể chất yếu kém, càng không nói ẩn dấu bệnh tật nhưng thói quen xấu của Phỉ Nhược thật không thay đổi được. Là hoa sống trong băng đàm, tu luyện lại là nguyệt lực thuần âm nên cô thích nhất buổi tối cùng cái lạnh, trong trí nhớ không ít kẻ mắng cô là ‘đồ máu lạnh vô tình’, có khi nào tính tình của cô là ảnh hưởng từ sở thích hay không, nghĩ lại thật sự có chút buồn cười.

Mười ngày sau sẽ diễn ra một buổi đấu giá, biểu tình Phỉ Nhược âm u bất định, danh sách vật phẩm đấu giá không bao giờ cố định, cổ vật, ngọc thạch, vũ khí, kể cả 'vật sống' như động vật hay… con người.

Giá cả tùy vào người mua, không có giá sàn nhưng đồ dưới danh nghĩa Cẩn gia bán ra thì con số luôn vượt qua giá trị của chính nó, bỏ ra một món tiền để đổi lấy cơ hội kết giao với một đại gia tộc, dù cơ hội đó rất nhỏ nhoi vẫn nhiều người quăng tiền ra để giành lấy. Cẩn Thịnh Hào thật sự rất biết cách làm ăn, thứ bỏ ra chỉ là danh tiếng mà thứ thu vào chính là một khoản lợi nhuận dài hạn, thật không khác với gửi tiền ngân hàng là bao.

Trong số danh sách vật phẩm tháng tới, sẽ xuất hiện một vật được giám định là vô giá, một chiếc nhẫn bạch ngọc không rõ niên đại, mặt nhẫn khắc đồ án hoa sen huyền ảo, hoa văn được phỏng đoán là một trận đồ cổ xưa, tâm trận có một viên đá tím tinh khiết không rõ chất liệu.

Bạch ngọc tuy quý nhưng không hiếm, bất quá để điêu khắc lên đó là một việc quá khó huống chi lại là đồ án tinh mỹ. Càng không nói đến giá trị lịch sử của nó, Cẩn gia đã mời một số giáo sư có tiếng trong ngành đến giám định, lại không thể tìm ra được nguồn gốc.

Không ai biết rằng đồ án kia chính là Trấn Hồn Trận, phong ấn một yêu đế bên trong. Kiếp trước, trận đánh cuối cùng kia Phỉ Nhược đã muốn đồng vu quy tận, mang ý định chôn vùi Thần giới, nơi giam cầm cô một kiếp.

Biết được kết cục chỉ có chết nhưng cô vẫn muốn đánh cược một lần, Phỉ Nhược đã dùng máu thịt của chính mình luyện chế ra Tử Liên giới chỉ. Giây phút thiên kiếp đánh xuống, lại dùng chính máu của những kẻ chết trên tay cô làm vật phẩm huyết tế, vận chuyển Trấn Hồn Trận, mang linh hồn cùng sinh mệnh thu vào trong nhẫn.

Tử Liên chính là bản thể của cô, nó mang theo sinh mệnh lực cùng đạo hạnh cô tinh luyện vạn năm mà thành. Không rõ vì sao lại rơi vào tay Cẩn gia, cô chỉ biết kiếp trước vào ngày đấu giá đã có một người mua nó với cái giá kỉ lục, tặng nó cho 'Phỉ Nhược', chính hôm đó lần đầu tiên cô nhận thức thế giới này.

Phỉ Nhược biết bản thân cô đã đoạt đi cơ hội sống lại của người khác, thành thật mà nói cô không thấy áy náy một chút nào. Bất quá hậu quả là linh hồn cùng bản thể bị tách ra, mỗi thứ một nơi, Phỉ Nhược đôi lúc không thể khống chế cơ thể, cô biết nếu bây giờ ngủ một giấc chính là vĩnh viễn không thể tỉnh lại được nữa. Mười ngày không phải quá lâu nhưng đến sống chết của bản thân lại không thể nắm trong tay làm cô rất khó chịu.

Bản thân bây giờ đi đường không vững, có thêm khả năng ‘ngất’ không cố định thời gian càng không cố định địa điểm, đâm đầu vô một gia tộc hắc đạo đoạt bảo, thật sự bất khả thi, một phần trăm cơ hội thành công cũng không có: “Haizz…”

Người con gái nghiêng người ngồi trên ghế, một tay chống đầu, tóc đen bị gió thổi nhẹ nhàng bay, đôi mày liễu đang nhíu chặt, lông mi như một chiếc quạt nhỏ tạo bóng che đi đôi mắt đang khẽ nhắm như đang ngủ. Bỗng cô mở mắt, đôi mắt đen thẳm lóe qua một tia sáng, cô đứng dậy đi đến bên chiếc bàn duy nhất trong phòng, lục lọi tất cả các ngăn tủ.

Ở ngăn thứ hai, nhìn thấy một quyển sổ tay nhỏ ngay ngắn nằm bên trong, mở ra một trang, khóe môi màu đào dâng lên một nụ cười: “Mọi chuyện từ đây thật sự dễ dàng hơn, tôi phải cám ơn cô thế nào đây ‘Phỉ Nhược’, xem ra tôi nợ cô rất nhiều thứ.”

Tử*: Màu tím

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.