Bạch Liên Hoa Hoành Hành Mạt Thế

Chương 4: Trả đũa



Điền Dực Phong thấy tim mình đập gia tốc, máu trong người sôi trào, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy. Trực giác mách bảo người trước mắt rất nguy hiểm nhưng linh hồn cứ không ngừng chìm đắm vào đôi mắt xinh đẹp kia, nguyện ý trầm luân trong đó.

'Con người là đồng loại không phải là thức ăn' Trong đầu không ngừng vang lên tiếng nói, nhắc nhở Phỉ Nhược tỉnh táo lại, tia lí trí cuối cùng làm cô thu lại yêu nhãn.

Trong giây phút đối diện với Điền Dực phong, phải rất kiềm chế Phỉ Nhược mới không xúc động nhào lên hút cạn linh hồn của anh ta. Không phải cô đói khát đến nỗi gặp ai cũng muốn rút linh hồn của họ mà do người trước mắt rất đặc biệt.

Tinh thần lực càng mạnh thì đường sinh mệnh càng dài, đồng nghĩa với việc người đó có một linh hồn cường đại. Tương tự như một game thủ, sinh mệnh cùng tinh thần lực chính là máu và mana của người chơi. Điền Dực Phong chính là cao thủ trong bảng xếp hạng, linh hồn của hắn mạnh hơn những người Phỉ Nhược đã gặp từ khi sống lại đến giờ.

Khi cảm nhận được nguồn năng lượng dồi dào kia, nháy mắt kĩ năng mị hoặc đã phóng ra mà không kịp suy nghĩ, trấn trụ con mồi chìm vào yêu nhãn. Bất quá, khi cô chấp nhận thân phận này, đã tự đặt ra nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, tuỳ tiện phá bỏ nguyên tắc không phải phong cách của cô.

Món ngon đưa tới tận miệng lại không thể cắn xuống, thảm cảnh lặp lại đến hai lần, Phỉ Nhược chưa bao giờ uỷ khuất bản thân đến mức này. Cảm giác được có vài cặp mắt hướng bên này nhìn qua, Phỉ Nhược lơ đãng quét mắt về phía đó lại ngoài ý muốn phát hiện thêm ba kẻ không bình thường.

Bọn họ có bốn người, mạt thế tiến đến khẳng định trở thành dị năng giả, thông qua yêu nhãn cô có thể dễ dàng nhìn thấu. Dị năng giả không phải hiếm nhưng cũng không phải rau cải ngoài chợ, trước mắt quơ tay một cái lại túm được bốn người tư chất ưu tú. Mấy người này lại rất có tư thế xem trò vui, cô lại không nghĩ sẽ lấy ít địch nhiều, Phỉ Nhược trong lòng càng thêm buồn bực.

Trừng mắt nhìn 'tượng đá' bên cạnh rồi lại nhìn miếng bít tết vẫn toàn vẹn trên bàn, Phỉ Nhược thở dài tiếc nuối, đành buông tha bọn họ, nếu sau này gặp lại nhất định cô sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

“Ngồi xuống.” Môi anh đào khẽ mở, giọng nói như chứa ma lực nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, Điền Dực Phong như người mất hồn ngồi xuống ghế.

“Cắt cái này ra.” Phỉ Nhược đặt dao nĩa vào tay người đối diện, đẩy đĩa bít tết đến trước mặt anh ta. Điền Dực Phong động tác cứng ngắc làm theo yêu cầu của cô.

Phỉ Nhược hai tay chống cằm đánh giá người trước mắt: khí chất tà mị, mắt hoa đào, bộ dáng thật không tệ!

Nghe qua có vẻ bình thường như một người con gái tán thưởng một anh chàng đẹp trai nhưng xin đừng lầm. Chỉ là con mồi dễ nhìn ăn đặc biệt ngon miệng hơn mà thôi, yêu tộc không ai không xinh đẹp mê hoặc lòng người, Phỉ Nhược rất cố chấp đối với diện mạo của con mồi. Cô nhìn Điền Dực Phong mà cảm thán, không khác mấy tên hồ yêu mà cô từng ăn là mấy.

Đám người Cố Hàm không biết bạn tốt đã bị yêu đế nhìn trúng, trở thành đồ ăn dự trữ trong tương lai. Điền Dực Phong đưa lưng về phía họ, nên không ai nhìn thấy ánh mắt vô hồn của y.

“Cố Du, anh hại em thảm rồi!!!” Cẩn Du Thiên kêu gào lên án tên đầu sỏ, nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của Phỉ Nhược cậu lầm tưởng cô đang thẹn thùng, với tình hình này tám chín phần mười là cậu thua rồi.

“Sẽ không.” Cố Du nhẹ nhàng tựa vào quầy rượu lên tiếng, trực giác của anh không bao giờ sai, kết quả chưa đến cuối cùng còn chưa biết được thắng hay thua.

“Có sát khí.” Lẳng lặng phun ra một câu không đầu không đuôi, đón nhận hai ánh mắt khó hiểu, Cố Hàm có lòng tốt bổ sung thêm một câu.

“Cô gái kia muốn mạng của Dực Phong.”

“Không thể nào!!! Hàm đại ca chắc là nhầm lẫn rồi đi.” Cẩn Du Thiên khoa trương kêu to, từ nhỏ cậu đã xem vị này là thần tượng để sùng bái, mọi thủ đoạn áp bức từ ba mẹ cùng chị cả đều không bằng một lời nói của Cố Hàm.

Cùng một đám đàn ông trong quân doanh lăn lộn mà ra, chưa đến ba mươi đã dễ dàng leo lên chức Thượng tá, nổi tiếng là rất ghét phụ nữ, Cố mẹ chèn ép mãi Cố Hàm mới chịu đi xem mắt một lần, anh rất không nể mặt đối tượng mà phát ngôn một câu mang tính chất lịch sử:“Phụ nữ luôn yếu đuối, dễ dàng trở thành gánh nặng. Là một sinh vật rất phiền phức!”

Lúc đó Cẩn Du Thiên thật sự thấy đại ca rất suất, nói rất đúng. Hiện tại từ trong miệng của người kia lại biến một cô gái thanh thuần, đáng yêu trở thành một tên sát nhân, Cẩn Du Thiên cảm thấy không bắt kịp lối suy nghĩ của thần tượng. Ghét phụ nữ thì thôi đi, còn đem một cô gái tay yếu chân mềm trở thành mối nguy hiểm, cái này là bệnh về tâm lí, phải trị. Cậu là đang lo lắng cho tương lai của Cố gia, thật sự trách nhiệm nặng nề.

“Hàm ca, em biết mấy chỗ có thể giải tỏa rất đáng tin cậy,....” Cẩn tiểu thiếu gia bắt đầu thao thao bất tuyệt về sự tốt đẹp của phụ nữ với mong muốn dẫn dắt thần tượng trở về con đường chính đạo, tránh xa máu me bạo lực.

Cố Hàm làm như không nghe thấy, hắn đang bận quan sát Phỉ Nhược, trải qua không ít nhiệm vụ, giết cũng không ít người, bản thân rất nhạy cảm với địch ý của người khác. Dù chỉ trong nháy mắt nhưng hắn cảm nhận được sát khí từ cô gái kia.

Nhìn thấy biểu tình trầm trọng của anh trai, Cố Du cũng nghiêm túc nhìn lại, soi cỡ nào cũng chỉ thấy là một cô gái nhỏ, tay trói gà không chặt mà thôi. Lại nghe thằng nhóc kia lải nhải, Cố Du đen mặt nắm một trái chuối nhét vào miệng Cẩn Du Thiên. Lấy lại được thanh tỉnh, giờ thì hắn đã hiểu cảm giác của Cẩn đại tiểu thư, thằng nhóc này có kĩ năng khủng bố ngôn ngữ, nhiễu loạn thông tin.

Phớt lờ ánh nhìn soi mói của ai kia, Phỉ Nhược thong thả ăn hết phần bít tết đã được cắt nhỏ, lại thong thả uống hết một ly nước trái cây mới mãn nguyện gọi phục vụ bàn.

Cuối cùng cũng lấp đầy được dạ dày trống rỗng, tâm trạng sau khi ăn đặc biệt tốt, cô nhìn Điền Dực Phong cũng thấy thuận mắt hơn một chút. Phỉ Nhược có một tật xấu là nhỏ mọn, không phải cô sai khiến hai ba câu đơn giản là xong.

Nhìn phục vụ bàn đang đi về phía bên này, đôi mắt của Phỉ Nhược chuyển thành màu tím mỹ lệ, cô nhìn vào mắt Điền Dực Phong vài giây, chớp mắt lại trở về con ngươi đen thẳm như cũ, không ai nhìn thấy một màn quỷ dị vừa rồi.

“Ra giá đi, một đêm của cô là bao nhiêu? Tôi không thiếu nhất chính là tiền.” Giọng nói của nam nhân lạnh nhạt mang theo trào phúng, Phỉ Nhược nhìn vẻ mặt vô hồn của Điền Dực Phong thốt ra câu kia mà suýt bật cười, cô kiềm chế đến hai vai run run, lại giả vờ nặn ra vài giọt nước mắt.

Nữ phục vụ vài bước nữa sẽ đến trước mặt bọn họ, nghe thấy một câu kia liền sửng sốt đứng lại, cô làm việc ở nơi này cũng đã lâu, loại tình huống này thấy qua cũng không ít.

Cô bé kia nhìn thế nào cũng mới 17, 18 tuổi cùng tuổi với em gái của cô, hốc mắt cô bé đã đỏ ửng, vẻ mặt tức giận run người kia rõ ràng là bị ức hiếp, lòng bất bình trỗi dậy. Cô cũng là phụ nữ không thể để phái yếu bị vũ nhục như vậy.

“Này anh...”

“Ào!”

“Quá đáng, anh xem tôi là loại người gì?”

“Chát!”

Nữ phục vụ trợn mắt há mồm nhìn bóng lưng đã đi xa của Phỉ Nhược, diễn biến sự việc cũng quá nhanh rồi đi. Cô vừa mới mở miệng đã thấy cô bé cầm lấy ly nước lọc trên bàn tạt lên người vị kia, chỉ vào mặt hắn ta mắng một câu hùng hồn. Màn 'vũ lực' đơn phương này còn chưa dừng lại ở đó, khi mọi người không kịp phản ứng cô bé lại dùng khí thế sét đánh tặng cho tên đó một cái tát vang dội, một loạt động tác trôi chảy tự nhiên.

Thân hình nhỏ nhắn kia không nghĩ tới lúc bùng nổ mạnh mẽ như vậy, khí thế nữ vương kia hoá thành thực thể đập vào mặt cô đây này.

Dù rất muốn giơ ngón cái lên khen ngợi em gái một câu:“Uy vũ!” Nhưng trách nhiệm của một phục vụ lâu năm đã ngăn cản cô làm điều đó.

“Thưa ngài, đây là hoá đơn xin thanh toán.” Dĩ nhiên tiền là phải lấy, nữ phục vụ lên tiếng một lúc, không thấy người này phản ứng với lời nói của cô thì càng bất mãn.

Dù trên mặt có thêm năm dấu ngón tay nho nhỏ vẫn không thể không khen ngoại hình của tên này thật hại nước hại dân, bộ dáng này đã lừa không biết bao nhiêu thiếu nữ rồi đi, nếu là cô phải tát thêm vài cái, đá thêm vài cước mới hả giận. Nội tâm nữ phục vụ khinh bỉ thể loại này nhưng bên ngoài vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp không chê vào đâu được.

“Thưa ngài, xin thanh toán hoá đơn!”

“...”

“Dực Phong, cậu là đang làm cái gì?” Đám người nghe được động tĩnh đã chạy tới, Cố Du nhìn dáng vẻ chật vật của bạn tốt gặng hỏi, thế mà tên này bộ mặt như vừa tỉnh ngủ cứ ngơ ngác nhìn theo hướng của cô gái kia.

“Tiểu Phong, tỉnh, tỉnh lại nào!” Cẩn Du Thiên cầm hai vai của Điền Dực Phong điên cuồng lắc. Tiểu Phong bị đánh đến ngu người luôn rồi, lúc cậu nhìn thấy cái tát khí thế mười phần kia, miệng mở lớn đến rớt trái chuối ra ngoài.

“Buông cậu ấy ra! Dực Phong nhìn vào mắt tôi, vữa nãy xảy ra chuyện gì.” Giọng nói mạnh mẽ, trầm thấp lại như ra lệnh của Cố Hàm làm Điền Dực Phong tỉnh táo đôi chút kể lại sự việc.

Mọi chuyện đều không có gì bất thường, chỉ là một màn chào hỏi đơn giản cùng vài câu tán gẫu, kể đến khi cô gái ăn xong thì Điền Dực Phong im bặt, vẻ mặt có thể so với đít nồi.

“Sau đó thế nào?” Cẩn Du Thiên là người thiếu kiên nhẫn nhất.

“Sau đó.... Tôi.. hỏi cô ấy một đêm giá bao nhiêu.” Càng nói giọng càng nhỏ như đang nói cho bản thân nghe, rõ ràng hắn là người vừa nói ra câu đó, Điền Dực Phong vẻ mặt mờ mịt, hắn làm sao lại khốn nạn đến mức độ kia. Chẳng nhẽ bị cấm túc mới có vài tháng đã để lại di chứng rồi.

Có ba người vẻ mặt càng khó tin hơn, Cố Du sau khi sửng sốt nhìn tên kia vò cái đầu của mình thành tổ quạ đã không thương tiếc tặng cho Điền Dực Phong hai chữ:“Đáng đời!”

Cẩn tiểu thiếu gia ôm bụng cười đến chảy nước mắt, không ngờ Tiểu Phong cũng có ngày này.

Đồng chí phục vụ thì không thể tin người này còn dám kể lại chuyện như vậy, người ta nói ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cô nhìn bốn người trước mắt bằng ánh mắt không thiện cảm, rõ ràng là một đám bất lương.

Cố Hàm không có phản ứng, tuy Điền Dực Phong sinh hoạt đời tư rất bừa bãi nhưng sẽ không làm mấy việc ngu ngốc như vậy, hắn nhìn về phía Phỉ Nhược bỏ đi, trên mặt biểu tình hứng thú.

“Đi thôi, lần này cậu thua rồi! Đừng hòng quịt nợ.” Cố Du cảm thấy bọn họ đã trở thành tâm điểm của phòng ăn, bị người ta vây xem là chuyện cơm bữa nhưng mấy ánh mắt ác ý kia là sao, cảm giác như bị mọi người thù địch.

Không trách được, Điền Dực Phong tiếp cận tiểu mỹ nhân đã hấp dẫn một nửa ánh mắt người trong phòng ăn, câu cuối cùng kia bọn họ đứng xa không nghe thấy nhưng rất nhiều người nghe được rõ ràng, nhìn thấy bộ dạng đáng thương của cô gái nhỏ bị đùa giỡn, làm sao không bất bình cho được. Quần chúng vây xem đều phẫn nộ!

Điền Dực Phong trong trạng thái mù mịt bị Cố Du lôi kéo ra ngoài, chưa đến cửa đã bị chặn lại.

“Các vị, xin thanh toán hóa đơn.” Nhìn nụ cười chuyên nghiệp của nữ phục vụ, biểu tình bốn người đều cứng ngắc, một người trong đó là mặt than bẩm sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.