Lộ Sơ Dương đồng thời cũng bị phản ứng dữ dội của Bạch Thiiều hết tâm hồn, hai người song song ngược về sau, giống như báo tuyết bị kích thích, Lộ Sơ Dương gắn rắn nói: “Áo ngủ —— Áo ngủ của tôi ở trên giường.”
"MỘT." Bạch Thiều cầm chồng quần áo chất trên đầu giường vào đấm của Lộ Sơ Dương, “Của cậu này.”
Lộ Sơ Dương tìm ra cái áo ngủ phong dọc dài tay màu xanh đậm mặc lên người, quy củ cài chặt cái cúc cao nhất, miễn cưỡng biến cái áo ngủ rộng rãi thoải mái thành một bộ Trung Sơn.
Bạch Thiều cười một tiếng, anh hỏi: “Nhà tôi rất lạnh hả?”
“Không phải.” Lộ Sơ Dương tủ thân ngồi xuống bên mép giường, “Tôi sợ tôi không cài cúc thì anh sẽ để tôi nằm đất mất.”
“Sao có thể chứ.” Bạch Thiều dịch hơi sang bên phải, tránh ra một chỗ, cho Lộ Sơ Dương lại gần một bên máy hệ thống.
Lộ Sơ Dương cài cao gối lên, dựa vào đầu giường thoải mái thoải mái, ngáp một hơi thật dài, tiện tay khóa hai cái cúc áo ở cổ, lộ xương quai xanh xinh đẹp.
Bạch Thiều cảm thấy hơi mất thoải mái, anh tắt đèn trời, để lại đèn ngủ chiếu sáng một phòng nhỏ bên gối, bầu không khí trở nên ấm cúng mo lung.
“Cho tôi xem tay của anh một chút.” Lộ Sơ Dương không mong đợi Bạch Thiều đồng ý đã nắm lấy tay trái của anh, hoạt động của nhẹ nhàng nhẹ nhàng, ngón tay khô nhanh, lòng bàn tay ấm áp, Hỏa độc nhìn bàn tay phải hoàn toàn lặn của Bạch Thiều, rồi lại đi so sánh với bàn tay trái đầy vết thương, lông mày của Tuyết nhăn lại, ánh mắt vừa mang theo thương tiếc giận dữ.
Bạch Thiều nói: “Không đau như ngày qua nữa.” Anh thật sự muốn rút tay về, quá kỳ quái rồi, anh nghĩ, nhất cử nhất động của Lộ Sơ Dương làm lòng anh bất an.
Bạch Thiều vô cùng quen thuộc với cảm giác này, đã từng có một người thanh niên, cũng như vậy xông vào đời anh, để đến khi anh đã làm xong chuẩn bị cho cuộc sống yên sau này cùng người đó, thì người lại biến mất không một câu trích dẫn nào.
Lộ Sơ Dương càng sợ hãi hơn tâm trạng phức tạp của Bạch Thiều —— Hoàn thiện cuộc sống đang làm cái gì vậy.
Dù sao cũng từng là dân du học Anh Quốc, trong giây lát Lộ Sơ Dương đã nhận được hành động của bất kỳ kích thước đồng tính nam nào của mình, nếu ở Edinburgh sẽ gặp tình huống vì thú hoang tình giáo dục.
Kẻ giết người Anh.
Lộ Sơ Dương hoàng mang lo sợ tiện tay đổi hết lỗi dâng lên đầu người Anh vô tội, mặc dù dù trong lòng quay sói lên bao nhiêu ý tưởng tự sát cấp tốc, nhưng mặt ngoài của Lộ Sơ Dương vẫn cứ bình tĩnh, bước thông đồng đặt tay Bạch Thiều xuống, chui vào trong chăn, nói: “Tôi ngủ đây, ngủ ngon.”
"Ngủ ngon." Bạch Thiều tắt đèn ngủ, bồi đắp cẩn thận giữ một khoảng cách với Lộ Sơ Dương.
Chính giữa chiếc giường là một đường biên giới thẳng tắp, cả hai nằm cứng đờ, không ai bạch động mạnh sét đối phương.
Bạch Thiều có chút phiền lòng, anh đã cực lực tránh né nhớ về những chuyện đã qua, đó là sự bắt đầu cho vận mệnh bất hạnh của anh, nghe thấy hơi thở đều đều bên tai, anh quay đầu về phía bờ mép giường, cố gắng nghĩ đến những cảnh tượng Yên Bình, hay những giai điệu tĩnh tâm.
Lộ Sơ Dương thì lại đang xoắn xuýt chuyện “người Anh là gay”, lúc đi học và công tác ở Anh quốc, ngọc là một tên tre bông tắp, dù gặp qua vô số lần bạn tốt biến gay, hay mấy chuyện Máu như tình thành người yêu, máu vẫn chỉ duy trì thú vị với gái đẹp.
Ông trời trên cao chứng giám, Hỏa đi ngang qua bảo tàng Sherlock Holmes luôn tin chắc rằng thám tử Sherlock với bác sĩ Watson là đôi bạn có tình hữu nghị tuyệt vời nhất trên đời.
Nếu như Bạch Thiều là nữ, dòng suy nghĩ của Lộ Sơ Dương đột nhiên cua đuổi, đùa gì thế, vậy thì ngày đầu tiên đi làm, ngọc sẽ lái chiếc Ferrari đỏ au trong gara, kèm theo một bó hoa hồng tươi rói.
Dùng lời của Tăng Gia Phi mà diễn tả, thìphong cách xòe đuôi của Lộ Sơ Dương giống như một con gà tây giàu hát ngốc nghếch.
Chuyên mục chú thích là tiền nhiều nhất.
Lộ Sơ Dương vừa suy nghĩ vừa ngón tay, nguy hiểm như đột nhiên hiểu tại sao mỗi cuộc chiến của mình đều bắt đầu và kết thúc nhanh như chớp.
“Bác sĩ Tiểu Bạch.” Lộ Sơ Dương nhỏ giọng hỏi, “Anh đã ngủ chưa?”
“Chưa.” Bạch Thiều đáp.
“Sao anh không tìm bạn gái?” Lộ Sơ Dương hỏi.
“Xu hướng tính giáo dục không phù hợp.” Bạch Thiều trả lời.
Lộ sơ dương cứng, cái gì được gọi là xu hướng giáo dục không phù hợp —— Éc, mạch não không vốn đang chạy nhảy lung ta lung tung của phương pháp tự nhiên.
“Còn cậu?” Bạch Thiều hỏi lại.
“Tôi, tôi cũng đã từng quen mấy người.” Lộ Sơ Dương chột dạ nói “Cũng không hợp nhau lắm.”
“Ừ, bạn phải tìm từ đó.” Bạch Thiều nói: “ Phù hợp với tâm hồn là điều quan trọng nhất.”
“Phải đấy.” Lộ Sơ Dương nói, Đánh dùng Ferrari cùng hàng xa xỉ đổi những cô gái xinh đẹp như một bình hoa khen tiền, trao đổi ích lợi, theo như nhu cầu, đánh không quan tâm đến suy nghĩ của những cô gái kia, nhóm họ cũng không vui lòng tốn kém tâm sức tìm hiểu côn trùng, hoàn toàn khác xa vạn đập với cái gọi là đồng nhịp tâm hồn.
“Tôi đã ba mươi hai rồi,” Bạch Thiều nói, “Ế từ trong bụng mẹ thật sự không có gì hay để kể.” Anh Giáp thừa nhận, “Nhưng tất cả đã quá khứ, không nhớ những chuyện lặt vặt nữa.”
“Ồ.” Lộ Sơ Dương kéo khóa móng che đầu, trong lòng xoắn xuýt thành cái bánh quai chèo.
Bạch Thiều cho rằng Lộ Sơ Dương không muốn nói chuyện tiếp, anh nghiêng đầu qua một bên, ngọc mắt lại tìm kiếm cơn buồn ngủ.
Ngay lúc đó Bạch Thiều mơ giấc ngủ ngon sắp ngủ, anh cảm thấy có tiếng ồn ào bên cạnh mình, một cái tay dè dặt mở ra lòng bàn tay trái của anh, ngón tay nhẹ nhàng nhẹ nhàng qua vết thương chưa lành.
Bạch Thiều thầm lặng hơn trong lòng, anh không quan tâm đến hoạt động nhỏ của Lộ Sơ Dương nữa, chìm sâu vào giấc ngủ.
Lộ Sơ Dương không làm rõ được những tâm tư rối rắm như tơ bò, nên lướt đơn giản nhẹ bỏ lý trí, hành động theo trực giác, ngón tay bạch tuộc phải cảm giác thông nhanh của băng tuyết, bản thân lại tự đau xin khó chịu.
Lộ Sơ Dương thích những thứ rùng rợn và thịnh vượng, lúc còn ở Edinburgh quay phim điện ảnh với kinh phí thấp, ngựa đã từng đọc vô số kịch bản hồi hộp gân gân cùng châm biến chính trị, nhắm ra cốt truyện yêu thích. Nhưng chiến lại không thích lắm một số đoạn liên quan tới tình cảm yêu đương có trong kịch bản, dưới cái nhìn của bạn, tự thuật tình ái dong dài sẽ không làm giàu thêm hình tượng nhân vật, ngược lại sẽ có chút ảnh hưởng, tuy nhiên biên kịch hợp tác với lửa là Davien lại không cho rằng như vậy.
Davien đến từ nước Ý lãng mạn, am hiểu sáng tác đủ loại tình yêu, để làm bật ra đặc điểm nổi nổi ở một phương diện nào đó của nhân vật.
“Tình yêu không phải điểm xuyết của sinh mệnh, Lu thân viếng.” Davien vương tới cô lui cuốn kịch bản, tính cách thích ra làm vẻ lãng mạng trời sinh của thân tạo anh ta nhất định phải ngồi bằng trên bãi cỏ dưới ánh trăng, nghe radio phát một khúc dương cầm mà đọc kịch bản, “Tình yêu là nhiên liệu duy trì sinh mệnh.”
Lộ Sơ Dương hỗ trợ mắt nhìn bình thường, thoải mái nằm thư giãn trên hương thơm trong rừng cây, đánh hỏi: “Cho nên anh đã tìm được nhiên liệu của mình rồi à?”
“Nhiên liệu có rất nhiều loại, giống như các loại xăng dầu khác nhau.” Davien nói, “Cậu sẽ gặp phải một người làm cậu cháy hết một trăm phần trăm, tin tôi đi, từ ánh mắt đầu tiên, cậu sẽ biết người đó khác với tất cả mọi người.”
Lộ sơ dương khi mũi khinh hoàng, hai cánh tay áo giáp dưới đầu, hoàng mặt hoàng thức trăng, trong lòng chỉ tràn ngập kế hoạch phim điện ảnh.
Được nơi bàn tay Bạch Thiều mơ thấy cuộc tranh chấp vào hai năm trước, anh mang theo vui mừng cùng kỳ vọng ngồi máy bay về quê. Anh sinh ra ở Giang Tây, lớn lên ở Giang Tây, căn cứ vào nghị lực cùng trí thông minh hơn chắc chắn người thi đậu đại học, rời khỏi Giang Tây, cuộc sống sau đó thuận lợi lướt gió, khiến anh hầu như quên đi cực của trầm thơ cùng tuổi thiếu niên, cũng quên đi sự thiên vị của ba mẹ dành cho mình không phải xuất phát từ tình thương nơi đáy lòng.
“Có thể nói cái gì cơ?!” Ba anh là Bạch Đức Thông nghe anh kể xong về kế hoạch tương lai của mình, ông ta đã đứng dậy, ngón tay run run chỉ vào anh rồi nói, “Mày với thằng đó đều là nam, hai thằng đàn ông sao có thể, bạn đang nói nhảm cái gì vậy hả!” Ông ta nôn nóng đi qua đi lại, như một con sư tử xông thẳng, “Nhất định là do quý vị ra ngoài đi học, học đến hư đầu hư giáp rồi!”
Mẹ anh là bà Tống Xảo không tin nhìn Bạch Thiều, như thể đang nhìn một người xa lạ: “Tiểu Thiều, con đừng làm mẹ sợ, để mẹ đi nói với dì Vương của con, nhờ dì ấy giới thiệu giúp mấy cô gái phúc, điều kiện tốt như vậy, chúng ta từ từ mà lựa chọn.”
Bạch Tú Trúc không hiểu suy nghĩ của Bạch Thiều, nhưng cũng cố hòa giải giải: “Em con cũng lớn rồi, học vấn cao hơn chúng ta…” Cô còn chưa nói xong thì đã được Bạch Đức Thông ngắt lời: “ Đúng chính là vì học nhiều, mới không nghe lời nữa!”
Bạch Thiều nhăn mày: “Đây là sự lựa chọn của con, có liên quan gì đến chuyện đi học?”
“Bỏ ra cả đống tiền cho mày, đi học rưới mười năm trời, đến bây giờ mày vẫn chưa phải là bác sĩ chính thức!” Bạch Đức Thông nói: “Thằng Tiểu Thắng nhà hàng xóm cũng cỡ tuổi mày, mày với nó học chung cấp hai, nó chỉ học trường dạy nghề, bây giờ lái xe tải nguy hàng, nhưng mỗi tháng kiếm được hai, ba năm ngày tệ, ngay cả hai đứa con cũng học tiểu học rồi, còn mày thì sao?”
Bạch Thiều cảm thấy xét nghiệm, anh nhìn Bạch Đức Thông mở miệng la hoàng, cảm giác giác bất lực dâng lên khắp người, hình ảnh lúc sau như thể được ấn nút tua nhanh, răng lược tranh chấp, rượu sâm cấp, Bạch Đức Thông tức giận chạy ra sau cánh cửa, chộp lấy cây búa, đập về phía Bạch Thiều.
Bạch Thiều dùng tay trái hỗ trợ theo bản năng, nhưng bị ông ta túm lấy ngón tay, dùng búa đập xuống khung một cách chiến nhẫn, vừa đập vừa: “Ai bảo mày đi học! Ai bảo vệ quý ông! Ai bảo bạn không nghe lời!”
Đọc sách, thích đàn ông, không nghe lời.
Bạch Thiều đau khổ nội tâm, anh đột nhiên mở mắt ra, há miệng thở hổn hển.
“Anh bị sao vậy?” Lộ Sơ Dương nửa đêm ngồi dậy đi uống nước, vừa quay đầu thì thấy Bạch Thiều hô hấp gấp gáp như thể sợ hãi phát tác, ngựa bạch chạy về bên giường, nhẹ giọng động viên anh, “Gặp ác mộng à? Đừng sợ đừng sợ, có tôi ở rìa anh đây.”