Bạch Lộ

Chương 49: Hội nghị gia đình



“Hiều Hiều, sao lại có đạo diễn Lộ ở đây thế?” Vừa mở camera trong nháy mắt, Bạch Tú Lan đã biểu đạt bất mãn, “Này là hội nghị gia đình cơ mà.”

“Em biết.” Bạch Thiều nói, anh hơi nhích người sang trái, nhường một không gian nhỏ cho Lộ Sơ Dương lộ mặt, “Nhưng ý tưởng là do đạo diễn Lộ nghĩ ra.”

“Ồ ——” Bạch Tú Lan kéo dài giọng, “Đạo diễn Lộ thật quan tâm đến chuyện nhà chị nhỉ.”

Lộ Sơ Dương nở một nụ cười lúng túng, hắn tỏ ra khá yếu thế, như thể không biết đối đáp làm sao với lời ám chỉ kỳ quặc của Bạch Tú Lan. Bạch Thiều chắn cho Lộ Sơ Dương theo tiềm thức, anh hơi kéo đạo diễn Lộ đang luống cuống về cạnh mình, rồi nói: “Là do đạo diễn Lộ tốt bụng.”

“Chậc chậc chậc.” Thấy khuỷu tay em trai mình đã quẹo ra ngoài, Bạch Tú Lan cười chế nhạo một tiếng, “Bao che cho đạo diễn Lộ đúng không, chị có thể cách cái màn hình ăn thịt cậu ta được chắc?”

“Tú Lan lại muốn ăn ai thế?” Mở camera trễ hơn một chút, Bạch Tú Mai hỏi đùa một câu, “Ù ôi, đạo diễn Lộ cũng có mặt à.”

Cả người Lộ Sơ Dương núp sau Bạch Thiều, chỉ lộ ra một đôi mắt chớp chớp trên bờ vai của anh, hắn âm thầm ôm lấy eo của anh, nhỏ giọng nũng nịu: “Chị của anh thật dữ quá hà.”

Bạch Thiều xấu hổ vỗ mu bàn tay của Lộ Sơ Dương, mặt đối diện với màn hình điện thoại nói: “Em định về quê phân gia với ba mẹ, hai chị nghĩ sao?”

Lời đề nghị vừa được đưa ra, hai chị của Bạch Thiều liên tục im lặng, một lát sau, Bạch Tú Lan mới nhìn Lộ Sơ Dương đang giả vờ bé nhỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cái tên này, cậu ít có độc lắm.”

Bạch Tú Mai gật đầu một cách tán đồng.

Bắt đầu từ đứa con trai, hơn nữa là đứa con trai duy nhất đưa ra đề nghị phân gia, không khác nào tát vào mặt Bạch Đức Thông một cái trước toàn thể thôn xóm. Con bất hiếu, lỗi của cha, cho dù đô thị cấp một không còn nhắc đến mấy chuyện lễ giáo phong kiến, nhưng ở nông thôn hẻo lánh, Bạch Đức Thông sẽ bị người khác chế giễu cả đời.

“Em tính đưa phần của em cho chị ba.” Bạch Thiều nói.

“Chị thấy cũng được.” Bạch Tú Lan là người đầu tiên đồng ý, “Đừng thấy Tú Trúc mặt mày ủ dột mỗi ngày, một khi tới thời, không biết có thể hành lão súc vật kia đến mức nào.”

“Quả thật đúng vậy.” Bạch Tú Mai nói, “Tú Trúc số khổ, nên giúp nó một tay.” Cô nhìn người nghĩ ra kế này là Lộ Sơ Dương, nói một cách không rõ ý tứ, “Hiều Hiều quen được một người bạn tốt.”

“Hì hì.” Nghe thấy mình được khen, cả người Lộ Sơ Dương cảm thấy ngượng ngùng, hắn cười hì hì một tiếng, tiếp tục núp sau lưng Bạch Thiều giả bộ đáng thương.

“Khi nào thì em về?” Bạch Tú Lan hỏi.

“Ngày một tháng năm.” Bạch Thiều trả lời.

“Ừm, thế chị phải mua bao nhiêu cái vé máy bay mới hợp lý? Đạo diễn Lộ đi không?” Bạch Tú Lan hỏi.

Lộ Sơ Dương nhỏ giọng nói: “Em muốn đi.”

“Dẫn cậu ấy theo.” Bạch Thiều nói, “Coi như đi du lịch.”

“Hiều Hiều thật tốt.” Lộ Sơ Dương đặt cằm lên trên vai của bác sĩ.

Bạch Tú Lan nắm tay chặt thành quả đấm, nếu không phải cách cái màn hình, thì cô thật sự muốn đập cái đồ nhiều chuyện như Lộ Sơ Dương.

Bạch Tú Mai nói: “Được rồi, một tháng năm chị về tụ họp với mấy đứa.”

“Việc này trước hết đừng báo cho Tú Trúc biết.” Bạch Tú Lan nói, “Cho nó một sự kinh ngạc.”

“Kinh hãi mới đúng.” Bạch Tú Mai nói, “Chị thấy em không ưa Tú Trúc thì có.”

“Phải, em không ưa cái điệu bộ khúm núm của nó.” Bạch Tú Lan nói, “Nếu không phải nó sợ hãi rụt rè, tay của Hiều Hiều sao có thể bị thương thành như vậy?”

“Ấy, chuyện đã qua rồi.” Bạch Thiều điều đình, “Chị ba cũng có cản, nhưng không cản được.”

“Cản cái quần gì, tính tình của nó sao chị lại không biết?” Bạch Tú Lan càng nói càng tức, “Làm sao có khả năng cản không được! Nếu như chị có mặt ở đó, cái lão súc vật kia đã bị chị đập chết.”

“Được rồi được rồi.” Bạch Tú Mai nói, “Một tháng năm em về mà trút giận lên trên người Tiểu Thắng ấy.”

“Phải, còn có Bạch Tiểu Thắng.” Bạch Tú Lan đập bàn rầm rầm, “Thằng đó chết chắc với em.”

Bạch Thiều buồn cười, anh nói: “Cũng trễ rồi, hai chị đi ngủ sớm một chút.”

“Đợi đã.” Bạch Tú Lan chỉa mũi dùi về phía Lộ Sơ Dương, “Cái cậu này cũng ở lại chung với em?”

“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu, “Cậu ấy cãi nhau với người trong nhà, nên tạm thời ở nhờ chỗ em.”

“Cậu ta ba mươi tuổi đầu rồi, còn chơi trò bỏ nhà trốn đi?” Bạch Tú Lan rõ ràng không tin, “Có ấu trĩ không thế?”

“Cậu ấy hơi bị ấu trĩ.” Bạch Thiều cảm giác tán đồng một cách sâu sắc.

“Này.” Lộ Sơ Dương mở miệng chứng tỏ sự tồn tại của bản thân.

“Hiều Hiều có bạn bè bên cạnh, có thể giúp đỡ chăm sóc cho nhau, rất tốt.” Bạch Tú Mai nói chuyện lộ ra sự nhân hậu, “Cả hai bao dung một chút, đừng nên cãi nhau.”

“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu, “Em nghỉ đây, hai chị ngủ ngon nhé.”

“Ngủ ngon Hiều Hiều.” Bạch Tú Lan và Bạch Tú Mai lần lượt cúp điện thoại

Dỡ lớp giả bộ xuống, Lộ Sơ Dương treo trên lưng Bạch Thiều, nói một cách nhão nhoét: “Không dẫn theo thầy của anh hở?”

“Chắc không dẫn thầy theo.” Bạch Thiều nói, “Thầy khá bận, có thể còn có những việc khác.”

“Thầy không có việc gì khác hết!” Công Tôn Tinh phản đối đầu tiên, ông không lo cho phòng khám buổi sáng, vội chạy đến phòng chăm sóc cuối đời tóm lấy Bạch Thiều, “Em dẫn Tiểu Lộ đi du lịch, không dẫn thầy theo?”

“…” Bạch Thiều nhìn Lộ Sơ Dương, Lộ Sơ Dương buông tay một cách bất đắc dĩ.

“Đừng nhìn Tiểu Lộ, cái miệng của Tiểu Lộ không giấu được chuyện gì với thầy đâu.” Công Tôn Tinh nói, “Thầy với cô em đi cùng, không làm kỳ đà cản mũi hai đứa.”

Bạch Thiều thật sự chịu không nổi sự nhiệt tình của Công Tôn Tinh, anh bèn nói: “Lúc phân gia có người khác họ, em cảm thấy không được tốt lắm.”

“Đừng lo, thầy với cô em trốn ở xa.” Công Tôn Tinh nói, “Một khi có chuyện, thầy và cô sẽ làm chỗ dựa cho em.”

Từ tận đáy lòng của Bạch Thiều dâng lên từng nỗi niềm cảm động, anh gật đầu: “Vâng, em cảm ơn thầy.”

Công Tôn Tinh nhận được lời đồng ý, ông vui vẻ hài lòng xoay người rời đi, thì bỗng dưng bị Bạch Thiều níu giữ cánh tay, ông quay đầu lại: “Sao thế?”

“Thầy ơi, gặp được thầy, là chuyện may mắn nhất của em.” Bạch Thiều nói.

Công Tôn Tinh vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Bạch Thiều, ông động viên: “Tự nhiên nhặt được một cậu học trò hiếu thuận như em, thầy mới là người may mắn hơn.”

Bạch Thiều nhìn bóng lưng Công Tôn Tinh rời khỏi phòng chăm sóc, bờ vai anh chợt trĩu nặng một chút, đúng như dự đoán, là Lộ Sơ Dương bị lạnh nhạt nãy giờ đến tìm sự quan tâm, Bạch Thiều hỏi: “Em không đi khoa mắt quay phim à?”

“Em ở chơi với anh một lúc.” Lộ Sơ Dương bày tỏ thẳng thắn, “Em rất thích anh nha.”

Bạch Thiều mím môi, nhưng không mím được khóe miệng đang giương lên, anh nói: “Khi nào thì em về thăm nhà? Bố mẹ em chắc đã sốt ruột rồi?”

“Em về thì bố em sẽ đánh em.” Lộ Sơ Dương nói, “Đến lúc đó không có ai giúp em, hu hu hu em thật là tội nghiệp mà.”

“… Kỹ năng giả khóc này của em là học từ ai vậy?” Bạch Thiều hỏi.

“Từ Tằng Gia Phi.” Lộ Sơ Dương trả lời, “Nhưng mà em giả vờ giống hơn cậu ta một chút.”

Bạch Thiều đánh giá hành động vụng về của Lộ Sơ Dương một cách không chút nào nể mặt, “Cũng không giống lắm đâu.”

Lộ Sơ Dương mếu máo, nói: “Anh về nhà cùng em đi, không cần vào trong, chỉ cần đứng ở cửa đợi em. Nếu như em bị bố đuổi ra, hai chúng ta bèn bỏ trốn vì tình.”

“?” Bạch Thiều nhíu mày, “Trốn đi đâu?”

“À thì, trốn tới nhà anh?” Lộ Sơ Dương nói.

“Hóa ra định nghĩa bỏ trốn vì tình của em là từ Bình Cốc đến Triều Dương.” Bạch Thiều nói, “Cũng không ra khỏi Bắc Kinh.”

“Xa quá khiến anh đi làm muộn.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh còn nhớ bố mẹ em ở Bình Cốc, em rất ư là cảm động.”

Bạch Thiều hoàn toàn yêu thích tính cách có gì nói đó của Lộ Sơ Dương, anh đứng dựa lưng vào vách tường, giơ bàn tay trái bị thương lên, sờ vào gò má của hắn, rồi hỏi: “Buổi tối em có rảnh không?”

“Có có.” Lộ Sơ Dương nói.

“Vậy thì anh tan làm xong đi với em đến Bình Cốc ăn tối.” Bạch Thiều nói, “Nếu như em không bị đuổi ra ngoài, anh tìm đại một quán cơm ăn đỡ. Còn nếu như em bị đuổi ra ngoài, hai chúng ta cũng tìm một tiệm cơm ăn tạm.”

“Nếu như em không bị đuổi ra ngoài, hai chúng ta sẽ dùng bữa trên cái bàn ăn yêu dấu mà bố em thích nhất.” Lộ Sơ Dương nói, “Còn nếu như em bị đuổi ra ngoài, hai chúng ta sẽ đi ăn hải sản.”

“Bố em có bàn ăn thích nhất?” Bạch Thiều hỏi.

“Có, bố em yêu cầu cực kỳ ngặt nghèo với mấy cái bàn ăn đó, không thể quá cao, không thể quá thấp, không thể làm bằng kính, vì quá mát, cũng không thể làm từ gỗ, dễ bị khô nứt.” Lộ Sơ Dương nói, “Cần phải chọn mặt bàn từ đá cẩm thạch tự nhiên với hoa văn có độ thẩm mỹ cao, phải bằng phẳng bóng loáng, lúc trước mua về tốn công dữ lắm.” Hắn cười một cách đắc ý, “Cái ngày mua về, em lỡ tay làm mẻ một lỗ trên mặt bàn, khiến bố em xót gần chết.”

“Em giỏi thật.” Bạch Thiều xoa vành tai của Lộ Sơ Dương, “Anh đi kiểm tra phòng, em cũng trở lại đi làm đi.”

“Để em gọi điện cho anh trai em trước, hỏi xem có bố em ở nhà không.” Lộ Sơ Dương lưu luyến không nỡ, rời khỏi bờ vai của Bạch Thiều, “Buổi tối gặp nhé.”

“Buổi tối gặp.” Bạch Thiều đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng của Lộ Sơ Dương biến mất ở cuối hành lang, anh quay người, đi đến văn phòng, bàn tay trái hiếm khi không bị giấu vào trong túi, mà buông thõng bên người, nhẹ nhàng đung đưa theo nhịp bước chân.

Sau khi gặp được Lộ Sơ Dương, mọi chuyện dường như trở nên thật đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.