Bạch Lộ

Chương 53: Hoa bách hợp nhẹ rơi



“Bạch Hiều Hiều, mở cửa!”

Mới sáng tinh mơ, cửa chống trộm nhà Bạch Thiều đã bị Bạch Tú Lan đập ầm ầm, anh dụi con mắt rồi ngồi dậy, Lộ Sơ Dương đang nằm ngủ phơi bụng trên một bên còn lại của chiếc giường. Bạch Thiều thở dài, duỗi tay kéo vạt áo của hắn xuống, che đi cái bụng cho hắn khỏi bị cảm lạnh, sau đó anh xỏ dép đi mở cửa.

“Chị, có chuyện gì vậy?” Bạch Thiều mở ra một cái khe cửa, anh tự dưng chột dạ vô cớ, không nghiêng người nhường đường cho Bạch Tú Lan vào nhà như thường lệ.

“Bộ giấu ai trong nhà hay sao mà không cho chị vào?” Thấy bộ dạng không được tự nhiên của em trai, Bạch Tú Lan chọc ghẹo.

“Đạo diễn Lộ ở trong nhà.” Bạch Thiều đáp.

“Ở thì ở chứ, em lén la lén lút làm gì.” Bạch Tú Lan cảm giác bình thường, sau đó cô nhìn thấy Lộ Sơ Dương lơ mơ bước ra từ phòng ngủ chính, mới đột nhiên nhận ra, “…. Đợi đã, cậu ta với em ngủ chung một phòng?”

“À.” Bạch Thiều gật đầu, “Vâng.”

“Em chào chị hai.” Lộ Sơ Dương vẫy tay, quẹo vào nhà vệ sinh rửa mặt.

“Cậu ta còn gọi chị là chị hai?” Bạch Tú Lan lên cao giọng.

“Cái này…” Bạch Thiều ấp a ấp úng, “Tối hôm qua em đi gặp bố mẹ cậu ấy.”

“Hay quá ha Bạch Hiều Hiều.” Bạch Tú Lan bẹo má của Bạch Thiều kéo qua hai bên, “Có bồ rồi không báo cho chị biết trước?”

“Chuyện này tiếp chuyện kia, em chưa kịp nói.” Bạch Thiều trả lời, anh quyết định dùng một việc khác lấp liếm, “Cha của Hạ Tiêu Việt ở trong phòng bệnh của em.”

“Cái gì?!” Tiếng gào của Bạch Tú Lan hù Lộ Sơ Dương giật nảy mình đến nỗi suýt chút nữa đánh rơi cái bàn chải.

“Thằng ranh đó còn dám ló cái mặt ra?” Bạch Tú Lan cảm thấy lửa giận sục sôi, cô xắn tay áo lên, “Chị sẽ đi bẻ răng của nó.”

“Cho nên sáng sớm chị đến nhà em làm gì vậy?” Nói một hồi, Bạch Thiều không rõ mục đích Bạch Tú Lan xuất hiện ở đây vào sáng sớm, trong khi cô đáng lý ra còn phải đi làm hôm nay.

“Hôm nay chị nghỉ, định giúp em dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm các kiểu.” Bạch Tú Lan nói, “Nếu em đã có chàng tiên ốc rồi thì thôi.” Cô nhìn Lộ Sơ Dương tự giác đi vào nhà bếp làm đồ ăn. “Chị về nhà hưởng thụ bữa sáng cô đơn đây.”

“Chị ơi, chị có hứng không, đi dùng một bữa cơm với bố mẹ của đạo diễn Lộ?” Bạch Thiều mời, “Em cũng sẽ mời thầy, xem như gặp mặt người nhà gia đình hai bên.”

“Được.” Bạch Tú Lan nói, “Em nhớ báo với chị cả một tiếng, chị coi như thay mặt chị ấy tham dự.”

“Vâng.” Bạch Thiều gật đầu. “Với chuyện nghỉ lễ một tháng năm, tối nay chúng ta lại bàn bạc thêm một chút?”

“Được, từ đây tới một tháng năm còn khoảng nửa tháng.” Bạch Tú Lan nói, cô bẻ khớp ngón tay rắc rắc, “Chúng ta phải lên kế hoạch kỹ lưỡng, tranh thủ cho cái lão khốn nạn kia lên đường.”

Lộ Sơ Dương làm ba phần sandwich đơn giản cùng sữa đậu nành, hắn nói: “Chị hai cũng ở lại đây ăn đi.”

“Cái tên này cũng lanh gớm.” Bạch Tú Lan lầu bầu, cô vào nhà bếp giúp Lộ Sơ Dương bưng đĩa ra, hỏi thẳng vào vấn đề, “Cậu tỏ tình với Hiều Hiều nhà chị khi nào thế?”

“Cũng mới đây.” Lộ Sơ Dương nói, “Khoảng bảy, tám ngày trước.”

“Bạn trai cũ của em trai chị cũng ở trong bệnh viện, cậu đã gặp chưa?” Bạch Tú Lan hỏi.

“Em gặp rồi.” Lộ Sơ Dương trả lời nhẹ như mây, tựa như hắn rộng lượng không hề so đo trong lòng, “Cậu ta là quá khứ, em mới là hiện tại.”

“Ui, không nhìn ra được là cậu lại hiểu thấu đến thế.” Bạch Tú Lan nói.

Lộ Sơ Dương mỉm cười, cầm cái đĩa đi ra khỏi nhà bếp, hoàn toàn không nhắc một chữ đến mấy cái trò giả vờ khóc lóc ỉ ôi, la lối lăn lộn om sòm của mình.

Dùng bữa sáng xong, tiễn Bạch Tú Lan về, rồi chen lấn trên tàu điện ngầm đi làm, Lộ Sơ Dương kề gần vào Bạch Thiều, rũ đầu tựa lên vai anh mà lảm nhảm linh tinh: “Tối qua rất lâu em mới ngủ được, cứ nằm trên giường nghĩ, nếu em ra nước ngoài quay phim, mỗi ngày nhất định phải gọi điện thoại cho anh, anh cũng đừng chê em phiền đấy.”

“Không phải làm đạo diễn rất bận à?” Bạch Thiều nói, “Còn rảnh gọi điện thoại.”

“Bận không phải cái cớ, lính đánh thuê trước khi ra chiến trường còn có thời gian gọi điện cho vợ mình cơ mà.” Lộ Sơ Dương nói, “Em thích anh, đương nhiên luôn muốn bám anh ở mọi lúc mọi nơi.”

“Em không cần không gian riêng tư hả?” Bạch Thiều cười nói.

“Tại anh cho em không gian riêng tư nhiều quá đó, em có ra ngoài chơi thì anh cũng chỉ đưa em sữa chua, cũng không cấm cản em.” Lộ Sơ Dương nói, “Anh quản em đi chứ.”

Bạch Thiều duỗi tay xoa sau cổ của Lộ Sơ Dương, anh đã quen với việc cho đi, lại không thạo những chuyện như mở miệng đòi hỏi hoặc kiểm soát một ai đó, yêu cầu này thật sự có hơi làm khó anh.

“Tiền của em đủ xài không?” Bạch Thiều hỏi, “Anh chuyển cho em thêm một chút nữa nhé.”

“Cho em hai trăm đi, để em nạp vô thẻ tàu điện.” Giọng điệu của Lộ Sơ Dương không hề có chút hèn mọn, thậm chí có phần tự hào, như thể đưa tiền cho Bạch Thiều giữ hết là một chuyện vinh dự.

Bạch Thiều cúi đầu bấm điện thoại, chuyển cho Lộ Sơ Dương hai ngàn, anh nói, “Em thật là kỳ lạ.”

“Em bây giờ toàn dựa vào Hiều Hiều nuôi.” Lộ Sơ Dương nói, “Hiều Hiều là kim chủ.”

“Im lặng.” Bạch Thiều ngượng ngùng luống cuống, anh xoa vành tai nóng lên, lườm hắn một cái.

Tàu điện ngầm đến trạm, Lộ Sơ Dương theo sau Bạch Thiều, ghé vào tai anh nói lảm nhảm kể truyện cười sưu tầm khắp mọi miền, cố gắng chọc cho bác sĩ đi làm với tâm trạng thật vui.

Bạch Thiều cũng hoàn toàn thích thú, anh cười híp mắt, bước chân nhẹ nhàng, đến cửa khu khám bệnh, cảm giác thời gian trôi qua nhanh quá, tự dưng lại thấy lưu luyến.

“Buổi trưa em tới tìm anh.” Lộ Sơ Dương nói.

“Anh qua kiếm em, tiện đường đến nhà ăn luôn.” Bạch Thiều nói, “Em nhớ giữ thầy lại, chúng ta cùng nhau ăn trưa.”

“Ừa, không thành vấn đề.” Lộ Sơ Dương nhìn xung quanh, phát hiện gần đó không có ai chú ý đến hai người bọn họ, hắn cấp tốc sát lại gần hôn một cái vào má của Bạch Thiều, “Đóng dấu, em đi đây.” Hắn ba chân bốn cẳng nhảy lên bậc thềm, vẫy tay với Bạch Thiều một cái, xông vào buồng thang máy như một làn khói.

Bạch Thiều bất đắc dĩ lắc đầu một cái, anh bước qua hành lang dài đi đến phòng chăm sóc cuối đời —— Hôm nay lại là một ngày mới.

“Dì cảm thấy như thế nào.” Bạch Thiều ngồi bên cạnh Tưởng Vĩnh Mai, quan tâm nhìn người phụ nữ sắp đến nhà ga cuối cùng của đoàn tàu sinh mệnh.

“Khó chịu.” Tưởng Vĩnh Mai nói một cách yếu ớt, “Dì sắp, chết rồi.”

“Dì đã rất tuyệt vời.” Bạch Thiều nói, “Dì nhập viện vào đêm giao thừa, bây giờ là giữa tháng tư, dì đã cố gắng vượt qua được hai tháng rưỡi.”

“Dì cho rằng, dì có thể, sống qua, ba tháng.” Tưởng Vĩnh Mai nói đứt quãng, “Thời gian, không tha cho ai.”

“Cháu đã thông báo cho đội cứu hỏa, bọn họ sẽ đến ngay.” Bạch Thiều nói, “Dì đã nghĩ xong lời từ biệt rồi chứ?”

“Từ biệt.” Tưởng Vĩnh Mai nhìn trần nhà trắng xóa, ánh mắt trống rỗng chợt dấy lên một đốm lửa ngắn ngủi, “Dì thấy được… Nhạc Nhạc.”

Bạch Thiều thở dài, anh đặt cành hoa mà Tưởng Vĩnh Mai thích cắm nhất trên tủ đầu giường, nghe thấy những tiếng bước chân vội vã trong hành lang, một nhóm các thanh niên trẻ tuổi lao vào phòng bệnh: “Má Tưởng!”

“Má Tưởng!”

“Suỵt ——” Bạch Thiều ra hiệu cho bọn họ yên tĩnh, “Mọi người đẩy dì Tưởng vào phòng cáo biệt đi, căn phòng ở ngay cuối hành lang, không có cửa sổ.”

Tưởng Vĩnh Mai ngơ ngác nhìn trần nhà chằm chằm, có lẽ bà thấy được người con trai đã qua đời nhiều năm trước, bà nói: “Nhạc Nhạc.”

“Má Tưởng, con là Phi Việt, má nhớ con không?” Đội trưởng Lưu Phi Việt bước chậm theo sự di động của giường bệnh, “Con thích ăn nhất là thịt heo thái sợi của má làm, còn có cậu này,” Lưu Phi Việt kéo một người chiến hữu của mình, “Hứa Đại Dũng, cậu ấy thích ăn nhất là cá chua ngọt.”

“Còn con, Lưu Nhân Cường, thích ăn nhất là trứng xào cà chua.”

“Con con con, Chúc Vĩnh Xương, thích ăn nhất là thịt bò xào khoai tây.”

Những âm thanh trầm hoặc cao hội tụ thành một biển cả ấm áp nhưng lại khiến giọt lệ mọi người chảy dài trên má, quay quanh Tưởng Vĩnh Mai, bà đã không còn sức để nói một câu dài, chỉ có thể thốt ra từng chữ: “Tốt.”

“Các con,” Tưởng Vĩnh Mai chuyển động con ngươi, tầm mắt lướt qua diện mạo của từng người thanh niên trẻ tuổi, khắc ghi khuôn mặt những đứa nhỏ của bà vào trong linh hồn, “Sống tốt.”

“Má Tưởng, cấp trên của tụi con ngày hôm qua còn hỏi thăm má như thế nào rồi.” Lưu Phi Việt vừa nói vừa lau nước mắt, “Con nói má khỏe lắm, ăn ngon mặc đẹp, có thể sống đến một trăm tuổi.”

“Con rất muốn má sống lâu trăm tuổi, nhưng không được rồi, má phải đi nấu cơm cho Nhạc Nhạc.” Lưu Phi Việt nói, “Má gặp được Nhạc Nhạc, má nhớ kể cho cậu ấy nghe về tụi con nữa.”

“Được.” Tưởng Vĩnh Mai nói, bà chậm rãi nhắm mắt lại, khối u sưng lên ở thái dương không che lấp được dáng vẻ nhân hậu hiền lành của bà.

Bạch Thiều đứng ở cửa, lẳng lặng lắng nghe tiếng khóc nức nở của các đội viên đội cứu hỏa, anh cảm thấy cô độc, tựa như đứng ở con sông sinh mệnh dài dằng dặc, ngước nhìn cánh cổng tử vong cao ngất tĩnh mịch nơi bờ bên kia.

Dưới tấm hình trong cuốn album lại có thêm một hàng ngày tháng, Bạch Thiều suy nghĩ một chút, rồi kẹp thêm một mảnh hoa bách hợp vào. Anh khép cuốn album, bỏ vào ngăn kéo, ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đúng mười hai giờ, nên đi dùng cơm trưa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.