Bách Luyện Thành Thần

Chương 127: Ban thưởng



Tuy đưa La Chinh đến phủ Quân Luật không phải việc gì to tát, phủ Quân Luật cũng không dám định tội La Chinh, nhưng hôm nay hắn không cho phép Vân Lạc làm bậy với La Chinh.

“Cho dù là đại anh hùng nhưng trước đây hắn xúc phạm Hứa Hưu, còn giết một vị mưu sĩ, mấy tội danh này khó có thể đặc xá.” Vân Lạc cố chấp nói.

“Vân Lạc, chuyện này ngươi đừng nói thêm nữa.” Hình Thiên Tố cũng đứng về phía Chu Phi Hàng. “Chỉ là một vị mưu sĩ mà thôi. Ta đã điều tra rồi, là mưu sĩ của Gia Cát gia gây gổ với La Chinh trước, muốn giết La Chinh, nên mới rước họa sát thân. Huống hồ chỉ là một vị mưu sĩ mà thôi, chết cũng chết rồi. La Chinh may mắn giết được Hắc Thiết Yêu Vương, đừng nói là một mưu sĩ, cho dù giết chết một tướng lĩnh ta cũng có thể tha tội cho hắn!”

Mấy lời của Hình Thiên Tố vô cùng cứng rắn, ý tứ rất đơn giản, ta là Thống soái cao nhất của Đế Quân, việc miễn tội cho La Chinh chẳng qua chỉ cần nói một câu, ta xem Vân Lạc ngươi còn nói được gì?

“Đúng rồi, chuyện này ta cũng không truy cứu nữa. Lúc ấy ta chưa hỏi rõ ngọn ngành đã ra tay với La Chinh. Nếu nói sai thì cũng là ta sai trước.” Lúc này Hứa Hưu đột nhiên bước tới nói với Vân Lạc.

Vân Lạc trầm mặc một lát rồi gật đầu.

“Vậy được rồi, ta không truy cứu chuyện này nữa!”

Nghe Vân Lạc nói vậy, mấy người Hình Thiên Tố, Chu Phi Hàng và Hứa Hưu đều thở phào nhẹ nhõm. Tuy bọn họ bằng bất cứ giá nào cũng phải đối kháng với Vân Lạc, nhưng họ hiểu rõ tính cách của Vân Lạc. Danh hiệu Sát Lục Thiếu Nữ cũng không phải nói xuông. Nếu nàng thật sự điên lên, trong thành Bạch Đế thật sự không ai có thể trị được nàng!

Sau đó Vân Lạc duỗi tay, ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, những kết giới xung quanh La Chinh chậm rãi hóa thành chân nguyên trong suốt rồi tan biến trong không trung.

“Nhóc con, lập công rồi! Đây chính là một chiến công rất hiển hách đấy!” Chu Phi Hàng vỗ vai La Chinh. Chu Phi Hàng càng nhìn La Chinh càng vừa lòng. Thằng nhóc này và con bé Chu Thiên Ngưng thật là một đôi trời sinh!

Lời khen ngợi này khiến La Chinh thấy rất ngại ngùng, hắn cười nói: “Chỉ là may mắn mà thôi. Nếu không có Vân Lạc, ta cũng không thể đánh bậy đánh bạ mà giết được Hắc Thiết Yêu Vương.”

Thật ra trong lòng mọi người đều có chút nghi ngờ, bởi vì trên người La Chinh xảy ra hai chuyện khó có thể tin nổi. Đầu tiên là vì sao La Chinh có thể hấp thu Thiên Yêu Thánh Hỏa.

Theo hiểu biết của bọn họ, Thiên Yêu Thánh Hỏa chính là thuốc tiên đối với Yêu tộc, nhưng chỉ có thể gặp chứ khó mà cầu được. Thường những thứ như vậy, đối với bên này là mật ngọt, còn với bên kia lại là thạch tín. Thiên Yêu Thánh Hỏa là thuốc tiên của Yêu tộc nhưng cũng là độc dược lấy mạng với con người.

Nếu người bình thường rơi vào trong Thiên Yêu Thánh Hỏa thì không cần đến một nén nhang đã bị nó ăn mòn sạch sẽ. Chỉ có cường giả Chiếu Thần Cảnh như Vân Lạc mới có thể bình yên vô sự trong Thiên Yêu Thánh Hỏa. Dẫu vậy, tinh thần và tầm nhìn của nàng cũng vẫn gặp trở ngại cực lớn.

Nhưng La Chinh không giống thế. Thực lực của hắn mới ở Nửa Bước Tiên Thiên, trong mắt nhóm cường giả Chiếu Thần Cảnh nơi đây thì hắn không khác gì một người bình thường. Nhưng La Chinh không chỉ bình an vô sự mà cuối cùng còn hấp thu toàn bộ Thiên Yêu Thánh Hỏa.

Đây là chuyện quỷ quái gì?

Nói ngay như Hình Thiên Tố, nếu hắn hấp thu một chút Thiên Yêu Thánh Hỏa, chỉ sợ sẽ bị thương không nhẹ. La Chinh hấp thu một lượng lớn Thiên Yêu Thánh Hỏa như vậy, không chỉ không chết, ngược lại còn không có việc gì. Chỉ riêng điều này đã khiến bọn họ không tìm được lời giải thích hợp lý.

Thứ hai là vấn đề chân khí của La Chinh. Mọi người đã biết đến sự đặc biệt của hắn lúc ở trong phủ Tổng Đốc, nhưng vì lúc đó quá khẩn cấp nên không ai tìm hiểu kỹ càng.

Hiện tại cẩn thận ngẫm lại, chân khí bản mạng của La Chinh cũng quá khủng bố rồi, không ngờ lại có thể cắn nuốt chân nguyên người khác để sử dụng! Các vị cường giả Chiếu Thần Cảnh đều có ấn tượng sâu sắc với Ngũ Trảo Hắc Long mà La Chinh gọi ra lúc sau cùng.

Tuy rằng La Chinh muốn gọi ra được một con Ngũ Trảo Hắc Long với sức mạnh khủng bố như vậy thì cần phải đáp ứng điều kiện vô cùng khó khăn. Đầu tiên là có chân nguyên hóa hình tương tự như của Hứa Hưu để La Chinh cắn nuốt. Nếu giống thanh kiếm bạc của Chu Phi Hàng với tốc độ cực nhanh, mũi kiếm cực nhỏ thì La Chinh muốn cắn nuốt rồi chuyển hóa sẽ khá khó khăn. Hơn nữa phải có người khác tình nguyện cung cấp chân nguyên cho La Chinh cắn nuốt thì mới có thể tạo ra một con Ngũ Trảo Hắc Long khổng lồ như vậy.

Quan trọng nhất là trạng thái lúc ấy của Hắc Thiết Yêu Vương, nó đang so đấu chân nguyên cùng Vân Lạc nên không thể di chuyển. Lúc đó, La Chinh mới có thể tấn công nó không chút kiêng dè. Nếu trong hoàn cảnh khác, con Ngũ Trảo Hắc Long chậm chạp của La Chinh chẳng thể bắt được dù chỉ là cái bóng của Yêu Vương.

Bất kể như thế nào, những trùng hợp liên tiếp đã tạo nên một kết cục thần kỳ như vậy. Có lẽ cũng là ý trời!

Mọi người đều muốn vạch trần bí mật này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tuy thằng nhóc kia chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên, nhưng làm gì có ai dễ dàng nói bí mật này cho người khác?

Thằng nhóc này mới ở cảnh giới Nửa Bước Tiên Thiên mà đã đạt được thành tựu như thế, chỉ cần không phải người ngu dốt thì đều có thể tưởng tượng được tiền đồ xán lạn của hắn trong tương lai.

Cho nên mọi người mới kiềm chế được sự tò mò của mình. Cuối cùng Chu Phi Hàng ôm vai La Chinh nói: “Đi, chúng ta tới phủ Tổng Đốc trước rồi nói!”

Lần Yêu tộc công thành này khiến thành Bạch Đế chịu sự đả kích khá lớn. Đế Quân bị tổn thất không ít, cường giả Chiếu Thần Cảnh cũng có mấy người ngã xuống, nhưng nhìn chung vẫn có thể gọi là thắng lợi!

Dù sao một lần đã giết được hai con Yêu Vương! Trong đó còn có Hắc Thiết Yêu Vương nổi tiếng khó chơi.

Sau khi đánh tan yêu binh và yêu tướng, Đế Quân của thành Bạch Đế bắt đầu thu dọn chiến trường.

“Phi Hàng thúc, mấy người Chu Thiên Ngưng đâu?” Trong thủ Tổng Đốc, La Chinh hỏi.

Chu Phi Hàng cười khẽ, trong bụng cũng mừng thầm. Thằng nhóc này rốt cục cũng khá là quan tâm đến Chu Thiên Ngưng! Thật ra Chu Phi Hàng đã hiểu lầm rồi, thực ra La Chinh quan tâm đến cả đám đệ tử Thanh Vân Tông.

“Trước khi khai chiến, bọn họ đã được người phụ trách hộ tống về rồi.” Chu Phi Hàng đáp.

Nghe vậy, La Chinh mới cảm thấy yên tâm. Lần này Đế Quân giao chiến với Yêu tộc, toàn bộ thành Bạch Đế đều rơi vào cảnh hỗn chiến. Nếu đệ tử Thanh Vân Tông còn ở trong thành Bạch Đế mà gặp phải đám yêu binh, yêu tướng thì chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

Hôm nay, đông đảo tướng lĩnh tập trung trong phủ Tổng Đốc, lần lượt báo cáo số lượng tổn thất trong đội ngũ.

Từng cái tên, từng con số được báo cáo lên, những con người lúc trước còn sống sờ sờ giờ đã trở thành từng số liệu đơn giản. Vì trấn thủ phương Bắc, ngăn cản bước chân của Yêu tộc, để dân chúng phương Nam có một cuộc sống bình yên no ấm, Đế Quân đã phải trả giá bằng vô số sinh mạng…

Sau khi thống kê hết nhân số thương vong và tổn thất của thành Bạch Đế thì bắt đầu tiến hành đại hội khen thưởng.

“Trong chiến dịch này, người có cống hiến lớn nhất không phải người trong Đế Quân chúng ta mà là đệ tử ngoại môn Tiểu Vũ Phong của Thanh Vân Tông - La Chinh!” Hình Thiên Tố đứng trong đại sảnh phủ Tổng Đốc lớn tiếng nói: “Nếu không có La Chinh, số lượng thương vong của Đế Quân chúng ta tuyệt đối không chỉ như vậy, chỉ sợ toàn bộ thành Bạch Đế cũng bị Yêu tộc đánh chiếm. Ta thay mặt toàn bộ Đế Quân cảm ơn ngươi!”

Hình Thiên Tố nói xong, lập tức cúi gập người thật thấp về phía La Chinh.

Thống soái Đế Quân cho hắn lễ lớn như thế, La Chinh lập tức như con thỏ sợ hãi nhảy phắt sang bên.

“Hình... Hình Tổng đốc, La Chinh ta có tài đức gì mà nhận đại lễ của ngài!”

“Xưa có Yên Liên Quân vì một mạng người mà dập đầu xuống đất. Ngươi giúp Đế Quân chúng ta giành được thắng lợi, gián tiếp cứu vớt tính mạng của ngàn vạn người, đáng để nhận cái lễ này!” Hình Thiên Tố nói rất nghiêm túc.

Yên Liên Quân chính là một vị quân tử đức cao vọng trọng thời cổ đại. Nghe nói năm đó, khi hắn còn nghèo túng, lúc đi tới một bờ sông thì thấy một người ăn mày cứu một người từ dưới sông lên. Lúc ấy Yên Liên Quân không có gì để cho người ăn mày, vì thế liền dập đầu quỳ lạy!

Hình Thiên Tố đã nói đến sự tích này, La Chinh liền khó có thể từ chối.

“La Chinh, ngươi không phải binh lính của ta, không thể khen thưởng bằng quân công, cho nên ta thay mặt Đế Quân thưởng cho ngươi ba món bảo vật. Ngươi có thể vào bảo khố của Đế Quân chúng ta tùy ý lựa chọn ba món bảo vật bất kỳ!” Hình Thiên Tố tuyên bố.

“Ba món bảo vật!”

“Tùy ý lựa chọn!”

Một đám cường giả Chiếu Thần Cảnh lập tức đều xôn xao cả lên.

Thành Bạch Đế trấn thủ nơi đây từng ấy năm, đã tích góp không ít bảo vật. Đã là bảo bối cấp cao thì đều được đặt trong bảo khố của Đế Quân ở thành Bạch Đế. Bảo vật trong đó vốn dùng để thưởng cho những người có quân công, điều kiện để được thưởng bảo vật trong đó cực kỳ hà khắc, bình thường còn không cho phép tự do chọn lựa! Bây giờ La Chinh lại có thể thoải mái đi vào để chọn lựa bảo vật, nghĩ đến những thiên tài địa bảo tích lũy nhiều năm trong bảo khố của Đế Quân thì một đám cường giả Chiếu Thần Cảnh đều hâm mộ không ngừng.

Sau khi kết thúc hội nghị trong phủ Tổng Đốc, Hình Thiên Tố dẫn La Chinh tới bảo khố của Đế Quân.

Bảo khố của Đế Quân nằm sâu trong lòng đất. La Chinh đi sau Hình Thiên Tố bước vào đường hầm sâu hun hút. Sau khi mở một cánh cửa đá ra, Hình Thiên Tố vươn tay châm một ngọn nến chiếu sáng toàn bộ bảo khố.

Dưới ánh nến chiếu rọi, toàn bộ bảo khố tỏa ra ánh vàng rực rỡ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.