Bách Luyện Thành Thần

Chương 192: Nhân tình



Mỗi một kiếm đều chém ra một luồng kiếm khí, liên tục bốn lần chém liền có bốn luồng kiếm khí xuất hiện, hơn nữa luồng kiếm khí sau còn mạnh hơn luồng trước!

Bốn luồng kiếm khí, cộng thêm một luồng kiếm khí vẫn luôn đuổi giết La Chinh, hiện tại tổng cộng đã có năm luồng kiếm khí đuổi giết hắn!

“Ta muốn chém ngươi thành mảnh vụn!” Mạc Hưu Ngôn một tay nắm kiếm Quy Khư, tay còn lại chỉ thẳng vào mũi kiếm, chuyên tâm điều khiển năm luồng kiếm khí đuổi giết La Chinh.

La Chinh phản ứng cũng không chậm, sau khi kế hoạch ám sát mà hắn tỉ mỉ an bài thất bại, hầu như hắn không dừng lại, tiếp tục bỏ chạy!

Nhưng lúc này La Chinh cũng không thoát được sự truy lùng của Mạc Hưu Ngôn, bởi vì một luồng kiếm khí khóa chặt trên người La Chinh, cho nên bốn luồng kiếm khí khác chỉ cần đi theo luồng kiếm khí kia thì sẽ rất dễ dàng bắt kịp La Chinh.

Huống chi vừa rồi trong lòng Mạc Hưu Ngôn có chút do dự, lúc điều khiển kiếm khí cũng không thật sự dốc lòng, cho nên tốc độ kiếm khí cũng không nhanh như vậy.

Lúc này Mạc Hưu Ngôn rất phẫn nộ, một lòng muốn lấy mạng La Chinh, nên vô cùng chuyên tâm thao túng kiếm khí vây quét La Chinh, tốc độ của những kiếm khí kia cũng nhanh gấp ba lần so với trước!

La Chinh dốc sức liều mạng rút năng lượng của tinh thạch Phượng Tường, tận lực làm cho thân thể của mình cực kỳ nhẹ nhàng, cả người liền hóa thành một tàn ảnh, chạy vội trong một đường tắt của Mạc gia.

Đường tắt này cũng chỉ có mười trượng, La Chinh tiến vào một cái là vọt tới cuối đường chỉ trong một hơi thở. Tốc độ La Chinh nhanh đến cực hạn, nhưng tốc độ những luồng kiếm khí kia cũng vô cùng nhanh.

Ngay lúc La Chinh vừa vọt tới cuối đường thì chúng cũng đã đi tới sau lưng, những kiếm khí kia gào thét mà đến, phát ra khí thế làm cho tóc La Chinh bay tán loạn.

“Nhảy!”

Mắt thấy khó có thể tránh, hai chân La Chinh nhảy lên, cả người vọt lên cao, cứ thế mà nhảy từ đường tắt bên này vào một tòa biệt viện bên cạnh.

Năm luồng kiếm khí kia có tốc độ cực nhanh, lúc này cũng không thu lại kịp mà trực tiếp cắt một vòng trên bức tường cuối đường. Dưới sự thao túng của Mạc Hưu Ngôn, năm luồng kiếm khí lập tức chuyển hướng ngay ngắn, lại một lần nữa vọt về phía La Chinh bên trong biệt viện.

La Chinh không có thời gian để dừng lại, vừa mới rơi xuống đất đã trực tiếp xông vào trong biệt viện, đụng sụp cửa gỗ ngôi biệt viện này, lại đụng sụp cửa sau, lần nữa đụng nát một vách tường, tiếp tục chạy trong Mạc gia!

Chỉ khổ hạ nhân của Mạc gia, họ vốn bận rộn trong Mạc phủ, nhưng bất thình lình vách tường bên cạnh bị đụng nát, thậm chí toàn bộ phòng ở đều bị sập, nhưng bọn họ căn bản không thấy rõ ai đang đâm ngang đâm dọc trong Mạc phủ. Lúc này bọn họ cũng chỉ có thể trốn trong góc run rẩy.

“Ầm, ầm ầm...”

Bên trong Mạc gia thỉnh thoảng truyền đến từng đợt nổ mạnh.

Cho dù La Chinh dốc hết toàn lực đề cao tốc độ của mình thì vẫn không cách nào thoát khỏi truy kích của kiếm khí, khoảng cách với những luồng kiếm khí kia càng ngày càng gần, nhiều lần hầu như xẹt qua bụng của La Chinh, chỉ cần lại gần hơn một tấc sẽ nguy hiểm đến tính mạng!

“Ồ, sao lại thiếu hai luồng kiếm khí?”

La Chinh chạy như điên đồng thời chú ý tới sự thay đổi sau lưng, vốn có năm luồng kiếm khí đuổi giết hắn, lúc này lại thiếu đi hai luồng.

Hắn nhíu mày, rất rõ ràng hai luồng kiếm khí này không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất.

Hai luồng kiếm khí kia rất có thể đã vượt qua La Chinh, đón đầu hắn.

La Chinh vừa mới nghĩ tới đây, chợt nghe thấy vách tường phía trước truyền đến hai tiếng trầm đục, hai khe hở quỷ dị vỡ ra trên vách tường, lập tức hai luồng kiếm khí vừa biến mất chui ra khỏi vách tường, đâm thẳng về phía La Chinh.

Cùng lúc đó, ba luồng kiếm khí phía sau đột nhiên tách ra, theo ba phương hướng khác nhau bao lấy La Chinh.

“Nguy rồi! Bị bao vây!”

Lúc này La Chinh muốn tránh cũng không được, bốn phía xung quanh đều có một luồng kiếm khí, mà một luồng kiếm khí cuối cùng thì bổ xuống đầu hắn từ trên không trung.

Làm sao bây giờ?

Trong tích tắc, trong lòng La Chinh hiện lên vô số cách, nhưng không một cách nào có thể dùng lúc này.

“Liều mạng!”

Tuy xung quanh và phía trên đều bị kiếm khí vây quanh, nhưng những kiếm khí này cũng không phải là không có kẽ hở, từ góc độ nhỏ nhất La Chinh vẫn có thể chui ra.

Nhưng đồng thời lúc chui ra, hắn vẫn có khả năng bị kiếm khí chém trúng, có thể sẽ mất tay hoặc gãy chân. Ngay cả như vậy, so với chết, ít nhất hắn còn có thể tìm một vài linh đan diệu dược phục hồi lại xương gãy, mạng không còn thì không còn gì hết.

Vấn đề là, dù có tránh được một đợt tiến công này, vậy đợt tiếp theo thì sao? Hiện tại hai chân khoẻ mạnh mà hắn cũng trốn không thoát, lát nữa bị thương lại càng không thể tránh!

Không nghĩ được nhiều như vậy, có thể lát nữa thì để lát nữa. Ngay lúc La Chinh chuẩn bị liều mạng bị thương, chui qua bên cạnh, trong đầu hắn bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: “Thằng nhóc, đứng yên đừng nhúc nhích! Ta tới cứu ngươi!”

“Là ai?” La Chinh nghe được giọng nói kia, lại không tìm thấy người nói chuyện.

Vào lúc này, xung quanh La Chinh bỗng xuất hiện một tia hàn ý, lập tức liền có vô số bông tuyết sinh ra. Những bông tuyết kia vừa xuất hiện liền nhanh chóng ngưng kết với nhau, hình thành một bức tường băng nho nhỏ.

Xung quanh và trên đầu La Chinh, toàn bộ đều là bông tuyết, trong nháy mắt, năm bức tường băng liền bao La Chinh lại.

Ngay sau đó năm luồng kiếm khí kia cũng ào tới, liên tục chém lên tường băng kia.

“Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!”

Năm luồng kiếm khí hầu như chém lên tường băng cùng một lúc, phát ra năm tiếng nổ.

La Chinh bị nhốt bên trong, có thể thấy rõ ràng những luồng kiếm khí kia lưu lại vết sâu thế nào trên tường băng.

La Chinh thở ra một hơi, trống ngực vẫn đập rộn ràng.

Mới vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm, nếu như không phải vị cao nhân này ra tay tương trợ, lúc này chỉ sợ hắn đã đầu lìa khỏi cổ, chết đến không thể chết hơn được nữa.

Cường giả Chiếu Thần Cảnh vẫn quá mạnh. Hiện tại La Chinh ngẫm lại, lúc ở trong Tiên Phủ đúng là quá mức mạo hiểm rồi. Nếu không đụng phải trận pháp Tuyệt Mệnh Loạn Đấu kia, hắn sẽ không thể nào sống sót trong tay đám cường giả Chiếu Thần Cảnh!

“Được rồi, nhóc con. Đến khách đường Mạc gia đi. Yên tâm, có ta ở đây Mạc Hưu Ngôn không dám ra tay với ngươi!” Người nọ nhàn nhạt nói với La Chinh.

Vừa dứt lời, mấy bức tường băng bao quanh La Chinh vỡ vụn, hóa thành một đống băng vụn, chồng chất dưới chân La Chinh.

La Chinh thò tay nhặt một khối băng lên, từ khối băng kia truyền đến cảm giác mát lạnh, tan thành nước làm ướt tay hắn.

Thoạt nhìn khối băng này rất bình thường, vậy mà lại có thể ngăn cản kiếm khí của Mạc Hưu Ngôn. Người này hẳn cũng là một vị cường giả Chiếu Thần Cảnh!

Lúc La Chinh bị truy đuổi, hắn hiểu Chương Vô Huyền sẽ không đứng ngoài nhìn, đây phải chăng là người của Chương gia?

Nhưng La Chinh lại không biết, mới vừa rồi ngoài người thi triển bông tuyết cứu La Chinh, còn có một người khác, vọt đến trước mặt Mạc Hưu Ngôn, khẽ vươn tay đè mũi kiếm của Mạc Hưu Ngôn xuống.

Người nọ có vóc dáng khôi ngô, sắc mặt hồng hào, lông tóc toàn thân dày rậm, nhìn qua giống tiều phu lớn lên trong núi.

“Mạc gia chủ, nếu ta là ngươi, lúc này sẽ không cử động!” Tiều phu kia cầm theo một cái rìu bổ củi màu đen trong tay, trên lưỡi rìu liên tục có ánh đỏ lập lòe.

Mạc Hưu Ngôn vốn không nhận ra người này, nhưng khi ánh mắt lão ta dừng trên lưỡi rìu, đột nhiên nhớ lại chút truyền thuyết, sắc mặt khó coi nói: “Ngươi là... Ngươi là người đốn củi Tây Sơn!”

Người đốn củi Tây Sơn...

Núi Tây Sơn được nhắc tới này, chính là một ngọn núi trên chiến trường Tu La.

Mà người đốn củi, tên như ý nghĩa, chính là người đốn củi trên núi.

Nhưng trên Tây Sơn cũng không có cây cối, vậy nói gì tới đốn củi, trong Tây Sơn chỉ có yêu binh, yêu tướng.

Người đốn củi Tây Sơn này chính là người đã giết vô số yêu ma trên núi Tây Sơn.

Hắn vốn tên là Thạch Hổ, từng ở trong núi Tây Sơn suốt ba năm!

Phải biết rằng, Tây Sơn vô cùng gần sào huyệt Yêu tộc, gần như ngay cửa ra vào, nhưng Thạch Hổ đã tu luyện ở núi Tây Sơn ba năm!

Hắn coi yêu binh, yêu tướng như củi, một đao bổ ra, một đao tu luyện.

Yêu binh, yêu tướng chết trong tay hắn khó có thể đếm hết!

Càng không thể tưởng tượng nổi chính là thời gian ba năm hắn ở lại trong núi, Yêu Vương của Yêu tộc không hề có cách nào đối phó với Thạch Hổ hắn!

Lúc ấy áp lực của thành Bạch Đế cũng vô cùng lớn, sau khi Đế Quân tổn thất mấy đại tướng, đối mặt với thế tiến công của Yêu tộc thì có chút lực bất tòng tâm, tràn đầy nguy cơ.

Cũng nhờ một mình Thạch Hổ dốc sức liều mạng tu luyện trong Tây Sơn, dốc sức liều mạng tàn sát yêu binh yêu tướng, làm chậm tiết tấu tiến công của Yêu tộc.

Từ đó về sau, Thạch Hổ tiếng tăm vang dội!

Đồng thời mọi người cho Thạch Hổ một cái biệt hiệu, chính là người đốn củi Tây Sơn.

Có thể tàn sát Yêu tộc ở sào huyệt của chúng như thế, còn có thể tránh sự bắt giết của Yêu Vương, còn ở lại trên Tây Sơn ba năm, không hề nghi ngờ Thạch Hổ đã tạo ra một kỳ tích.

Cũng là vì vậy, danh hiệu người đốn củi Tây Sơn dần dần lưu truyền, mọi người ngược lại đã quên mất tên của hắn.

Chỉ là mọi người nhìn cái rìu đốn củi trên tay hắn, sẽ nhớ tới tiều phu coi Yêu tộc như củi mà bổ kia!

Mười năm trước Thạch Hổ xuất ngũ giã từ Đế Quân, cho dù Đế Quân cố sức mời hắn trấn thủ thành Bạch Đế, nhưng hắn vẫn chọn tới Đế Đô.

Có người đồn rằng Thạch Hổ phải trả một món nợ nhân tình.

Nghe nói lúc Thạch Hổ còn trẻ đã từng là một thiếu niên thô lỗ, sức mạnh ghê gớm trời sinh nhưng một chữ bẻ đôi không biết.

Sau khi ra khỏi núi hắn liền làm cu li cho một nhà giàu. Lúc ấy Thạch Hổ không hề có kiến thức, cũng không hiểu lòng người hiểm ác. Khi con trai của nhà đó phạm tội, bị quan phủ trị tội, nhà giàu đó đã nảy ra một ý định, bỏ tiền lo lót từ trên xuống dưới, cuối cùng cho Thạch Hổ thành người chịu tội thay.

Thạch Hổ chẳng hiểu ra làm sao lại bị đưa vào ngục giam như vậy, cuối cùng bị phán tội chết, yêu cầu qua thu xử trảm.

Chẳng qua ngày xử trảm hôm ấy, Thạch Hổ lại được cứu.

Người cứu Thạch Hổ chính là một vị thiếu gia Chương gia.

Từ đó về sau, Thạch Hổ liền một mực đi theo sau lưng vị thiếu gia Chương gia kia, sau đó tu vi hắn tăng mạnh vượt bậc, về sau tòng quân, lập được công lao to lớn.

Vị thiếu gia Chương gia kia, chính là Chương gia chủ đương thời, cha của Chương Vô Huyền, Chương Quần!

Mà Thạch Hổ rời khỏi Đế Quân, trở lại Đế Đô Phần Thiên chính là muốn trả một nhân tình cho Chương Quần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.