Bách Luyện Thành Thần

Chương 211: Lầu hai thiên cơ các



“La công tử, lần này ngài tới là muốn mua gì?” Chưởng quầy trung niên đã làm ăn mấy chục năm, dù là giọng nói hay biểu cảm khi cư xử với khách hàng đều được tính toán cực kì chính xác, đúng chỗ.

Chỉ là khi gặp khách hàng lớn như La Chinh, chưởng quầy trung niên vẫn không kìm nén được kích động nên giọng cũng hơi run một chút.

“Ồ! Chào chưởng quầy!” La Chinh cũng chào lại hắn ta: “Lần này ta đến là muốn xem Thiên Cơ Các có binh khí gì.”

Chưởng quầy trung niên vốn muốn hỏi những binh khí lần trước thì sao… Hơn hai trăm món huyền khí, đủ để trang bị cho một đội bảo vệ tư nhân, nhưng lại không biết hắn thu mua nhiều như vậy để làm gì. Nhưng sau khi nghĩ lại, hắn thấy không nên hỏi thì tốt hơn, có lẽ sẽ phạm phải điều kiêng kị gì đó của người ta, nếu đắc tội thì không hay.

Thế là chưởng quầy trung niên cười híp mắt hỏi: “La công tử muốn chọn những binh khí nào? Gần đây Thiên Cơ Các chúng ta lại về một lô huyền khí…”

Hắn cho rằng lần này La Chinh vẫn muốn mua một lô huyền khí, nhưng La Chinh lại lắc đầu nói: “Lần này ta không mua huyền khí, có gì để lần sau đi. Lần này ta muốn mua một thanh bảo kiếm.”

La Chinh không vội mua huyền khí để luyện Thiên Diễn Tinh Hoa.

Hắn muốn đợi Chương Vô Huyền đấu giá lô Thiên Diễn Tinh Hoa đầu tiên xong rồi xem tình hình thế nào đã. Huống hồ trong tay hắn vẫn còn hơn sáu trăm giọt Thiên Diễn Tinh Hoa, cho dù lần đầu đấu giá thành công thì lần tiếp theo hắn cũng sẽ không mang hết Thiên Diễn Tinh Hoa ra cùng một lần.

Ở Đông Vực, người có thể bán Thiên Diễn Tinh Hoa một cách ổn định như vậy chỉ có một mình hắn, độc nhất vô nhị, không còn ai khác, La Chinh đương nhiên hiểu đạo lý vật quý vì hiếm.

Nếu trên thị trường lập tức xuất hiện Thiên Diễn Tinh Hoa với số lượng lớn như vậy, giá của chúng sẽ bị giảm mạnh, cho nên chỉ đưa ra thị trường từng chút một mới là cách tốt nhất.

“Một thanh bảo kiếm? La công tử muốn chọn bảo kiếm như thế nào?” Chưởng quầy trung niên hỏi.

“Dẫn ta đi xem một chút đi.” Bản thân La Chinh cũng không chắc lắm, nên hắn muốn xem trước.

Liếc mắt đã nhìn trúng đồ vật mình muốn là điều tương tối khó khăn.

“Nếu La công tử chỉ muốn chọn một thanh bảo kiếm, đương nhiên không thể là những món tầm thường ở lầu một này được.” Chưởng quầy trung niên cười híp mắt mà nói, hắn đã từng thấy khả năng kinh tế của La Chinh, huyền khí còn mua tới vài trăm món, mà hôm nay chỉ muốn chọn một thanh binh khí thì những món huyền khí ở tầng một làm sao có thể lọt vào mắt hắn được?

“Để ta dẫn ngài lên lầu hai, mấy thứ đồ tốt của Thiên Cơ Các chúng ta hầu như đều ở lầu hai!”

La Chinh gật đầu, đi theo sau chưởng quầy trung niên.

Có điều lên tới cầu thang lầu hai, ở đầu cầu thang lại có hai hộ vệ giơ tay chặn La Chinh lại.

“Lên lầu hai cần phải đưa ra chứng nhận hội viên của Thiên Cơ Các.” Một hộ vệ trong đó nói.

Trên lầu hai của Thiên Cơ Các lưu giữ không ít thần binh lợi khí, mỗi một binh khí đều có giá trị rất lớn nên người bình thường căn bản sẽ không được lên.

Lúc này chưởng quầy trung niên kia liền lên tiếng: “Vị La công tử đây không phải hội viên Thiên Cơ Các chúng ta, nhưng ngài là khách quý của ta, hai người tránh ra.”

Hai hộ vệ hơi chần chừ, nếu làm vậy thì không hợp quy tắc, nhỡ đâu tên nhóc này lên lầu hai rồi giở trò, trộm vật gì đó, bọn họ phải ăn nói thế nào?

Lúc này chưởng quầy trung niên đã không nhịn được nữa, hắn sợ đắc tội với vị khách quý La Chinh này nên quát lớn: “Mau tránh ra cho ta! Hai tên khốn kiếp!” Chưởng quầy trung niên cũng nóng nảy, mở miệng ra mắng.

Hai hộ vệ lộ ra vẻ mặt kỳ dị, nhưng nghĩ tới địa vị của chưởng quầy trung niên, bọn họ chỉ có thể nhịn, lúc này mới tránh sang hai bên, nhường cho La Chinh một lối đi.

Chưởng quầy trung niên giờ mới tươi cười nói: “Mời La công tử lên trên, hai tên nhóc này không hiểu quy tắc, đừng trách, đừng trách!”

La Chinh cười nhẹ: “Không có gì. Bọn họ cũng chỉ làm theo quy tắc, ngược lại là ta làm khó họ mới phải.” Hắn hiểu hoàn cảnh của hai hộ vệ kia, từ chức trách của họ thì làm như vậy có gì sai đâu?

So với lầu một, không gian lầu hai của Thiên Cơ Các nhỏ hơn nhiều, có điều vì không có ai nên trông có vẻ hơi trống trải.

Tuy không gian không lớn, nhưng dù gì lầu hai cũng là nơi đón tiếp khách quý nên được trang trí tinh xảo lạ thường, nhìn qua cũng có thể thấy được sự chăm chút bên trong.

Ví dụ nền được trải một loại thảm nhung màu xanh lá, nhìn có vẻ giống với thảm lông do người dệt ra, nhưng thực tế lại là một loại thực vật sống, được gọi là cỏ địa nhung. Loại cỏ này mọc trong những khe hẹp trên vùng núi cao ở phương Nam. Khi giẫm lên cỏ địa nhung sẽ cảm nhận được sự mềm mại vừa phải, đông ấm hạ mát.

Lúc đầu, trong hoàng cung nhổ một vạt cỏ địa nhung từ phương Nam về trồng làm nền cung điện, sau đó đám sĩ tộc khắp Đế Đô Phần Thiên cũng trồng theo, tạo thành một trào lưu.

Nhưng phía Nam vốn cũng không có nhiều núi nên cỏ địa nhung cũng coi như là một vật hiếm. Bị các sĩ tộc điên cuồng tranh cướp, cỏ địa nhung bỗng chốc càng trở nên hiếm hơn, quý giá vô cùng.

Giá trị của một bình(1) cỏ địa nhung đang giẫm dưới chân e rằng phải lên tới hàng trăm viên Phương Tinh! Đây là còn chưa tính đến phí chăm sóc hàng ngày.

Người nghèo rất khó tưởng tượng, chỉ là cỏ dùng để làm nền nhà mà lại cần đến số tiền dù bọn họ có kiếm cả vài trăm đời cũng không nổi.

Nhưng điểm đáng chú ý của lầu hai không chỉ có chỗ này, ví dụ như cửa sổ ở một bên là dùng lưu ly bảy màu trong suốt, còn gờ trang trí ở phía chân tường thì hiện ra từng gợn mây rất tự nhiên, đó cũng là loại gỗ Vân Mẫu quý giá.

“Mời sang bên này, mời sang bên này!” Chưởng quầy trung niên thấy La Chinh quan sát khắp nơi, cho rằng hắn bị khí thế của lầu hai làm cho chấn động.

Chủ nhân của Thiên Cơ Các rất am hiểu tâm lý khách hàng, nên việc trang hoàng lầu hai đã tốn rất nhiều tâm tư và tiền bạc chỉ để tạo ra hiệu quả này.

Nhìn thấy biểu cảm của chưởng quầy trung niên, La Chinh lại lộ ra ý cười nhàn nhạt. Hắn không hề phản cảm đối với sự xa hoa thư thái, mà nếu điều kiện quá kém thì hắn cũng có thể chấp nhận.

Dưới sự hướng dẫn của chưởng quầy trung niên, La Chinh đi xuyên thẳng qua lầu hai.

Không gian lầu hai không hề lớn hơn lầu một, có điều đồ tốt được trưng bày ở đây thì không ít.

Dọc đường đi có thể nhìn thấy từng cái giá trưng bày được đặt trên mặt sàn, giữa mỗi giá trưng bày đều đặt một món vũ khí.

Ở đây thậm chí còn không có huyền khí, có vẻ tất cả đều là linh khí trở lên.

Lúc đi qua, La Chinh liền nhìn thấy một thanh đao lớn toàn thân màu đỏ như lửa. Thanh đao này được gác giữa mấy cái khung sắt, vừa mới tiến đến gần đã có thể cảm nhận được sức nóng mãnh liệt. Cho dù là vật vô chủ, nhưng thanh đao này lại có thể thiêu đốt hừng hực, sức nóng của nó làm cho cỏ địa nhung trên sàn bị khô héo hết cả.

Thanh đao lớn này có lẽ là một thanh linh khí thượng phẩm, giá trị hẳn là rất đắt.

La Chinh không có cảm tình lắm với vũ khí loại đao, nhưng vẫn dùng ánh mắt tò mò đánh giá vài lần. Chưởng quầy trung niên thấy hắn có hứng thú với thanh đao lớn này liền dừng bước chân, niềm nở quay đầu lại, định giới thiệu cho La Chinh.

Nhưng La Chinh lắc lắc đầu, ra hiệu chưởng quầy trung niên tiếp tục đi về phía trước.

Sau đó lại lục tục đi qua một số giá trưng bày vũ khí, ánh mắt La Chinh chỉ hơi dừng lại một chút, lướt qua những vũ khí đó.

Một lúc sau, cuối cùng La Chinh cũng dừng lại trước một giá trưng bày.

Trên giá trưng bày này có đặt ba thanh bảo kiếm.

Kiểu dáng, ngoại hình, màu sắc của ba thanh bảo kiếm này không hề giống nhau.

Chính vì thế hắn không hiểu tại sao chúng lại được đặt cạnh nhau.

Chưởng quầy trung niên thấy cuối cùng La Chinh cũng dừng bước, quan sát ba thanh bảo kiếm kia, trên mặt hắn mang theo ý cười nói với La Chinh: “Đây là ba thanh linh khí thượng phẩm mà lão tiền bối Xa Đạo Tử lúc còn sống đã chế tạo ra!”

“Của Xa Đạo Tử?” La Chinh hơi ngây người, những tông sư luyện khí khác thì La Chinh không biết, nhưng hắn lại lấy được cuốn Luyện Khí Tông Pháp của Xa Đạo Tử. Sau khi đọc một lượt thì vô cùng kinh ngạc với thủ pháp luyện khí của ông. Ông là người nổi tiếng bậc nhất trong con đường luyện khí, thực sự cũng có chỗ độc đáo của riêng mình. Vì thế, khi nghe nói ba thanh bảo kiếm này là do Xa Đạo Tử luyện ra, nhất thời hứng thú cũng tăng lên.

Thấy dáng vẻ của La Chinh, chưởng quầy trung niên sao lại không hiểu rằng dường như hắn đã nhìn trúng mấy thanh bảo kiếm này, nên lập tức vươn tay mở tấm vải che ra, vừa lấy một thanh bảo kiếm từ trên kẹp khóa xuống vừa nói: “Nói ra thì vận mệnh của ba thanh bảo kiếm này cũng coi như trắc trở!”

Nói xong, chưởng quầy trung niên rút thanh bảo kiếm màu trắng đầu tiên ra, chuyển chuôi kiếm cho La Chinh.

La Chinh vươn tay nhận lấy, vừa cầm thì lập tức cảm thấy tay trầm xuống: “Thanh bảo kiếm này nặng quá!” Thể lực của La Chinh vốn kinh người, do thể chất đặc biệt nên dù hắn không khởi động sức mạnh của vảy rồng thì sức mạnh cũng đã lớn hơn nhiều so với người thường, nhưng lúc này tay cầm thanh bảo kiếm vẫn cảm thấy vô cùng nặng nề.

Thông thường, điểm đáng chú ý của kiếm là sự phóng khoáng, nên trọng lượng thân kiếm đều vô cùng nhẹ. Kiếm càng mỏng nhẹ, tốc độ ra kiếm càng nhanh, kiếm khí phát ra càng sắc bén.

Nhưng thanh bảo kiếm này thì ngược lại, không biết được dùng cái gì để chế tạo mà lại có trọng lượng lớn như vậy.

Chưởng quầy trung niên dĩ nhiên hiểu rõ sự huyền bí bên trong, nên cười khà khà: “La công tử nghe ta từ từ nói!” Sau khi nói xong, hắn thét to về phía bên cạnh: “Còn không mau mang ghế tới cho bọn ta.”

La Chinh dở khóc dở cười, đãi ngộ của lầu hai cũng quá tỉ mỉ rồi, đứng một lúc còn cần lấy ghế? La Chinh định nói không cần nhưng hai gã sai vặt đã mang hai cái ghế ra đặt phía sau hắn và chưởng quầy trung niên.

Sau khi chưởng quầy trung niên làm một tư thế mời ngồi mới nói: “Thanh bảo kiếm này gọi là “Cửu Trùng Phong”, là một thanh trọng kiếm. Thân kiếm có trọng lượng gấp một trăm lần những thanh bảo kiếm thông thường.”

“Cửu Trùng Phong sao?” La Chinh mở nhẹ khóa trên vỏ kiếm, nhẹ nhàng kéo, rút ra hơn nửa thanh bảo kiếm.

Một thanh bảo kiếm thông thường khi mới rút ra khỏi vỏ kiếm thì sẽ ma sát với khóa sắt trên vỏ, phát ra âm thanh lanh lảnh vui tai.

Có điều lưỡi kiếm của thanh Cửu Trùng Phong này quá nặng, lúc La Chinh rút ra chỉ phát ra tiếng vang nặng nề.

Lưỡi kiếm rộng hơn, cũng dày hơn không ít so với các loại kiếm thông thường. Trên thân kiếm còn có những hoa văn kim loại theo dạng ô lưới, vô cùng đẹp.

“Thanh kiếm tên Cửu Trùng Phong này, thực ra chính là do chín lưỡi kiếm hợp lại thành một.” Chưởng quầy trung niên cười nói.

(1)một bình = 36 thước vuông của Nhật, xấp xỉ 3. 3057 m2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.