Bách Luyện Thành Thần

Chương 233: Dằn vặt



“Hắc Minh này vừa gia nhập Hắc Nham Phong chúng ta đã phô ra trình độ trận pháp kinh người. Khi đó ngoại môn Hắc Nham Phong có một bí cảnh tu luyện mà năm đó Tường Dương chân nhân ngài bố trí, gọi là Cửu Hoa Tôi Thể Trận, ngài nhớ không?” Dư đạo sư cười nói.

Tường Dương chân nhân gật đầu: “Ta nhớ, trong ba mươi ba phong của Thanh Vân Tông, không có mấy phong có bí cảnh tu luyện trong ngoại môn. Ta nhớ chỉ có ngoại môn Hắc Nham Phong, Thiên Nhất Phong, Hoàn Linh Phong các người là có. Cửu Hoa Tôi Thể Trận đó là dùng để tôi luyện thân thể.”

Tu vi của đệ tử ngoại môn Thanh Vân Tông đa số đều chưa bước vào Tiên Thiên Cảnh, vẫn dừng lại ở năm tầng cảnh giới luyện thể, cho nên trận pháp đó chỉ là giúp đỡ đệ tử ngoại môn tôi luyện loại bỏ tạp chất.

“Hôm đó không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ một ngày trước đó sấm chớp cuồn cuộn, mưa một trận lớn, một đường sấm sét đã đánh ra một lỗ hổng khổng lồ trên Cửu Hoa Tôi Thể Trận, không thể sử dụng được nữa. Tường Dương chân nhân ngài lại bận, ta nhất thời tìm không được người phù hợp để chữa lại ảo trận, không ngờ tới là tên nhóc Hắc Minh này tự đề cử. Ta vốn cảm thấy hắn mới chỉ là một tên nhóc, còn ảo trận mà Tường Dương chân nhân bố trí lại vô cùng ảo diệu, thật không ngờ Hắc Minh hắn thực sự hoàn thành được! Đến hôm nay vẫn hoạt động thuận lợi!” Dư đạo sư cười nói.

“Ồ? Còn có chuyện như vậy sao? Không tồi, không tồi, ta quan sát thêm một chút, nếu Hắc Minh có thể tiến vào tốp 100, ta có thể xem xét nhận hắn làm đệ tử thân truyền!” Tường Dương chân nhân vuốt râu cười nói.

Ý cười trên mặt Dư đạo sư ngày càng đậm: “Có điều, Hắc Minh chuyên tâm hướng tới trận pháp, trình độ ảo trận dĩ nhiên lợi hại, nhưng về võ đạo lại hơi kém.” Nếu có thể tiến cử Hắc Minh làm đệ tử thân truyền của Tường Dương chân nhân, bản thân Dư đạo sư cũng có phần thưởng lớn. Huống hồ Hắc Nham Phong hắn là phong đứng thứ hai, việc giành lấy thứ bậc cao trong đại hội toàn phong cũng không phải dựa vào Hắc Minh mà là những đệ tử nội môn đã đột phá Chiếu Thần Cảnh kia.

“Không sao, cảnh giới có thể từ từ tăng lên, thực lực cũng như vậy, nhưng trình độ trong ảo trận lại là bẩm sinh mà có. Nếu Hắc Minh là một hạt giống tốt, đương nhiên ta sẽ không bỏ qua!” Tường Dương chân nhân phất tay nói.

“Tiếp tục xem trận đấu thôi. Theo như phán đoán của ta, Hắc Minh sẽ thắng một cách vô cùng nhẹ nhàng… Khà khà... màn sáng của ảo trận nhạt đi rồi!” Giữa lúc Dư đạo sư đang nói, màn sáng trên võ đài tỉ thí dần dần tối đi, điều này cho thấy trận đấu trong ảo trận đã kết thúc rồi.

Dư đạo sư tập trung nhìn, đang định nói gì đó nhưng lại bị nghẹn trong cổ họng, hoàn toàn nói không nên lời!

Hắc Minh, thua rồi?

Trên võ đài, Hắc Minh nằm trên mặt đất còn La Chinh thì đứng sững ở giữa giống như một tòa tháp sắt!

Nếu là người khác thì không nói, nhưng Dư đạo sư hiểu rõ sức chiến đấu của Hắc Minh, nếu bị ảo trận của hắn nhốt chặt, cho dù là Chiếu Thần Cảnh cũng khó qua nổi.

Nét mặt Tường Dương chân nhân cũng tĩnh lặng, đối thủ của Hắc Minh chỉ có cảnh giới Tiên Thiên Nhị Trọng, vậy mà lại có thể phá giải sát trận Thiên Hỏa? Cho dù thực lực của Hắc Minh mới chỉ là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, không thể phát huy hết tất cả uy lực của sát trận Thiên Hỏa, nhưng cũng không thể bị một tên tiểu tử Tiên Thiên Nhị Trọng phá giải!

Cơ thể Hắc Minh lảo đảo, trúng một quyền của La Chinh giống như bị một con thú cổ hoang dã tấn công trực diện, mùi vị này thật khó chịu.

Hắn mở miệng ra một cách khó khăn. Hắn muốn nói với trọng tài rằng mình nhận thua, nhưng vừa mở miệng, tiếng nói còn chưa thốt ra, thì một quyền cực lớn đã đấm thẳng vào mặt hắn.

“Bộp!”

Quyền này trực tiếp đánh thẳng vào mặt, đánh gãy xương mũi của hắn lệch sang một bên.

Trên mặt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ nhìn La Chinh cao cao tại thượng, cố hết sức nói: “La Chinh, ngươi dám đánh ta, trận đấu đã… đã kết thúc rồi!”

“Vậy sao? Ngươi chẳng phải vẫn chưa nhận thua, cũng không bị ngất, làm sao mà kết thúc rồi?” La Chinh khinh miệt nói.

La Chinh muốn đòi lại cả vốn lẫn lãi những tổn hại mà Hắc Minh đem đến cho Tả Vân.

Cuối cùng Hắc Minh cũng hiểu, tên đệ tử nội môn nhìn có vẻ tầm thường trước mắt thực ra là một người còn độc ác hơn cả hắn! Hắn trong cái khó ló cái khôn, nhân lúc La Chinh chủ quan, hướng về phía trọng tài định hét lên nhận thua.

Nhưng Hắc Minh vừa mở miệng thì lại có một quyền khác đập tới, La Chinh không hề phân tâm chút nào.

“Phụt!”

Trúng một quyền này, máu tươi trực tiếp chảy ròng, răng rơi đầy mặt đất, mặc dù những linh đan diệu dược kia có thể tự chữa hết thương thế, thậm chí gãy răng cũng có thể mọc lại, nhưng Hắc Minh e là phải mất một khoảng thời gian không gặp được người khác.

La Chinh không cho Hắc Minh một chút cơ hội nào để mở miệng nhận thua, đồng thời hắn cũng kiểm soát lực quyền của bản thân để không đánh ngất Hắc Minh, lại vừa có thể tàn phá nhục thể hắn nhiều nhất!

Trọng tài đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cảnh này. Là một trọng tài, hắn chỉ làm việc theo quy tắc, còn về những đệ tử này đánh sống hay chết thì cũng không liên quan gì tới hắn!

Không ít đệ tử Thanh Vân Tông nhìn thấy cảnh này lại bắt đầu nhao nhao bàn luận.

“Tên La Chinh kia tàn bạo quá rồi, người ta muốn nhận thua cũng không cho người ta cơ hội! Thật là quá đáng!”

“Ngươi không nghiêm túc xem trận đấu à? Theo ta thì là đáng đời tên Hắc Minh kia thôi!”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Lúc trước Tả Vân đệ tử cấp cao nhất của Tiểu Vũ Phong bọn họ vốn dĩ đã thua, vậy mà không phải còn bị tên Hắc Minh đánh đến chết đi sống lại sao! Lúc đó Hắc Minh không hề nương tay, hiện tại bị đệ tử cùng phong với Tả Vân dạy dỗ, đó không đáng đời thì là gì?”

“Thì ra là vậy! Vậy đúng là đáng đời! Có điều La Chinh này thật mạnh, cảnh giới mới chỉ có Tiên Thiên Nhị Trọng thì không nói, còn có thể giúp Tả Vân lấy lại danh dự, điều này… so với Vương Doãn năm đó còn mạnh hơn! Năm đó Vương Doãn lấy thực lực Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thể tiến vào tốp 100, nhìn thế của La Chinh này có lẽ cũng có thể nhảy vào tốp 100, xem ra La Chinh cũng có khả năng trở thành đệ tử thân truyền!”

Bàn tán cứ thế tiếp tục, không ít đệ tử chụm đầu nói chuyện với nhau.

“Hả giận, quá là hả giận!” Văn đạo sư kích động đầy mặt, khoa chân múa tay cứ như người đang đánh với Hắc Minh trên võ đài chính là hắn.

Đám đệ tử Tiểu Vũ Phong lúc này cũng cảm thấy mở mày mở mặt, mà kích động nhất chính là Tả Vân. Hắn ngồi khoanh chân, nhưng lúc này đã không còn tâm trí đi luyện hóa dược hiệu trong cơ thể nữa, hai tay hắn nắm chặt, móng tay đã cắm vào trong thịt, máu đã chảy ra!

“La Chinh… cảm ơn huynh!” Tả Vân nói thầm trong lòng. Cục tức lúc trước bị Hắc Minh đánh đập, làm nhục mà thành, giờ đây cũng từ từ biến mất!

Còn đám đệ tử Hắc Nham Phong, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi, mặt Dư đạo sư lại càng đen hơn khi nhìn qua võ đài.

“Dư đạo sư, hay là ta đi ngăn cản hắn!” Một người đàn ông đội mũ quan màu tím bên cạnh Dư đạo sư đi ra. Người này mặc trường bào Thanh Long, eo treo ngọc bội Kỳ Lân, hình dạng khí vũ hiên ngang, vừa nhìn là biết người trong hoàng thất.

Hắn họ Tô, là lục hoàng tử của Vương triều Phần Thiên, Tô Long!

Tô Long tập hợp những thiên phú võ học của phụ hoàng Tô Khiêm, năm hai tư tuổi đã đột phá Chiếu Thần Cảnh, hơn nữa hắn không giống tam hoàng tử và thất hoàng tử tranh đoạt hoàng vị mà chỉ một lòng hướng về võ đạo, không hề có lòng theo đuổi hoàng vị chút nào.

Nếu có khả năng, hắn sẽ giúp đỡ tam hoàng tử Tô Duệ một tay, giúp Tô Duệ đăng cơ ngôi vị hoàng đế, bởi vì hắn là đệ đệ ruột của Tô Duệ.

Dư đạo sư lắc đầu nói: “Không được, nếu lúc này ngươi lên đó sẽ phá hỏng quy tắc, để ta đi!”

Dư đạo sư đi tới bên cạnh võ đài, nhìn La Chinh lớn tiếng hét: “La Chinh, Hắc Minh đã thua, ngươi mau dừng tay!”

La Chinh đập một quyền xuống, ngẩng đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn vị đạo sư mặt đang đen xì kia, trên mặt nở một nụ cười lạnh lẽo: “Dựa vào cái gì mà bắt ta dừng tay? Lúc Hắc Minh đánh Tả Vân, sao ta không thấy ông ra mặt bảo Hắc Minh dừng tay!”

“Đủ rồi, hắn là đệ tử của Hắc Nham Phong ta!” Dư đạo sư nghiến răng nói. Hắn là đạo sư của Hắc Nham Phong, bắt hắn nói ngọt với một tên đệ tử thấp kém, hắn không làm được.

“Ồ? Đệ tử Hắc Nham Phong thì làm sao? Lẽ nào thân phận địa vị quý giá hơn thân phận địa vị của đệ tử Tiểu Vũ Phong bọn ta? Cũng chính là nói những đệ tử của Tiểu Vũ Phong, Thốc Thứu Phong, Hậu Hải Phong bọn ta nếu bị thua thì đáng đời bị đánh, còn đệ tử Hắc Nham Phong các người thì cao hơn người khác?” La Chinh phản bác.

Lời nói của La Chinh được không ít đệ tử khắc sâu vào trong lòng.

Mặc dù đây chỉ là một cảnh nhất thời xảy ra ở đấu trường, nhưng quy tắc của Thanh Vân Tông trước nay không phải là công lý bình đẳng, rất nhiều việc tranh chấp thông thường đều theo đạo lý mà thuận theo phong xếp hạng cao.

Những năm gần đây, những đệ tử và đạo sư các phong xếp hạng thấp đều vô duyên vô cớ chịu không ít ức hiếp.

Cho nên lời nói của La Chinh nhận được không ít sự đồng tình của đệ tử, thậm chí là đạo sư các phong xếp hạng sau, cho dù là Vương đạo sư của Hậu Hải Phong lúc trước có kết oán với Tiểu Vũ Phong cũng lặng lẽ gật đầu.

Nghiêm khắc mà nói, cách làm của Thanh Vân Tông không hề sai.

Trên thế gian này vĩnh viễn không có công bằng tuyệt đối. Thanh Vân Tông cung cấp tài nguyên tốt hơn cho những phong lớn mạnh và những đệ tử có thiên phú tốt, quả thực không sai.

Nhưng hiện tại, đứng đây là La Chinh, không phải Hắc Minh! Cũng chính là nói, La Chinh hắn lợi hại hơn, có thiên phú hơn, cũng càng thiên tài hơn so với Hắc Minh. La Chinh đã chứng minh được thực lực của bản thân, vậy thì nếu đã nằm trong quy tắc, đạo sư Hắc Nham Phong ngươi dựa vào cái gì mà ở một bên lắm lời?

“Ngươi! Động đến Hắc Nham Phong bọn ta, có biết hậu quả là gì không? Trận đấu tiếp theo, ngươi nhất định sẽ gặp phải đệ tử Hắc Nham Phong ta. Nếu ngươi bỏ qua cho Hắc Minh, ta có thể bảo bọn họ tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi không bằng lòng, nỗi đau Hắc Minh gặp phải, ta nhất định bắt ngươi đền gấp mười!” Khuyên bảo không có hiệu quả, Dư đạo sư chuyển qua uy hiếp.

“Vậy sao?” La Chinh lại đánh một quyền xuống, cười lạnh: “Được, ta sẽ đợi. Ta sẽ xem Hắc Nham Phong ông làm sao trả đau khổ lại cho ta!”

La Chinh không một chút lo sợ, vẫn làm theo ý mình như trước, đánh từng quyền từng quyền lên cơ thể Hắc Minh. Khí tức Hắc Minh lúc này suy bại đến mức không thể phản kháng. Nhưng sự công kích của La Chinh không đến mức khiến hắn ngất đi, cũng không để hắn nhận thua. Đối với Hắc Minh, đây quả thực là một loại dày vò không dành cho con người.

Nhưng Hắc Minh lại quên mất rằng, đây là chuyện hắn thích làm nhất.

Mãi đến thời khắc cuối cùng, La Chinh mới một cước đá bay Hắc Minh, va vào trên kết giới mà ngất đi.

Trọng tài bên cạnh mới tuyên bố: “La Chinh Tiểu Vũ Phong thắng, Hắc Minh Hắc Nham Phong thua…”

Hắc Minh thảm bại, thu hút ánh mắt của không ít người.

Nhưng ngoại trừ rất ít người hiểu rõ huyễn sát trận của Hắc Minh vô cùng lợi hại ra thì lại không rõ thực lực của La Chinh rốt cuộc mạnh cỡ nào.

Phần đông mọi người đều không nhìn ra thực lực của La Chinh nông sâu ra sao. Dù gì trận đấu giữa La Chinh và Hắc Minh cũng diễn ra trong huyễn sát trận, mà ánh sáng do huyễn sát trận phóng ra hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của tất cả mọi người.

Chỉ có một mình Thạch Kinh Thiên ngồi trên chiếc ghế rộng lớn, ánh mắt sắc bén rơi thẳng trên người La Chinh, lông mày khẽ nhăn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.