Bách Luyện Thành Thần

Chương 25: Huyết Sắc Sơn



Sau khi đám đệ tử sĩ tộc lên núi, hơn một nghìn đệ tử Thử Luyện kia ngay lập tức liền bắt đầu rục rịch nối đuôi nhau lên theo.

Tại phía Nam của Huyết Sắc Sơn có hơn mười con đường tắt, tất cả các đệ tử Thử Luyện đều phân tán ra, leo lên từ những con đường nhỏ đó.

La Chinh đi ở phía sau, trong lòng lại lo lắng bất an. Không phải là vì sợ hãi Vương Nhất Định và Vương gia mà đâm ra lo lắng, mà là vì hắn không thể nào nghĩ ra, tại vì sao Vương Nhất Định lại chịu xuất lực, trợ giúp cho La Phái Nhiên đến như vậy.

Mặc dù sau lưng của La Phái Nhiên có toàn bộ La gia làm trợ lực, nhưng gia tộc ở Sùng Dương Quận, tính ra cũng chỉ là một con kiến nhỏ ở Đế Đô mà thôi, căn bản không là cái gì cả. Vương Nhất Định hẳn không vừa ý bất kì đồ vật gì từ La Phái Nhiên.

“Rốt cuộc là vì sao?”

La Chinh không thể nào nghĩ ra được.

Trong lúc đang mảy may suy nghĩ, bỗng La Chinh nhìn thấy một dải ánh sáng rực rỡ xuất hiện trên con đường núi ở phía trước. Quang mang phiêu phiêu bất định, tựa như ảo mộng, như cửa vào tiên cảnh vậy.

- Đây là bên ngoài rìa của ảo trận, sau khi bước qua quang mang này chúng ta mới thực sự bắt đầu Huyết Sắc Thí Luyện.

Một người đệ tử Thử Luyện nói xong, sau đó liền bước tới phía trước. Thân thể của hắn cực kì quỷ dị chui vào trong quang mang, những đệ tử Thử Luyện khác sau khi thấy một màn này, cũng nhao nhao bước xuyên vào.

La Chinh cũng không do dự, bước một bước vào quang mang. Ngay sau đó cảnh sắc xung quanh liền xảy ra biến hóa!

- Đây là ảo trận sao?

Từ bên ngoài nhìn vào, Huyết Sắc Sơn tất cả đều là một màu huyết hồng, trông rất đơn điệu. Nhưng sau khi tiến vào trong ảo trận, cảnh vật bên trong, trong nháy mắt liền biến hóa.

Ở trên núi, bất luận là cây to cành lớn hay là lùm cây thấp bé, cảnh sắc đều trở nên cực kỳ phong phú. Tuy nhiên, mọi người đều biết rằng những cảnh tượng này chỉ là giả mà thôi, chỉ là nhờ vào Xích Huyễn Sa mà kích hoạt nên ảo trận to lớn này mà thôi.

Nhưng khi lấy tay sờ sờ lên những cái cây này, bất luận là cảm nhận của tay hay là mùi hương của cây, tất cả đều rất sống động, chân thật vô cùng. So với đồ thật cũng không có khác biệt gì.

Vừa bước đi hai bước, La Chinh liền nghe thấy tiếng của một con dã thú tru lên. Ngay sau đó lập tức có tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên, cách đó không xa đã có người gặp phải Huyễn Thú.

La Chinh thả nhẹ bước chân, vòng vào trong rừng cây, thì thấy có ba người đang vây giết một con Huyễn Thú Yêu Lang Nhất cấp.

Thực lực của Huyễn Thú Nhất khá thấp. Bất luận là về sức lực hay là lực công kích, ước chừng chỉ ngang ngửa với Luyện Cốt Cảnh mà thôi. Thực lực của ba người kia cũng không quá tệ, đều đã bước vào Luyện Tạng Cảnh. Dưới thế vây công của cả ba người, hẳn con Huyễn Thú Yêu Lang kia rất nhanh sẽ bị giết chết.

Ngay khi thi thể của con Huyễn Thú Yêu Lang ngã xuống đất, lập tức liền biến thành một đạo ngũ sắc quang mang nhỏ trôi nổi ở khoảng không ở phía trên mặt đất, sau đó qua thời gian từ từ tan biến đi, để lại một mảnh Lục Tinh Thạch nằm trên mặt đất.

- Ha ha, mảnh Lục Tinh Thạch này là của ta!

Một người trong số ba người tiến lên, đem mảnh Tinh Thạch nắm vào trong tay.

- Vì sao phải cho ngươi? Vừa rồi ta cũng có xuất lực.

Một người khác lại không muốn, liền lên tiếng phản đối.

- Đã như vậy, dựa vào thực lực đi. Nếu ngươi có bản lĩnh thì tới đây mà đoạt!

Vừa nãy còn đồng tâm hiệp lực vây giết yêu thú, vậy mà giờ đây cả ba người lại vì một mảnh Lục Tinh Thạch mà sinh ra tranh chấp.

Trông thấy một màn như vậy, La Chinh lắc lắc đầu, rồi tiếp tục đi sâu vào trong Huyết Sắc Sơn. Trên đường La Chinh vừa đi vừa nghỉ, trong lòng thì lại cảm thấy có chút buồn bực, ngay cả một con Huyễn Thú Nhất cấp hắn cũng không gặp phải.

Huyễn Thú Nhất cấp ở Huyết Sắc Sơn này là Huyễn Thú có thực lực yếu nhất, đại đa số người ở đây đều có thể ứng phó, mà phần lớn cũng không muốn tiếng vào tầng thứ hai để mạo hiểm. Kết quả là cung ít hơn cầu, chỉ cần một con Huyễn Thú vừa với xuất hiện, ngay lập tức liền có người lao đến cướp giết.

Vì mảnh Lục Tinh Thạch, đã có không ít người sau khi giúp nhau liền quay ra đánh nhau tàn nhẫn.

Với Lục Tinh Thạch, phải cần đến một trăm mảnh mới có thể thông qua khảo hạch. Cứ tiếp tục như vậy, căn bản không đủ thời gian để tích góp ra số lượng như vậy. Nếu ở chỗ này cùng người khác tranh đoạt, không bằng tiếp tục đi tiếp, khiêu chiến với tầng thứ có độ khó cao hơn. Nghĩ vậy, La Chinh liền dứt khoát đi vào sâu trong Huyết Sắc Sơn.

Cũng không lâu sau đó, La Chinh liền bước vào tầng ảo cảnh thứ hai trong Huyết Sắc Sơn.

So với với tầng thứ nhất, tầng ảo cảnh thứ hai ít người hơn rất nhiều. Tầng thứ hai, Huyễn Thú Nhị cấp, thực lực ước chừng ngang ngửa với Luyện Tạng Cảnh, phù hợp với những người có thực lực mạnh hơn đám người ở tầng thứ nhất một chút.

La Chinh đi ngang qua một mảnh rừng cây xanh um tươi tốt, bỗng nhiên bên tai có tiếng kêu to bén nhọn truyền đến.

Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy một con khỉ lông bờm đang đu mình trên một cây đại thụ. Đôi mắt của con khỉ lông bờm kia tản mát ra quang mang trong suốt màu hồng, đang nhìn chằm chằm vào La Chinh.

La Chinh đã từng thấy tranh vẽ về loại yêu hầu này ở trong sách vở, là một loại yêu thú ở trong ốc đảo ở Tây Vực. Không ngờ trong Huyễn Trận này lại phát ra huyễn ảnh về loại yêu thú này. Nội tình của Thanh Vân Tông thật sự đủ sâu, lại có thể có được Ảo Trận Sư uyên bác, cao thâm như vậy.

Con khỉ lông bờm kia quái khiếu vài tiếng, bỗng nhiên cái bụng của nó đột nhiên chìm sâu xuống dưới, sau đó trong nháy mắt lại bành trướng ra. Những cái lông bờm vừa cứng vừa dài ở trước bụng giống như cương châm, bạo phát, bắn như mưa về phía La Chinh.

Phản ứng của La Chinh cũng không chậm, cơ hồ trong nháy mắt liền hướng tới trước đánh một quyền vào thân cây, mượn lực nhảy lên trên cao, sau đó thò tay chộp tới con khỉ lông bờm kia.

Con khỉ lông bờm cũng không vừa, linh xảo cực kỳ. Vung vẩy quanh cây, khéo léo tránh được một trảo của La Chinh. Thoát cái liền nhảy người sang một thân cây khác.

Nhìn thấy con khỉ sắp trốn thoát, tính hiếu thắng của La Chinh như bị kích thích, hắn không tin không thể đối phó được với con Huyễn Thú Nhị cấp này.

Sau đó La Chinh liền đuổi theo gắt gao phía sau con khỉ lông bờm, rượt đuổi không ngừng. Lực công kích của con khỉ lông bờm cũng không quá mạnh cho lắm, chủ yếu là nhờ vào lông bờm cứng ngạnh như cương châm ở trên người. Chỉ là, thân thể của La Chinh lại ngang ngửa với Huyền Khí, với công kích của con Huyễn Thú này hắn hoàn toàn có thể bỏ qua.

Điều mấu chốt là con khỉ này rất linh xảo, khéo léo, ở trong rừng cây thoăn thoát tránh né. Nhiều lần La Chinh suýt bắt được con khỉ này, cuối cùng con khỉ lại quỷ dị lăn một vòng, lại từ trong tay trốn chạy mất.

Cứ như vậy, đuổi theo được một khoảng thời gian, La Chinh giờ đây có thể nhìn rõ tình huống ở phía trước. Hắn liền chạy đến một cây đại thụ, sau đó dang hai tay ra, dùng sức ôm mạnh vào tiền phương của một cây đại thụ.

- Té xuống cho ta!

Dưới lực đạo của La Chinh, La Chinh lại ôm chặt vào vết cắt vừa nãy, vết nứt ngày càng sâu hơn, sau đó cây to lập tức gãy thành hai đoạn, rồi "ầm ầm" đổ sập xuống mặt đất.

Vào lúc này, con yêu hầu kia đang nhảy lên không trung, đang chuẩn bị nhảy lên trên ngọn cây này. Không ngờ La Chinh lại tính trước một bước, đem cây to kia làm gãy đi. Con khỉ lông bờm giờ đây không còn cây để nhảy đến, chỉ có thể ngoan ngoãn rơi xuống chỗ của La Chinh.

La Chinh mỉm cười.

“Tên này không thể trốn được nữa rồi!”

Thế nhưng, ngay khi con khỉ lông bờm tiếp cận La Chinh, trong nháy mắt, đôi mắt trong suốt màu hồng kia liền toát lên vẻ tàn nhẫn. Tiếng "xèo xèo" phát ra, lập tức cả người liền biến thành màu đỏ, lông bờm toàn thân dường như càng thêm cứng cáp hơn, dựng đứng hẳn lên.

La Chinh chợt nhận ra dị biến, đột nhiên cảm giác được sự nguy hiểm, liền giơ hai tay lên bảo vệ đầu, chân liên tục thoái lui.

Còn chưa lui được hai bước, lông bờm trên người con yêu hầu đột nhiên trở nên lớn hơn gấp đôi, nhanh chóng bành trước lên.

Bành!

Thân thể con khỉ lông bờm vào lúc này bỗng nhiên bạo tạc, nổ tung, phát ra thanh âm nổ vang kịch liệt. Trên mặt đất còn nổ ra một cái hố to. Mà lông bờm trên người của nó thì lại mượn lực từ vụ nổ, bắn ra bốn phương, tám hướng.

Lông bờm như cương châm nổ bắn ra uy lực vô cùng lớn, có không ít lông đâm tới, dính chặt vào người La Chinh.

- Không ngờ một Huyễn Thú Nhị cấp liều mạng lại có uy lực lớn đến như vậy!

Điều này hoàn toàn vượt qua khỏi dự đoán của La Chinh. Sau khi cảm khái, ngạc nhiên một hồi, La Chinh liền rút những lông châm dính lên trên người ra, từng cây từng cây một. Nếu như không phải hắn thoái lui nhanh, còn ở trong phạm vi bạo tạc của con khỉ lông bờm, sợ rằng hắn đã bị thương rồi.

Huyễn Thú được phân chia ra những cấp bậc khác nhau, mặc dù có nét tương tự với nhân loại. Nhưng khi đối mặt với nguy cơ sinh tồn của bản thân, có rất nhiều Huyễn Thú có thể bộc phát ra lực lượng thiên phú mà nhân loại khó có thể sánh được.

Sau khi xử lý đám cương châm trên người xong, La Chinh lại hướng về phía cái rãnh to kia bước đi. Ở giữa cái hố to, hắn tìm được một mảnh Hoàng Tinh Thạch. Chỉ cần có ba mươi mảnh Hoàng Tinh Thạch, liền có thể coi như là thông qua khảo hạch. So với Lục Tinh Thạch, số lượng cần thu thập lại ít hơn nhiều.

Chỉ là, đám yêu thú này lợi hại hơn cũng không ít.

Ngay khi La Chinh chuẩn bị cất Hoàng Tinh Thạch đi, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến.

- Thả mảnh Tinh Thạch đó ra, rồi nhanh chóng cút đi!

Nghe được câu nói này, La Chinh liền nhướng mày, quay đầu nhìn ngang qua. Ngay sau đó hắn liền nhìn thấy ba người. Từ trang phục, La Chinh lập tức đoán ra ba người này đều là đệ tử sĩ tộc, có thể cùng chung một gia tộc. Cũng chỉ có đệ tử sĩ tộc mới dám trắng trợn ăn cướp một cách vô lý như vậy.

- Đây là từ Huyễn Thú mà ta giết. Mảnh Tinh Thạch này tự nhiên cũng thuộc về ta. Sao ta phải buông?

La Chinh hỏi.

Một trong ba tên đệ tử sĩ tộc nói:

- Ngươi nên thức thời một chút, đừng nói nhảm! Dám chọc giận Phương gia chúng ta, đến hối hận ngươi cũng chẳng còn cơ hội rồi!

- Ca ca của ta nói rất đúng. Đừng nên đi theo vết xe đổi của người khác. Người không nghe lời Phương gia bọn ta nói, tất cả đều chết rất thảm!

Một tên đệ tử sĩ tộc khác nói.

- Giao mảnh Tinh Thạch ra đây hoặc chết. Chọn một trong hai!

Tên đệ tử sĩ tộc cuối cùng nói.

La Chinh nắm chặt mảnh Tinh Thạch vào trong tay, thần sắc trên khuôn mặt cũng không hẳn là bình tĩnh. Kỳ thật, hắn đi đến Đế Đô, trông thấy đủ loại thú vui điều lạ, làm hắn cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ. Tuy nhiên, chỉ có đám đệ tử sĩ tộc này, là làm hắn âm trầm, im lặng đến cùng cực.

Không nói đến thực lực của đám đệ tử sĩ tộc này như thế nào, nhưng chỉ riêng mức độ hống hách, càn rỡ, cũng đã làm người khác cực kỳ khó chịu rồi. Loại càn rỡ này, La Chinh nhận ra rằng, giờ đây đã đến mức mù quáng rồi.

Có lẽ là do từ nhỏ đã được vầng sáng hào quang quanh quẩn bên người, làm cho bọn hắn quên rằng, người khác sợ hãi, đó là sợ gia tộc bọn hắn, chứ không phải bản thân bọn hắn.

La Chinh bỏ mảnh Tinh Thạch vào túi, cũng không quay người lại mà là chuẩn bị cất bước chân rời đi. Hắn căn bản không muốn cùng với những thứ này nhiều lời, tốn nước miếng làm gì.

Thế nhưng, hiển nhiên ba tên đệ tử sĩ tộc kia sẽ không để hắn đi như vậy. Cả ba nhanh chóng lao tới, hình thành một thế trận hình tam giác, mãnh liệt nhào đầu về phía La Chinh.

Ba tên này cho rằng bọn hắn đều là Luyện Tủy Cảnh, muốn "ăn" tên Luyện Tạng Cảnh ở trước mặt này, là một việc không gì đơn giản hơn.

Tuy nhiên, đối với La Chinh, tốc độ của ba tên này lại quá chậm. Có lẽ là do được dùng đan dược từ nhỏ, khuyết thiếu thực chiến cùng với tôi luyện bản thân, động tác có quá nhiều sơ hở.

Vào lúc vào, La Chinh đang quay lưng về phía ba tên kia, ngay khi cả ba đều mãnh liệt lao đến, La Chinh liền lùi về sau một bước, dễ dàng tránh né công kích của cả ba. Đồng thời lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tay vây quanh bọn hắn, khẽ vươn tay tóm lấy gáy của hai người.

- Thả ta ra, ngươi dám đụng ta… Ta là người của Phương gia, Phương gia sẽ nghiền xương ngươi thành tro!

- Từ nhỏ tới lớn đến giờ, chưa có một người nào dám giữ ta như thế này. Dù phanh thây, xé xác ngươi ra cũng khó có thể tha thứ được!

Hai người bị túm lấy sắc mặt chợt bối rối. Bọn hắn đâu nghĩ rằng sẽ xảy ra sự việc như vậy, trước mặt La Chinh bọn hắn căn bản không có sức hoàn thủ. Phương gia này, Phương gia nọ… Bị người ta nắm lấy cổ, lại còn có thể cứng miệng cứng cổ như vậy, cũng coi như là "đại bản năng" của sĩ tộc bọn hắn.

Nghe được lời mấy tên đệ tử sĩ tộc này nói, La Chinh chợt cười lạnh một tiếng. Hai tay vận sức, hung hăng đập mạnh hai đầu của hai tên này đụng vào nhau.

Loảng xoảng loảng xoảng!

Cả hai va mạnh vào nhau, hai tên sĩ tộc kia cứ như vậy "bị giết chết". Cả hai ngay lập tức giống như con yêu thú La Chinh vừa mới giết kia, thân thể qua thời gian từ từ biến mất, một đạo quang mang nho nhỏ đem bọn hắn vây lại bên trong.

Nếu là ở bên ngoài Huyết Sắc Sơn, đầu của hai người kia bị nghiền nát như nghiền trái dưa hấu như vậy, bình thường chắc hẳn là chết chắc rồi.

Cũng may đây là thí luyện bên trong Huyết Sắc Sơn. Nói đúng ra, mọi người đều chỉ là một "ảo ảnh" liên quan đến người khác, vậy nên bản thân bọn hắn cũng không bị tổn thương, mà chỉ được quang mang bao bọc lại, chờ người ở bên ngoài Huyết Sắc Sơn đưa ra ngoài mà thôi.

Ý định ban đầu của Huyết Sắc Thí Luyện của Thanh Vân Tông kỳ thực cũng là vậy. Bên trong Huyết Sắc Sơn, không chỉ có mỗi Huyễn Thú, mà có cả đối thủ cạnh tranh.

Vận dụng ảo trận, cũng tránh khỏi được chuyện tử vong.

Nhìn thấy hai đồng bạn bị "giết", tên đệ tử sĩ tộc còn lại trên khuôn mặt giờ đây vẫn còn mang vẻ sợ hãi. Dáng vẻ phách lối, càn rỡ vừa này giờ đây đã bị cuốn đi. Hắn lui về phía sau mấy bước, miệng vẫn còn lẩm bẩm:

- Phương gia chúng ta… Phương gia chúng ta…

- Nếu không muốn xuất cục, vậy thì giao tất cả các mảnh Tinh Thạch ra đây! Dù cho Phương gia các ngươi lợi hại, nhưng hiện tại cũng không thể cứu được ngươi!

La Chinh lạnh giọng nói, sau đó liền bước ra một bước.

Tên đệ tử sĩ tộc của Phương gia kia cũng không nói hai lời, ném ra một đạo Tinh Thạch, ngay sau đó liền chạy đi…

La Chinh bất đắc dĩ lắc đầu. Hắn cũng không muốn cướp của người khác. Thế nhưng hết lần này đến lần khác lại có không ít người muốn tìm đến tận cửa.

La Chinh thu thập những mảnh Tinh Thạch mà tên kia vừa ném tới. Trong đó Lục Tinh Thạch có hai mươi mảnh, Hoàng Tinh Thạch có bảy mảnh!

Xem ra, đi ăn cướp đúng thật rất nhanh. La Chinh cũng có chút động tâm. So với việc giết Huyễn Thú, cướp đoạt hiển nhiên hữu hiệu hơn nhiều.

Tuy nhiên, hắn nhanh chóng từ bỏ suy nghĩ này. Huyết Sắc Thí Luyện, mục đích cuối cùng vẫn là thí luyện.

Đường tắt tuy có thể đi, nhưng La Chinh sẽ không bỏ đi cơ hội để rèn luyện bản thân mình. Tất nhiên, nếu có một vài tên gia hỏa không có mắt muốn đi tìm hắn, La Chinh tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.