Bách Luyện Thành Thần

Chương 252: Niêm hoa nhất chỉ



La Chinh vừa lùi một bước, hoa sen ngay phía trước đột nhiên nở ra, trong khoảnh khắc đó liền sinh ra từng đường Hồng Liên Dị Hỏa. Độ nóng của Hồng Liên Dị Hỏa cực kì cao, dường như có thể thôn tính vạn vật của thế gian!

Cho dù La Chinh rất nhanh đã kịp thời lùi lại nhưng cũng khó tránh khỏi phải chịu một chút ảnh hưởng, bị sóng chấn động khi hoa sen nở ra đẩy lùi khoảng hai trượng, cho đến khi La Chinh va chạm nặng nề lên kết giới mới dừng lại.

“Ta biết chân nguyên của ngươi rất quỷ dị, gần như có thể chiếm đoạt hoa sen của ta. Lần trước ở Luyện Ngục Sơn từng bị ngươi chiếm đoạt một lần, làm sao có thể phạm sai lầm lần hai chứ?” Vương Yến Diêu cười lạnh: “Ngươi cho rằng chỉ dựa vào loại chân nguyên quỷ dị đó thì có thể thắng được ta? Ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi đang nằm mơ! Ta nói ba năm là ba năm, ngươi của hiện tại vẫn chưa có tư cách làm đối thủ của ta. Xử lý ngươi còn chẳng cần đến một nén nhang!” Vương Yến Diêu vừa không ngừng triệu hồi hoa sen để va chạm với sáu Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh, vừa ung dung nói. Trong lúc đó, Liên Hoa Sát Ý phát ra từ trong cơ thể hắn càng ngày càng mãnh liệt, đồng thời, giữa võ đài lại có một đóa hoa sen từ từ tách nở.

Hoa sen thông thường mà Vương Yến Diêu triệu hồi chỉ cỡ khoảng một bàn tay, màu sắc thì cực kỳ khác nhau. Ví như sen đỏ có thể sinh ra hiệu quả bùng nổ rất mạnh, còn sen băng thì sinh ra hiệu quả đóng băng, nhưng hoa sen đang không ngừng to ra giữa võ đài kia, cũng không giống bình thường. Đó chính là đóa hoa sen màu trắng.

Đóa sen trắng này vừa xuất hiện liền bắt đầu phát triển điên cuồng, càng ngày càng to. Từ cỡ chỉ khoảng một bàn tay đã biến thành cỡ khoảng thùng nước, sau đó biến thành một vật to lớn rộng khoảng một trượng, cao nửa trượng!

Vương Yến Diêu nhìn chằm chằm La Chinh, nở một nụ cười nhàn nhạt, bước chân tùy ý đạp lên cánh của đóa sen trắng mà lên. Khi hắn đứng giữa cánh hoa, khí thế hắn phát ra đột nhiên mạnh hơn mười lần.

Khí thế trong cơ thể Vương Yến Diêu phát ra lập tức giống như ngưng kết thành thực chất!

“Ầm, ầm, ầm…”

Một số tấm đá trên võ đài lập tức bị ép vỡ, giống như bị mấy con voi lớn ép xuống nặng nề, nứt thành những vết chằng chịt.

Những áp lực này đến từ khí thế của Vương Yến Diêu!

Vương Yến Diêu cao cao tại thượng đứng giữa hoa sen giống như Vương giả giữa đám người, phát ra một luồng khí thế rầm rộ. Khoảnh khắc hắn đứng lên hoa sen màu trắng giống như một vị Đế Vương đăng cơ vậy!

“Đối phó với ngươi, vốn dĩ ta không định dùng chiêu này. Có điều ta thấy ngươi không phục như vậy nên ta sẽ khiến ngươi thua một cách tâm phục khẩu phục. Để ngươi hiểu rõ, dù cho ngươi thời gian ba năm cũng đã là xem trọng ngươi. Lúc ngươi lớn mạnh ta cũng lớn mạnh, đừng nói ba năm, cho dù là ba mươi năm ngươi cũng không phải là đối thủ của ta.” Vương Yến Diêu từ trên nhìn xuống, hờ hững nói với La Chinh.

Đài tỉ thí trên đấu trường đều đã được tăng cường trận pháp, mặc dù nhìn qua thì võ đài này được tạo thành bằng đá, nhưng độ cứng và độ mạnh thì còn hơn cả sắt thép!

Muốn ép vỡ võ đài này, đầu tiên phải ép vỡ kết giới trên đài. Xem ra lúc này, có một số kết giới mỏng yếu đã bị trọng lực khủng bố mà Vương Yến Diêu phát ra ép vỡ.

Dưới trọng lực mãnh liệt như vậy, La Chinh lập tức cảm thấy cơ thể mình vô cùng nặng nề. Luồng trọng lực này còn khủng bố hơn nhiều so với trọng lực trên con đường trọng lực vô cực hắn đã đi khi tham gia Hải Thí.

“Chỉ là trọng lực gấp mấy chục lần mà thôi, ta thấy ngươi muốn bốc phét lên đến tận trời rồi. Nếu đã như vậy, hãy để ta phá trận của ngươi!” La Chinh hừ lạnh một tiếng, hàng trăm vảy rồng trong cơ thể bỗng nhiên sáng lên, sức mạnh toàn thân mãnh liệt giống như thủy triều. Hắn lập tức bứt khỏi trọng lực khủng bố rồi xông về phía Vương Yến Diêu.

“Chỉ là một chút trọng lực sao?” Vương Yến Diêu mỉm cười, ngón giữa hơi cong lại, còn ngón út và ngón trỏ thì khẽ chỉ về phía La Chinh.

“Niêm Hoa Nhất Chỉ!”

Chỉ với một cái chỉ tay này, trọng lực trong cả võ đài đột nhiên biến mất không còn dấu vết, nhưng giây tiếp theo lại tập trung toàn bộ trên cơ thể La Chinh.

Trọng lực vốn dĩ phân tán khắp võ đài lúc này đã tập trung tại một điểm! Chỉ trong chớp mắt, trọng lực từ mấy chục lần tăng lên mấy trăm lần!

“Ầm…”

Cơ thể La Chinh giống như một tòa núi đổ, đập thật mạnh xuống nền võ đài, tạo thành một cái hố sâu.

Vương Yến Diêu lắc đầu: “Chỉ là trọng lực ngươi đã không cách nào ứng phó được, đến tư cách để ta rút vũ khí ra cũng không có!”

La Chinh vừa bò ra khỏi cái hố kia, Vương Yến Diêu đứng giữa đóa hoa sen trắng liền ngắm chuẩn La Chinh rồi ra một chỉ nữa. La Chinh lại lần nữa bị ép trở lại trong hố, phát ra tiếng ầm nặng nề.

Uy thế bùng phát ra trong trận đấu của hai người đã thu hút ánh mắt của tất cả đệ tử Thanh Vân Tông.

“Vương Yến Diêu mạnh quá… La Chinh có thần lực trời sinh đó! Sức mạnh lúc trước bùng phát ra đã khủng bố như vậy, nhưng Vương Yến Diêu chỉ dùng một ngón tay đã đè La Chinh trên mặt đất, như vậy cần sức mạnh lớn cỡ nào chứ?”

“Không biết gì thì đừng nói linh tinh! Sức mạnh? Dùng một ngón tay liền có thể áp chế La Chinh không bò dậy nổi? Ngươi coi Vương Yến Diêu là thần tiên? Thứ áp chế La Chinh không phải là sức mạnh của Vương Yến Diêu, mà là hắn dựa vào hoa sen dưới chân để thay đổi trọng lực trên võ đài! Cũng có nghĩa là, La Chinh đang bị sức mạnh của bản thân ép trên mặt đất!”

“Cho dù như vậy thì cũng rất lợi hại rồi. Có điều cả hai đều thật biến thái, La Chinh cũng biến thái. Nếu đổi lại là ta, với trọng lực mạnh như vậy e là đã bị ép thành bánh thịt từ lâu rồi, vậy mà La Chinh còn bò dậy hết lần này đến lần khác, giống như không hề hấn gì…”

Lúc này La Chinh vẫn không hoảng loạn chút nào. Mặc dù cứ lần nào hắn bò dậy là lại bị trọng lực ép trở lại lần đó, nhưng chỉ dựa vào áp chế của trọng lực thì không thể khiến hắn bị thương, ngược lại còn có thể tạo ra từng luồng khí nóng giúp tôi luyện thân thể! Cho nên La Chinh cũng không vội vã, cùng lắm là hơi chật vật mà thôi. Trận chiến của cường giả, chật vật một chút cũng không sao, quan trọng là chiến thắng thuộc về ai!

Trận chiến này, Vương Yến Diêu cũng rất kiên nhẫn.

Lúc trước bị La Chinh quát mắng như vậy khiến hắn mất hết mặt mũi, hiện giờ Vương Yến Diêu chính là muốn mọi người biết rõ, đến xách giày cho hắn La Chinh cũng không xứng!

“La Chinh, không phải ngươi tự khoe rất mạnh, cho rằng ta không phải là đối thủ của ngươi đấy sao? Tại sao đến một ngón tay của ta ngươi cũng đấu không lại?” Vương Yến Diêu cười nhạt.

Một ngón tay cũng đấu không lại, cách nói của Vương Yến Diêu cũng hơi khoa trương. Dù gì duy trì trọng lực ở cường độ cao như vậy thì dù đối với Vương Yến Diêu cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Nhưng có thể áp chế La Chinh đến bước đường này, Vương Yến Diêu rất vui!

Trong khi vui vẻ thì hắn lại quên mất rằng đối với hắn, La Chinh trước kia đơn giản chỉ giống như một con kiến, đánh bại một con kiến thì có gì mà vui? Hắn vui vẻ, trên thực tế đã chứng minh La Chinh quả thực có thực lực để đấu với hắn. Hắn đã coi La Chinh như một đối thủ cùng cấp với bản thân.

Hắn lại quên rằng, La Chinh mới chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng.

“Ầm, ầm, ầm, ầm…”

Mỗi lần La Chinh bò dậy lại bị Vương Yến Diêu đè xuống.

“Không phải ngươi vẫn còn một thanh phi đao quỷ dị sao? Sao lại không dùng?”

“Ngươi không phải còn biết dùng công kích linh hồn sao? Tại sao vẫn muốn giấu?”

“Ngươi cho rằng ngươi mạnh bao nhiêu? Không ngờ cũng chỉ như vậy. Không biết mấy lời ngông cuồng của ngươi lúc nãy hiện giờ còn nhớ được mấy câu?”

Vương Yến Diêu vừa áp chế La Chinh vừa chế giễu.

Nghe được ý tứ trong lời nói của Vương Yến Diêu thì hình như La Chinh vẫn còn con bài khác?

“Thì ra La Chinh vẫn còn vũ khí! Phi đao? Hắn còn chưa dùng nữa!”

“Nghe ý của Vương Yến Diêu thì hình như La Chinh còn biết dùng công kích linh hồn? Công kích linh hồn, cho dù sau khi vào Chiến Thần Cảnh cũng khó nắm bắt được, một tên Tiên Thiên Nhị Trọng như hắn còn có những chiêu này? La Chinh này thực sự thâm sâu khó lường!”

Không ít đệ tử đều cảnh giác. Có thể biết trước một số đòn sát thủ của đối phương, khi gặp lại La Chinh bọn họ có thể kịp thời phòng bị.

Vương Yến Diêu cố ý nói ra những lời này, hắn muốn lột trần hết toàn bộ con bài của La Chinh. Như vậy mới có thể giải tỏa phẫn uất lúc trước bị La Chinh mỉa mai. Vương Yến Diêu thân là người nổi bật trong đám đệ tử thân truyền, từ lúc nào lại để cho một đệ tử nội môn quát mắng ngay trước mặt?

Đừng nói một La Chinh, cho dù là đám người Tạ Vân, Ngô Tà cũng không dám!

Chính lúc này, La Chinh lại bò ra khỏi hố lần nữa, trên mặt mang theo một nụ cười: “Đúng là ta không mạnh, có điều Vương Yến Diêu ngươi lại yếu hơn ta. Ngươi hy vọng dùng một chút trọng lực này ép chết ta? Vậy thì khiến ngươi phải thất vọng rồi!”

La Chinh nhảy một phát đứng thẳng dậy, đạp ra kiếm bộ với góc độ quỷ dị không ngừng né tránh trên võ đài.

“Ầm!”

Vương Yến Diêu giơ ngón tay chỉ một cái, một chỉ này lại rơi vào không khí, chỉ chỉ vào một tàn ảnh của La Chinh. Trọng lực to lớn trực tiếp ép mặt đất thành một cái hố lớn!

Lại một chỉ nữa, Vương Yến Diêu vẫn không chỉ trúng La Chinh, trên mặt đất lại xuất hiện một cái hố khác.

“Ầm!”

“Ầm!”

“Ầm!”

Theo tay Vương Yến Diêu không ngừng chỉ về phía La Chinh, trên võ đài không ngừng hình thành từng cái rồi lại từng cái hố. Cả võ đài trở nên gồ ghề, nhìn qua giống như một công trường bị đào lên, làm gì còn dáng vẻ của một võ đài?

Trong tiếng hét kinh ngạc của mọi người, kiếm bộ của La Chinh đã di chuyển đến cực hạn. Có điều do La Chinh vẫn ẩn giấu kiếm ý nên kiếm bộ của hắn lại không thể dùng để tấn công giống như Hoa Thiên Mệnh.

Vương Yến Diêu dĩ nhiên là kẻ địch mạnh của La Chinh, nhưng La Chinh không chỉ có một kẻ địch mạnh. Trên con đường tiến tới danh hiệu đệ nhất của đại hội toàn phong vẫn còn không ít đối thủ khiến La Chinh khó có thể đối phó, cho nên hắn buộc phải có chiêu để dành.

“Chỉ biết chạy giống một con thỏ vậy thôi sao?” Vương Yến Diêu vừa đuổi theo La Chinh vừa thi triển Niêm Hoa Nhất Chỉ.

Ngay khi hắn vừa phóng ra một chỉ thì lại thấy tốc độ của La Chinh đột nhiên tăng nhanh gấp đôi, một đạp từ trên cao nhảy xuống, đồng thời sáu Thiên Ma Mị Ảnh đang đợi lệnh ở bốn phương tám hướng ngay gần đó cũng cùng lúc bao vây lấy Vương Yến Diêu ở giữa đóa sen trắng.

“Ai nói ta chỉ biết chạy?” La Chinh xông đến trước mặt Vương Yến Diêu, cười nhạt.

Sau đó một quyền ảnh cực lớn đột nhiên được tạo ra, đánh về phía Vương Yến Diêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.